Polaroid
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 39 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 33

↓↓
Triêu cuôi cùng đã biết được tin tức của Ngọc từ Vũ. Anh mừng rỡ gọi điện thông báo ngay cho Linh.

Cả hai càng lúc càng thân nhau. Từ khi có Linh bên cạnh và nhừng lời khuyên dịu dàng của cô, cảm xúc dành cho Ngọc đã không còn mãnh liệt nữa. Có lẽ ngay từ đẩu anh chỉ thích, chứ không yêu cô. Ngọc đem lại cho anh cảm giác mới mẻ và đáng tin cậy, nhưng Linh lại khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cô và anh hệt như là anh em sinh đôi. Hẩu như cô có thể dịu dàng chấp nhặn nhừng sờ thích khác lạ của anh mà không hề tò vẻ kinh ngạc. Anh ỉuôn có thể là chính mình khi ờ bên cô. Thậm chí trong lúc anh đau đớn và mất phương hướng vì không thể tìm thấy Ngọc, sự hiện diện của Linh đã giúp anh có thêm niềm tin và hy vọng. Không hiểu từ lúc nào, trái tim anh đâ hướng về phía cô mất rồi. Tình cảm anh dành cho cô càng ngày càng mânh liệt, và nó không chỉ dừng Ịại ờ thích. Anh yêu cô mất rồi.

Kiều vừa nghe tin Vũ về đâ vội vã lên máy bay sang Ý. Theo như lời mẹ Vũ thì bà đã bổ trí sẵn một sổ người bên đó để giúp đỡ khi cô cần.

Vũ mang trái tim tan nát bước xuổng sân bay. Anh quá mệt mòi. Bây giờ anh không muôn gặp ai cả, đặc biệt là KiềuỆ Anh đã cảm thấy thật hạnh phúc khi mẹ anh nói Kiều đã trở về nhà cô ấy một thời gian. Mặc dù thấy hơi lạ nhưng dù sao bây giờ không gặp cô vẫn tốt hơn. Anh gọi điện qua nhà cô để hòi thăm nhưng không gặp được cô vì ông nói cô đang tắm. Như vậy có lẽ là tốt nhất, dù sao... lúc này anh chỉ muốn được yên tính và quên đi mọi chuyện.

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hôm nay íà ngày hẹn hò đầu tiến của chú ba và Ly. Chú ba đâ lập ra một bản kế hoạch chu đáo và vô cũng lãng mạn cho buổi hẹn hò này. Đẩu tiên chú sẽ đưa cô đến quán bar và dành tặng cô một bài hát, sau đó chú đưa cô vào rạp chiếu phim, cùng xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, rồi cả hai đến một nhà hàng tuyệt đẹp, ăn tối với ánh nến lung linh và những điệu nhạc du dương, cuối cùng, cả hai sẽ nắm tay nhau đi dạo dưới ánh trăng thơ mộng, rồi chú sẽ dịu dàng mà bất ngờ hôn lên môi cô. Chú ba đâ dành cả buổi tối để mơ mộng và cười một mình như một thằng ngổc.

Sáng hôm sau, chú lái xe đến nhà cô trong tâm trạng háo hức và hồi hộp, trong đẩu nghĩ đến hình ảnh cô dịu dàng và yếu đuối trong bộ váy màu xanh dương. Nhưng khi cô bước từ trong nhà ra, chú đã vô cùng kinh ngạc và có phẩn thất vọng. Cô mặc một chiếc quần sooc màu đò đi kèm với áo thun xanh nhạt, tóc buộc cao trông rất lạ.

