Cảnh Phong siết chặt tay, lần đầu tiên anh cảm thấy căm ghét bản thân mình như thế. Căm ghét đến mức anh muốn tự hủy hoại mình. Lời Hoàng Lan vừa nói ra đã giải được bài toán trong lòng anh. Kiều Chinh rõ ràng thích trẻ con là thế vì sao bỗng trở nên sợ hãi khi tiếp xúc với chúng? Hóa ra tất cả đều do anh gây ra, chẳng những làm tổn thương cô mà anh còn hủy hoại đứa con chưa hình thành của hai người.
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ánh mắt Cảnh Phong dâng lên niềm đau đớn vô cùng, anh đưa tay khẽ chạm vào cô. Nếu đối với Kiều Chinh, trẻ con như pha lê dễ vỡ thì đối với anh, cô chính là thứ pha lê mỏng manh nhất. Khi anh chạm tay vào cô chỉ toàn mang đến tổn thương cho cô mà thôi.
Hoàng Lan muốn trách cứ Cảnh Phong thêm nữa nhưng thấy Cảnh Phong như thế, cô cũng không nỡ nói thêm. Cô lặng lẽ thở dài rồi dẫn con trai rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại Cảnh Phong và Kiều Chinh, không gian trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở.
Cảm giác tim đau đớn đến rỉ máu, Cảnh Phong khẽ nắm lấy bàn tay hao gầy của cô, lặng lẽ áp lên má mình. Thật lâu, thật lâu, Cảnh Phong mới khàn giọng nói:
- Xin lỗi em.
Một giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt đỏ hoe của anh rơi vào mu bàn tay cô. Cảnh Phong lặp lại lời nói của mình:
- Xin lỗi em. Xin lỗi vì đã gây ra cho em sự tổn thương quá lớn như thế. Anh biết, dù bây giờ anh có nói gì, có làm gì cũng không thể bù đắp lại, cũng không thể xoa dịu tổn thương cùng nỗi đau mà em đã gánh chịu. Anh biết, hiện tại dù anh có nói một trăm hay một nghìn lời yêu em đi chăng nữa, em cũng sẽ không tin. Anh đã đọc Thời gian không trở lại, đọc rất nhiều lần. Anh thấy mình giống hệt chàng trai trong câu chuyện, mù quáng trả thù để rồi làm tổn thương người mình yêu nhất. Đã biết rằng mình yêu em, thế nhưng vẫn chọn trả thù. Để rồi khi mất em, anh mới biết hóa ra thù hận đối với anh chẳng có chút ý nghĩa gì so với việc mất em. Em có biết chúng ta xa nhau bao nhiêu lâu rồi hay không? Là năm trăm ba mươi hai ngày, nếu cộng với một trăm chín mươi tám ngày chúng ta quen nhau thì vừa tròn hai năm.
Im lặng một lúc, Cảnh Phong lại thì thầm:
- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cứ như một nàng công chúa tốt bụng tặng cho anh cây dù để tránh mưa, dù chúng ta không hề quen biết. Khi anh nhìn thấy em đứng giữa màn mưa với nụ cười nhẹ, ánh mắt anh đã bị em thu hút. Đó là một cảm giác rất kì lạ. Mỗi khi anh thấy áp lực, mỗi khi anh thấy mệt mỏi, anh đều đến trước nhà em, định dùng sự hận thù đối với ba em để cổ vũ ý chí của mình. Em biết không, mỗi khi anh nhìn thấy em, anh không hiểu vì sao lại thấy nhẹ nhõm, tâm trạng mệt mỏi cũng tan biến. Khi anh nhận ra có một sự thay đổi nào đó trong trái tim mình, anh đã hoảng sợ, anh trốn chạy. Anh sợ mình thay đổi cho nên mới quyết định dùng em làm con cờ để tiếp cận ba em. Anh đã nghĩ mình sẽ không hối hận, mãi mãi không hối hận, thế nhưng… anh biết anh sai rồi.
Nước mắt Cảnh Phong nóng hổi lăn trên tay Kiều Chinh, bàn tay phía bên kia của cô khẽ cử động.
