XtGem Forum catalog
Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh - Chương 22

↓↓
Một tháng sau.

Tiếng điện thoại vang lên kéo Vũ trở vể thực tại: Aỉo?

Giọng nói mềm mại quen thuộc: Anh sắp tan ca chưa? Hôm nay phải dọn qua nhà ông sống, anh nhớ chứ?

- ừ, anh biết. - Rồi Vũ tắt máy, tiếp tục bản dự án đánh dờ, nhưng chỉ gõ được vài chừ tâm trạng anh đã rơi xuống.

bạn đang xem “Ngay Từ Đầu Em Đã Thuộc Về Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Suốt một tháng nay anh đều như vậy, không hiếu là bị làm sao. Bình thường có Kiều bên cạnh nói chuyện làm xao nhãng sự chú ý, hôm nay cô không đi làm khiến tâm anh phiển loạn nhớ lại chuyện cũ. Trong suốt một tháng nay anh không ngày nào quên được mấy chuyện trong quá khứ, đặc biệt là ánh mẳt của Ngọc khi nhìn anh ỉẩn cuổiẽ Cô dùng sự chân thành để nói với anh cô không có lỗi, rồi lại dùng ánh mắt bị tổn thương sâu sắc ném lại cho anh. Ánh mắt ấy đã ám ảnh anh thật lâu, theo cả vào trong những giấc mơ. Cứ mồi lẩn anh đột ngột tinh dậy giữa đêm khuya khi chợt nhận ra cô đâ rời khòi cuộc sống của mình, lòng anh lại rơi vào bóng đêm. Anh nhìn qua người con gái bên cạnh, khẽ vuốt tóc cô, nhưng trái tim lại cảm thấy mất mát và đau nhói. Anh không còn thấy hứng thú với sự có mặt của cô, cũng không mặn mà với việc ngủ cùng giường với cô. Anh lấy lý do cô vừa sảy thai, phải ờ cữ đề từ chổi cùng cô gần gũi, chỉ vì mồi lẩn anh chạm vào cô, hôn cô, anh sẽ tường cô là Ngọc. Cô gái mộc mạc ấy dù chỉ ờ cạnh anh một thời gian ngắn nhưng đã in quá sâu vào tâm trí anh.

Hồi tường lại chuyện cũ, anh chợt nhận ra một sự thật đau đớn rằng mình chưa bao giờ biết yêu. Tình cảm anh dành cho Kiểu chỉ là cảm giác muổn bảo vệ kẻ yếu, thậm chí ỉấy cô làm cớ đề anh phải kiên cường hơn. Anh không yêu cô, chi là muổn đem cô bảo vệ, chi vì anh có quá

ít người để tin tường nên anh nhầm tường cô đặc biệt trong lòng anhễ Không, anh chi xem cô như em gái, vì vậy mới đối với cô không có dục vọng, vì vậy khi cô đi xa hai năm, anh sẽ lẳng ỉặngờnhà chờ tin từ vệ sĩ, sẽ chi tức giận vì cô không chịu nói trước với anh mà không phải vì không thề sống tốt nếu thiếu cô. Lam Kiều đi rồi anh vẫn làm việc tốt, vẫn ăn ngon ngủ yên, vẫn có tâm tư tìm cách trả thù, vẫn sống tốt. Nhưng Ngọc rời đi mang theo cả thế giới của anh, mang theo tẩt cả ấm áp mà lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được, mang theo tất cả sự chú ý và niềm vui của anh, mang theo... trái tim anh.