Ly tự nhiên ngồi lên xe, đóng mạnh cánh cửa lại: Chào anh. - Cô cười. - Hôm nay em muổn đi chơi thể thao, anh không có ý kiến gì chứ? - Cô đâ dò hòi anh Triều về chú ba và biết rằng chú ghét nhất là chơi thể thao. Từ nhò khi phát hiện ra tài năng về âm nhạc, mẹ đã yêu cẩu chú chỉ tập trung vào mỗi mình môn học liên quan đến nghệ thuật, vì vậy chú hiếm khi chơi thể thao. Có một số môn lúc nhò chú chơi khá giòi, nhưng vì [âu không tập nên lúc này thể thao là thứ chú không thể thích nồi. Chú ba nhăn mặt khó chịu nhưng thấy vẻ háo hức của cô thì lại không nỡ từ chối. Chú hòi, cố giấu đi sự bực bội vì không thực hiện được kế hoạch lãng mạn: Bây giờ em muốn đi đâu?

- Chúng ta đến câu lạc bộ cẩu lông đi. Nơi đó có rất nhiều vận động viên ưu tú. - Cô cười rạng

Sau này chú mới biết “vận động viên ưu tú” gì đó của cô là mẩy anh chàng cao mét tám, mặc quẩn đùi cún cờn, cẩm cây vợt chạy lăng xăng khắp nơi. Nhìn chả có gì hay mà không hiểu sao cô cứ dán mắt vào mấy người đó.

Ly yêu cầu chú ba thay quần áo cho phù hợp nhưng chú nhất quyết không chịu. Chú cực ghét cái kiểu mặc quẩn đùi chạy rông như thế. Cô kéo chú vào trong, mim cười chào mọi người rồi ngay lập tức vứt chú sang một bên để tham gia vào một trận đấu nữ. Chú ngồi trên khán đài, nhìn hình ảnh cô chơi cẩu, cảm thấy tim đột nhiên đập mạnh. Cô thật xinh đẹp, đẹp trong mọi trang phục. Gương mặt của cô to dẩn, to dần cho đến khi hơi thở của cô phả vào mặt, chú mới nhận ra cô đã đến gần từ lúc nào.

- Giờ đến lượt anh đấy! - Cô cổ tình nói khẽ vào tai chú. - Ra ngoài và đấu với bạn em đi.

Chú ba sững người nhìn ra sân. Có một tên thanh niên cao ráo đang đứng đợi.

- Sao thế? Anh sợ à? - Cô thách. Thật ra Ly vẫn còn tức vì chú dám lấy đoạn ghi âm đó ra uy hiếp cô. Cô không muốn nhận lời làm người yêu chi vì bị ép buộc. Cô muốn hoa hồng, bừa tối lãng mạn và hơn thế nữa. Nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ chật vật của chú, cô lại thấy hơi xót xa.

Chú ba không muốn thua cái tên đó. Chú thấy bực mình vì ánh mắt ngưỡng mộ cô trao cho hắn. Chú đứng dậy, bước ra sân, cầm cây vợt, thứ mà đã rất lâu rải chú chưa đụng đến. Đó thật sự là một trận đấu không hề cân sức, một bên thì đánh cẩu hết sức điêu luyện và đẹp mắt, trong khi bên còn lại thì dường như chưa hể đụng đến cây vợt, lóng ngóng và vất vâ đuổi theo quả cẩu, thậm chí là tránh cẩuẻ Cho đến khi nhìn thẩy chú gẩn như kiệt sức, Ly mới chạy vội vào ngăn cản trận đấu.

- Anh vốn dĩ không thể thắng được anh ấy đâu. Anh ấy từ nhò đã luyện tập cẩu lông, còn íà tuyển thủ, và...

- Vậy rốt cuộc em có ý gì khi bẳt anh phải đấu trận này? Em muốn nói với anh là em chi thích những người như thế? - Chú ba tức giận, thật sự tức giận. Mai Ly nhìn mồ hôi ướt đẫm mặt chú mà lòng cô xót xa khó tả. Cô định nói gì đó nhưng chú lại cắt lời: Nếu em không muổn thì có thể nói, đừng dùng cách này. Thôi đi, từ đẩu cũng do anh ép em, bây giờ chúng ta chia tay, anh sẽ gửi đoạn thu âm đó cho em. - Nói rồi chú lạnh íùng quay lưng đi.

