XtGem Forum catalog
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 35

↓↓
Ngọc nhận thấy mình đang bước đi trong một nơi rất đẹp, nhừng loài hoa kì lạ.

Có tiếng trẻ con. Cô quay đẩu lại nhìn, một bé gái dề thương bụ bẫm đang bước chập chững về phía cô, miệng bi bô: Mẹ.. mẹ...

Ngọc nở nụ cười hạnh phúc chạy đến chồ đứa bé, nhưng phía trước dường như có một bức tường vô hình ngăn cô lạiễ Sau đó cô nhìn thấy bố mình xuất hiện, ông nờ nụ cười hiền từ: Con gái à, bố ờ đây với mẹ con rất hạnh phúc, cứ để cháu ngoại ờ lại cùng bố nhé!

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, Ngọc nghẹn ngào: Không được đâu bổ, xin trả lại con cho con! Đừng bắt đứa bé đi! bố! - Cô gào lên thống khố khi thấy bố mang đứa bé bò đi.

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng ai gọi mình, giọng nói vừa quen thuộc vừa thân thương khiến tim cô xao động.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cô hơi chói mắt.

- Thật may mắn quá, cuối cùng em cũng đã tinh. - Ngọc nghe tiếng Vũ. Khi gương mặt vô cùng thân quen mà ngày đêm cô mong nhớ đó hiện lên trước mặt, cô chi có thề trợn mẳt nhìn.

Anh dịu dàng vuốt một lọn tóc sang bên: Em thấy trong người thế nào rồi?

Nhất thời mọi chuyện trong quá khứ đột nhiên ùa vể. Cô đang ờ trong phòng, có tiếng nồ lớn, cô chạy ra ngoài. Máu... bị ngất... đứa bé? Cô đột nhiên nhớ lại giấc mơ khủng khiếp ấy. Nhìn ánh mắt cô thay đồi từ ngạc nhiên sang kinh hoàng, anh biết rõ cô đang hồi tường lại những việc trong quá khứ. Đúng lúc này Linh với Triều bước vào. Nhìn thấy Ngọc đã tỉnh, cô mừng rờ chạy vội đến ôm chầm lấy Ngọc. Cảm giác cơ thể Ngọc cứng ngắc. Linh lo lẳng hỏi: Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?

Ngọc dùng đôi mắt đầy kích động nhìn chị Linh, giọng lạc đi: Chị Linh à, đứa bé.. ẵ con của em không sao chứ? Chị mau nói với em là nó không sao đi! Nó vẵn còn ở trong bụng em mà phải không chị?

Linh không biết [àm thế nào, nhìn Vũ rồi đến Triều, sau đó chỉ ôm chẩm lấy Ngọc: Bình tĩnh nào em. Mặc dù đứa bé... không còn, nhưng chắc hẳn nó sẽ vui mừng vì đã cứu được em. Đừng suy nghĩ nhiều nừa Ngọc à, không sao cả, có chị ờ đây, mọi người đều ờ bên em.

Ngọc không khóc, cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì. Cồ chỉ cười nhẹ: Có lẽ ngay từ lúc đầu đã nên như vậy. Dù sao đứa bé đó cũng chi là... - Cô không thề nói tiếp được nừaể - Em mệt rồi, em muổn nghi ngơi.

Linh nhìn cô thương xót rồi nhẹ nhàng đẩy Triều ra ngoài. Vũ bước đến giường bệnh, khẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

- Xin lỗi nhưng tôi muốn ờ một mình, có được không? - Cô cố gằn giọng vì lúc này nước mắt đã tràn ra hổc mắt, chi là cô kiên quyết không cho phép nó rơi xuống.

