Old school Swatch Watches
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 34

↓↓
Hai mươi tiếng trước, tại biệt thự nhà họ Hoàng.

Vũ đã chìm trong men rượu suốt cả đêm nên ngủ suổt buổi sáng do chứng đau đẩu hành hạ. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ anh vẵn mơ thấy hình ảnh Ngọc, ban đẩu cô dịu dàng vòng tay ôm lấy anh, nờ nụ cười dịu dàng, sau đó cô từ từ rời khòi anh. Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt chân thành ấy nhưng chân cứ bước đi về phía sau. Anh cố vươn mình về phía cô nhưng không thể nào nắm bắt được. Cô cứ đi xa mãi.ệ. xa mâi... Vũ giật mình tỉnh giấc, tay vẫn còn vươn về phía trước. Anh xoa xoa hai thái dương để tránh Cơn đau trong đẩu. Tối qua anh đã uổng quá nhiều, và giờ đây anh lại hiểu thêm cái cảm giác uống không thể say. Cảm giác ấy còn đau đớn hơn gấp bội lần so với trước đây.

Khi Vũ xuổng nhà thì mọi người đã ra ngoài hết, chỉ còn bà Hường làm thức ăn trong bếp, còn ông có lẽ đã đi cùng với hội bạn của mình. Anh cất bước ra vườn, cố tìm cách làm vơi đi những cơn đau trong đẩu. Anh bước đi giữa nhừng khóm hoa xinh đẹp, lòng trào dâng nỗi nhớ cô da diếtệ Một giai điệu buồn da diết đột nhiên vang lên làm phân tán sự chú ý của anh. Chắc hẳn người đang dạo ca khúc này là Hải. Anh đi nhẹ nhàng vào trong, nơi Hải đang ngồi trên xích đu

và dạo một bản nhạc bằng violonề

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Có vẻ tiến bộ nhiều rồi nhỉ?

Hải giật mình ngẩng đầu lên. Anh tạm dừng chơi nhạc.

- Cô ấy. ế. sao rồi? - Hải dè dặt hòi.

- Nếu quan tâm sao không sang đó?

Hải cười, nụ cười chứa đẩy bi thương: Bời vì em không có can đảm đối mặt với cô ấy. - Anh sợ cô nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, sợ cô từ chối anh lẩn nữa, sợ cô trách anh vì sao không tin tường cô.

Vũ dường như có thề đọc một phẩn cảm xúc trong mẳt Hải: Không cẩn lo lắng, cô ấy... yêu cậu mà. Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa cậu, cho dù xảy ra chuyện gì.

Hải nhìn anh khó hiểu, rồi như chợt phát hiện ra điều gì trong mắt anh mình, anh lên tiếng:

Hai người đã xảy ra chuyện gì? Anh đã nói gì với cô ấy? - Như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi thêm bằng giọng khá xúc động: Tối qua anh uổng say như vậy ỉà vì Ngọc?

Vũ nhìn về phía trước, cảm xúc trong mắt anh rút dần đi, chi còn lại sự dửng dưng như thường lệ: Không có việc gì. uống rượu chỉ vì công việc không thuận lợi.

- Anh nói dối! - Hải khẳng định: Từ trước đến nay dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ hạn chể đụng đến rượu. Mau nói cho em, vì sao lại cứu Ngọc? - Hải gằng giọng.

Vũ nhất thời không biết nên trả lòi thế nào thì Hải đã hỏi thêm: Anh yêu cô ấy, đúng không?

Vũ sững sờ nhìn em mình, nhưng anh đã nhanh chóng lẩy lại bình tĩnh: Sao lại nghĩ vậy? Cứu cô ấy chỉ là vì anh biết cô ấy vô tội.

- Sao anh biết được? Ngay cả em còn không tin tường cô ấy, làm sao anh có thể chứ? Nếu anh không có tình cảm gì với cô ấy thì tại sao lại cướp đi sự trong trắng của cô ấy?

Thì ra là vì chuyện này.

- Xin lồi cậu, lúc đó tôi bị ép, không còn cách nào khác.