Cô chợt khẩn trương, cảm thấy như sẳp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng: Không phải đâu, em không có thích mấy người như anh ấy.-Giọng cô càng lúc càng nhò. - Em...thích anh mà. - Cô bấu chặt vào gấu quần, cố ngẩng mặt lên nhìn bóng chú xa dẩn. Cô giật mình hoảng hốt khi thấy mặt chú đang kề sát mặt mình, nờ nụ cười tinh quái và thòa mãn: Phải thế chứ. Cuối cùng cũng nói ra rồi. Dù hơi nhò nhưng mà thế là tốt quá rồi. - Chú ba cười đắc thắng.

- Anh... - Cô nghẹn lời. - Không phải ban nãy anh vừa nói là đưa em đoạn thu âm sao? - Cô nói với theo khi chú kéo tay cô ra khòi câu lạc bộ trong ánh nhìn của mọi người.

- À, lúc đó anh định chia tay, mà giờ không chia tay nừa.

- Cái gì? Em muôn chia tay! - Cô hét lên.

- Nhò giọng lại nểu em không muốn tất cả mọi người đều nghe thấy. Vả lại quyền quyết định là ờ anh mà. - Chú nháy mắt với cô rồi cười lớn. Tiếng cười vang vọng khẳp không trung, hòa lẫn vào nhừng Cơn gió thoảng qua, lấp đầy lòng cô.

Kiều ngồi đối diện với ba người đàn ông, nhìn họ bằng đôi mẳt dò xét.

- Tôi cẩn một sự trung thành ờ đây. - Cô chăm chú nhìn nét mặt họ. - Đây là một việc làm nguy hiểm và tôi cần những người đáng tin cậy nhất.

Một người đàn ông đứng tuổi cười nụ cười nửa miệng: Yên tâm đi, chúng tôi luôn trung thành với tiền mà. Chỉ cần có tiền, chúng tôi sẽ làm tất cả vì cô.

Một người khác lên tiếng: Vậy cô đã có kế hoạch gì chưa?

Kiều nhìn vào khoảng không bất định, đôi mắt lạnh dần: Tôi có một kế hoạch, và chúng ta sẽ làm theo như thế. - Cô tuyên bố.

Kiều gọi điện cho mẹ Vũẽ

- Mẹ? Là con đây.

- Sao vậy? Mọi chuyện thế nào rồi? - Giọng nói dịu dàng vang lên.

- Con đã điều tra và lập kế hoạch chi tiết rồi. Chiểu mai con sẽ tiến hành. - Giọng cô run run.

Bên kia vang lên tiếng cười gằn: Tốt lắm! Hãy nhanh chóng thực hiện kế hoạch đi! Loại bò cô ta mâi mằi ra khỏi cuộc đời Vũ.

- Nhưng mẹ ơi! - Giọng cô run hơn, nước mắtđâ bắt đẩu chảy. - Là hai mạng người, con... rất

Giọng nói mẹ Vũ bắt đầu trờ nên lạnh lùng và mất kiên nhẫn: Đừng có nói chuyện kiều đó. Sao con người cô không có chút quyết đoán nào hết vậy? Hãy nhớ lấy, Mai Lam Kiểu, chính cô ỉà kẻ đã ăn cẳp bản thiết kế của Vũ và đồ tội lên đầu người phụ nừ nó yêu. Giờ đây nó cũng biết cô ỉà thủ phạm rồi, nểu không...

Điện thoại đột ngột bị ngắt. Có lẽ là mẹ có việc bận. Kiểu nắm chặt chiếc điện thoại, nước mẳt vẫn chảy, cả người run lên. Cuộc chiến giừa lương tâm và trái tim là một cuộc chiến không cân sức, vì khi trái tim đã đánh bại được lý trí mạnh mẽ thì nó hoàn toàn có thể dề dàng hạ gục lương tâm.