Anh vẫn im ỉặng ngồi đó, lát sau mới nhẹ giọng: Không thể nào, anh sẽ không đẻ em lại đâu vì ỉúc ấy em sẽ lặng lẽ khóc một mình. - Anh nói bằng giọng kiên quyết và trầm ấm. Cảm xúc của Ngọc lúc này hệt như chiếc bóng bay vừa thổi, chi cần một câu nói của anh đâ khiến nó bùng nổ dữ dội. Nước mẳt tuôn tràn trên má cô. Cô dựa vào người anh, cố nén tiếng khóc, nhưng anh đâ dịu dàng: Không sao, cứ khóc đi, khóc lớn lên, không sao cả! Anh ờ đây. - Chỉ cẩn một câu nói ấy đã khiến tim cô ấm áp vô cùng. Trái tim đau thương của cô chi khi ờ bên anh mới vơi đi chút ít. Khóc xong một trận thật lớn, Ngọc mệt nhoài thiếp đi. Vũ kéo chiếc chăn lên đẳp cho cô, khẽ hôn lên trán cô: Ngốc thật! Nếu đau thì cứ nói đau, sao lại phải chịu đựng một mình như thế? - Anh dịu dàng vén tóc cô sang một bên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ rồi rời khỏi phòng. Ngọc đợi cho cửa phòng đóng lại, nước mẳt lại chảy ra.

Tim cô đau đớn như ngàn mũi kim đâm. Đứa bé là hy vọng của cô, là người thân duy nhất của cô. Tại sao cho đến cuổi cùng cô vẫn chỉ có một mình? Tại sao tất cả những người cô yêu thương nhất đều không thể ờ bên cạnh cô? Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Đứa bé ngay từ đầu vổn dĩ không nên được hoài thai, cô hiểu rất rõ. Nhưng cuối cùng nó đã tồn tại trong cô, cùng thở với cô, cùng ăn, cùng ngủ. Thì ra cảm giác mẩt đi đứa con là thế này, bất lực đến xé lòng, tuyệt vọng đển không còn lối thoát. Cô không biết làm sao mình có thể vượt qua được chuyên này, cũng không màng đến tương lai sẽ ra sao nữaẽ Lòng cô [úc này chỉ tràn ngập nỗi đau.

Kiều lặng lẽ đứng trước cồng nhà. Cuổi cùng cô vẫn phải trờ lại nơi này, căn nhà không có chỗ dành cho cô. Bà giúp việc mở cửa cho cô rồi đi thẳng vào nhà. ông nội như thường lệ đọc báo trên soía, còn bổ chẳc đằ đi làm. Cô bước nhẹ đến bên ông, khẽ nói: Cháu đã về rồi.

Ông lật lật tờ báo, thậm chí không ngẩng đẩu lên nhìn côẽ Kiều dù sao cũng đã quen, cô [ê bước ỉên tầng hai. Thật may mắn vì có lẽ sáng nay Ngân đã đi làm, bây giờ cô thật sự không còn tâm trạng để cãi nhau với cô ta nữa. Cô đẩy chiếc vali ra đất, nước mắt bẳt đẩu chảy ra. Lúc ấy cô đã nhìn thấy bóng anh vụt qua trên chiếc xe quen thuộc. Cô cầu mong là mình nhìn nhầm, vội vã rời khòi ô tô chạy đến khu Vực gần căn biệt thự. Cô đằ òa khóc khi nhìn thấy anh không do dự phóng thẳng vào căn nhà đang cháy. Cô đâ vô cùng hoảng sợ khi anh mãi vẫn

chưa trờ ra. Cô không muốn mọi chuyện trờ nên như thế này. Tại sao anh lại ờ đây? Đáng nhẽ mẹ phải giữ anh ờ nhà chứ? Neu anh làm sao thì cô cũng không thể sống tiếp quãng đời còn lại. Nhưng giây phút cô nhìn thấy anh cánh tay đầy máu vẫn nhất quyết ôm chặt Ngọc, cô biết cô đã mất anh mãi mãi. Trái tim cô đau đớn như bị ai xé nát. Nhìn cô ta hạ thân đẩy máu, cô biết rõ cô ta đã mất đi đứa bé, nhưng vì sao cô ta không chết? Vì sao cho đển cuối cùng cô ta lại vẫn may mắn như vậy?

