XtGem Forum catalog
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 32

↓↓
Ngọc đang hạnh phúc ăn món phờ thì Vũ nói: Từ nay về sau phải đi ngủ ỉúc chín rười và dậy lúc bảy giờ.

Ăn sáng khoảng bảy rười là phù hợp rồi.

Ngọc nhăn mặt: Anh ỉàm gì mà ra lệnh cho tôi thế? Tôi không thể ngủ sớm được, lại càng không có khả năng dậy sớm.

- Điểu quan trọng là cô phải làm việc theo đồng hồ sinh học. Trong mấy ngày ờ đây thì cô nên tìm hiểu về phụ có thai chứ, ai lại đi đâm đầu vào íàm việc rồi học tiếng Ý vớ vẩn đó. Cô thiếu tiền sao?

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô cúi gằm mặt, nói nhò: Tôi thì làm gì có tiền để mà thiếu chứ!

- Cô cần tiền? - Anh hỏi. - cần đề làm gì?

Ngọc nhất thời không biết phản ứng thế nào. Anh tiếp: Vậy mỗi ngày ỉàm việc cô kiếm được bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho cô đúng từng đó, công việc của cô ỉà chăm sóc tốt cho bản thân và cháu tôi, thế có được không?

Ngọc ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: Tôi không phải là loại người có thể ngồi chơi sau đó xài tiền của người khác. Hơn nữa, tôi không cần tiền của anh. Tôi sẽ dùng tiền tôi tự làm ra, anh hiểu rồi chứ? - Nói rồi cô tiếp tục cẳm đẩu vào tô phờ, không nhìn đến biểu cảm trên mặt anh.

- Vì tôi là người ngoài, đúng không? - Giọng anh có vẻ lạc đi. - Nếu là của Hải thì cô sẽ nhặn, đúng không? Sao cô lại im lặng?

Ngọc đứng bật dậy: Của ai cũng thế cả thôi. Quan trọng ỉà tôi không muổn dựa dẫm vào ai hết. Ngay từ nhò bố đã dạy tôi bước đi trên đôi chân mình. Tôi không cẩn ai hết, một mình tôi vẫn có thẻ làm tốt. Dựa dẫm vào người khác chỉ khiến bản thân trờ nên yếu đuối. Nếu lờ như sau này người ấy không còn nữa thì sẽ phải mất bao nhiêu lâu để quen với sự mất mát đó chứ? - Cô cười đơn độc.

- Tôi sẽ không biến mất, tôi sẽ mâi mãi ờ bên cạnh em. - Giọng anh dịu dàng mà kiên định. - Vì thế, hãy dựa vào tôi! - Anh nói như ra lệnh, nhưng âm lượng lại nhò như chi để mình anh nghe thấy.

Ngọc mờ tròn mẳt nhìn anh. Cô thật không thể nào tin anh lại nói những lời đó. Thật sự nó làm cô hơi choáng. Cô nhìn anh, bất động trong giây lát, cố tìm ra một điểm đùa cợt nào đó nhưng có vẻ như anh hoàn toàn nghiêm túc. Cả hai cứ đúng như thế cho đến khi cô cười nhẹ: Xin lồi nhưng có lẽ tôi cần về phòng.Tôi... - Cô xoay lưng bò đi nhưng anh đâ kéo tay cô lại và trao cho cô một nụ hôn. Sau đó anh nói thêm: Những gì anh nói ban nãy đều là thật. Cả nụ hôn này cũng là thật. - Nói rồi anh để cô sững sờ ờ đó, vội vã bò đi.

Bà quản gia đi vào, nhìn thấy cô thì nói: Cậu chủ bận rộn thật. Ngay cả bừa sáng cũng chưa ăn. Hình như có khách hàng nào đó đâ gọi cậu ấy từ sớm, mà vì làm đồ ăn cho cô nên đến giờ cậu ấy mới đi được.