Cảnh Phong nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, anh trút hết nỗi lòng đã giữ bao lâu nay với cô cho đến lúc ngủ thiếp đi. Kiều Chinh lúc này mới, từ từ mở mắt quay về nơi bàn tay mình vẫn bị nắm chặt. Cô cắn chặt răng lại kìm tiếng nấc nghẹn trong lòng. Nước mắt bị kìm nén nãy giờ thi nhau trào ra, chẳng mấy chốc ướt hết cả một góc gối.
Tố Quyên từng nói với cô rằng: Đừng tin những giọt nước mắt khóc trước mặt mình của đàn ông, đó chỉ là những giọt nước mắt giả dối mà thôi. Trước đây, cô chưa từng nhìn thấy Cảnh Phong khóc, anh lúc nào cũng trầm lặng, giấu hết nỗi lòng vào bên trong. Khi Cảnh Phong khóc trước mặt cô, cô không biết trong những giọt nước mắt đó có bao nhiều phần thật lòng. Vì thế cô không dám đặt niềm tin. Nhưng bây giờ, anh không khóc trước mặt cô mà lặng lẽ khóc trong nỗi niềm ân hận của bản thân mình nên cô tin những giọt nước mắt này là chân thật. Đáng tiếc, dù anh có đổ bao nhiêu giọt nước mắt đi chăng nữa, cô cũng không thể nào tha thứ. Cô cố gắng lấy điện thoại gọi cho Tố Quyên:
- Chị, đến đón em.
- Em đang ở đâu?
- Bệnh viện.
- Cái gì? Bệnh viện nào, chị lập tức đến ngay – Giọng Tố Quyên hốt hoảng.
Tắt điện thoại, Kiều Chinh lặng lẽ nhìn gương mặt Cảnh Phong thật lâu, dường như thời gian dừng lại ở ánh nhìn này. Dù hai người đã có rất nhiều lần ở bên nhau từ khi gặp lại nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn kĩ gương mặt anh như thế. Xúc cảm mãnh liệt muốn chạm vào anh nhưng tay đưa lên chỉ còn cách anh một milimet thì dừng lại, run rẩy rồi nắm chặt, đứt khoát quay mặt đi, ngẩng đầu ngăn những giọt nước mắt lại sắp rơi của mình.
Dường như cảm thấy Cảnh Phong động đậy, Kiều Chinh liền rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong.
- Em tỉnh rồi sao? – Giọng Cảnh Phong đầy vui mừng.
Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, Cảnh Phong thở dài hỏi:
- Em thấy trong người thế nào? Để anh đi gọi bác sĩ vào xem cho em.
- Không cần đâu – Kiều Chinh từ chối – Tôi đã gọi người đến giúp tôi làm thủ tục xuất viện rồi.
- Em vẫn chưa khỏe mà, sao có thể xuất viện như thế chứ? – Cảnh Phong nổi giận gắt lên.
- Sức khỏe của tôi liên quan gì đến anh? – Kiều Chinh nhếch môi cười nhạt đáp, cố gắng ngồi dậy nhưng vẻ mặt lập tức nhăn lại vì đau.
Cảnh Phong thấy vậy vội vàng đỡ lấy cô nhưng cô đã gạt tay anh ra khiến Cảnh Phong nổi giận bảo:
- Em đừng ngang bướng như thế được không? Người ta bảo phụ nữ sảy thai thì sau này cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe nếu không sẽ rất ảnh hưởng. Bây giờ sức khỏe em như thế thì nên nằm ở đây điều dưỡng cho tốt đi.
- Sảy thai? – Kiều Chinh giật mình nhìn Cảnh Phong, hai từ này là hai từ cô không muốn nghe nhất.
- Anh đã biết rồi – Cảnh Phong nhìn cô ánh mắt đau buồn thừa nhận.
- Anh biết gì chứ? – Cô quát lên.
Cảnh Phong ngồi xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô không rời, trong ánh mắt đó, Kiều Chinh nhìn thấy một nỗi đau, một sự ăn năn hối hận khiến cô cũng thương tâm theo. Cảnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Chinh, cô muốn rút tay lại nhưng bàn tay của anh rất ấm, ánh mắt của anh quá chân thành khiến cô bối rối.
