- Đủ rồi – Cảnh Phong gầm lên chặn lời nói của Cẩm Tú. Anh vòng tay kéo Kiều Chinh sát vào người mình rồi dìu cô vào nhà, bọn đàn em lập tức đóng chặt cổng lại, để mặc Cẩm Tú với nỗi tuyệt vọng đau thương.
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cảnh Phong bế bổng Kiều Chinh rồi đi lên lầu. Cô giống như một con búp bê vô hồn để mặc anh muốn làm gì thì làm. Cảnh Phong bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, đưa tay vuốt ve mái tóc cùng gương mặt cô, trầm ấm nói:
- Có biết khi không thấy em trên lầu, anh sợ hãi đến thế nào không?
Ánh mắt của Kiều Chinh vẫn vô hồn nhìn Cảnh Phong không đáp. Cảnh Phong thấy đau xót vô cùng, không có anh trong đôi mắt của cô, anh cảm thấy cô đơn quá:
- Em ngủ thêm chút nữa đi. Anh không làm phiền em nữa.
Nói xong đứng dậy định bỏ đi thì bàn tay anh bị giữ lại, ánh mắt Kiều Chinh nhìn anh giống như một đứa trẻ nhỏ đang bất an sợ hãi. Cảnh Phong dịu dàng trấn an cô:
- Anh chỉ đi tắt đèn cho em dễ ngủ hơn thôi.
Nói xong thì đi đến bức tường gần cửa tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn ngủ nhẹ nhàng. Khi Cảnh Phong nằm bên cạnh Kiều Chinh, cô vùi đầu vào lòng anh như tìm một sự an ủi, một nơi bình an cho những ngày tháng đau đớn khổ sở đã qua.
Cảnh Phong bị cái dụi đầu vô thức kia làm cho xúc động, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt. Đã lâu rồi, anh mới có lại cảm giác ấm áp như vậy. Anh khẽ xoay mình, vòng tay ôm lấy cô, đem hơi thở của cô phủ kín ngực anh, cảm nhận hương thơm từ tóc cô. Không cần biết ý định của cô ra sao, anh chỉ muốn được ở bên cạnh cô lúc này. Dù ngày mai ra sao anh cũng cam lòng chấp nhận. Bởi vì anh yêu Kiều Chinh hơn tất cả những gì mà anh đang có.
Trời vẫn chưa sáng, Cảnh Phong đã bị một tiếng thét làm giật mình tỉnh giấc. Anh nhanh chóng nhận ra hơi thở dồn dập cùng sự kích động của người bên cạnh. Anh hoảng hốt ngồi dậy ôm Kiều Chinh vào lòng, cảm nhận thân thể đang run lên của cô.
Kiều Chinh có chút hoảng loạn muốn vùng thoát khỏi tay anh, cô hét lên:
- Thả tôi ra, đừng chạm vào tôi.
- Kiều Chinh, Kiều Chinh là anh đây – Cảnh Phong siết chặt cô hơn, cố gắng khống chế cơn hoảng loạn của cô.
Kiều Chinh nghe giọng nói trầm bổng quen thuộc thì dịu lại. Cô không vùng vẫy nữa, bất động lấy lại nhịp thở của mình rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trống rỗng, gương mặt thất thần. Lát sau cô mới khẽ tựa đầu vào vai anh, tay vòng lấy eo anh, mắt từ từ nhắm lại.
Thấy cô đã bình tĩnh hơn, anh thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã dính bệt lại vì mồ hôi của cô, dịu dàng hỏi:
- Em sao vậy?
Kiều Chinh không đáp chỉ ôm anh chặt hơn, người hơi run lên.
- Ác mộng sao?
Móng tay cô bấm vào da thịt anh rất đau nhưng Cảnh Phong không kêu, chỉ khẽ chau mày. Cơn ác mộng của cô chắc chắc là vụ cưỡng hiếp đó, nếu anh biết kẻ nào cưỡng hiếp cô, anh nhất định để tên khốn đó sống không bằng chết. Hưng đại bàng, chính là hắn, món nợ này, anh nhất định phải tính với hắn.
- Đừng sợ, có anh đây rồi. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em lần nữa đâu. Anh hứa đó.
- Em không muốn ở nơi đáng sợ này nữa – Giọng Kiều Chinh nghèn nghẹn – Đưa em đi khỏi chỗ này được không?
- Em muốn đi đâu?
- Đâu cũng được. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi – Kiều Chinh khẩn cầu.
- Ăn sáng đi, anh đưa em đến một nơi.
Trong lúc Kiều Chinh đang ăn sáng, một cú điện thoại vang lên, Cảnh Phong nhìn số điện thoại trong hình thì khẽ nhíu mày, anh quay sang nhìn Kiều Chinh cười nói:
- Em ăn sáng đi, anh nghe điện thoại một lát rồi sẽ đưa em đi.