Cô và Vũ quen nhau đã hơn mười năm, một khoảng thời gian không hê ngăn. Phải ở cùng anh lâu như vậy cô mới hiểu được những thói quen của anh, được trái tim anh đón nhận. Cô biết rõ trong lòng anh mình chỉ quan trọng hơn tất cả những người phụ nữ khác chứ không phải là quan trọng nhất, thậm chí có lẽ anh còn yêu chị Thụy An hơn cô. Nhưng cô vẫn chấp nhận vì dù sao chị ấy cũng đã mất, trước sau gì thời gian trôi qua trái tim anh sẽ thuộc về một mình cô. Nhưng Dương Lam Ngọc lại đột nhiên xuẩt hiện. Ngay giây phút nghe về Ngọc cô đã có cảm giác bất an. Chi là cô mâi mãi không thề ngờ Vũ của cô lại bị cướp đi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Anh nói rằng cô không hiểu anh, còn cô ta thì hiểu. Vì sao lại thế? Rốt cuộc là cô không hiểu cái gì? Rốt cuộc cô đâ làm sai điều gì? Cô chán ghét nơi này, chán ghét không khí này. Cô muốn trờ lại nhừng ngày tháng cùng anh bên nhau hạnh phúc. Có lẽ vì cả hai đã xa nhau quá lâu nên tình cảm của Vũ mới trở nên mờ nhạt như vậy. Ước gì lúc đó cô không quyết định vội vàng, ước gì cô không ra nước ngoài, ước gì thời gian trờ lại.

Kiều không muổn làm một kẻ vô dụng. Cô nhất quyết phải dành lại Vũ. Cô nhấc điện thoại gọi cho mẹ Vũ.

- Có chuyên gì? - Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Kiểu có phẩn hoảng sợ.

- Con chỉ muốn nói... - Thoáng ngừng một lát, cô hỏi: Vì sao anh Vũ lại xuất hiện ờ Ý? Con nghĩ mẹ nên giừ chân anh ấy chứ? - Giọng cô có hơi phẫn nộễ

- Cô nghĩ là tại sao? - Giọng bà càng [úc càng lạnh. - Đứa bé trong bụng cô ta là của Vũẽ

Kiều sững người. Thì ra mọi người biết rồi, như vậy không lẽ cả Vũ cũng biết?

-Vậy thì làm sao? Giờ đứa béệ..?

-Đứa bé mất rồi. Dù sao thì đây cũng là lỗi của tavìđằ không điều tra rõ sự việc. Với lại như thế cũng tốt, ta cũng muốn tách cô ta ra khòi Vũ. Cuộc đời nó không nên dính với tình yêu.

Kiều cảm thấy lòng bất chợt đau nhói: Mẹ, sao mẹ lại biết anh ấy... với con không có tình yêu?

- Nó là con trai ta, sao [ại không biết? Với lại cô có nhìn thấy nó thay đồi gì khi ờ bên cô không?

- Nó là con trai ta, sao lại không biết? Với lại cô có nhìn thấy nó thay đồi gì khi ờ bên cô không? Nhưng không sao, không cẩn lo lắng, ta sẽ giúp cô cướp lại nó từ tay cô ta.

- Vì sao vậy? - Nước mẳt lại chảy dài trên má cô. - Sao mẹ không nghĩ là có thể sau này anh ấy sẽ yêu con?

Bà cười gằn: Đừng mơ tường nừa! Suốt đời này cô cũng không có được trái tim nó đâu. Tình yêu là một thứ tình cảm kì lạ nhưng bền chặt, có người chỉ cẩn gặp một lần đã yêu, nhưng có người dù đối tốt với mình đển đâu, ờ bên mình bao lâu thì vẵn không thể nào yêu được. - Giọng bà đột nhiên lạc đi. - Thôi đủ rồi, ta sẽ thông báo tình hình với cô sau, bây giờ gác máy đi.

Kiều khuôn mặt ướt đẫm nước, ngồi phịch xuống giường. Cô biết bà nói đúng, cô hiểu rõ, rất rõ nhưng không cách nào chấp nhận.