- Đứa bé… con của chúng ta… - Cảnh Phong nghẹn ngào – Anh xin lỗi… là tại anh…
- Đứa bé? Con chúng ta? – Kiều Chinh sau giây phút ngỡ ngàng khó hiểu thì bật cười lớn – Anh đang ăn năn thật đấy à? Anh là vì đứa bé đã mất đó sao? Tôi không biết anh đã biết tới đâu rồi nhưng anh cho rằng nó là con của anh và tôi à?
Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt tràn ngập niềm đau, muốn mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Dù hận anh bao nhiêu lần nhưng cô không muốn anh biết hoàn cảnh trước đây của cô. Cô không muốn thấy anh đau lòng nên lần nữa cười nhạt lạnh lùng nói:
- Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đang làm điều thừa thãi rồi đó. Đứa bé đúng là đúng là chảy cùng dòng máu với tôi nhưng nó tuyệt không có chút gì liên quan đến anh. Nếu như có thì cũng giống như tôi thôi, giữa chúng ta là một chữ “hận”.
Cả người Cảnh Phong run lên bởi ánh mắt sắc bén vô hồn Kiều Chinh. Anh có thể cảm nhận thấy nỗi đau đớn tột cùng ẩn sâu trong trái tim cô.
Hai người đang lặng dần đi thì Tố Quyên đi vào, mặt lạnh lùng liếc Cảnh Phong rồi nói với Kiều Chinh:
- Chúng ta về thôi. Đừng nói nhiều làm gì?
Cảnh Phong muốn ngăn cản nhưng Tố Quyên nhẹ nhàng bảo với anh:
- Nếu thật sự lo lắng cho Kiều Chinh hãy thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy đi. Chuyện Sweet Roses hi vọng anh sẽ giúp một tay. Dù thế nào đi chăng nữa, lá phiếu của anh cũng vô cùng quan trọng.
Khi hai người ngồi lên chiếc xe màu xám quen thuộc, Tố Quyên mới quay sang nhìn Kiều Chinh nói:
- Em cố tình nói rõ chuyện đứa bé, có phải là vì không muốn cậu ta đau lòng?
- Có phải em quá ngu ngốc hay không? Đáng lí phải khiến anh ta đau khổ sống không bằng chết, vậy mà khi đối diện với nỗi đau của anh ta, em lại mềm lòng – Kiều Chinh thẫn thờ nói.
- Không phải lỗi của em đâu. Phụ nữ chúng ta luôn mềm lòng như thế – Tố Quyên an ủi cô.
- Chị, với điều kiện của chị sao không tìm cho mình một người đàn ông tốt hơn, yêu chị và cho chị một hạnh phúc trọn vẹn? Vì sao cam tâm tình nguyện ở bên chú em không danh không phận như thế? - Kiều Chinh bấn loạn hỏi.
- Bởi vì cách yêu của đàn bà và đàn ông khác nhau. Thật ra, chị không hề ghét Cảnh Phong, chị có thể hiểu được cảm nhận của anh ta. Đàn ông yêu bằng lí trí nên dù biết mình yêu em, cậu ta vẫn trả thù, chú em dù thật lòng yêu chị nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ gia đình của mình. Đàn bà chúng ta yêu trong mù quáng, em biết Cảnh Phong hại gia đình em tan nát nhưng vẫn yêu cậu ta đến đau đớn. Còn chị, chị yêu chú em, dù chị biết mình sẽ mãi mãi là cái bóng bên anh ấy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
- Rầm…
Giám đốc Hoàng đập bàn giận dữ khi hay tin Hoàng Lan quyết định dời lại show diễn của mình thêm một tháng nữa. Kiều Chinh ngồi ở ghế đối diện nhìn sắc mặt bừng bừng tức giận của ông không khỏi thở dài.
Giám đốc Hoàng sau khi trút hết phẫn nộ thì dựa hẳn người vào thành ghế, lấy tay day day trán. Lát sau ông nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt cương quyết bảo:
- Chúng ta không thể chờ đến phút cuối cùng được, bây giờ phải thực hiện kế hoạch thôi, nếu không thì e là…
- Cháu hiểu. Cháu lập tức đi liên lạc ngay – Kiều Chinh nhanh chóng hiểu ý giám đốc Hoàng quay lưng đi.