Cả buổi sáng Ngọc có cảm giác như cô đang đi trên mây. Nói như vậy, nghĩa là anh có một chút thích cô rồi? Anh nói anh tin tường cô, yêu cầu cô dựa vào anh, vậy nghĩa ỉà anh yêu cô? Có khi nào do cô ảo tường nhiều quá không? Mà không đâu, rõ ràng anh đâ nói thế, lại còn hôn.

Kiều thông qua công ty đâ tìm hiểu được rằng Vũ có một căn biệt thự bên Ý. Cô gọi điện thoại vào số máy bàn vừa tra được.

- Aỉo? - Giọng một phụ nữ đứng tuổi.

-À, xin chào. Cháu là vị hôn thê của anh Vũ. Xin hòi bà là...

Bà giúp việc đã từng nghe qua vể Kiều: Cô là Lam Kiều? Tôi là người giúp việc ờ đây. Cậu Vũ đã ra ngoài từ sớm.

-Vậy à? Nhưng người cháu muổn gặp không phải ỉà anh ấy. Bà.Ệ. cho cháu nói chuyện với Ngọc được không? Không cẩn giấu cháu, anh ấy đâ nói với cháu về Ngọc rồi ạ.

Dường như có một khoảng lặng ờ đầu dây bên kia.

- Được rồi, nếu cậu ẩy đã nói với cô thì xin đợi một lát, tôi sẽ gọi cô ấy.

Ngọc hơi ngập ngừng cầm ống nghe lên.

- Aỉo? Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?

Kiều sửng sờ nhìn chằm chằm vào ống nghe. Cho đển khi bà giúp việc nói sẽ gọi Ngọc đến, cô vẫn chưa tin, nhưng đây đích thực là giọng của Ngọc. Như vậy nghĩa là bây giờ Vũ và cô ta đang sống chung sao?

Kiều cười nhạt: Chào cô, Lam Ngọc. Đã lâu không gặp!

- Cô có chuyện gì muốn nói với tôi? - Ngọc không bao giờ có kiên nhẫn với Kiều. Nếu cô ta không phải là người Vũ yêu thì cô cũng không thích cô ta. Có lẽ là do tính cách hai người quá khác biệt.

- Tôi chỉ muốn nói ỉà mọi người ờ đây đều rất lo lẳng cho cô, sức khỏe cô thế nào rồi?

- Cảm ơn cô đã ío lắng, tôi vẫn ồn, thời gian đầu có bị ổm nghén nhưng bây giờ đâ đờ hơn rồi.

- Óm nghén? - Kiểu cảm thấy có gì đó rất lạ ờ đây. - Sao có thể ổm nghén sớm thế được?

Ngọc biết mình đã íờ lời. Neu như theo thời gian mà cô đâ nói trước đây thì bây giờ cô mới mang thai được hai tháng.

- Đứa bé là của ai? - Tiếng Kiểu đanh lại trong ống nghe. - Tôi đang hỏi cô đứa bé là của ai? - Kiều hét lên.

- Nó là của Hải, và tại sao cô lại hỏi tôi bằng cái giọng đó? Thời gian sinh lý của tôi có thể khác bình thường một chút nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyển nghi ngờ về con của tôi.

Giọng Kiều nhẹ lại: Sao cũng được, tôi không quan tâm. Tôi chi muổn cô hiểu rõ một sự thật là tôi với Vũ sẽ cưới trong vài tuần nừa. Anh ấy đã cẩu hôn tôi và chúng tôi đang chuẩn bị cho đám cưới. Chỉ vì việc lùm xùm ngu ngổc của cô đã khiến chúng tôi phải hoân đám cưới này lại. Nhưng dù thế nào thì anh ấy vẫn mâi mâi là của tôi. Hãy nhớ lấy điều đó! - Không đợi Ngọc có thêm phản ứng gì, Kiểu vội vã ngắt máy.

