Ring ring
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 40

↓↓
Kiều ngồi trong xe taxi, quay đẩu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mẳt tuôn trào.

Cô như bị nhấn chìm vào thế giới đau thương của chính mình, không thể nghe thấy gì ngoài tiếng khóc và tiếng nói bi thương trong lòng, thậm chí cả tiếng bác tài xế liên tục hỏi cô muốn đi đến nơi nào. Vũ không hể nghe cô giải thích, anh chi [ạnh lùng yêu cẩu cô rời khòi nhà. Anh bò qua lời cầu xin của cô, bò qua nhừng giọt nước mắt của cô, bò qua tất cả, anh chi dịu dàng với cô ta, chỉ nhìn thấy một mình cô ta. Tất cả là do cô ta, chính cô ta đâ gài bầy cô phải nói ra sự thật ấy, chính cô ta đã tương kế tựu kế. Cô không thể nào tha thứ cho cô ta, không thể nào! Cô nhất định phải khiến cô ta hối hận, khiến cô ta trả giá cho tất cả nhừng chuyện cô ta gây ra. Nghĩ rồi, Kiều yêu cầu tài xế chờ cô đến khách sạn gẩn công ty.

***

Ngọc ngồi cuộn tròn trong lòng Vũ, tuy lòng tràn đẩy bất an nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn níu chặt ờ tim cô.

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Anh thế nào rồi? - Cô đột ngột hòi.

-Thế nào là thế nào?

Cô im lặng vì biết anh không muốn nhắc đến những chuyên vừa xảy ra. Dù không nói gì nhưng cô cũng biết ỉòng anh đang nặng trĩu.

Vũ vuốt mái tóc dài mượt của Ngọc, trong lòng cảm thấy thanh thản lạ. Cô không biết nói những lời ngọt ngào nhưng sự chân thật và ngay thẳng của cô khiến anh cảm thấy rất dề chịu. Anh biết nểu nhưđâ đuổi Kiều ra khòi nhà cũng đồng nghĩa với việc hủy bò hôn ước, nghĩa là bà ta sẽ nhanh chóng phá hủy công ty, vì vậy anh cần phải hành động nhanh chóng hơn và triệu tập cuộc họp cả đông khẩn cấp. Nếu quyền íàm chủ tập đoàn còn trong tay bà ta ngày nào thì công ty còn bị đe dọa ngày ấy. Theo một vài nguồn tin đáng tin cậy thì bà ta đang dự định chuyển nhượng quyển quản ỉý công ty cho một doanh nghiệp nào đó. Thông thường khi làm việc này bà ta cẩn sự ủng hộ của các cổ đông. Dù vậy, theo như lần bò phiếu trước thì sổ

phiếu ủng hộ bà ta sẽ nhiều hơn, vì vậy điều duy nhất Vũ có thể làm lúc này là tập hợp số cổ phẩn từ các cổ đông nhỏ.

Không cẩn Vũ làm thì bà Dung cũng đã nhanh chóng triệu tập một cuộc họp cồ đông khẩn cấp. Hai tuần sau, cuộc họp như thường ỉệ diễn ra ờ phòng hội đồng rộng lớn tại trụ sở chính tập đoàn Đại Thiên. Tính cho đến nay, số cồ phần Vũ có [à khoảng 27% vì trong quá trình ỉàm một số dự án đẩu tư lớn, anh đâ phải bán bớt một sổ cố phẩn nhất định. Dù vậy trong khoảng thời gian này anh đã tập hợp thêm khoảng 7% cồ phẩn từ các cổ đông thân tín trong công ty. Dù vậy sổ cổ phần của anh hiện giờ vẫn kém hơn nhiều so với bà Dung. Vũ đã huy động tất cả mọi nguồn [ực và mối quan hệ nhưng con số 7% đằ là một con sổ quá lớn. Bây giờ nếu phép màu thật sự xuất hiện thì chỉ là số cồ phẩn của chị Thụy An, chị ấy nắm trong tay đến 8% cổ phần. Dù vậy từ khi chị mất tích đến nay thì số cổ phần ấy không ai được động đếnễ

Cuộc họp bắt đầu bằng bài phát biểu của chủ tịch đương nhiệm. Bà Dung hôm nay mặc một chiếc váy mày xanh nhạt trông rất sang trọng.