- Vậy còn nhừng lần khác thì sao? Bác đâu thể có mặt bên anh mọi lúc mọi nơi mà ép anh nữa? - Giọng Hải đột nhiên cao vút.

Vũ không nói gì, đúng hơn là anh không biết phải nói gì. Rõ ràng Hải nói đúng, anh không có cách nào phản bác. Anh thờ dài: Chuyện đó thì có gì quan trọng? Anh có yêu cô ấy hay không cũng đâu thay đồi được tình cảm cô ấy dành cho cậu.

- Anh chính ỉà đồ ngu ngốc hả? - Hải tức giận đứng phẳt dậy. - Hay là kẻ điên, ngu muội đến nỗi không thề nhìn thấy được gì? - Hải định nói thêm gì đó nhưng đã ngừng lại vì nghe có tiếng nói chuyên ở gẩn đó. Vũ ra dấu cho anh im lặng. Cả hai cố gẳng bước thật nhẹ đến sau lưng mẹ

- Tốt lắm. Hãy nhanh chóng thực hiện kế hoạch đi! Loại bò cô ta mâi mâi ra khòi cuộc đời Vũ.

Giọng bà bắt đẩu trờ nên lạnh lùng và mất kiên nhẫn: Đừng có nói chuyện kiểu đó. Sao con người cô không có chút quyết đoán nào hết vậy? Hãy nhớ lấy, Mai Lam Kiều, chính cô là kẻ đã ăn cắp bản thiết kế của Vũ và đổ tội lên đầu người phụ nữ nó yêu. Giờ đây nó cũng biết cô là thủ phạm rồi, nếu không...

Vũ tức giận giằng lấy chiếc điện thoạiề

Hải phẫn nộ hét lên: Thì ra bác đã biết chuyện này từ trước? - Như chợt nhớ ra điểu gì, Hải nói thêm. - Không lẽ... chính bác là người đâ gửi tin nhắn đó cho Lam Kiểu? Tại sao bác lại làm thế? Ngọc đâu làm hại gì bác?

Gương mặt bà xanh mét khi nhìn thấy sự tức giận đang bùng nồ trong Vũ. Anh nghiến răng, cổ kiềm chế cảm xúc đang dâng trào: Mẹ mau nói lý do xem! Vì sao lại nhắm đến cô ấy? MAU NÓI! -Anh hét lên.

Bà hơi sừng nhìn đứa con luôn điềm tĩnh trước mặt, sau đó khẽ cười, nụ cười lạnh đến thấu xương: Tại sao? Đông Vũ, nên nhớ ta sinh con ra đời là để giúp ta hoàn thành việc íớn, không phải là đề yêu. Tình yêu là thứ khiến con người trở nên yểu đuối, cho nên ta nhất định sẽ không cho phép con vướng vào nó.

Vũ phẫn nộ: Dù bà không cho tôi vướng vào thì tôi cũng lờ vướng rồi. Bà không thề làm gì đề thay đổi sự thật đó. Trả lại sự trong sạch cho cô ấy đi! Tôi bảo bà làm ngay đi!

Mẹ Vũ không cười nữa, giờ đây gương mặt thánh thiện của bà chi tồn tại sự lạnh lẽo: Không đời nào! Lồi của nó là đã mang thai. Nếu đứa bé ra đời, ta sẽ mất đi tài sản thừa kế của ông già đó.

Gương mặt Vũ lúc này đã xám [ại càng xám hơn. Anh nắm chặt hai bàn tay lại đề ngăn cảm xúc bùng nồễ Nhưng Hải thì không thể bình tĩnh được như thếẽ Tính anh vốn trẻ con, lại bồng bột, nóng nảy. Anh cười khẩy: Ra là vậy. Là vì cô ấy có con của tôi nên bà mới phải ỉoại bò cả hai. Nếu đứa bé ra đời thì quyển thừa kế sẽ thuộc về tôi nhỉ? - Anh bật cười, giọng thật thê lương và chua xót. - Nhưng bà đã tính sai rồi, biết không? Đứa bé cô ấy đang mang trong người íà con của con trai bà. Bà có nghe rõ không? Ngay cả bàn tay cô ấy còn chưa cho phép tôi chạm vào. -Giọng anh ẩn chứa đau đớn và xót xa, cho cô, cho Vũ, và cho cả chính mình.