Từ sau khi mất đi đứa bé, Ngọc trở nên trầm lặng hơn hẳn. Vì biệt thự ờ Ý đã cháy nên Vũ mang cô trờ về căn nhà riêng của anh. Hằng ngày Linh, Triều với Ly cũng hay đến thăm cô, cùng cô nói chuyên phiếm. Vì bác sĩ dặn là thời gian này cô không nên di chuyển nhiều nên Vũ không cho cô bước chân xuổng lẩu. Những lúc cô muốn đi dạo anh sẽ bế cô xuống dưới, ban đầu Ngọc ra sức cự tuyệt nhưng dần dần sự cương quyết của anh khiến cô không cách nào từ chối. Chỉ có điều cô đổi với anh vẫn giữ nguyên im lặng. Cô nhìn thấy được anh vì mình ỉàm bao nhiêu việc, thậm chí xem nhà là công ty, cả ngày không bước ra đường nửa bước. Mỗi tối vẫn yên lặng bên cạnh cô, để rồi những [úc cô gặp ác mộng đều đau đớn khóc trong lòng anh, cầu xin anh đừng bò đi. Nhưng đến sáng cô vẫn không thể thay đổi thái độ. Cô hiểu rất rõ anh làm nhiều việc như thể chi vì cảm thấy có lỗi. Cô chẳng thể cảm động khi trong đầu cứ nghĩ vể việc anh sẳp phải làm đám cưới nhưng vẫn ở đây cùng cô chi vì trách nhiệm.

Bẻ ngoài Vũ tò vẻ bình thường nhưng anh biết rõ cô chỉ lạnh lùng với mình anh. Lòng anh đau đớn khi cô không còn cười nhiều như trước, cũng không còn là một cô gái hoạt bát hay lớn tiếng với anh, giờ cô chi đối mặt với anh bằng trẩm mặc, chi những lúc thật sự cần cô mới lên tiếng. Người duy nhẩt nhận ra điều này là Linh. Tranh thủ lúc Vũ đang làm việc, cô gõ cửa phòng Ngọc.

- Chị có ỉàm phiền em không? - Cô hòi khi thấy Ngọc đang đọc sách.

Ngọc cười nhẹ: Tất nhiên [à không rồi, chị ngồi điề - Cô vén cái chăn qua bên.

- Sách ờ đâu mà lẳm thế này? - Linh ngạc nhiên hỏi khi thấy một chồng sách trên bàn.

- À, cái này là Vũ mua. Em bảo muổn đọc sách nên anh ấy khuân về một đống.

Linh nhìn thẩy được vẻ dịu dàng hạnh phúc trong mẳt Ngọc.

- Sao em còn chưa tha thứ cho Vũ? - Linh nói thêm khi nhìn thấy vẻ thắc mắc trên mặt Ngọc. - Cách nói chuyện của em cho thấy điểu đó.

Ngọc thờ dài: Em cũng không biết nữa. Thật sự em rất hạnh phúc khi mỗi đêm tỉnh dậy, sau mồi cơn ác mộng anh ấy luôn có mặt bên cạnh em. Nếu không có anh ấy em thật sự không tự

tin là mình có thể vượt qua quãng thời gian này. Nhưng... - Gương mặt cô đượm buồn. - Mồi lẩn nhìn anh ấy em lại nhớ đến đứa bé. Em biết anh ấy không liên quan gì đến mọi chuyện nhưng không thề ngăn mình trách cứ anh ấy. Người có dâ tâm hại chết em cùng con lại chính là mẹ anh ấy. Thật sự ngay từ đẩu em không nên đồng ý làm tình nhân của anh ấy. Bây giờ anh ấy ờ bên em cũng chỉ vì trách nhiệm, còn người phụ nữ trong lòng anh ấy luôn là Kiểu.

Linh dường như đã nhìn ra mấu chốt của sự việc, cô dịu dàng cầm tay Ngọc: Ai nói thế chứ?

Em nhẩm rồi. Người Vũ yêu không phải Kiểu đâu. Nhớ lại ỉúc nó quên mình xông vào cứu em chị vẫn còn thấy bàng hoàng. Nó vì không thể ngồi đợi em đã vội vã lao vào bên trong tìm em. Thử nghĩ xem một đứa thì chưa biết thể nào, đứa còn lại vội vã lao vào trong, thật là ỉàm chị lo chết khiếp. Nhìn gương mặt ngập tràn hạnh phúc của nó khi bế em ra ngoài cũng đủ hiểu em quan trọng với nó thế nào. Rồi khi vào bệnh viện, lúc em được chuyển vào phòng phẫu thuật, bọn chị mới nhận ra tay phải nó bị thương khá nặng, máu chảy ướt đẫm cả tay áo, nhưng nó đã ngồi ờ đó đợi em, mặc cho vết thương ri máu, nó vẫn lẳng lặng ngồi chờ cho đến khi biết em được an toàn nó mới nở một nụ cười rồi ngất đi.