Một vị cổ đông lên tiếng: Vì sao hôm nay bà lại triệu tập cuộc họp cổ đông khẩn cấp như vậy? Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

Bà mim cười tự tin: Trong cuộc họp hôm nay tôi muốn bàn với quý vị một việc quan trọng, đó là sát nhập công ty Thiên Á vào tập đoàn của chúng ta. Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện và đàm phán xong với chủ tịch công ty Thiên Á. Mọi thủ tục cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu các vị đồng ý thì chúng ta sẽ hoàn thành việc này ngay.

Bên dưới mọi người lại xôn xao cả lên, đa phẩn là sửng sổt vì hành động bất ngờ của chủ tịch Thiên Á, và khâm phục khả năng của chủ tịch mới. Chi mới đảm nhiệm chức vụ vài tuẩn, bà đã có thẻ khiến Thiên Á trở thành một chi nhánh của công ty thì thật sự rất lợi hại. Trong khi ai ai cũng đang thầm thán phục và thẳc mắc không hiểu vì sao bà Trần lại thuyết phục được bên Thiên Á nhanh như vậy thì điểu tiếp theo bà công bố đã khiến mọi người hiểu ra.

- Tuy nhiên lý do chính của buổi họp hôm nay không phải là việc sát nhập hai công ty, mà ỉà việc thay đồi chủ tịch của tập đoànẻ Tôi tự nhận thấy mình không đủ khả năng để đảm nhiệm chức vụ này, vì vậy sẽ nhường chiếc ghế cho một người khác, người đâ thuyết phục được chủ tịch Thiên Á đồng ý sát nhập. Tôi nghĩ không ai trong chúng ta là không biết người này. ông John Nguyễn, cố vấn tư pháp nồi tiếng thế giới.

Cái tên John Nguyền được thốt ra khiến tất cả mọi người đểu không nén nổi tò mò và hồi hộp. Người đàn ông đó vẫn trong bộ vest trẳng, caravat đen, bước đi khoan thai lên bục. Ngay cả Vũ cũng dường như không tin vào mắt mình. Anh không thể ngờ một nhân vặt lẫy lừng như thế lại có thể xuất hiện ờ đây, và quen biết với bà ấy. Các cồ đông ban đẩu khi nghe đến việc đổi chủ tịch đã tỏ vẻ vô cùng bất mãn và khó chịu, nhưng khi biết người đó là John Nguyễn thì dường như không còn ai có ý định phản đổi. Sự đáng sợ và đáng nể của ông trên thương trường không ai là không biết đến. Việc ông chưa bao giờ có ý định làm việc ờ bất kì tập đoàn

nào khiến cho bao nhiêu người tiếc nuối, vậy mà giờ đây ông lại đồng ý tiếp quản tập đoàn Đại Thiên, điều này khiến cho tất cả mọi người đểu phấn khích. Đúng lúc bà Dung chuẳn bị nhượng quyển chủ tịch lại cho ông John, cánh cửa bật mờ, Linh đột nhiên bước vào, trên tay cầm theo một xấp giấy. Cô dõng dạc: Bà Trần, trò chơi của bà dừng ờ đây là được rồi! Trong tay tôi là 8% cổ phần của Hoàng tiểu thư, xin được giao cho tồng giám đổc Hoàng quản lý.

Như vậy với 45% cồ phần trong tay, anh ấy có thể trờ lại chiếc ghế chủ tịch rồi chứ?

Một sự im lặng đáng sợ đột ngột bao trùm lên cả hội trường. Chuyện này quá sức phức tạp và rắc rối. Ngay cả Vũ và bà Dung cũng vô cùng ngạc nhiên vì số cồ phẩn từ trên trời rơi xuống này. Tuy nhiên Vũ ngay lập tức xác nhận số cổ phẩn là thật, sau đó nhanh chóng yêu cẩu Linh đưa cho tất cả mọi người cùng xem. Anh cảm thấy lòng vô cùng nhẹ nhõm vì [úc này cơ hội cũng đến với anh, chí ít anh cũng đằ có hy vọng có thể lấy lại được công ty. Nhưng ngay trong giây phút Vũ cảm thấy một chút ánh sáng le lói, thì nhân vật John Nguyền đó đâ dập tẳt hoàn toàn ngọn lừa trong anh khi tuyên bổ đâ mua đứt 6% cổ phẩn anh bán ra. Giờ phút này Vũ thật sự bất lực. Anh không ngờ rằng bọn họ đã tương kế tự kế kĩ lường như thế. Mọi thứ anh ỉàm đều nằm trong kế hoạch của bà ta. Anh thật không thể tin một người làm ăn khéo léo như anh lại chẳng khác gì con rối, hoàn toàn thua trong tay bọn họ. Anh thật sự bất ỉực và không thề chịu nổi không khí ờ cái nơi chết tiệt này nên đâ đứng dậy ra ngoài trước khi buổi họp kết thúc. Anh gục ngã, hoàn toàn gục ngã. Giây phút này anh chi muốn có Ngọc bên cạnh, muốn cô ôm lấy anh thật chặt. Nhưng vì không muốn cô lo lắng nên anh đã một mình lái xe thẳng ra biểnẵ