Anh cuối cùng đã hiểu hương vị của “yêu”. Phải, anh nhận ra rằng anh đã yêu cô rồiỆ Anh lấy cớ say rượu muốn thòa mãn dục vọng, để rồi trong lúc quan trọng lại cố tình gọi tên Lam Kiểu để thức tỉnh chính mình dừng lại. Thật ra lúc ấy anh hoàn toàn tỉnh táo nhưng không thể nào khống chế được hành vi. Lẳn đẩu tiên trong đời anh bị như thế. Không có người phụ nừ nào khiến anh bị mất hết lý trí, cũng không có người phụ nữ nào hiểu thấu anh như thế. Lam Kiểu ờ bên cạnh mười mấy năm mới học được cách nên nói và không nên nói lúc nào, nhưng cô căn bản không hiểu anh. Trong khi Lam Ngọc gặp anh trong mấy tháng ngẳn ngủi đã có thể đi

guốc trong bụng anh. Cô không phải lựa chọn thời điềm nói chuyên với anh mà là lựa chọn điểu nên nói. Cô không sợ anh phát hòa, không sợ anh tức giận, chi đơn thuần như thế khiến anh không nói nên lời.

Anh vốn dĩ không thích phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ mạnh mẽ, độc [ập, tâm cơ gian xảo. Những người này còn khó đối phó hơn mấy cái đuôi òng ẹo hay bám theo anh. Bên cạnh có một người như mẹ anh là đủ lắm rồi. Anh chỉ thích Lam Kiều mềm yếu, dịu dàng, hay hướng anh làm nũng, yếu đuổi cẩn anh bảo vệ, nép vào ngực anh tìm kiểm sự an toàn. Anh nghĩ chi những người như thế mới chạm được vào tim anh. Anh lúc đầu chọn Ngọc đóng kịch đơn giản vì cô hoàn toàn ngược lại với sở thích của anh và cô "miễn dịch” với anh. Chỉ ỉà anh không ngờ cô sau đó lại cũng đem trái tim cho anh. Cô yêu thích anh bao nhiêu anh hiểu rõ. Vì sao ư? Có lẽ là do anh cũng hiểu rõ cô như cô nhìn thấu anh vậy. Có lẽ anh biết cô thích anh không phải vì anh giàu có, thông minh, có năng lực,... mà chỉ vì anh hiểu rõ cô. Hơn ai hết, anh biết cái cảm giác cả thế giới không ai hiểu mình cô đơn, bất lực như thế nào. Cô cũng như anh, những lúc có chuyện nhất định sẽ tỏ ra kiên cường, sau đó một mình đối mặt với đau thương. Lúc này anh mới nhận ra người yếu đuổi thật sự không phải Lam Kiểu, mà chính là Ngọcẽ Kiểu mồi lúc không vui sẽ khóc thật to hay tìm người giải tòa, như vậy mọi chuyện rất đơn giản trôi qua, nếu không có anh, cô vẫn sẽ sống tốt, cô căn bản không cần anh bảo vệ. Còn Lam Ngọc thích tỏ vẻ mạnh mẽ kia lại íà người cần được che chò hơn bao giờ hết, cô cẩn có người giúp cô bảo vệ trái tim.

Anh thường nhận định rằng anh để Ngọc ờ lại chỉ vì anh xem cô như chị An, ờ bên cô, anh luôn cảm thấy ấm áp và có không khí gia đình, thậm chí có nhiều lúc anh muổn dựa vào cô, muổn ôm cô thật chặt đề sự ấm áp ấy vây quanh ỉấy anh. Lúc này anh mới hiểu, anh có cảm thấy như vậy thực ra là vì anh đã xem cô như người thân. Hai người yêu nhau cần cho nhau cảm giác an toàn và phải bảo vệ lẫn nhau. Anh đổi với Lam Kiểu chỉ muốn bảo bọc, nhưng đối với Ngọc vừa muốn che chờ, vừa muốn dựa dẫm như đứa trẻ. Ngày hôm đó tức giận với cô như vậy ỉà vì anh nhất thời tường cô là loại người thâm độc, nhưng suy xét lại anh biết không phải cô cổ ý, chắc hằn là có hiểu lầm gì đó. Nhưng lúc này đã muộn mất rồi. Anh sẽ không bao giờ gặp lại cô được

nữa. Nghĩ đến đây anh cảm thấy rùng mình. Anh rất nhớ cô. Liếc nhìn vào căn phòng của trợ lý, anh khẽ thờ dài. Anh không có ý định bảo cô nghỉ việc, nhưng với cái tính cách đó thì... Tiếng điện thoại lại reo lên, liếc nhìn đồng hồ, anh vừa trả lời điện thoại vừa lấy áo khoác ra vềể

