Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 39

↓↓
Ngọc biến mất khỏi cuộc đời Vũ lặng lẽ và nhanh chóng như thế. Cô đến và đi nhanh như Cơn gió.

Một tuần qua anh đâ lùng sục khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy, hệt như cô đã hoàn toàn biến mất khòi thế giới này. Không ai biết tin tức về cô, cả Linh, cả Ly. Mỗi ngày anh chỉ biết vùi đẩu vào công việc để quên đi hình bóng cô. Mỗi tối anh đều ngủ lại công ty, quần áo nhờ bà giúp việc mang đến. Anh không dám bước vào nhà vì bất cứ hình ảnh hay đồ vật gì đều khiến anh nhớ đến cô. Anh cảm thấy kiệt sức, mệt mòi, đau đớn, tuyệt vọng. Vì sao đến cuổi cùng cô vẫn rời khòi anh? Vì sao?

Trong khoảng thời gian này Linh luôn túc trực bên anh. Cô tận tình chăm sóc anh, giúp anh thuyết phục các cổ đông, giúp anh làm việc, nhắc nhờ anh ăn Cơm, cùng anh nói chuyện phiếmễ Chi ỉà trong tất cả nhừng việc anh làm đều có hình bóng của Ngọc, chốc chổc trong lúc nói chuyện anh lại vô tình nhắc đến cô.

Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến. Làm việc quá sức đã làm cho sức khỏe anh suy kiệt, thêm vào đó vì thời tiết thay đổi khiến anh ngã bệnh rồi không gượng dậy nổi nừa. Anh sổt cao hai đêm liền. Những [úc hơi tỉnh, anh nhìn thấy hình bóng cô chập chờn bên cạnh, tay cô đặt lên trán anh, ánh mẳt cô dịu dàng nhìn anh. Có lẽ anh chỉ muốn nằm thế này mâi cùng với giấc mơ có cô. Thế nhưng sáng ngày thứ ba anh tỉnh dậy. Nhìn khắp căn phòng, một cảm giác quen thuộc bất chợt ùa vào lòng anh. Hình ảnh của cô, nụ cười của cô, giọng nói của cô, đều làm lòng anh đau. Bất chợt anh nhắm mẳt lại.

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Sao đâ tinh còn không muốn dậy? - Một giọng nói vô cùng thân thuộc vang lên.

Anh mờ mẳt, khuôn mặt anh luôn mong nhớđang dịu dàng nhìn anh. Anh tưởng như mình đang mơ, ánh mắt thất thẩn lạc vào trong mẳt cô. Tay anh từ từ chạm vào cô, có phẩn rụt rè như sợ hãi cô có thề biến mất bất cứ lúc nào. Anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, đôi tay ghì chặt cô. Giọng anh run run, khẽ thì thầm vào tai cô: Anh không thể nào cưới Kiểu trong khi trong tim chỉ tràn ngập hình bóng của em. Nhưng anh nhất định sẽ không để công ty bị phá hủy, anh hứa đấy, hây tin tường anh! - Giọng Vũ chắc nịch. - Làm ơn... đừng bao giờ biến mất nữa... đừng bao giờ rời xa anh. cẩu xin em!

Cô cảm giác được những giọt nước mắt của anh, rất nhanh, rất vội vàng nhưng cũng đủ làm cô hiểu rõ lòng anh đau như thế nào, anh đã sợ hãi như thế nào. Cô vòng tay ôm lẩy anh: Được rồi, em chi là muổn anh tạm thời chấp chận lời cẩu hôn của Kiều mà thôi. Anh cưới hay không cưới cô ấy cũng được, nhưng trước hết phải giả vờ đồng ý để bọn họ không đụng vào công ty đã, rồi sau này anh muốn làm gì cũng được.