Cô ra khỏi phòng giám đốc Hoàng thì gặp ngay Vỹ Thanh ở thang máy. Hai người cười chào nhau. Kiều Chinh liếc mắt nhìn, hồ sơ trên tay Vỹ Thanh chính là hồ sơ liên quan đến mỹ phẩm Secret Dream – mỹ phẩm mới mà Cẩm Tú phụ trách.
Vỹ Thanh cũng nhận ra ánh nhìn của cô, hai người bỗng cảm thấy ngại ngùng. Kiều Chinh làm bên truyền thông còn Vỹ Thanh cùng Cẩm Tú làm bên marketing, hai bên giờ ở thế đối lập nhau.
- Bên em có khó khăn gì không?
- Cũng có chút khó khăn, anh cũng hiểu mà – Kiều Chinh thành thật trả lời.
- Ừ, Sweet Roses hiện giờ đã mất vị thế, muốn gây dựng lại là điều không dễ.
Hai người nói thêm được vài câu thì tạm biệt nhau. Đi được một đoạn bỗng cô thấy Vỹ Thanh gọi tên cô. Anh bối rối nói:
- Anh cũng là nhờ chú Hoàng mới được vào công ty này, anh cũng biết đây từng là công ty của nhà em nên anh chỉ muốn nói cho em biết một điều. Cẩm Tú đang dùng tiền của một thế lực bên ngoài, hầu như các cô người mẫu diễn viên trong nước đều được cô ấy gửi tặng mỹ phẩm đi kèm với những phiếu quà tặng đắt giá. Còn nữa, theo anh được biết, nhiều cổ đông trong công ty đã chấp nhận bỏ phiếu cho Cẩm Tú rồi. Được những người này ủng hộ, bên em khó lòng chiến thắng. Hơn nữa, việc em được tuyển vào đây và được nâng đỡ cũng có khá nhiều người ghen ghét, tuy họ không nói ra nhưng trong lòng đều không cam tâm. Cẩm Tú đang tìm cách câu kéo mấy người đó để biết trước kế hoạch của bên em rồi âm thầm phá hoại.
Kiều Chinh trợn mắt nhìn Vỹ Thanh, cô choáng váng, cả người lảo đảo, cũng may Vỹ Thanh nhanh tay đỡ lấy cô, anh lo lắng nói:
- Em không sao chứ?
Kiều Chinh lắc đầu, cô hít một hơi mạnh, đẩy nhẹ Vỹ Thanh ra:
- Cám ơn anh đã cho em biết những điều này. Nhưng em sẽ không chịu thua đâu.
Nói xong cô nhanh chóng rời đi, ánh mắt bừng sáng với ý nghĩ đầy quyết tâm: Mình sẽ không chịu thua.
Hiện tại hiệu quả kinh doanh của Secret Dream đang rất cao, cao hơn rất nhiều so với Sweet Roses, có thể nói chiến thắng đang trong tầm tay của Cẩm Tú. Mỗi khi đụng mặt nhau, Cẩm Tú luôn cười nụ cười đầy cao ngạo và mỉa mai. Nhưng đáp lại nụ cười ấy của Cẩm Tú chỉ là nụ cười nhạt và ánh mắt thờ ơ của Kiều Chinh.
Vài ngày sau, Sweet Roses ồ ạt xuất hiện trên các phương tiện truyền thông với hình dáng như cũ nhưng mà nhãn mác khác đẹp hơn, bắt mắt hơn khiến mọi người đều cho rằng đó là mẫu sản phẩm mới mang tên Sweet Roses.
Cùng với những chiêu thức quảng cáo đánh lừa nhận thức và làm sự tò mò dâng cao trong lòng người sự dụng, chỉ trong thời gian ngắn, Sweet Roses đã bán gần hết số hàng lưu trữ trong kho.
Giám đốc Hoàng phấn khởi với sơ đồ kinh doanh của hai mẫu sản phẩm đang ở mức chênh lệch rất thấp. Một cuộc tranh đua quyết liệt.