Vũ sững người nhìn Hải. Thật sự anh không thể nào tiêu hóa nồi những gì vừa nghe.

- Cậu vừa nói gì? - Anh nhìn em trai bằng ánh mắt không thể tin được.

Mẹ Vũ thì có vẻ bình tĩnh hơn, bà cổ giấu đi vẻ kinh ngạc, gằn giọng: Cậu có ý gì khi nói như thế?

Hải dùng ánh mắt căm phẵn nhìn bà, giọng cũng cao hơn: Chữ sao ý vậy thôi. Ngọc đang mang trong mình cháu nội của bà, cũng là người duy nhất có thể giúp bà chiếm được gia tài đấy. Nếu không tin có thể đợi đứa bé ra đời rồi xét nghiệm, nhưng tóm lại là bà vừa làm một chuyện ngu ngổc và vô ích.

Vũ lúc này mới nhớ ra gì đó, vội túm lấy vài bà, siết chặt đến nồi bà phải tái mặt đi: Rốt cuộc bà đã làm gì với cô ấy? - Anh hét lên, giọng lạnh lùng và đầy tính đe dọa. Lẩn đầu tiên nhìn thấy đứa con trai luôn điềm đạm trong mọi tình huống trờ nên mất hết [ý trí như thế, người làm mẹ như bà không khòi hoảng sợ. Bên cạnh đó, đứa bé trong bụng Lam Ngọc có thể là của Vũ, buộc phải giừ lại.

- Nếu muốn cứu mạng nó thì mau bay qua Ý đi!

Vũ lòng như lừa đổt vội gọi cho trợ lý: Mau chuần bị phi cơ cho tôi! Tôi cẩn bay qua Italia ngay bây giờ. - Anh vừa nói vừa chạy vội ra ngoài.

Hải không thể giấu nỗi căm ghét nhìn bà: Tôi thật không hiểu vì sao bác lại có thể yêu thương một kẻ như bà? - Rồi anh cũng nhanh chóng rời khòi khu vườn.

Bà nở nụ cười tàn nhẫn: Đúng vậy, kẻ cẩm thú đó mà cũng biết yêu sao?

Vũ ngồi trên máy bay mà lòng như lửa đốt. Trên đường đến sân bay anh đã liên tục gọi điện cho Ngọc nhưng không ai bắt máy.

Người ta nói không có hạnh phúc nào lớn [ao hơn tình yêu được đền đáp. Giờ đây anh chính là đang trải qua niềm vui ấy. Trái tim anh như reo lên sung sướng khi anh biết rằng cô yêu anh, từ trước đến giờ trong lòng cô chỉ có mình anh, hơn nữa trong bụng cô còn mang đứa con của anh, vậy mà cô lại ngổc nghếch đến nồi một tiếng cũng không nói. Vào chiều mưa hôm ẩy khi cô bước đi vào màn mưa, chắc hẳn cô đã biết đến sự tồn tại của đứa bé, nhưng cô đã không nói, vì anh, vì Kiều, vì để cả hai không phải khó xử. Người ta đã nói con người chi biết quý trọng những gì đã mất đi. Thật sự nểu cô không biến mất, anh vĩnh viễn không thề biết được cô lại quan trọng với anh đến thế. Hiểu ra sự thật đồng thời cũng khiến tim anh đau đớn. Anh đã tồn thương cồ quá nhiều. Giờ đây anh mới nhớ lại ánh mắt thất vọng và đau thương của cô mồi khi anh nhẳc đến Kiều. Lúc này anh mới nhận ra nỗi đau trong mẳt cô mỗi lẩn nói chuyện