Khi Vũ đồng ý với bà Dung về việc sẽ làm đám cưới với Kiều, bà đâ yêu cẩu anh phải dọn về nhà sống để bồi dường tình cảm với vợ chưa cưới, nhưng anh nhất mực phản đối, vì vậy cuổi cùng bà yêu cẩu Vũ để Kiều dọn vể nhà anh sống. Hôm nay cô chính thức chuyển đồ qua nhà anh. Khi Ngọc nhìn thấy Kiều tay kéo chiếc vali to bước vào nhà, cô chợt nhớ lại trước đây khi Kiều từ nước ngoài về, cảm giác thật giống nhau, tình yêu của hai người phụ nừ vẫn vẹn nguyên, chỉ khác là sự thay đổi nơi trái tim người đàn ông.

Việc Kiều đột nhiên về sống cùng Ngọc và Vũ đều khiến cả ba khó chịu. Vũ vẫn ờ cùng phòng với Ngọc, nhưng sự xuất hiện của người thứ ba đã khiến anh khồng được thoải mái ngay trong chính nhà mình. Hơn nữa, mồi lẩn nhìn thấy Kiều, lòng anh [ại đau đớn nhớ đến những chuyện cô đã làm, nhưng anh vẫn đổi xử tốt với cô vì biết rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh. Ngọc biết Kiều không ưa gì mình, nhưng trước mặt Vũ cô vẫn tỏ vẻ dịu dàng và cười nói tự nhiên. Ngọc cảm thấy thật may mắn vì Kiểu cũng đi làm, nếu không cả ngày phải ờ cùng cô ấy chẳc cô không thể chịu nồi.

Người cảm thấy đau lòng nhất có lẽ là Kiều. Vị trí của cô đã hoàn toàn thay đồi, lúc trước cô íà chủ nhà, cô ta là khách, cô là người anh yêu, cô ta là người qua đường, còn bây giờ tất cả đều đã không còn nữa. Mỗi sáng thức dậy nhìn ánh mẳt yêu thương anh giành cho cô ta, nhìn nụ cười thoải mái dịu dàng anh giành cho cô ta, nhìn tình yêu nồng nhiệt mà anh không ngần ngại thể hiện, tim cô quặn lại đau đớn. Tất cả những thứ vốn ỉà của cô giờ đểu bị cô ta cướp hết. Cô không cam tâm, cũng không thể chấp nhận. Cô phải từng bước, từng bước mang anh trở lại bên mình. Nếu anh nhất quyết không để ý đến cô thì cô nhất định sẽ tạo ra cơ hội để anh phải quan tâm đến cô.

Bà Dung nhìn ra phía biển, nhừng Cơn gió khiến bà nhớ về nhừng khoảnh khẳc xưa, khi bà còn ỉà một cô bé mười bảy tuồi đầy mơ mộng. Hình ảnh ông ấy hiện về trong tâm trí bà, vẫn mộc mạc, hiển lành như thế, ông nờ nụ cười làm trái tim bà say đắm. Tình yêu chớm nở giừa hai con người kì lạ như thế, trên một bãi biển, khi ánh mắt ông vô tình bắt gặp ánh mắt bà, và nụ cười của ông vô tình chạm vào tim bà. Bà yêu người đàn ông ấy, chưa một giây phút nào bà quên được nụ cười hiển lành của ông, giọng nói trầm ấm đến lạ lùng của ông và tình yêu trọn

vẹn mà ông dành cho bà. Nước mắt từ từ chảy xuổng mà bà không hể hay biết. Đã lâu thật lâu rồi bà không tháo lớp vò bọc kiên cường của mình xuống, đã rất lâu rồi bà không nghĩ về chuyên xưa. Chợt nghe có tiếng người đến, bà vội gạt nhanh đi những giọt nước mẳt, nụ cười đẹp mê hồn ngay lập tức trở lại.

Một người đàn ông mặc vest trắng bước vào: Xin chào chủ tịch tập đoàn Đại Thiên, rất hân hạnh được gặp bà. Xin tự giới thiệu, tôi là John Nguyền.

Bà Dung không có vẻ gì íà ngạc nhiên khi nghe đến cái tên ấy. John Nguyền - nhà cố vấn vô cùng nồi tiếng trong giới thương trường. Không ai ỉà chưa nghe đến danh của người đàn ông đầy quyền lực nhưng cũng đẩy bí ẩn này. Bất cứ tập đoàn lớn nhò nào cũng mong muốn một lẩn mời được ông ấy.