Bà Dung không phải là một kẻ dề dàng đặt niềm tin vào người khác, nhưng chi vì một câu nói của John Nguyễn, bà đã tin tưởng ông ta vô điều kiện: Bà nghĩ tôi ẩn mình bấy lâu nay là vì cái gì? Tôi không cần tiền, không cẩn danh vọng. Thứ duy nhất tôi muốn chính là nỗi đau đớn khôn cùng của hắn ta. Dù giờ đây hắn đả ở nơi chín suối, mổi thù đó sẽ không bao giờ tan biến, cho đến khi tôi làm cho tất cả những thứ quý giá nhất của hẳn biến mất, mà thứ đầu tiên, chính là cái tập đoàn chết tiệt này.

Bên cạnh đó, khi nhìn thấy ông ta có thề thuyết phục được bố của Kiều đồng ý sát nhập hai công ty, bà đả nghiêng mình thán phục. Bà không biết ông đã [àm cách nào để khiến bổ Kiều đồng ý, nhưng điều đó không hể quan trọng. Phải, tiền bạc và danh vọng có gì đáng giá? Điều duy nhất bà muốn làm chỉ là phá hủy mọi thứ của ông ta, tất cả những thứ ông ta yêu mến và coi trọng đểu phải lần lượt biến mất, kể cả Đông Vũ. Sau khi lợi dụng nó lấy được tài sản của ông già đó, bà cũng sẽ tiêu diệt nó như đã làm với Thụy An. Nhẳc đến cô ta, bà lại cảm thấy kì quái. Vì sao đã lâu rồi không có tin tức gì, vậy mà hôm nay đột nhiên xuất hiện số cổ phần của cô ta. Không lẽ cô ta...vần còn sống?

Vũ lái xe thẳng đến biệt thự nhà họ Hoàng, ông anh vẫn như mọi khi, nhàn nhã đọc sách, uống trà và nghe chút nhạc cổ điển. Có lẽ ông vẫn chưa biết gì về việc tập đoàn đâ bị cướp trắng. Vũ ngồi xuông ghể, cất giọng: ông, chúng ta có thể nói chuyện không?

ông không buồn ngẳng mặt lên, trầm giọng: Là chuyện của Đại Thiên? Nếu vậy thì không cẩn nói nữa, ông biết hết rồi.

Vũ không thề tin được nhìn ông, giọng nói cũng tràn ngập ngạc nhiên: Sao ông lại bình tĩnh như vậy? Tập đoàn đâ rơi vào tay người khác.

- Ai làm chủ tịch cũng không quan trọng, quan trọng là tập đoàn vẫn hoạt động tốt. Chỉ cần cháu [àm tốt việc của mình thì ai làm chủ tập đoàn cũng thế cả thôiế

- Nhưng bà ta đã nói là muốn phá hủy công ty. - Vũ không nhận ra giọng anh tràn đầy phẫn

Lúc này ông mới ngẳng mặt lên, nhíu mày, đặt cuốn sách xuống bàn. Một khoảng im lặng kéo dài. Một lúc sau ông mới đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ. ông thờ hắt ra, nhẹ giọng: Nếu nó đâ muốn thế thì cứ để như thế đi.

Vũ không giữ nồi bình tĩnh được nữa: Nhưng đó là công sức và tâm huyểt mà ông và bố đã bò ra. Cháu cảm thấy vô cùng bất lực vì đã không thề giữ lời hứa với bố, còn ông chi nói một câu “cứ để thế đi” là xong?

Ông quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chất chứa đầy cảm xúc không thể diễn tả thành lời: Đó là nghiệp chướng của bố cháu. Chúng ta không thể làm gì để thay đổi được cả. Hảy để mẹ cháu làm những gì nó muổn.

Vũ ngờ vực hòi: ông có ý gì?