Ông nội không hiểu sao lại đột nhiên nói ông buồn chán, bảo tất cả con cháu về sống chung với ông. Lệnh ông như [ệnh vua, không ai dám cãi, hôm nay tức tốc thu dọn đồ đạc chuyển về. Biệt thự họ Hoàng vô cùng xa hoa rộng lớn nên một mình ông thật sự có hơi buồn chán. Nghe nói hôm nay Hải còn dẫn vị hôn thê về nhà ra mẳt. Anh thật ra cũng khá tò mò về người có thề giữ chân được thằng em trăng hoa của anh.

Lúc anh về nhà đã thấy Lam Kiều ờ trước cửa đang sốt ruột đợi, liên tục gọi điện thoại: Anh làm gì mà lâu thế? - Cô cao giọng trách cứ. - Mọi người đểu đang đợi.

Anh không nói gì, lặng lẽ mờ cửa xe cho cô rồi lái thẳng đến biệt thự.

Kiều ở bên anh đã nhiều năm, biết tâm tình anh không vui nên cũng chi nói một câu: Đồ đạc chuyển xong hết rồi đấy.

Bà quản gia dẫn anh vào trong phòng khách, ông nội cười nhẹ: Công việc bân rộn ỉẳm sao? Hai đứa mau ngồi xuổng! Hải cũng gần đến rồi.

Mẹ anh cười cười: Sao ỉâu thể nhi? Chắc nó muốn chúng ta hồi hộp đây mà.

Cô hai ngay lập tức nhìn bà bằng ánh mắt khó chịu. Khoảng mười lăm phút sau, ngoài cửa có tiếng xe, sau đó Đông Hải với gương mặt cười cợt bước vào. Anh cúi đẩu chào ông rồi xin lỗi mọi người. Khi ánh mắt anh chạm đến Vũ và Kiều, nụ cười đột nhiên tắt ngúm, thay vào đó là một cái nhếch môi khinh miệt.

Ông nội nhẹ nhàng hòi: Vậy cô gái có thể giừ chân được cháu ông đâu?

Hải khẽ liếc mắt nhìn anh họ rồi đi ra ngoài. Khi bước vào, anh dẫn thêm một người mà tất cả mọi người đều phải sửng sờ: Lam Ngọc!

Vũ dường như hóa đá. Anh không ngờ còn có thể gặp lại cô, đã vậy còn gặp trong tình huống này. Cô bây giờ sao lại trở thành vị hôn thê của em anh? Không cẩn nói cũng biết không chỉ anh mà tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Ngọc vẫn như vậy, giản dị, mộc mạc, lề phép chào mọi người.

Hải dịu dàng đỡ cô ngồi xuống như người bệnh, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh. Mặc cho ánh mẳt mọi người vẫn nhìn chằm chằm Ngọc, anh kiên định: Cháu muốn nhanh chóng kết hôn.

Lúc này không khí ngưng đọng. Vũ sửng sờ, ánh mắt lóe lên hy vọng liếc qua Ngọc, mong cô kêu em anh bị điên. Nhưng kết quả cô chi im lặng.

Ông nội lại nói: Cháu không nhớ quy định nhà ta sao? Có cẩn ông nhắc lại khồng?

- Không cần đâu ạ! Cô ấy... - Anh liếc ánh mẳt do dự sang phía Ngọc - Cô ấy có thai rồi, đâ được ba tuẩn. - Anh nói ra câu này như ném một quả bom vào mọi người. Có lẽ bị thương nặng nhất chính là Vũ. Anh đột nhiên hét lên: Không thể nào! - Sau đó nhìn Ngọc. - Sao cô [ại không nói gì?