Ngọc thẫn thờ vào phòng. Nước mắt cô lại chảy xuống. Như vậy nghĩa là anh đang trêu cợt cô và tất cả chỉ là do cô tường tượng? Tại sao anh ta lại hành động như thế sau khi đâ cầu hôn Kiều và chuẩn bị làm đám cưới? Cô không biết và cũng không muốn biếtẻ Nhưng thông tin đó đã bóp nghẹn tim cô. Cô không muốn gặp anh, thật sự không muốn gặp lại anh nữa. Cô ghét anh, hận anh. Sao anh dám đối xử với cô như vậy? Cô sẽ không bao giờ để tâm đến mấy hành động điên rồ do của anh nừa, không bao giờ để anh chi phối mình nữa. Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, đi càng xa càng tốt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa bé trong bụng Ngọc chính là con của Vũ. Cô cảm thấy mình thật ngu ngổc khi không phát hiện ra chuyện này sớm hơn. Nếu anh ấy biết chuyện này, rồi gia đình nừa, cô nhất định sẽ ngay lập tức bị đuổi ra ngoài. Cô phải làm gì đó, không thể nào để cô ta cướp đi Vũ của cô được. Nhưng nếu hai người họ cứ ờ trong cùng một nhà thì bí mặt sớm muộn cũng lộ ra. Cô cẩn người giúp đờ. Có ai tổt hơn ngoài mẹ chồng cô chứ? Bà đã từng dõng dạc tuyên bố con trai bà không yêu cô, và nếu anh ấy yêu ai thì bà nhất định phải trừ khử cô ta ngay lập tức. Kiều vội vàng chạy qua phòng mẹ chồng.

- Có chuyên gì mà con tìm ta vậy? - Bà nờ nụ cười thánh thiệnệ

Không hiểu sao nhìn nụ cười ấy cô lại có cảm giác bà chính là người đã gửi cho cô nhừng tin nhắn đó.

- Mẹ à, Ngọc đang ờ chỗ Vũ, con đã điều tra ra được rồi.

- Thật sao? - Bà ra vẻ ngạc nhiên.

-Đừng làm vẻ mặt như vậy. Chính mẹ là người gửi mấy tin nhắn đó cho con, đúng chứ?

Bà hơi sững với câu hỏi thẳng thắn của Kiều, nhưng sau đó đã bật cười: Thật thông minh! Hèn gì con trai ta lại yêu con đến vậy.

Mặt Kiểu đanh lại: Mẹ à, anh ấy không yêu con. Không phải mẹ đâ từng nói thế sao? Mẹ nghĩ đúng rồi đấy. Người anh ấy yêu là Lam Ngọc. Anh ấy đã yêu cẩu chia tay với con và đưa ra lý do như thế. - Cô nói thêm khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng.

Mẹ Vũ dường như không thể tin được những gì Kiều vừa nói.

- Sao có thể như thể được? Con nhò đó không phải đang có thai với Hải sao? Sao Vũ có thể đâm đẩu đi yêu nó chứ?

-Anh ấy nói vì cô ta hiểu anh ấy. Con cũng thật sự không thể tin là anh ấy có thể đối xử với con như vậy. Lúc anh ắy nói con vẫn chưa tin ỉẳm đâu nhưng bây giờ anh ấy bảo vệ cô ta thế thì không thề sai được.

Gương mặt mẹ Vũ bẳt đẩu thay đổi, nụ cười dịu dàng thánh thiện không còn nừa mà thay vào đó là sự hằn học, tức giận và lạnh lùng đến đáng sợ. Bà cười nhạt và im lặng trong một lúc thật lâu, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó sâu xa. Rất lâu sau bà bất đẩu nói bằng một chất giọng rất khác: Chúng ta phải khiến cô ta biến mất mãi mãi.

Kiều sợ hãi nhìn nụ cười tàn nhẫn trên mặt bà: Ý mẹ là gì? Làm cô ấy..ẵ

- Nghĩa là giết chết cô ta đấy! - Bà gằng giọng.