Gần sáu giờ chiều ngày hôm sau, Kiều lái xe đến gần khu biệt thự của Vũ. Cô dừng xe cách đó một đoạn, khẽ quay qua nhìn cậu bé khoảng mười hai tuổi đang ngồi bên cạnh, đôi mẳt long ỉanh trong một thân hình gầy gò và đen nhẻm khiến người khác không thể không thương cảm. Cậu bé sẽ là một trong những nhân vật chìa khóa cho sự thành bại trong kế hoạch của cô.

Cậu bé ý thức được những gì mình đang làm, mặc dù đó là điểu sai nhưng không còn cách nào khác vì cậu cần tiền để lo cho gia đình mình. Mẹ cậu bị bệnh nặng cẩn phẫu thuật gấp, trong khi bà nội đằ quá già, em gái thì còn nhò, bổ mất sớm khiển cậu trờ thành trụ cột. Lần đẩu tiên gặp mặt cậu bé, Kiều đã không khòi xót xa cho số phận cậu. Khi cô nhìn thấy ánh mẳt day dứt của cậu lúc nghe đến việc mình phải làm, cô đã định cho cậu một sổ tiền mà không bắt cậu ỉàm gì cả. Nhưng cuối cùng cô đã không thể làm được. Nếu không có cậu bé, mọi thứ không thể tiến hành suôn sẻ.

Kiều liếc nhìn đồng hồ, điện thoại cô đã tắt từ khi ra khỏi nhà. Khi đồng hồ điểm sáu giờ đúng, ánh mắt cô lạnh [ùng nhìn về trước: Mau thực hiện kế hoạch đi! - Cô ra lệnh.

Người đàn ông có thân hình gẩy và lùn cùng cậu bé ngay lập tức ra ngoài. Kiều nhìn bóng hai người bước đi, không hiểu sao cả người run lên, một nỗi sợ hãi vô hình đột nhiên len vào tim cô. Trước mắt cô mờ đi, nước mẳt lại chảy, cố gắng cúi mặt xuống để không ai nhìn thấy. Cô thật sự không muốn phải làm đển bước này. Cô không muốn trờ thành hung thủ sát hại hai mạng người. Là cô ta đã ép cô.

Đúng lúc cô đau khổ và bất hạnh nhất, Vũ chẳng khác gì vầng dương chiếu sáng cuộc đời cô. Anh đã đến, mang theo ánh sáng, dẫn cô ra khòi thế giới cô độc và lạnh lẽo. Anh đem cho cô niềm tin, tình yêu và tất cả nhừng niềm vui tinh thần mà cô chưa bao giờ biết đến. Đối với cô, anh là người thân duy nhất, là tình yêu duy nhẩt. Cô không thể chấp nhận trao anh cho một người phụ nữ chỉ mới gặp mấy tháng, trong khi cô và anh đằ ở bên nhau mấy năm trời. Cô không còn gì nừa cả, chỉ còn anh. Cô không còn cách nào khác.

Bà giúp việc đang nấu bữa tối thì có tiếng chuông cửa. Bà đặt vội chiếc tạp dề lên bàn rồi ra ngoài. Bà bắt gặp trước cửa nhà hình ảnh một người đàn ông thấp bé, quần áo cũ kĩ, rách nát, tay bế một đứa bé khoảng chín tuổi, da mặt tái mét, môi co giật. Người đàn ông nhìn thấy có người vội quỳ xuống, nói bằng tiếng Ý, giọng đứt quâng: Thưa bà, xin làm ơn giúp con tôi với. Mấy ngày nay nó đã chẳng ăn gì, còn bị nhiễm lạnh. Xin bà ỉàm ơn cho cháu chút gì. - Giọng người đàn ông đứt quãng, nước mắt thấp thoáng nơi mắt ông.

Bà thương đứa bé lắm, nhưng cậu Vũ đã dặn là không được cho người lạ vào nhà.

- Đợi ờ đây, tôi sẽ mang thức ăn ra ngay. - Nói rồi bà vội vã quay ỉưng bò đi.