Ngọc ngước mắt lên nhìn anh, ngữ điệu kiên định: Đúng là như vậy.

Câu trả lời của Ngọc khiến anh đứng không vững. Anh hoàn toàn mất hết bình tĩnh. Mẹ anh lúc này gương mặt cũng vô cùng khó coi, nhìn cô mia mai: Dù sao cũng chúc mừng cô. Công nhận là nhanh tay thật!

- Bà mia mai cái gì đấy? - Hải tức giận định nói thêm nhưng bị mẹ anh ngăn lại. Lần đầu tiên bà đồng tình với mẹ Vũ: Mẹ cũng thấy cô ta có vấn đề. Mới một tháng trước đây còn là bạn gái Vũ, sao bây giờ lại đột ngột mang thai với con? - Câu nói này ngay lập tức nhặn được ánh mẳt hường ứng của mọi người. Và mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm Ngọc. Trái với sự mong đợi của mọi người, cô không lên tiếng biện hộ mà chỉ nhẹ nhàng nói với Hải: Em thấy mệt, không muốn nói chuyện nữa.

Hải thấy sắc mặt cô không tổt nên vội đưa cô lên phòng nẳm nghỉ. Dưới nhà, không khí trầm mặc khó chịu lan tòa. Mẹ Vũ cảm thấy tức giận vì nghĩ đến gia sản sẳp rơi vào tay tên Hải. Mẹ Hải không hiểu sao lại thấy lo [ắng cho con trai. Làm mẹ bao nhiêu năm trời, chỉ cần nhìn qua cừ chỉ cũng biết con bà thích cô gái đó như thế nào. Kiều thì tức giận vì phản ứng của Vũ. Rõ ràng sau khi gặp người phụ nữ ấy Vũ đã hoàn toàn thay đổi. Dĩ nhiên đau lòng nhất chính là Vũ. Anh đằ chuẳn bị sẵn tinh thần sẽ không bao giờ gặp lại cô, cũng từng có hy vọng xa vời một

lúc nào đó tình cờ chạm mặt, anh sẽ nói xin lồi vì hôm đó đã không tin tường cô. Nhưng bây giờ, khi có cơ hội gặp lại, cô đột nhiên trờ thành em dâu tương lai. Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến anh cảm thấy choáng váng. Chi trong một tháng trời ngắn ngủi, anh như kẻ ngốc nhớ nhung cô trong khi cô lại ở bên cạnh người đàn ông khác, mà người đàn ông đó trớ trêu thay lại chính là em họ của anh. Anh tự hòi cô cố tình làm tất cả mọi chuyên chỉ vì lấy lại mảnh đất ấy, hay là cô thật sự yêu Hải rồi? Anh nghe thấy âm thanh trái tim mình vờ vụn khi nghĩ đến cảnh cô đã dành tình cảm cho người khác.

Hải sau khi giúp Ngọc ổn thòa nghi ngơi liền nhanh chóng trờ lại phòng khách. Anh ngồi xuống ghế, hướng ông nội nói lời xin lồi. Mẹ anh là người lên tiếng trước: Mẹ tuyệt đối không chấp nhận cô ta làm con dâu đâuể

- Mẹ? - Anh ngạc nhiên kêu ỉên. Anh nghĩ rằng khi anh thồng báo tin sắp cưới vợ, mẹ phải là người mừng nhất chứ.

- Dù mẹ muổn con có gia đình đến đâu đi chăng nừa thì cũng tuyệt đối không cho con làm bậy. Con nghĩ con mang về người phụ nừ một tháng trước là bạn gái anh trai, tháng sau lại mang thai với em trai thì có người [ớn nào có thể chấp nhận được không?

Anh im lặng giây lát rồi nói: Mẹ, thật ra... cô ấy không muốn lấy con đâu. Là con ép cô ấy. Khó khăn lẩm cô ấy mới đồng ý. Mẹ à, chỉ lần này thôi, hãy giúp con!