Cẩm Tú dùng lợi tức để thu hút người tiêu dùng nhưng không thể dùng mãi cách này vì sẽ gây lỗ vốn. Những sản phẩm của cô lại thuộc hàng cao cấp đắt đỏ, chỉ có những người thật sự nhiều tiền mới dám dùng. Những người mẫu bình thường hay diễn viên bình thường chẳng dám mua quá nhiều thành ra sản phẩm này bán chạy một thời gian rồi khựng lại.
Trong khi đó, Sweet Roses với dòng sản phẩm đa dạng, cao cấp có, trung bình có, chất lượng và mẫu mã phù hợp với nhiều tầng lớp nên dù giá thành không cao nhưng doanh thu lại lớn.
Cuối cùng thời hạn cũng đã đến.
Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi, ai ai cũng nhìn nhau dò hỏi. Vì doanh thu của cả hai đều ngang ngửa nhau nên phải chờ đến việc bỏ phiếu của các cổ đông. Trong công ty có bảy cổ đông, lá phiếu của ai cũng quan trọng.
Kiều Chinh đã vất vả để tạo ra thế cục ngày hôm nay, đáng tiếc cột doanh thu của cô lại thiếu một chút để có thể chiến thắng. Nếu dùng lợi thế bỏ phiếu bầu chọn, cô e phần thắng sẽ nghiêng về Cẩm Tú.
Cô không thể thua, cô không muốn mình thua cuộc càng không muốn Sweet Roses bị bỏ đi nên dù phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng, thủ đoạn dù không muốn làm, cô vẫn phải làm. Cô bèn nhắn tin cho Cảnh Phong:
- Em đang chờ anh.
Cảnh Phong nhanh chóng gọi điện lại cho cô hỏi:
- Em đang ở đâu?
- Chỗ hẹn cũ.
Khi Cảnh Phong chạy đến nhà hàng Nhật, anh đi thẳng đến ngay căn phòng mà hai người ngày trước thường xuyên hẹn hò. Cảnh Phong biết mục đích hôm nay của Kiều Chinh nhưng anh vẫn chấp nhận vì anh nợ cô quá nhiều.
Cảnh Phong đứng trước cửa, anh đứng rất lâu mới quyết định kéo cửa bước vào bên trong. Kiều Chinh ngồi yên, hai tay đặt trên bàn nắm chặt lại. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, môi hơi mím lại, rèm mi cong cong che một góc mắt buồn.
Cảnh Phong nhẹ nhàng ngồi xuống tấm thảm đối diện với Kiều Chinh, cô cụp mắt cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt của mình. Hai bàn tay cứ bấu vào nhau đắn đo lưỡng lự. Cảnh Phong cũng im lặng chờ đợi. Không gian giữa hai người lạnh lẽo vô cùng.
- Lúc đó… - Kiều Chinh cuối cùng cũng lên tiếng nói, giọng nghẹn ngào, sống mũi đỏ lựng, hai mi mắt đã chực trào nước mắt – Lúc đó em đuổi theo anh… Cái giây phút em nhìn thấy máu chảy ra, em thật sự rất sợ hãi, em biết cái thai đã không còn giữ được nữa.
Kiều Chinh thở ra đau đớn, mắt cô nhắm nghiền lại. Cảnh Phong cũng siết chặt tay lại, đập mạnh xuống đùi mình.
- Em đã thật sự rất hận anh, hận anh vô cùng. Đó là một sinh mệnh, em đã rất vui khi biết tin, cố gắng giữ gìn thế mà…
Cô khẽ mở mi mắt, nước mắt bị chặn lại nãy giờ được dịp trào ra. Cảnh Phong chồm tới lau đi nước mắt trên gương mặt cô rồi nắm chặt lấy đôi tay đang run run của cô.
- Anh có biết một năm qua em sống thế nào không?
- Anh biết – Cảnh Phong gật đầu đáp, những tia đau đớn hằn trong mắt anh – Anh có lỗi với em.
Kiều Chinh lắc lắc đầu:
- Không cần xin lỗi em, hãy xin lỗi con chúng ta.
Cảnh Phong siết chặt tay cô hơn nữa, anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, choàng tay ôm cô, thừa nhận tội lỗi của mình:
- Phải! Anh có lỗi với con.
Chương trước | Chương sau