Sự ẩm áp trong căn biệt thự khiến lòng bà đau nhói. Ngoài trời rất lạnh, hình như đứa bé bị bệnh. Hình ảnh cậu bé với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi thâm tím và làn da đen nhẻm cứ ám ảnh bà. Họ chỉ là những người khốn khồ, lại chịu đói nhiều ngày, làm sao có thề hại được ai. Bà quay ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông vẫn quỳ, tay ôm đứa nhò, vội vàng giúp ông đờ lấy đứa bé.

- Ngoài này lạnh lẳm, thôi có gì vào nhà hẵng nói. - Bà không đợi ông từ chối, nhanh tay ẵm đứa bé vào nhà.

Bà giúp cậu bé tắm rửa, dùng chăn sưởi ấm cậu. Lát sau, cậu bé dần tỉnh, nhìn bà bằng đôi mẳt lanh lợi nhưng ngờ ngàng. Bà mim cười hiền dịu, khẽ xoa đẩu cậu bé, sau đó mang thức ăn lên cho Ngọc.

Cô đang ngủ say thì tiếng mờ của của bà làm cô thức giấc.

- Xin lồi vì đằ đánh thức cô, nhưng cậu chủ đã nói cô cần ăn đúng giờ.

Cô cười dịu dàng: Không sao đâu ạ! Cháu cũng đói rồi. Có chuyện gì sao? - Cô hòi thêm khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại không dám của bà giúp việc.

Bà kể cho cô về người đàn ông và đứa bé tội nghiệp.

Ngọc cầm tay bà giúp việc: Đừng ỉo ỉắng, không có việc gì đâu. Bà hãy xuổng dưới và cùng ăn tối với họ nhé!

Bà quản gia mim cười biết ơn rồi ra ngoài. Ngọc nhìn ra bên ngoài, chợt cảm thấy mình may mẳn vì chí ít Vũ đã cứu cô, nếu không có lẽ bây giờ cô cũng chẳng biết phải đi đâu. Cô kéo ngăn tủ, ỉấy ra một tấm hình siêu âm, ngắm nhìn bằng ánh mắt trìu mến. Cô đặt tẩm hình lên giường, khẽ khàng vuổt ve. Đột nhiên một Cơn gió bất chợt thoảng qua mang theo tấm ảnh bay ra ngoài cửa sổ. Ngọc vội đuổi theo nhưng vì quá bất ngờ và nhanh chóng nên cô chỉ có thề nhìn nó bay xa, xa mãi vào không trung. Đột nhiên tim cô đập nhanh, một tay ôm lấy ngực, lòng tràn đẩy bất an.

Bà giúp việc và hai bổ con cậu bé đã có một bữa tối ấm cúng. Sau khi nói chuyện bà mới biết cậu bé năm nay đâ mười hai tuồi, nhưng cơ thề lại bé nhò chẳng khác gì một học sinh tiểu học. Mẹ cậu bé mất Sơm, bố lại mẳc bệnh tim, không thể làm việc gì nặng nhọc. Vì cả ba mẹ đểu íà cô nhi nên cũng chẳng có họ hàng gì. Hai bố con cứ thế nương tựa lằn nhau, lưu ỉạc hết nơi này đến nơi khác. Bữa ăn kết thúc trong không khí ấm cúng và thân thiện. Bố cậu bé giúp bà rửa chén để tò lòng biết ơn vì ông chẳng còn gì đền đáp tấm ỉòng của bà. Trong khi đó thì cậu bé và bà trò chuyện vui vẻ ở ngoài phòng khách.

Người đàn ông rửa đống chén dĩa một cách nhanh gọn. Sau đó hẳn cười khẩy, tắt hết đèn, tiến đến chồ bình ga, mờ van hết cờ. Hắn còn lẩy con dao găm trong túi đục một lồ nhò trên ổng dẫn, và trong thoáng chốc, ga xì ra khẳp nơi. Hắn vội vàng ra ngoài phòng khách, tỏ vẻ cảm kích nhìn bà giúp việc: Tôi không biết phải làm sao để tò lòng biết ơn với bà. Neu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả ơn bà. - Nói rồi ông cùng đứa bé quỳ xuống dập đẩu ba cái khiến bà giúp việc vô cùng khó xử.