Gương mặt mẹ anh trờ nên khó coi hơn: Nếu nó không muổn lấy con tại sao lại mang thai? Đứa bé ỉà của ai?

- Của con. Là con... cường bức cô ấy. - Hải lại dội thêm một quả bom xuống mọi người. Tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nồi, ngay cả mẹ anh cũng vì quá ngạc nhiên mà nghẹn lời. Bà biết con trai bà có bao nhiêu sức hấp dẫn, chỉ tài ăn nói của nó đã đủ khiến cho đám con gái mê mẩn, huổng hồ gì cái vẻ phong lưu ỉãng tử, rồi còn thân thế hiển hách. Bình thường cũng có lúc nó cường cầu vài người, nhưng chi là dọa dẫm để người ta tự nguyện cùng nó íên giường. Nó cũng từng thẳng thừng nói với bà rằng nó tuyệt đổi sẽ không chạm vào phụ nữ không tình nguyên. Nhưng ngay lúc này đây nó lại ờ trước mặt bà nói rằng nó cường bức

người ta, lại dùng cái ngữ điệu hoàn toàn tự nhiên như thề chuyện ấy là hết sức bình thường. Bà không thể tin, hoàn toàn không thể. Phải khó khăn ỉắm bà mới thổt lên: Tại sao? Con không thiếu phụ nữ, tại sao lại làm cái chuyện hạ lưu đó?

Anh lại dùng ngữ điệu bình thản đáp lời bà: Phải, con không thiếu phụ nừ, nhưng thiếu người đế yêu thương. Con đã từng tin rằng không một ai có thể chạm đến trái tim con, nhưng cô ấy là người duy nhất có thể. - Anh nhìn mọi người trong nhà, nhẹ nhàng nói: Cô ấy vốn không muốn quay trờ lại đây, không muổn dính dáng đến nhà chúng ta, là con ép buộc cô ấy. Bây giờ cô ấy đang mang thai, tâm tình lại không thoải mái, mong mọi người đừng nói gì hay tò thái độ gì với cô ấy nữa. Tất cả mọi chuyện là do con gây ra, xin mọi người hãy đối xử tốt với cô ấy một chút, giúp con chăm sóc cô ấy. - Ánh mẳt mọi người đã dịu đi. Dù sao theo lời Hải thì Ngọc cũng không có lỗi gì, chỉ là nạn nhân.

Bác hai lên tiếng an ủi anh: Thôi, dù gì cũng là chuyện đã rồi. Làm gì thì ỉàm cũng là cháu ép người ta, vậy nên cố gẳng mà chăm sóc người ta cho tốt.

Vũ im lặng chìm vào suy tư.

Anh căn bản không tin. Lam Ngọc là ỉoại người gì mà dễ dàng bị người ta làm bậy? Còn Hải vốn dĩ cũng không phải loại người có thể cường cẩu người không tình nguyên. Cho dù có cưỡng bức ai thì nó cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó với người con gái nó yêu. Càng yêu thương bao nhiêu thì càng trân trọng bấy nhiêu. Anh cũng từng mơ hồ nghĩ đến việc đứa bé trong bụng cô có thể là của anh, nhưng nếu vậy thì cô không có lý do gì phải nói dổi ỉà con của Hải, vì cô không phải người có thể đề cho con mình làm con của ai cũng được. Như vậy, chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho chuyện này, đó [à cô tự nguyện. Anh hiểu rõ tính cách Ngọc, nếu cô không tự nguyên, tên kia còn lâu mới có thể chạm vào cô. Nghĩ đến đây, tim anh vô cùng đau nhói. Anh cảm thấy ngột ngạt đến mức không thể chịu nồi nữa. Anh vội đứng dậy, nói nhanh: Xin lỗi mọi người, hôm nay công ty có việc, cháu phải đi trước đây.

Nói rồi anh nhanh chóng ra ngoài, mở cửa xe, vội vâ phóng đi, không hề lưu tâm đến tiếng gọi thất thanh của Kiều ờ phía sau.