- Hãy quên tập đoàn Đại Thiên đi và theo đuổi ước mơ của cháu. Cháu chưa bao giờ muổn làm kinh doanh đúng không? - ông cổ tình lảng đi.

- Nhưng cháu phải giừ lời hứa với bổ.

- Quên lời hứa ấy đi! Nó không thế gây ra lỗi rồi bắt cháu giải quyết được. Vũ à, hãy làm nhừng điểu cháu muốn, học nấu ăn và làm đầu bếp, hay học làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cái gì cũng được. Đừng trói mình vào lời hứa với bố nữa.

Trờ vê từ nhà ông, ỉòng Vũ tràn ngập hoang mang. Đối với anh lời hứa ỉà rất quan trọng. Anh chưa bao giờ muổn bổ phải thất vọng. Trong mắt anh bố luôn là một người cực kì hoàn hảo, cả đời mình người anh kính trọng nhất là bổ. Nhưng hình như ông đang cổ giẩu anh chuyện gì đó trong quá khứ. Mà ông nói đúng lắm, anh chưa bao giờ có hứng thú với kinh doanh. Chi ỉà vì bổ mong thế, chi vì lời hứa, đổi với anh điều ấy quan trọng hơn ước mơ nhiều. Dù suy nghĩ như thế nhưng tận sâu trong tim anh lại dâng lên một sự nhẹ nhõm lạ [ùng.

Ngọc đợi anh ngoài cửa, mặt cô tràn ngập lo lắng. Cô dịu dàng ôm lấy anh: Anh có sao không?

- Linh nói với em rồi à? - Anh nhíu mày cảm thán: Công nhận cô ta nhanh thật đấy!

Vũ kề lại tường tận mọi chuyện cho cô và anh cũng nói luôn những cảm xúc của mình.

- Đừng nghĩ mình tệ vì đã cảm thấy nhẹ nhõm Vũ à. - Ngọc dịu dàng nóiẻ - Ai cũng có quyền ỉàm nhừng việc mình muốn. Anh giữ lời hứa với bổ như thế cũng đủ rồi. Em tin ông ấy có thể nhìn thấy tấm íòng của anh. Hơn nữa nếu theo như lời ông nội nói thì đâ xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ khiến cho bà ấy phải hành động như thế, và điều đó do bổ gây nên, vậy thì nếu ông đã không đế ý anh còn quan tâm làm gì? Buông [ỏng mình đi anh, như vậy sẽ tốt hơn.

Anh gối đầu lên chân cô, nhắm hờ mắt: Anh có thể như thế không?

Cô hôn nhẹ lên trán anh: Dĩ nhiên có thề! Nhưng anh sẽ không rảnh rồi đâu, đừng lo. Bời vì anh còn có hai việc quan trọng phải làm.

Vũ lười biếng mờ mắt ra nhìn cô: Việc gì?

- Thứ nhất, anh phải điều tra xem giữa bổ và bà ấy đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ. Và thứ hai, tìm kiếm thông tin về chị Thụy An.

Nghe đến đây anh bỗng nhiên ngồi bật dậy: Chị Thụy An, phải rồi, làm sao anh có thể quên mất chuyện đó nhỉ?

Linh khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó ái ngại nhìn Vũ và Ngọc. Cô biết là sau khi đưa sổ cồ phần đó ra, cô chắc chắn sẽ phải có câu trả lời về nguồn gốc của nó.

Vũ nghiêm trang nhìn cô, giọng anh khẽ run khi nhắc đến chị An: Xin cô nói cho tôi biết, làm sao cổ phần của chị An thất lạc lâu như thế bây giờ lại ở trong tay cô?

Linh thở dài.

- Chị có chuyện gì khó nói sao? - Ngọc nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay đang run của chị. - Không sao cả, xin hãy kể cho chúng em tất cả những gì chị biết về chị An.

Linh cúi đẩu, cố tránh ánh mẳt của cả hai, cô bắt đẩu kể: Thật ra đâ có một thời gian chị An sống cùng tôi. Hôm ấy tôi từ chỗ làm thêm về nhà thì chợt thấy có một bóng người nằm trước cửa. Cô ấy bị sổt cao, trên cơ thể cũng bị thương nhiều chỗ. Vì không nờđể cô ấy nằm như thế nên tôi đã đưa cô ấy vào nhà và chăm sóc. Sau đó chúng tôi sống cùng nhau.

- Như vậy nghĩa là chị An vẵn còn sống? - Vũ vui mừng reo lên: Vậy bây giờ chị ấy đang ở đâu? Mau nói cho tôi!