Bà tiễn cả hai ra cửa, sau đó còn dúi vào tay ông một số tiền, dù không lớn nhưng có thể giúp cả hai trang trải cuộc sống. Khi cậu bé bước trờ vào xe ô tô của Kiều, cậu đã òa khóc nức nở. Cậu biết mình vừa làm một chuyện sai trái, một chuyện có thể tồn hại đến người phụ nữ tốt bụng ấy.

Bà giúp việc ngẩn người nhìn theo cho đến khi bóng hai bố con một lớn một nhò khuất dẩn rồi mới trờ lại nhà. Không hiểu sao mùi ga lại phảng phất xung quanh, càng tiến đến gần nhà thì cái mùi ấy càng nồng nặc. Khi bà mở cửa vào nhà thì cả gian phòng đâ tràn ngập khói. Bà chạy vội vào trong bếp, nhanh tay bật công tắc điện. Một tiếng nổ lớn vang lên, [ực mạnh mẽ đẩy bà giúp việc văng ra xa. Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dừ dội, bén vào những tấm rèm cửa và lan khẳp nhà như những con rắn dũng mãnh, không cách gì chặn lại được.

Ở bên ngoài, đồng bọn của người đàn ồng đã nhanh chóng rút đi, chi còn Kiểu kiên nhẫn ngồi lại để chờ kết quả. Nước mắt ỉúc này đâ ướt đẫm gương mặt cô.

Ngọc đang ăn bỗng dưng nghe một tiếng nồ lớn. Cô kinh hãi gọi bà giúp việc nhưng không nghe thấy hồi đáp. Ngọc vội vàng mờ cửa phòng chạy ra ngoài, nhưng khói đột ngột xộc vào khiến cô phải đóng vội cánh cửa lại. Không cần nói cũng biết chuyên gì đang xảy ra. Mặc cho nước mẳt kinh hãi đang chảy tràn trên mặt, cô bấm điện thoại cho Vũ nhưng anh không nghe máy. Cô gọi cho Triều và chị Linh nhưng cũng không ai bắt máy. Cô ỉại không biết số điện thoại gọi cảnh sát và xe cứu hòa ờ Italia. Cô ôm chầm lấy bụng, nép mình vào góc tường. Cô thật sự rất sợ hãi, thật sự không biết nên làm thể nào. Khói đã lan tòa khắp phòng khiến cô bị ngạt. Cô cố giừ cho hơi thò ồn định nhưng biết là mình không thể gẳng gượng được bao lâu. Con của cô và anh còn chưa chào đời, cô phải bảo vệ nó, phải giúp nó an toàn ra đời. Nhưng giờ cô có thể làm gì? Cô phải chạy ra ngoài. Nghĩ rồi cô lấy ta bụm miệng, vội mờ cửa chạy ra ngoài. Khói xộc vào mũi khiến cô khó thở, nhưng cô vẫn cố đứng vẫn trên đôi chân dường như có thẻ ngã xuống bất cứ lúc nào của mình. Một lúc sau, cô đột ngột ngằ quỵ xuống đất, lần đầu tiên thấm thìa nỗi đau chờ chết. Cô sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, nước mẳt chảy dài trên má. Đám lừa bùng lên trước mặt nhưng cô không còn sức lực đề tránh, cơ thể mất dần ý thức.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Với Điệu Slow trong thang máy đã thoát ly khỏi các tiểu thuyết ngôn tình hàng loạt

26-07-2016 1 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Dòng sông và nỗi nhớ

Dòng sông và nỗi nhớ

Nói là sông chứ thực ra nó chỉ là dòng suối nhỏ với tên gọi là suối Đu. Suối Đu

24-06-2016
Sai lầm của quạ

Sai lầm của quạ

Từ trên mỏm núi cao có con đại bàng lao xuống cắp một con cừu non bay đi. Một chú

24-06-2016
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016