- Nhưng mà... - Kiều mặc dù không thích, thậm chí là ghét Ngọc, nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ làm hại cô ấy. - Bây giờ cô ấy đang có thai. Chúng ta không thể giết cả đứa bé.

Mặt bà xám đi: Đứa bé đó là một trong nhừng nguyên nhân khiến cô ta nên chết đi. Nếu cô ta có thai với Vũ thì ta đã để cô ta sống trong sung sướng rồi, nhưng đàng này đứa bé chết tiệt ấy lại là con của Hải. Tài sản này ỉà của ta và ta sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai cướp mất nó khòi tay ta. - Ánh mẳt bà trờ nên giận dừ và thâm hiểmề

Kiều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đây là ỉẩn đầu tiên cô nhìn thấy hình ảnh thật của mẹ chồng. Nhưng bà vừa nói, nểu đứa bé là con Vũ bà nhất định sẽ giúp cô ta và nó trở lại nhà họ Hoàng. Như vậy cô ta sẽ cướp đi tất cả mọi thứ từ cô. Không thể được! Vũ là niềm tin duy nhất, là tình yêu duy nhất còn sót lại của cô. Không ai có thể cướp anh khòi tay cô.

- Mẹ định sẽ làm thế nào? - Giọng cô hơi run nhưng vẫn kiên quyết.

- Có lẽ bây giờ cô ta đang ờ Ý lại hay. Chúng ta phải hành động mau chóng, nểu không đợi đến khi cô ta được giải oan thì không còn cơ hội nào nừa đâu.

- Giải oan? - Kiều thẳc mắc. - Làm sao cô ta có thề?

Mẹ Vũ lườm Kiều: Tất cả là do sự bất cẩn của cô. Ngay cả Vũ cũng biết chuyện cô là thủ phạm rồiế Chính nó đã giúp Hải vào phòng cô để ỉấy tin nhắn ấy. Cũng may lúc đó chú ba xuất hiện và đã xóa đi tin nhắn, cứu nguy cho cô. Nhưng thật sự đến giờ tôi vẫn không hiểu sao chú ta lại làm vậy. Chú ba cô không chỉ xóa đi tin nhắn mà đã kịp thời gửi nó qua điện thoại mình.

Kiều im lặng cho mẹ chồng nói tiếp: Nghe nói bên kia có một người giúp việc đúng chứ?

Chúng ta sẽ tạo ra một vụ cháy và người làm nồ bình gas chính là bà ta. Ta sẽ cử người đi theo giúp, bây giờ mau chóng thu dọn đồ đạc qua Ý đi. Cô sẽ đi bất cứ lúc nào ta nói. Ta sẽ tìm cách dụ Vũ về đây, vì vậy ngay khi nó trên đường về, cô phải ngay lập tức bay qua. Nhớ kĩ lời ta dặn, tìm cách làm nổ bình gas và đổ cho bà giúp việc, rõ chưa?

Kiều run run bước về phòng. Hóa ra Vũ đã biết tất cả mọi chuyệnễ Hèn gì anh vẫn yêu cô ta, nếu không một người như anh sẽ hận lắm khi cô ta gây ra việc đó. Vậy còn cô thì sao? Kiều nhớ lại hôm anh dẫn cô đi biển. Cô đã từng nghĩ [à chẳc hai người sẽ có thêm cơ hội, nhưng thật không ngờ anh làm vậy chi để gài bẫy cô. Anh đâ nói dối, cố tình dẫn cô đi chơi chỉ là để lấy bằng chứng. Tim cô đau đớn khi nghĩ đến điều đó.

- Dương Lam Ngọc, là cô ép tôi. Tôi thật sự không còn gì trên đời ngoài Vũ. Anh ấy là tất cả cuộc sống của tôi. Chính cô đã cướp anh ấy khỏi tay tôi. Cô phải trả giá cho điều đó, cô nhất định phải trả giá. -Nước mắt lăn dài trên má, Kiều nhanh chóng sắp xếp vài bộ quần áo vào chiếc baỉo nhò.