Tay Ngọc run lên, cô không hề biết có chuyện này. Hốc mắt cô chợt nóng lên.

- Bác sĩ nói nó bị mất máu, xém thì nguy. Ở tình trạng đó nhất định đã mất ý thức từ lâu, nhưng không hiểu sao nó vẫn cầm cự được. Ngọc à, người không có mẳt nhìn vào cũng biết được em trong ỉòng nó quan trọng ra sao. Vũ không phải loại người bừa bãi. Nó sẽ không có con với người nó không có tình cảm đâu.

Ngọc nhớ lại những ngày tháng ờ Ý. Anh với cô ỉúc ấy chẳng khác gì đôi vợ chồng son. Ngày ngày cô cùng con ờ nhà đợi anh, cuộc sống đó thật hạnh phúc biết bao! Nhưng còn đám cưới giữa anh với Kiểu? Tối nay cô nhất định phải hòi anh rõ ràng mọi chuyện. Cô không thể mâi chịu đựng sự mập mờ này nừa.

Vũ hoàn thành công việc lúc mười giờ. Anh biết lúc này Ngọc đã ngủ nên chi nhẹ nhàng mờ cửa phòng cô. Nhưng trước mắt anh lại là chiếc giường trống. Anh đảo mắt xung quanh và nhìn thấy bóng cô thấp thoáng ngoài ban công. Hình ảnh cô mặc một chiếc váy ren trắng mòng đứa tựa vào lan can, những lọn tóc đen dài bay theo cơn gió nhẹ gợi lên một cảm giác cô đơn khó tả. Anh lấy vội chiếc áo khoác vắt trên ghế, mò cánh cửa thủy tinh ra ngoài.

- Trời lạnh mà sao em ăn mặc phong phanh thế này? - Anh khoác chiếc áo lên vai cô, giọng tràn ngập yêu thương.

Cơ thể Ngọc run nhẹ. Cô vội lấy tay lau đi nước mắt, khẽ giọng: Không có gì, chỉ là gió mát nên.ế. - Cô chưa nói hết câu đã bị anh mạnh mẽ quay vai lại, ép cô phải đổi diện anh, đôi mắt anh như xoáy sâu vào mắt cô. - Đã xảy ra chuyện gì? - Anh dịu dàng giúp cô ỉau đi những giọt nước còn đọng lại. - Lại nhớ đến chuyên cũ?

Cô lảng tránh ánh mắt anh.

- Tại sao giờ này còn chưa ngủ?

- Tôi đang đợi anh. - Cô nhẹ giọng. - Có chuyện chúng ta cẩn phải nói rõ.

Vũ có cảm giác đó là chuyện quan trọng. Anh hòi, giọng khá cảnh giác: Em muổn nói điểu gì?

Ngọc tránh khòi tẩm mắt anh, nhìn lên bẩu trời đêm: Bây giờ tôi muốn hỏi anh vài điều. Hứa với tôi, trả lời thật lòng, được chứ?

Anh lại quay mặt cô về phía mình: Đừng lảng tránh ánh mẳt anh. Cứ hòi đi, anh sẽ nói thật.

Ngọc cảm thấy mình như bị cuốn vào ánh mẳt ấy. Cô biết mình không thể nào nói chuyên nếu cứ mắt đối mặt với anh, vì vậy cô đã nhẹ nhàng cúi đẩu: Tôi... - Cô ngập ngừng, lựa chọn từ ngừ cho thích hợp. - Anh... vì sao lại ờ đây? Ý tôi là vì sao lại mang tôi về đây, rồi còn chăm

Vũ cảm giác được cả người cô run lên. Anh khẽ vuôt mái tóc mêm của cô: Em nghĩ là tại sao? - Không cần nói anh cũng biết cô đang nghĩ gì trong đầu. -Vì anh thấy có lồi, hay vì anh cẩn chịu trách nhiệm với em? - Anh khẽ nảng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình. - Anh sẽ là người có thề vì hai chữ trách nhiệm mà trói buộc mình nơi này với em? Anh là người sẽ vì cảm thấy có lồi mà xao nhâng đi công việc chi để chăm sóc em?