Cảnh Phong nói rồi đứng dậy rời đi thật nhanh, số điện thoại này anh vẫn nhớ, là số của Hưng đại bàng. Anh biết hắn sẽ không dễ dàng để chuyện này trôi qua êm đẹp. Ra đến một nơi mà anh chắc rằng Kiều Chinh sẽ không nghe thấy, Cảnh Phong mới mở máy:
- Mày muốn gì?
- Ồ, chưa gì mày đã biết người gọi là tao rồi hay sao? Tao có nên khen cái giác quan đàn bà của mày không?
- Nói vào trọng tâm đi, không thì tao cúp máy đó – Cảnh Phong đanh giọng bảo.
- Được thôi, không dông dài thì không dông dài. Chỉ có điều, tao có một cái đĩa mà mày rất hứng thú…
- Thằng khốn… mày muốn gì cứ nói thẳng ra đi – Cảnh Phong nghiến răng nói.
- Ông chủ đối xử rất tốt với tao – Hưng đại bàng trầm giọng nói.
- Nếu mày muốn trả thù thì nhắm đến tao vì sao lại làm hại cô ấy? Nếu mày đã mang ơn ông chủ mày như thế thì sao lại hại cô ấy? Mày quên là Kiều Chinh là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm hay sao?
- Tao không quên, chính vì tao nhớ rất rõ nên tao mới làm thế đó. Cái giá cô ta phải trả ngày hôm nay là do đã yêu mày. Người hại cô ta là mày, người nợ cô ta phải là mày chứ không phải tao.
Cảnh Phong nghiến răng kèn kẹt, máu nóng dồn hết lên đến đỉnh đầu.
- Tóm lại là mày muốn gì cứ nói rõ đi – Cảnh Phong dường như không đủ kiên nhẫn với Hưng đại bàng nữa.
- Một câu thôi, tao muốn Sweet Roses.
- Ý mày là sao?
- Tao nghe nói mày muốn bỏ nó, loại nó ra khỏi thị trường đúng không?
- Vậy thì sao? – Cảnh Phong hờ hững đáp.
- Mày nghe đây, đó là cái tên đã gắn liền với thành công của ông chủ tao. Dù nó chỉ còn là cái vỏ rỗng, tao vẫn muốn nó có mặt trên thị trường. Chỉ cần mày chuyển cái tên đó cho tao, tao sẽ trả lại cái đĩa cho mày, nếu không, chờ đợi xem màn tiếp theo mà mày chưa được xem đi.
- Được. Tao đồng ý nhưng tao cần thời gian, công ty không phải mình tao quyết định là được.
Tao chỉ cho mày thời gian là năm ngày thôi. Nếu qua năm ngày, hậu quả mày hãy chờ mà đón lấy.
- Được. Tao cho mày một số điện thoại, người đó sẽ thay tao đem giấy tờ chuyển nhượng đến cho mày.
- Tốt. Mày yên tâm, tao sẽ giữ lời trả mày cái đĩa đó. Dù sao cô ta cũng là con gái ông chủ, tao không muốn làm mất mặt ông chủ chút nào.
Nói xong Hưng đại bàng tắt máy. Cảnh Phong lập tức gọi điện cho Hải:
- Hải, nghe đây. Lập tức đem bán hết số máy móc sản xuất Sweet Roses, năm ngày sau đem giấy chuyển nhượng Sweet Roses đến cho Hưng đại bàng, anh sẽ liên lạc tiếp.
Cảnh Phong tự mình lái xe đưa Kiều Chinh đi khỏi, càng lúc càng xa dần dòng người, dòng xe cộ, cùng những căn nhà cao. Kiều Chinh bèn quay lại hỏi Cảnh Phong:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Hôm trước – Cảnh Phong định đáp nhưng chợt nhớ lại chuyện lần trước, anh bỗng im lặng. Vốn dĩ anh định đưa cô đi nhưng vì Cẩm Tú mà hoãn lại và chuyện đó đã xảy ra, đến giờ vẫn là nỗi ân hận của anh.
Kiều Chinh thấy Cảnh Phong lưỡng lự không nói, cô cũng nhanh chóng hiểu ra:
- Là chỗ lần trước anh định đưa em đi đúng không?
Cảnh Phong một tay lái xe, một tay nắm tay cô:
- Anh xin lỗi. Anh sẽ…
- Bỏ đi, đừng nhắc đến nữa – Kiều Chinh lên tiếng rồi, cô nhắm mắt dựa lưng vào thành ghế.
Cảnh Phong đau xót siết chặt tay cô hơn, Kiều Chinh liền nghiêng người ngã lên vai anh tìm kiếm sự bình yên.
Cảnh Phong đưa Kiều Chinh đến một bãi biển rất vắng. Nơi đây yên tĩnh lại mát mẻ, rất thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Kiều Chinh có thể lấy lại tinh thần sau biến cố vừa xảy ra, cũng là tránh xa Cẩm Tú. Vừa nhìn Kiều Chinh đã thích nơi này rồi. Cảnh Phong xách vali đi vào trong, anh nhấn chuông thì một người phụ nữ bước ra đưa cho anh chìa khóa rồi nhìn Kiều Chinh đứng sau lưng Cảnh Phong, bà cười hỏi:
- Là cô ấy sao?