Phong thái nhã nhặn điềm tĩnh của bà khiến người đàn ông thẳc mắc: Bà không hề ngạc nhiên sao?

Bà nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi thẳng: Nếu thật sự là John Nguyền, cớ sao lại cổ tình ủng hộ tôi lên làm chủ tịch? -

Ngươi đàn ông mỉm cười huyền bí: Không có gì lớn lao, chỉ là tôi nghĩ chúng ta có cùng mục đích với nhau.

- Mục đích gì? - Bà ái ngại hỏi.

- Chẳng phải chúng ta có cùng kẻ thù đó sao? - ông nháy mẳt với bà.

Lẩn đẩu tiên bà cảm thấy sợ. Người đàn ông này rốt cuộc ỉà ai, vì sao lại biểt rõ những chuyện này? Trước khi có cuộc hẹn này, bà đã điều tra rất kĩ càng và chính xác, người này chính là John Nguyễn nổi tiếng khắp nơi, cũng đã nghiên cứu rất kĩ lường các tài liệu vể người này. Lúc xưa khi chủ tịch Hoàng mới thành [ập Đại Thiên, ông ta và vị cố vấn này đằ có xích mích gì đó không nhò.

Người đàn ông có vẻ vô cùng hài lòng trước phản ứng của bà Dung: Tôi sẽ giúp bà làm điều bà muốn. Chi cần bà chuyển giao công ty cho tôi, đảm bảo, mọi chuyện sẽ xong nhanh chóng. - Ông ta nói bằng giọng chắc nịch và đẩy tự tin.

***

Khi Vũ đi làm về, bà giúp việc nói với anh rằng Kiều bị ổm. Kiều từ nhò đã vậy, sức khòe yếu, lại dễ nhiễm lạnh. Mỗi lẩn cô ổm anh luôn ờ bên lo lắng cho cô từng li từng tí. Anh bước nhẹ lên tầng hai, mờ cửa phòng. Cô đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm trán. Anh lấy chiếc khăn trong phòng tẳm, giặt sạch, vắt ráo rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Anh kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho cô, cũng tiện thể đem khay cháo còn nguyên xuống dưới.

- Xin anh đừng đi. - Giọng cô mềm nhẹ vang lên. Cô bò qua Cơn đau đầu, vội vâ ngồi dậy chạy đến níu [ấy tay anh. Nước mẳt cô tuôn rơi như mưa, giọng cô khàn khàn van nài anh ờ lại bên

Vũ nhìn cô thương hại. Anh thờ dài: Được rồi, tối nay tôi ờ đây, em trước hết trờ về giường đi. - Vũ biết rõ mồi lẳn cô ốm nhất định sẽ kèm theo thiếu máu, khiến cô dễ bị ngất.

Kiều khẽ cười trong lòng. Vậy ỉà kế hoạch của cô đả thành công mỹ mân. Cô biết anh nhất định còn để ý đển cô mà. Kiều giả vờ bị choáng, bám lấy tay anh: Vũ à, em cảm thấy chóng mặt quá, em bước đi không vừng nừa. Anh có thề... - Cô mờ to đôi mắt ướt nhìn anh.

Vũ chợt cảm thấy gai cả người. Anh đặt khay cháo xuống, vững vàng bế cô trên tay, đưa cô đến giường. Anh hiểu rõ tính cô, nếu anh không bế có ỉẽ cồ cũng không chịu trờ lại. Cô hôn nhẹ lên má anh, nờ nụ cười tươi rồi nằm xuống giường. Vũ hơi ngạc nhiên trước nụ hôn của cô nhưng cũng không phản ứng gì. Anh kéo chăn đắp cho cô, khẽ ngồi xuổng bên giường vì cô đã nắm chặt [ấy tay anh.

Ngọc đứng nép mình ngoài cửa, những gì không nên thấy cô đều đâ thấy. Nước mắt khẽ rơi.