Ngọc thẳng thắn trả lời: Anh hoàn toàn là thế.

Vũ khẽ cười, nụ cười mia mai: Em đánh giá anh cao quá rồi. Nói thật với em, anh tuyệt đối không làm được. Nếu như người con gái anh yêu đang ờ nhà đợi thì anh nhất định sẽ quay về bên cô ấy, chứ không phải là vì hai chữ trách nhiệm đối với người con gái khác mà bò rơi cô ấy.

Cả người Ngọc lại run lên: Vậy sao lúc này anh còn ờđảy?

Tay Vũ bóp mạnh vai cô: Là em thật sự không biết hay chi giả vờ không biết vậy? Anh ở lại đây là vì anh muổn, vì anh cảm thấy vui vẻ, vì anh nhặn ra mình chỉ thật sự sống khi ờ đây. Vì sao ư?Vì nơi này có em. Vì... anh yêu em!

Ngọc trợn tròn mắt nhìn Vũ. Trong đời cô cũng chưa bao giờ tường tượng được sẽ có một ngày Vũ đứng trước mặt cô nói ra ba chừ đó. Dù ỉà trong mơ cô cũng không nghĩ đến, bời cô hiểu rất rõ vị trí của Kiều trong lòng anh, hiểu rõ giá trị tinh thẩn mà cô ắy đã mang đến cho anh. Kiều không chỉ là người yêu mà cô còn đại diện cho cả tuồi thơ của anh. Việc anh yêu cô íà không thề nào! Không phải vì cô không tự tin với bản thân mà vì anh không phải loại người dễ yêu người khác như vậy. Hay là ngay từ đẩu cô đã nhìn lầm? Tình cảm của anh có thể thay đồi hay sao? Nếu thật là như vậy thì cô đã để uổng phí một khoảng thời gian dài chìm ngập trong vò bọc đau khổ và tự ti? Cô dùng đôi mắt tràn ngập hoang mang nhìn anh: Vì sao lại đột nhiên nói như vậy? Không phải từ đẩu đến giờ người anh yêu nhất là Kiều sao? Hay đột nhiên anh thay đổi tình cảm vì phát hiện ra tôi mang thai?

Vũ chăm chú nhìn cô kiên định: Tình cảm của anh chưa bao giờ thay đồi. Có lẽ rất khó khăn đế anh có thể nói yêu một người, vì vậy cũng không dễ dàng để quên đi người đó.

Cô nhìn anh khó hiểu: Vậy sao còn nói những lời này với tôi? Anh đang đùa giờ tôi? Anh nói anh yêu Kiều, xong giờ lại nói anh yêu tôi? Anh bảo anh không dễ thay đổi nhưng thế này nghĩa là cái quái gì chứ?

- Phải, anh đâ nói với em rằng anh yêu Kiều, nhưng anh lại chưa bao giờ nói với cô ấy điều đó, em có biết vì sao không? - Đôi mắt anh xoáy sâu vào mắt cô. - Vì anh chưa bao giờ yêu cô ấy.

-Tôi không hiểu. Anh... vì sao lại chưa bao giờyêu? Nếu khôngyêu sao lại để cô ấy ở bên cạnh anh lâu đến vậy? Nếu không yêu vì sao anh lại luôn lo lẳng cho cô ấy? Anh bây giờ đang muổn cái gì đây? Chỉ có đồ ngổc nhìn vào mới nghĩ anh không yêu cô ấy. - Ngọc cảm thấy đẩu óc mờ mịt. Cô không hiểu ý anh, không hiểu nhừng lời anh nói.

Vũ đột nhiên bật cười. Không hiểu vì sao nhưng anh chỉ đơn thuần muốn cười.

- Em rất hiểu anh, mà đúng hơn là giòi đoán tâm lý người khác. Trong đời anh chưa từng có người phụ nữ nào lại nẳm rõ bản chất anh đến vậy. Chi là em lại không thể nào đoán được tình cảm của anhề Chỉ có người ngổc lắm mới không nhận ra tình cảm anh dành cho em. Em chính là cứngổc như vậy.