Cô không nghĩ là sẽ có ngày mình lại ngồi đây và chuẩn bị một kế hoạch giết hai mạng ngườiễ Thật quá sức tường tượng!

- Dương Lam Ngọc, tôi hận cô! - Kiều hét lên. - Tôi nhất định sẽ khiến cô biển mất. - Ánh mẳt cô trở nên thật đáng sợ.

Vũ về nhà trong tâm trạng khá hồi hộp. Thật sự anh cũng không biết phải đối mặt với Ngọc làm sao nừa. Khi anh vào đến nhà bểp, cô đang ờ đó và ăn bữa tối. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và lãnh đạm. Điều này khiến anh vô cùng không quen.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cô ngước đôi mắt thờ ờ nhìn anh: Chuyên đó có liên quan gì đến anh sao? - Giọng cô lạnh lùng. - Bây giờ tôi mệt, muốn nghi ngơi, có được không? - Nói rồi không đợi anh nói thêm gì cô vội vã vào phòng ngủ.

Hai ngày sau.

Ngọc vẫn duy trì cách đối xử lạnh lùng đó với Vũ. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cái vẻ dửng dưng và ánh mắt xa cách lạnh lẽo đó của cô. Cô thậm chí xem anh chẳng khác gì mang bệnh truyện nhiễm. Anh ghét cách cô trả lời cho có, cách cô im lặng không quan tâm đến mọi việc xung quanh. Chiểu hôm nay anh đã mất hết tất cả kiên nhẫn khi cô lờ tay làm mình bị thương nhưng lại không để anh giúp cô sát trùng. Nhìn cô lóng ngóng với chai thuốc vì không quen dùng tay trái, anh đã nồi điên và giặt chai thuốc khòi tay cô: Rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì với em vậy hả? Tại sao thái độ của em lại hoàn toàn thay đổi như thế?

Cô ngước đôi mắt mệt mòi nhìn anh: Vậy anh muổn thái độ tôi phải làm sao? Tôi nghĩ đây là thái độ tổt nhất của một người em nhỉ?

Vũ kéo cô đứng dậy: Lý do là gì? Có phải là vì hôm trước tôi đã...

- Hôm trước, chuyên đó tôi đã quên rồiẾ Tôi sẽ xem như chưa bao giờ nghe thấy nó. - Làm sao anh có thể trơ trẽn đến mức nhắc lại chuyện hôm trước chứ? Chuyện đó như một vết thương giờ đang chảy máu. Cô đau đớn sắp khóc, nhưng cố kiềm lại, không cho phép mình trở nên yếu đuối.

-Như vậy nghĩa là em yêu Hải, đúng chứ?

Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh: Phải đấy, thì có làm sao? Anh ấy ỉà bố của con tôi, dĩ nhiên tôi phải yêu anh ấy rồiể Tôi đã yêu ngay từ giây phút tôi nhận ra anh ấy hiểu tôi. Có lẽ anh ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể hiểu tôi rõ đến thế. - Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. Cô không thẻ ngăn cảm xúc của mình bùng nổ. - Anh ấy cứ như vậy lặng lẽ ờ bên tôi. Nhiều lúc tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng chúng tôi không hợp, và chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng cuối cùng tôi vẫn yêu anh ấy. Dòng máu của anh ấy đang chảy trong người tôi. Cho dù tôi có làm gì, đi đâu thì hình bóng anh ấy vẫn cứ như thế tồn tại trong tâm trí tôi. Chi cần mờ mắt thức dậy là tôi nhớ anh ấy kinh khủng. Đêm nào tôi cũng ao ước lại được nằm trong vòng tay anh ấy. - Ngọc nghẹn ngào. Cô không biết mình bị làm sao nữa, nhưng mà cô thật sự rất đau, tim cô như bị ai bóp nghẹn lại.