Cô nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Ngọc dặn lòng phải tin tường Vũ nhưng sự đau đớn cứ tràn lên trong cô. Phải, cô đang sợ hâi, vô cùng sợ hãi. Người ta bảo nếu chưa từng có sẽ không ío lẳng bị mất đi, nểu cô không cùng anh trải qua một thời gian hạnh phúc như vậy thì bây giờ cô cũng không phải lo ỉắng đến việc mất anh. Cô không thể tin tường lời anh nói, ít nhất lúc này không thề. Dù sao Vũ và Kiều đã ờ bên nhau một khoảng thời gian dài trước khi cô đến. Dù sao cả hai cũng đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm, cũng từng có một đứa con. Dù sao cô ấy cũng là người mà Vũ tin tường nhất, trân trọng nhất. Nước mắt chảy ướt cả gổi, cô cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, nỗi chua xót cứ thế dâng tràn cổ họng và cả trái tim. Cô không biết nên làm gì lúc này, nhưng nhìn anh ân cần như vậy với Kiều, cô căn bản không thể chịu nồiẾCô không muốn như thế, một chút cũng không muốn anh nhìn Kiều bằng ánh mắt đó, một chút cũng không muốn anh thân mật với cô ẩy như vậy. Cô không biết, cô thấy mình thật sự rất mâu thuẫn. Rõ ràng chính cô là người đã yêu cẩu anh kết hôn với Kiểu, bời vì đó [à điểu đúng đắn và cẩn thiết, nhưng cớ sao giờ đây cô lại hối hận? Cô thật sự rất muổn lên trên kia gọi anh xuống, nhưng cô lấy tư cách gì làm chuyên đó? Cô ỉà gì của anh? Anh cũng chưa bao giờ hòi cô có muốn làm bạn gái của anh không, chưa bao giờ xem cô là người phụ nữ đứng bên cạnh mình. Từ lúc nào cô đã trờ thành kẻ suy nghĩ vớ vẩn thế này?

Một vòng tay mạnh mẽ đột ngột siết ỉấy cô, anh nhẹ hôn ỉên cồ cô, thủ thỉ: Ngốc à, nằm đây khóc cái gì? Nếu em không thích anh ở trên đó thì cứ đi lên gọi anh xuống, cớ sao phải lặng ỉẽ đứng ngoài cửa nhìn rồi bò đi?

Ngọc đột nhiên cảm thấy xấu hồ. Thật sự cô không hề muốn anh thấy cô rơi nước mẳt, lại rơi nước mẳt vì một chuyện không đáng như thế. Cô cứ ngờ tối nay anh sẽ ở luôn trên đó.

- Sao anh không ờ lại đó chăm sóc cô ấy? - Cô nhỏ nhẹ hòi.

- Em muổn anh quay ỉên trên đó à? - Anh đột nhiên quay người cô lại, mạnh mẽ nâng cằm cô lên. - Ngốc! Khóc thành thế này còn nghĩ một đằng nói một nẻo. Bảo em không thích anh ở cùng một chỗ với Kiểu khó khăn thế sao?

- Chẳng phải cô ấy đang ốm sao? Nếu anh không ở bên cạnh cô ấy nhất định không chịu dường bệnh cho tốtẽ - Cô nói câu này mà trong lòng lại vô cùng bực bội vì Lam Kiều đó chằng khác gì đứa con nít bát nháo.

Vũ nhìn vẻ mặt cô không khòi bật cười: Rồi rồi, anh lên chăm sóc cô ấy, em lại nằm đây lặng lẽ khóc đúng không? Lẩn sau không cần như vậy, không thích có thẻ nói thẳng với anh, biết chưa? - Anh hôn nhẹ lên trán, rồi ỉên môi cô, cùng cô triền miên.