Ngọc lặng lẽ đứng nép mình bên cửa số tầng hai, khẽ vén tẩm màn, ánh mẳt buồn thăm thẳm nhìn bóng xe anh rời đi.

Bóng xe nhòa hẳn sau màn nước. Trời đã đồ mưa, mưa lẩt phất khiến tâm trạng con người cũng mang cái màn u buồn như thế. Cảm thấy lành lạnh trên má, Ngọc khẽ chạm tay lên mặt, nước mẳt trong suổt không biết đã chảy ra từ lúc nào. Cô bồi hồi nhớ lại đêm hôm ấy, khi cô mang trái tim trống rỗng bị tổn thương bước chân vào màn mưa. Sau cuộc điện thoại cho Ly, cô chợt phát hiện những tháng ngày tới của mình chẳng khác gì màn đêm đen kịtể Bóng tối bao phủ quanh cô, ánh sáng bị nước mưa làm nhòa đi, trờ nên mờ ảo. Không lâu sau đó, cô thấy mình rơi vào Vực sâu thăm thẳm tối đen.

Ánh sáng đột nhiên xộc vào khiến cô cảm thấy chói, nhất thời chưa thế thích ứng nên theo bản năng nhắm nghiền mắt lại. Khi ý thức đã hoàn toàn hồi phục cô mới từ từ mờ mắt. Vì chưa thề nhớ được mọi chuyện nên cô nhìn xung quanh và ngồi bật dậy khi nhận ra mình đang ờ một nơi hoàn toàn [ạ lẵm. Ngay [ập tức một Cơn choáng ập đến kéo cô ngâ phịch xuống giường. Tiếng động vang lên khiến cho một bóng người nhanh chóng lao vào. Anh ta sửa lại

cái gối rồi đờ cô ngồi dựa vào đẩu giường. Lúc này cô đã nhớ được hết thảy. Cô đưa mắt nhìn anh mờ mịt. Như biết cô thẳc mắc gì, anh vội nói: Bà quản gia đã gọi cho anh, nhờ đến xem em có chuyện gì không.

- Bà Hường? - Cô nhìn anh nghi ngại.

- Phải, cũng may là anh đến. Nếu lúc ấy không có anh thì em như thế nào đây? Đã xảy ra chuyên gì? Sao anh ấy lại đuổi em ra khòi nhà giữa trời mưa như vậy? Nếu em không chịu nói, anh sẽ chạy thẳng đến nhà anh ấy hỏi.

Cô nhìn anh mệt mỗi, quyết định kề ngắn gọn mọi chuyện. Thật ra cô chính là muốn biết anh nghĩ như thế nào. Không ngoài mong đợi của cô, Hải khẳng định chắc nịch: Chuyện đó chẳc chẳc không phải lồi của em.

Cô nghe như vậy không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô nhẹ nhàng cảm ơn anh rồi nằm xuổng giường. Khi cánh cửa phòng đóng lại, nước mắt cô rơi xuổng. Tại sao một kẻ không hề hiểu gì về cô lại có thể tin tường cô như vậy, trong khi người mà cô tin là hiểu rõ cô nhất lại không cho cô dù chỉ một chút lòng tin. Có lẽ hai người bọn họ ngay từ khi bắt đầu đâ là một sai lẩm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Cô gái của mùa thu

Cô gái của mùa thu

Tôi vẫn nhớ mùa thu đã cũ. Một mùa thu vàng rực lá me bay. Em rẽ lối hay mùa thu rẽ

24-06-2016
Lời thương chưa ngỏ

Lời thương chưa ngỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Cô đơn mấy lần

Cô đơn mấy lần

Cô chia tay anh, đúng hôn là cô phũ phàng người đàn ông mà cô đã hò hẹn hơn hai năm

01-07-2016
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016
Số phận

Số phận

(khotruyenhay.gq) Tôi nấu xong và đã thu xếp mang ra bàn ngồi chờ anh về... Nhưng sao anh đi

01-07-2016
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế

24-06-2016