Sắc mặt Linh đột nhiên chuyển sang xám ngắt.

- Đã xảy ra chuyện gì với chị An sao? - Ngọc hòi khi nhìn thấy vẻ mặt Linh.

Giọng Lỉnh run run: Lúc ấy... tôi chủ yếu sổng bằng công việc làm thêm tạm bợ, vừa phải trả tiền phòng, tiền học các thứ, để nuôi thêm một người lớn là điều rất khó khăn. Cho nên tôi đã...

- Cô đã làm cái quái gì? - Vũ gẩm lên giận dữ.

Ngọc khẽ nắm lấy tay anh, thì thẩm: Bình tĩnh nào anh! - Cô ra hiệu cho Linh tiếp tục.

-Tôiđâ yêu cẩu cô ấy đi làm thêm hoặc... tìm một nơi khác để sổng. Nhưng đó chỉ là nhừnglời nói lúc tức giận, tôi thật sự không có ý đó. Vì vậy, ngày hôm sau khi đi ỉàm về, tôi nhìn thẩy một tờ giấy trên bàn. Cô ấy đâ bò đi, cũng đâ sang tên số cổ phần cho tôi. Lúc đó tôi ngu ngổc không hiểu chúng dùng để làm gì, chỉ sau này khi gặp một anh bạn làm luật sư, tôi mới biết thì ra cô ấy chính là tiểu thư của tập đoàn Đại Thiên. Tuy nhiên tôi không dám động vào số cổ phần đó, một chút cũng không dùng đến nó. Tôi cố gắng học hành đề được vào làm ờ Đại Thiên, cũng ngày đêm tìm kiếm nhưng cô ấy đã biến mất như bọt biển, tôi không cách nào tìm ra được. Tất cả mọi chuyện... chỉ có thế.

Ánh mẳt Vũ chùng xuống.

Anh vô cùng lo lẳng cho chị An. Tính cách chị vẫn vậy, lúc nào cũng lo lắng cho người khác hơn mình, lúc nào cũng để người thân phải đau lòng như vậy.

Ngọc nhìn thấy được nồi đau trong mẳt anh, cô nói với Linh: Cảm ơn chị đã nói cho chúng em. Bây giờ cũng trễ rồi, chị nên về nghỉ ngơi thôi.

Khi Linh đi rồi, Ngọc ôm chẩm ỉấy Vũ, nẳm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của anh.

- Chị ấy lại mất tích rồi, lúc nào cũng thếỂ - Giọng anh tràn ngập đau đớn. Anh tựa đẩu vào ngực cô, cả người run lên. Ngọc cứ ôm anh như thế, đợi đến khi anh bình tĩnh lại.

Ngọc pha cho anh một [y nước táo: Bây giờ anh đã bình tĩnh hơn chưa?

Vũ đón ỉấy ly nước, khẽ gật đầu.

- Vũ àẵẳ. - Ngọc có vẻ do dự.

- Có chuyên gì sao? - Anh hỏi.

Cô lại nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp: Anh à, em cảm thấy... câu chuyên của chị Linh có vẻ không ổn. Đúng hơn là em cứ cảm thấy ngờ ngợ thế nào ấy. Em không biết, nhưng trước khi cho người đi tìm chị An, em nghĩ anh nên tìm hiểu về chị Linh trước. Em chợt nhận ra là em chẳng hề biết gì về gia đình, quê quán gì của chị ấy cả.

Cảm giác mình không tin tường chị Linh khiến Ngọc cảm thấy khó chịu. Nhưng thật sự câu chuyện có gì đó không đáng tin. Nếu thật sự chị An đã sống cùng chị Linh thì vì sao nhà họ Hoàng lại không thể tìm ra chị ấy?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016
Ba không phải là má

Ba không phải là má

Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho

30-06-2016
Nhật kí mùa thu

Nhật kí mùa thu

Thu à, có bao giờ em biết, hình như anh đã lỡ yêu mùa thu của Việt Nam mất

28-06-2016
Gió lạnh miền Nam

Gió lạnh miền Nam

"An có thể... chạm tóc Kỳ được không?" *** Hết tiết học đầu tiên mới thấy An

25-06-2016
Nhím xù tóc đỏ

Nhím xù tóc đỏ

Một nụ hôn... Một điều gì đó đã xuất hiện... *** "Dậy về kìa bạn ơi". Ai đó

24-06-2016
Hạnh phúc trọn vẹn

Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi,

29-06-2016