Thấy người lạ nhìn mình chăm chăm, Kiều Chinh có chút bối rối.
- Là cô ấy – Cảnh Phong gật đầu xác nhận.
- Thật tốt quá – Bà ta cười rồi giao lại chùm chìa khóa cho Cảnh Phong – Vậy tôi về đây, khi nào cậu đi thì đưa lại chìa khóa cho tôi. Cần gì cứ gọi tôi, tôi đi mua giúp cậu.
- Cám ơn thím – Cảnh Phong nhận chìa khóa rồi xách vali đi vào nhà.
Người phụ nữ đi đến gần Kiều Chinh dịu dàng nói:
- Dù cậu ấy có lỗi gì thì cũng hãy tha lỗi cho cậu ấy. Thím chưa từng thấy một người đàn ông nào si tình như thế cả. Cháu thật hạnh phúc khi có một người như thế yêu mình.
Người phụ nữ vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
Kiều Chinh quay người nhìn theo bóng người phụ nữ, ánh mắt thoáng buồn đau. Cô không biết người phụ nữ đó nhìn thấy những gì, thế nhưng lời của bà ta hoàn toàn sai rồi. Có một người như thế yêu mình chính là điều bất hạnh nhất. Nếu như anh không yêu cô thì cô sẽ không đau khổ nhiều như vậy.
Cô còn đang mải miết với những suy nghĩ trong lòng thì một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô, hơi thở nóng ấm phủ lên người cô, giọng khàn khàn dịu dàng khẽ hỏi:
- Sao không vào nhà, em đứng đây làm gì?
- Em muốn hít chút gió mát, nơi này thật là đẹp – Kiều Chinh dựa vào lồng ngực Cảnh Phong đáp.
- Có thích không?
- Thích.
- Anh mua nó từ một năm trước, anh tìm rất lâu mới ra nơi này đó. Em còn nhớ anh đã nói sẽ xây cho em một căn nhà ngoài bờ biển để khi thấy mệt mỏi, em có thể đến đây thư giãn không? Vào trong xem thử đi, xem có hợp với ý em không? Anh sợ là mình nhầm lẫn ở đâu đó.
Kiều Chinh theo Cảnh Phong vào nhà, cô ngỡ ngàng nhìn bên trong. Cô từng nói với Cảnh Phong: ”Em rất thích một căn nhà ngoài biển, một căn nhà màu sắc nhã nhặn, hòa mình với biển. Bãi biển thật xa, không có người, một mình hưởng thụ như thế thì tuyệt biết bao”.
Lúc đó Cảnh Phong trêu ghẹo cô:
- Em thú nhận đi, thật ra em muốn có một bãi biển mà chỉ có mình em để có dịp tắm tiên đúng không?
Cô đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn anh đầy tức giận, định giơ tay đánh anh nhưng anh đã nắm tay cô kéo lại đặt một nụ hôn trên trán cô, dịu dàng nói:
- Đến một lúc nào đó, anh sẽ xây cho em một căn nhà ở bờ biển giống như ý thích của em.
Anh đã nhớ và anh đã làm như thế. Cô còn nhớ mình đã hào hứng vẽ ra mọi thứ về căn nhà ở bãi biển trong mơ của mình, giờ thì nó đã hiển hiện trước mắt cô.
- Có thích không?
- Em thích lắm - Cô cảm động nói.
- Bây giờ anh dọn cơm em ăn rồi anh sẽ dẫn em đi tham quan một vòng.
Kiều Chinh gật đầu. Lát sau cả hai vui vẻ cùng ăn cơm. Đột nhiên, điện thoại của Cảnh Phong rung lên, anh nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài.
Là Hải gọi cho anh.
- Nói đi.
- Hưng đại bàng nhất quyết bắt phải đưa cho hắn cả tên lẫn máy sản xuất – Hải bực bội nói.
- Vậy thì cứ chiều theo ý hắn đi nhưng không đưa cho hắn ta máy trộn Sweet Roses, để một máy trộn khác vào thay thế. Tháo rời máy trộn Sweet Roses ra rồi đem bán sắt vụn đi.
- Em biết rồi.
Cảnh Phong cúp máy, trầm ngâm thật lâu rồi mới quay người lại, anh thoáng giật mình khi thấy Kiều Chinh đang đứng từ đằng xa nhìn mình, với khoảng cách đó cô chắc chắn không nghe thấy mấy lời anh vừa nói. Kiều Chinh bèn đi đến bên Cảnh Phong, cô choàng tay qua eo ôm anh, đầu khẽ tựa vào vai anh:
- Cảnh Phong, em rất vui vì anh đã xây căn nhà này. Nhưng ngay từ đầu em đã muốn có thể cùng người mình yêu sống thật vui vẻ thoải mải trong một căn nhà như thế này. Em xin anh, hãy vì em, gác bỏ mọi chuyện được không? Bảy ngày, chỉ cần được ở bên anh bảy ngày thôi, bảy ngày hạnh phúc bên anh là em mãn nguyện rồi.
Chương trước | Chương sau