Vũ đau đớn nghe những lời giâi bày của cô. Như vậy nghĩa là anh không có chút cơ hội nào rải. Cơn ghen tuông tràn ngập trong anh. Vì sao lại thể? Tại sao cô lại nghĩ là chi có mình Hải mới hiểu rõ cô.

Ngọc nói thêm khi thấy anh vẫn im [ặng: Anh tổt hơn đừng nên làm điều gì có lỗi với Kiểu nữa. Hai người hãy... kết hôn và sống hạnh phúc. - Giọng cô đứt quãng.

Nghe thêm nhừng lời đó, Vũ càng mất đi lý trí: Vậy là em rất muổn tôi với cô ấy kết hôn, phải không? - Anh cười nhạt. - Đừng lo, tôi sẽ không khiến em thất vọng đâu. Tôi nhất định sẽ mời... gia đình em đển dự đám cưới. Phải rồi, Kiểu ỉà người phụ nữ quyền rũ nhất, đáng yêu nhất, và là người tôi tin tưởng nhẩt. Dĩ nhiên là tôi phải lấy cô ấy.

Ngọc cổ ép mình nói: Cô ấy cũng là người mà anh yêu nhất.

- Phải! - Vũ cười nhưng đôi mẳt anh nhẳm chặt lại. - Cô ấy chính là người tôi yêu, cảm ơn em đã nhắc. Mãi mãi như thế, sự thật không bao giờ thay đồi. - Im lặng một lúc, anh nói thêm: Có lẽ tôi nên rời khỏi đây thôi. Chúng ta tốt hơn hết là nên cắt đứt quan hệ tại đây. Có ỉẽ tôi nên xem em là em dâu rồi nhi? - Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng nhẹ đi: Tạm biệt, em dâu!

Ngọc đau đớn quỳ sụp xuống sàn. Cô ôm chặt lẩy ngực, có cảm giác như không thể thờ nồi. Phút chốc, cô cảm thấy mọi thứ tổi sẩm đi.

Vũ đau đớn bước những bước đi lạc [õng trên đường. Anh đã dặt vé máy bay để trờ về nước và không hề muổn gặp lại cô nừa. Chi cần nhớ đến cô là tim anh lại đau, đau đến khó thờ. Anh không thể làm gì để tình trạng của mình tốt hơn. Bây giờ anh đã hiểu là mình tàn nhẫn với Lam Kiểu như thế nào. Nhưng dù sao thì đau một lần vẫn tốt, tốt hơn rất nhiều so với việc phải hy vọng và chờ đợi vào điểu không thề xảy ra.

Có [ẽ duyên phận giừa anh và cô chi đển thế này thôi. Anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Anh sẽ gọi điện cho Triều và đưa Hải đến bên cạnh cô. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cô chăng? Nhưng anh sẽ phải làm sao với những tháng ngày trước mắt, khi anh đâ quen với sự tồn tại của cô, với hơi ẩm gia đình mà cô trao cho anh?

Mọi chuyện rồi sẽ trờ nên như thế nào? Mọi thứ rồi sẽ đi về đâu?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Bác Sĩ Bảo Cưới

Bác Sĩ Bảo Cưới

Trích đoạn:Giống như bất cứ lần nào khác trong đời. Anh biết khi có một con người

21-07-2016 15 chương
Nghĩ về gia đình

Nghĩ về gia đình

Trong một lần nào đó, chú tôi đã nói với tôi rằng, trong tiếng Hán chữ "hảo" - nghĩa

29-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Sợi nắng

Sợi nắng

Chẳng ai thích một cái nắng gắng gỏt như muốn đốt cháy mọi thứ giữa trưa hè.

24-06-2016
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Biển mặn

Biển mặn

Cô đẹp mà, cô có quyền, cô có quyền được sống sung túc hơn, không phải nghèo khó

24-06-2016