Nhìn thấy anh cười không hiểu sao cô lại tức giận. Người đàn ông này đang muốn gì đây? Lại cố tình không giải thích vào trọng tâm.

- Làm ơn trả lời đúng câu hòi đi. - Giọng cô cao vút.

Anh ôm lấy cô, đặt cằm mình lên mái tóc đen dày: Em đang tức giận? Từ ngày đẩu tiên gặp em anh đã bị ấn tượng. Không phải vì em đặc biệt gì cả mà vì phong thái của em rất giống chị An. Anh biết em chỉ đơn giản là tuýp người cổ điển, không có gì lạ, nhưng không hiểu vì sao em lại mang đến cho anh cảm giác vô cùng chân thật. Mặc dù bị mẹ giục nên anh đành phải nhờ em kí hợp đồng tình nhân, nhưng lúc ấy cũng có cảm giác muổn ờ bên cạnh em. Khoảng thời gian đó đã giúp anh nhận ra rất nhiều điểu. Lẳn đẩu tiên anh có dục vọng với một người phụ nữ, cũng là lẩn đầu tiên anh muốn chiếm lấy trái tim một người đến vậy. Lúc đó anh đã biết trái tim mình thay đồi, không còn tĩnh lặng, thanh thản như trước nữaệ Anh bắt đầu thấy nhớ em nhiều hơn và dần dần không thể khống chế được bản thân mình. Vì vậy anh đã làm việc cả ngày và vùi mình vào đống tin tức về Kiểu. Nhưng chỉ khi anh về nhà và nhìn thấy nụ cười của em, trái tim anh mới được lấp đẩy. Anh biết mình đâ tổn thương em rẩt nhiều, nhưng lúc ấy

anh thật sự không nhận ra rốt cuộc thứ tình cảm trong tim mình đó ỉà gì. Nếu như thời gian quay trở lại, anh sẽ không ỉàm một thằng ngốc để em rời khòi anh, cũng không ngốc nghếch đển nồi chưa bao giờ nghĩ tới em có thể mang thai con của anh, mà không, sẽ không ngốc đến nỗi để em ra đi vào buổi tối mưa tầm tã hôm ấy.

Ngọc không thể tin được những gì mình vừa nghe. Hóa ra ngay từ đẩu anh cũng có tình cảm với cô, không phải chi mình cô đơn phương? Cô nhẹ nhàng lách khối vòng tay anh, nhìn chằm chăm vào mắt anh: Vậy còn Kiều? Cảm giác của anh đổi với cô ấy là gì?

Anh biết khúc mắc duy nhất giừa hai người chính là Kiều, cho nên nhân lúc này đây anh cũng nên giải thích rõ ràng với côễ

- Được rồi, ngoài này lạnh lắm, với [ại đứng nhiều sẽ mệt. Chúng ta vào trong rồi nói, được không?

Anh ngồi xuồng giường, lấy cái chăn quấn quanh người cô khiến cô không khòi buồn cười: Tôi có bị sốt rét đâu.

Anh cũng từ từ ngồi xuống cạnh cô, mẳt nhìn vể xa xăm, bẳt đẩu kể câu chuyện lúc nhò. Gia đình, chuyện lẩn đầu tiên gặp Kiều, cái chết của chị An. Tất cả mọi thứ anh đều thành thật kể cho cô, kề cả sự mù quáng ngộ nhận tình cảm với Kiều.

Ngọc chăm chú lắng nghe, nhìn rõ mọi biến hóa trên gương mặt anh. Cô biết anh đang nhớ lại quá khứ đau lòng đến mức cả người run run. Cô nắm lấy đôi bàn tay lạnh toát của anh: Thời gian qua lâu như vậy mà anh còn chưa quên được sao?

Ánh mẳt anh trùng xuống: Không chi không thề quên mà ngày nào cũng nhìn thấy những kí ức đó. - Anh cười, nụ cười thê lương. - Anh đã từng nghĩ cả đời anh sẽ không thề thoát khỏi chúng, trừ phi chị Thụy An sống dậy, nhưng dường như anh sai rồiẽ

- Nghĩa là gì?

- Có muốn nghe tiếp câu chuyên không? - Anh dịu dàng nhìn cô.