Vì Kiều bị ốm nên hôm nay cô ấy không đi làm. Bà giúp việc mang bừa sáng lên nhưng cô ấy không hề động đến. Ngọc không thể nhìn Kiểu không chịu chăm lo cho sức khòe của mình, vì nếu làm vậy Vũ sẽ phải ío lắng, do đó buổi trưa cô đích thân mang thức ăn lên cho Kiều. Thật ra ban đầu cô rất thông cảm với Kiều vì chính cô ỉà kẻ chen ngang phá hủy tình cảm bao nhiêu năm của bọn họ, nhưng sau này khi biết Vũ không thật sự yêu mình, cô ấy lại không từ thủ đoạn để cướp về một người đàn ông không dành tình yêu cho mình, thậm chí còn có thề giết người, sự cảm thông ấy đã hoàn toàn biến mất. Dù vậy, nhìn cô ấy phải dùng đến mấy hạ sách này để tìm sự quan tấm từ Vũ, Ngọc cảm thấy thật đáng thương.

- Cô mau ăn đi, nhịn đói như vậy cũng chằng có gì hay đâu. - Ngọc biết cô không thể dùng lời nhẹ nhàng khuyên bảo gì đó vì bọn họ chẳng khác gì kẻ thù của nhau. - Cô chẳng phải muốn giành Vũ với tôi hay sao? Lờ như xảy ra chuyện gì thì íàm sao cướp anh ấy khỏi tay tôi đây?

Lời nói của Ngọc có hiệu quả ngay tức khẳc. Kiểu ngồi bật dậy, nhìn cô bằng ánh mẳt căm thù: Câm miệng lại đi! Cô nghĩ cô có thể đắc ý được bao lâu? Bây giờ có lẽ Vũ đang nghĩ rằng mình yêu cô, nhưng rồi sau đó anh ấy cũng quay vể với tôi thôi.

- Vậy thì mau ăn đi. Nếu không ăn tôi sợ anh ấy chưa kịp về thì cô đã chết đói rồi.

Kiều cười khẩy: Cô nghĩ tôi là ai? Dương Lam Ngọc, cho đển bây giờ cô vẫn ngây thơ như thế, ngu ngốc như thế? Mẹ chồng bảo cô thông minh, nhưng đến giờ tôi vẵn thật sự không hiểu là cô thông minh chồ nào. Cô nghĩ tôi ỉà loại người sẽ ngược đằi bản thân mình hay sao?

Ngọc cười nhẹ: Hay thật, thì ra cô chỉ muốn nhận được sự đồng cảm. Từ trước đây cô đâ thế rồi, có đúng không? - Ngọc nhìn Kiểu bằng ánh mẳt sắc bén. - Đúng là tôi ngu ngổc thật! Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ là hôm ấy cô chỉ bị trượt chân ngả và nhân đó tiện thể đồ lỗi cho tôi. Nhưng bây giờ tôi không nghi ngờ gì việc cô đã cổ tình ngã xuống đó, không hề quan tâm đến đứa bé trong bụng, chỉ để bức tôi phải dọn ra khòi nhà.

- Bây giờ cô có vẻ thông minh hơn rồi đấy. - Kiều mỉa mai.

Ngọc không thể tin Kiều lại là người tàn nhẫn đến vậy: Cô thật sự đã làm hại đứa bé... chỉ vì muốn đuổi tôi đi? Dù cô không íàm thế tôi nhất định cũng sẽ đi, cớ gì lại hãm hại một sinh mệnh vô tội? Hay là đứa bé... không phải con của Vũ? - Ngọc ngờ Vực hòi. Cô tin rằng không người mẹ nào có thể nhẫn tâm hại con mình.

Kiều tức giận: Câm miệng lại đi! Cô biết gì mà nói? Cô có biết tôi đã hạnh phúc thế nào khi nghĩ rằng tôi có thai hay không? Cô có biết nhìn nụ cười của anh ấy mà lòng tôi hân hoan thế nào không? Cảm giác có một sinh mệnh nhò giống anh ấy đang lớn dần lên trong tôi thật sự rất tuyệt vời. - Lúc này nước mắt đã rơi mà Kiểu không hề hay biết. Ánh mắt cô mơ màng nhìn về xa xăm. - Con của tôi và Vũ chẳc sẽ dễ thương lẳm đúng không?