với anh, sự mâu thuẫn giẳng xé trong cô khi ở gần anh, tất cả đểu là vì cô yêu anh. Giây phút này anh mới hiểu cô đã khổ sờ thế nào khi không thể nói với anh vể đứa bé. Cô chưa hề biết gì về tình cảm của anh. Có lẽ trong tim cô luôn nghĩ anh chỉ xem cô như người qua đường, như một thứ gì đó không dùng nữa thì vứt đi. Cô khồng hề biết về cảm xúc của anh, không biết anh yêu cô đến nhường nào. Anh vô cùng đau đớn khi nghĩ đến việc không thề nói cho cô cảm giác của mình. Anh đã đẻ cô phải một mình chổng chọi với tất cả. Tại sao anh lại ngu ngốc như thế? Rõ ràng hai người chưa từng dùng qua biện pháp tránh thai, sao anh lại chưa bao giờ nghĩ đến cô sẽ mang thai con của mình? Anh hối hận, thật sự hổi hận. Giá như anh quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn, giá như thời gian quay trở lại.

Vũ nhìn căn biệt thự lộng lẫy đang ngập chìm trong biển lửa, lòng nóng như lửa đổt, không biết hiện tại Ngọc có làm sao không. Một nhân viên cứu hộ cho anh biết họ đã tìm được một phụ nữ trung niên bị bòng khá nặng ờ trong bếp. Đó nhất định là bà quản gia. Anh nắm chặt bàn tay, đau đớn nghĩ đến Ngọc. Không thẻ chờ đợi thế này, anh hét lên với nhân viên cứu hộ: Mau đưa tôi chiếc áo! - Anh ra lệnh, giọng nói đẩy đe dọa.

Tài xế Kim biết rõ anh muốn gì, vội đưa tay ra cản: Cậu chủ, xin hây nghĩ lại. Nơi đó vô cùng nguy hiểm, cậu không thể...

Không đợi anh ta nói hết, Vũ mặc nhanh chiếc áo, cầm theo một chiếc khăn ướt, vội vằ băng qua cánh cửa, chốc ỉát đâ biến mất vào làn khói, mặc cho tài xế Kim hét lên van nài. Vũ hướng về phía chân cầu thang. Đồ đạc ngồn ngang khiến anh thật khó khăn đề xác định được phương hướng. Hơn nữa, khói dày đặc, cộng thêm lửa cháy dữ dội làm bước chân anh chậm đi. Anh gọi tên cô thật lớn, càng ỉúc càng hoang mang khi không thấy cô ờ đâu. Trong lúc mọi thứ đang dần biến thành tro bụi, anh vẫn xông về trước, mặc cho lửa đang vây quanh, mặc cho những thanh gỗ lớn bị cháy rơi xuổng xung quanh anh, mặc cho cánh tay bị một thanh gồ quệt trúng bị thương, máu đò tươi chảy ra. Giừa làn khói dày đặc, giữa biển lửa, anh cảm thấy choáng vì mất máu, đôi chân cũng đả bị thương, anh khụy xuống, vô vọng hét lớn tên cô: Dương Lam Ngọc, em rốt cuộc đang ở đâu? - Anh bất lực, anh tuyệt vọng, anh đau đớn, anh sẽ ở [ại nơi này cùng cô và con.

Có iẽ trong cuộc đời Vũ, chưa bao giờ có điểu gì làm anh hạnh phúc hơn là khi nhìn thấy bàn tay, rồi cơ thể cô ở nơi ấy, giừa đám khói, ngay bên cạnh cẩu thang. Dường như có một nguồn năng lượng mãnh liệt truyền vào cơ thề, anh đứng bật dậy, chạy vội đến ôm chẩm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, trái tim mừng rờ đập nhanh. Anh thì thầm ba chừ vào tai cô. Lẩn đầu tiên sau cái chết của bố, nước mắt lại rơi trên gương mặt anh. Không hề chậm trề, anh vội vã che chẳn cho cô, nhanh chóng ôm cô ra ngoài.

Không khí đột ngột thoáng đãng khiến Ngọc dần có ý thức. Cô ho sặc sụa nhưng mẳt vẫn nhắm nghiền. Vũ lay gọi cô trong tuyệt vọng, không hề nhận ra hạ thân cô đang nhuốm đẩy máu. Cho đến lúc có người chạy đến nói với anh cô cẩn được đưa vào bệnh viện gấp, anh mới sực tình, mới chợt nhớ ra cô đang mang thai. Anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, miệng vẫn không ngừng [ẩm nhầm ba từ đó bên tai cô. Nước mắt bất chợt trào ra, tay Ngọc đột nhiên động đậy. Cô dùng chút sức lực yếu đuối còn lại của mình nâng bàn tay anh đặt lên bụng, nước mẳt tràn ra.