Ngọc khẽ nằm xuổng nệm. Mặc dù đã khá mệt nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Vũ kéo chiếc chăn lên giúp cô, anh cũng ngồi tựa vào thành giường, nhìn lên trần nhà.

- Khi chị Thụy An biến mất, cả thế giới trong anh sụp đổ. Anh chưa từng trải qua thứ gì kinh khủng hơn thế. Mặc dù Kiều luôn ở bên cạnh nhưng anh vẫn trổng rồng, vô hồn. Những kí ức về chị An quá lớn khiến anh không ngày nào quên được chúng. Anh thật sự rất muốn trả thù nhưng bổ đâ để lại di nguyện cho mọi người là đừng truy cứu gì bà ta hết, và hây chăm sóc tốt bà ấy. Anh biết rõ bà ta muốn anh kết hôn chỉ là vì muốn nhanh chóng thâu tóm toàn bộ gia sản nhà họ Hoàng, vì vậy anh đã giừ cho Kiều không mang thai. Khi cô ấy quyết định ra nước ngoài, anh cảm thấy lo lắng và khó chịu, nhưng đâu đó trong lòng có chút thoải mái vì từ đây không phải bị bà ta hối thúc nữa. Nhưng khi Kiều không ờ đây, bà ta lại tìm đủ mọi cách ép anh đi xem mắt, giới thiệu hàng tá phụ nừ khiển anh vô cùng mệt mòi. - Vũ hơi dừng lại, anh chuyển ánh mắt sang nhìn cô. - Công ty đột nhiên tuyển thêm nhân viên mới. Là một người chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại được trúng tuyển nhanh như vậy chứng tò cô gái này rất

có năng lực. Lẳn đẩu tiên gặp, cũng chỉ thấy là một phụ nữ bình thường. Nhưng không hiểu sao phong thái tự tin của cô ấy lại khiến anh dẹp bò nguyên tắc, giao cho cô dự án chi sau một thời gian rất ngắn. Không ỉàm cho anh thất vọng, cô ấy thực sự đã hoàn thành quá tốt công việc. Anh đã cùng cô ấy kí kết một hợp đồng tình nhân, vì bị mẹ thúc giục, vì anh tin tường cô gái ấy sẽ không như nhừng người phụ nữ khác, và vì anh nhìn thấy hình ảnh chị An ờ trong cô ấy. - Anh lại quay mặt đi, khẽ tựa vào đầu giường. - Khoảng thời gian sống chung với cô gái ấy có lẽ là khoảng thời gian dề chịu nhất trong cuộc đời anh. Cô ấy bộc trực, ấm áp, và hơn hết, cô ấy thấu hiểu. Tất cả những điều cô ấy làm đều giống hệt chị Thụy An. Nhưng vì Kiều đâờ bên anh từ nhố, anh buộc phải đế cô gái ấy đi dù vô số lần khao khát giữ cho riêng mình.

Ngọc cảm giác được cả người anh run ỉên, dường như anh đang cố kìm nén cảm xúc. Thật là không hiểu nồi mình, rõ ràng anh đã tổn thương cô, nhưng khi thấy anh thế này lòng cô vẫn là mềm đi. Cô nhẹ giọng: Vậy anh có nghĩ là tôi đã đầy Kiều ngâ không?

- Nếu là em làm thì cũng không lộ liễu thế đâu. - Giọng anh vừa nghiêm túc vừa có vẻ bông đùa.

Mà thật ra thì cũng đúng. Nếu cô đã muốn hãm hại Kiều thì sẽ chằng bao giờ dùng đến cái cách lằng xẹt ấy.

- Tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đó cả. - Dù yêu anh bao nhiêu thì cô vẫn sẽ không bao giờ cướp anh từ tay người phụ nữ khác. Mặc dù ghen nhưng lý trí giúp cô biết rõ rằng thứ gì của mình sẽ mâi là của mình, còn không phải của mình thì dù có cướp cách nào đi nừa cuối cùng vẫn không thuộc về mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Ngôi nhà mới

Ngôi nhà mới

Còn rất nhiều niềm vui đang chờ cậu ở phía trước kìa, và còn có cả tớ

26-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016
Đừng yêu nhau nữa!

Đừng yêu nhau nữa!

Audio - Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá ... Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau

01-07-2016
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016