- Cô biết cảm giác đó hạnh phúc thế nào, cớ sao cô lại làm hại đứa con của tôi? - Ngọc phẫn nộ. Lúc này cô cũng không thể kìm được nước mắt. - Tôi đâu có ý định sẽ dùng đứa bé cướp đi vị trí của cô, thậm chí cũng chưa từng có ý định sẽ cho Vũ biết vể sự tồn tại của nó.

- Bời vì đứa bé ấy là của tôi, đáng lẽ người mang thai phải là tôi, vị trí đó là của tôi! - Kiểu giận dừ hét lên.

- Nếu không phải vì cô cổ tình ngã xuống cẩu thang thì cô cũng đã có một đứa con rồi. Tất cả là do cô, nểu cô...

- Đủ rải! - Kiểu hét lên, cô tức giận hất đồ khay thức ăn trên bàn. - Tôi vổn dĩ không mang thai, chưa hề mang thai. Chiểu hôm đó tôi đã đi khám và phát hiện ra rằng mình không hể có thai mà chỉ bị đau dạ dày. Cô có biết lúc ấy tôi đâ thất vọng thế nào không? Tôi không thể chấp nhận việc Vũ thất vọng về tôi, vì vậy chiều hôm đó tôi đã dùng máu giả đề giả vờ sảy thai. Nhưng kết quả tôi trong tâm trạng đau đớn cực kì lại gặp cô ờ cẩu thang. Là cô khiêu khích tôi, cô ép tôi phải đồ lỗi cho cô, tất cả íà do cô!

Ngọc không thể tin vào tai mình. Thì ra từ đẩu Kiều và Vũ không hề có con, đứa bé đó chỉ do cô ta tạo lên.

- Sao cô có thề làm trò đó? Cô lừa tôi, lừa mọi người, nói dối cả anh ẩy mà cô vẫn bình thản như vậy?

Kiều nhìn cô căm thù: Không phải tôi trờ thành thế này tất cả đểu do cô sao? Nếu không có cô thì Vũ cũng đâu rời xa tôi, anh ấy cũng đâu biến mất khòi thế giới của tôi đột ngột như thế. Chỉ có mình anh ấy thật lòng với tôi, anh ấy từng nói anh ấy yêu tôi, vậy mà khi cô xuất hiện anh ẩy lại nói đó không phải là tình yêu. Anh ẩy đã phủ nhận tất cả những tình cảm giữa chúng tôi, chỉ vì cô.

-Tại sao cô phải nghĩ như thế? Không phải là không ai yêu cô, mà do cô không chịu mờ lòng đấy thôi. Cớ gì cô cứ phải mãi chạy theo một người không dành tình cảm cho mình như thế?

- Cô thì biết gì mà nói? - Kiều nghiến răng, cánh tay giơ chuẩn bị giáng một cái tát thật mạnh vào Ngọc nhưng có một lực mạnh mẽ siết lấy cánh tay cô trên không. Cả Ngọc và Kiều đểu sửng sờ nhìn Vũ đang vô cùng tức giận. Anh thả cánh tay Kiều ra, dịu dàng quay sang hỏi Ngọc: Em có sao không?

Ngọc hơi ngạc nhiên nhìn anh: Sao anh lại vể giờ này?

Anh khẽ vuốt má cô, ánh mẳt đầy áy náy: Chúng ta xuống dưới nhà! - Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Lúc gần đển cửa, anh không quên nói ỉại một câu: Còn cô, ngay tối nay, mau chóng dọn hết đồ ra khòi nhà tôi. - Giọng anh tràn đẩy đe dọa và kiên quyết. Anh kéo Ngọc đi ngay, không cho phép Kiều nói thêm bất cứ điểu gì.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Nó và hắn

Nó và hắn

Nó Tóc tém, cao 1.56m ,chuyên mặc quần Jeans, áo sơ mi đủ loại. Nó mạnh mẽ, cá tính,

23-06-2016
Ngốc này, anh yêu em

Ngốc này, anh yêu em

Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi

24-06-2016
Hình như là yêu

Hình như là yêu

Hình như Vinh đang yêu, Vinh sẽ thổ lộ tình yêu của mình nhưng không phải lúc này,

24-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016

XtGem Forum catalog