Vũ siết chặt lấy tay cô, miệng không ngừng trấn an: Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em và con. Chúng ta nhất định sẽ tạo nên một gia đình hạnh phúc, em có nghe rõ không, Lam Ngọc! Xin em... cố gẳng, vì anh, vì con.

Vũ mệt nhoài ngồi gục trước hành lanh bệnh viện. Giây phút bác sĩ đưa cô vào trong phòng mổ, tay cô vẵn nẳm chặt tay anh không buông. Trái tim anh đau quá, anh không biết nếu lờ như cô xảy ra chuyên gì anh sẽ thế nào? Anh không biết, chi cẩn nghĩ đến đã khiến anh dường như không chịu đựng nồi. Anh gục mặt xuống đất, nước mắt lặng lẽ chảy, vò bọc lạnh ỉùng, mạnh mẽ không còn nữa. Giờ đây người con gái anh yêu thương trân trọng nhất trên đời đang chưa biết sống chết thế nào, còn cả đứa con anh chưa từng biết nó có tồn tại. Anh có lồi với cả hai, anh muốn đền bù cho cả hai.

Triều và Linh đâ đến bệnh viện vào khoảng mười lăm phút sau. Vừa nhìn thấy Vũ ngồi gục trước cửa phòng bệnh, Linh đâ đau ỉòng không chịu nồi. Cô khóc nấc, hoảng hổt nhìn cánh tay anh đang nhuộm đầy máu, van nài anh đi chữa trị, ngay cả Triều cũng không thể chịu được khi nhìn em mình trong tình cảnh ấy. Nhưng Vũ nhất quyết không đi đâu hết, anh phải ờ đây để đợi cô. Cuối cùng, Triều đâ lôi anh dậy, tát anh một cái. Linh hét lên can ngăn trong khi Triều bóp mạnh vai Vũ: Cậu nhìn lại mình đi! Nếu cậu cứ thế này thì lấy ai chăm sóc cho cô ấy hả? - Anh định tự mình lôi đứa em bướng binh này đi băng bó, nhưng ngay lúc ấy, cô y tá từ phòng phẫu thuật đi ra: Ai là người nhà bệnh nhân Lam Ngọc? - Cô gọi lớn.

Vũ đứng bật dậy, hai tay túm chặt lấy vai cô y tá: Là tôi! Tôi là chồng cô ấy. Vợ tôi không sao chứ? Cô ấy không có việc gì chứ? Còn đứa bé?

Nhìn bộ dáng hớt hải và mặt không còn chút máu của anh, cô y tá chỉ lắc đầu, rồi đưa cho anh một tờ giấy. Cô nhò nhẹ: Xin hãy bình tĩnh. Phu nhân đang mang thai lại hít phải quá nhiều khói. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể bò đi đứa bé để cứu lấy người mẹ. Phiền anh ký vào tờ giấy đồng ý này. Xin hằy nhanh lên!

Vũ run run cầm lấy tờ giấy, cánh tay chuyển động như robot, nét bút chậm chạp rê trên nền giấy. Sau khi ký xong tên mình, cây bút cùng tờ giấy cũng đồng thời rơi xuống đất. Linh nhanh chóng nhặt lên đưa cho cô y tá, không quên nói thêm trong tiếng khóc: Hãy mau đi cứu cô ấy!

Vũ lặng ỉẽ ngồi dựa vào tường, đôi mắt vô hồn. Khi nghe tin đứa bé của mình và Kiều mất, anh chỉ cả thấy không vui. Lúc ấy anh đã tự nói với mình chắc hẳn đó là do đứa bé mới có mấy tháng. Nhưng giờ đây khi nghe tin đứa bé của Ngọc mất, trái tim anh trống rồng. Anh có cảm giác như mình vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Vũ đâ ngồi bất động như thế suốt hơn hai tiếng đồng hồ diền ra cuộc phẫu thuật. Chỉ đến khi bác sĩ từ bên trong bước ra thông báo Ngọc đã ồn, gương mặt anh mới nờ một nụ cười nhẹ nhõm rồi ngay lập tức ngã quỵ xuống đất.

Lúc Vũ tình lại đã là sáng hôm sau. Anh cảm thấy đẩu đau nhức và toàn thân mệt lả. Vũ đột nhiên nhớ đến Ngọc, định rút cây kim đang cẳm bên tay thì anh Triều đi vào ngăn lại: Cậu đang làm cái quái gì thế?

- Ngọc sao rồi? Tôi đang hỏi anh là cô ấy sao rồi? -Vũ hét lên.

Triều thờ phào: Hét to được thế chứng tỏ cậu cũng khốe rồi. - Anh cố tình nghỉ một lát. - Bác sĩ nói Ngọc đâ ổn, nhưng không hiểu sao cô ấy vần chưa tỉnh. Cậu mất máu quá nhiều nên bị ngất, ngồi đó truyền dịch cho xong, khoảng hai đến ba tiếng gì đó là qua thăm Ngọc được rồi.

Vũ lúc này không hề có tâm tình chuyền dịch, nhưng vì đây là lần đầu tiên Triều không nhìn anh bằng ánh mẳt thù địch, lại quan tâm khiến tim anh rộn lên một cảm giác rất lạ.

Triều đến phòng bệnh của Ngọc. Cánh cửa đang khép hờ và Linh đôi mắt ngập nước mắt, cầm lấy tay Ngọc tâm tình. Dù không cố ý nghe lén nhưng chẳng hiểu sao Triều vẫn nán lại ngoài cữa. Giọng cô mểm nhẹ: Em mau tinh lại đi Ngọc à! Em có biết là bao nhiêu người lo lắng cho em không? Mà nhất là Vũ. Em có biết Vũ đã đau lòng thế nào khồng? Chị thật sự không thể chịu nồi khi thấy nó như vậy. Chị rất đau lòng nhưng lại không biết làm cách nào để nó phấn chấn lên một chút. Chỉ có em, chi khi em tinh lại thì nó mới có thể trờ lại như trước kia.

Triều đau đớn nắm chặt lòng bàn tay. Tại sao lúc nào cũng vậy? Tại sao ngay cả Linh cũng thích Vũ? Tại sao luôn ỉuôn là Vũ? Từ nhò đến giờ tất cả mọi thứ anh thích, anh muổn đểu bị Vũ không tốn chút công sức nào cướp mất. Công ty cũng vậy, Ngọc cũng vậy, và bây giờ ngay cả Linh cũng thế. Triều đau đớn quay lưng bước đi. Linh nhìn thấy hình ảnh Triều như thế, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng, lẩm nhẩm: Xin lỗi, nhưng chúng ta... không thể nào.

Đển chiều rồi mà Ngọc vẫn chưa tỉnh. Vũ đưa tay vuốt mái tóc đen mềm của cô.

- Em định ngủ đến bao giờ? Tỉnh dậy đi rồi muốn mắng chửi gì anh cũng được. Xin em đừng tiếp tục dày vò anh kiều này được không? - Anh nắm ỉấy đôi bàn tay cô và đặt một nụ hôn lên đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Lời Ước Hẹn

Lời Ước Hẹn

Tên truyện: Lời Ước HẹnTác giả: Gakuen AliceThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 17 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Làm ơn

Làm ơn

Nhà cải cách giáo dục VVebster từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thề

01-07-2016
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016
Nếu anh đi bộ đội

Nếu anh đi bộ đội

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Nếu anh

25-06-2016
Khi đang giận dữ...

Khi đang giận dữ...

Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi

30-06-2016
Người hát ru hồn

Người hát ru hồn

(khotruyenhay.gq) Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất

28-06-2016
Tấm bằng đỏ

Tấm bằng đỏ

(khotruyenhay.gq) Tỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của khách sạn, cô học

29-06-2016