The Soda Pop
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 33

↓↓
- Khoác vào đi, trời lạnh.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lời nói nhẹ nhàng nhưng trong không gian tịch liêu lại truyền đến một rung động lớn khiến tim Kiều Chinh đập mạnh, toàn thân cô co cứng, phải mất một lúc, cô mới có thể quay lại nhìn Cảnh Phong. Anh đưa tay định khoác áo lên cho cô thì cả thân người Kiều Chinh đã sụp xuống, Cảnh Phong vội vàng nhanh tay đỡ lấy cô. Cả thân người cô ngã vào lòng anh, nhẹ bẫng…

- Kiều Chinh… - Cảnh Phong hoảng sợ gọi.

- Một chút thôi, chỉ một chút thôi.

Tay cô nắm chặt lấy tay áo anh, mắt nhắm nghiền lại, đầu tựa vào người anh, hơi thở yếu ớt của cô phủ lên ngực anh, giọng cô thều thào như không còn sức. Cảnh Phong liền siết chặt lấy cô hơn, ôm cô vào lòng, cằm anh cọ nhẹ trên mái tóc đen mượt của cô. Gió đêm bao quanh lấy họ, từng cơn từng cơn như muốn níu kéo hai người gần lại bên nhau.

Kiều Chinh cũng không biết mình lên xe Cảnh Phong khi nào. Cô chỉ cảm thấy mơ màng là xe đã nổ máy chạy đi. Con đường này hoàn toàn không phải con đường về nhà cô, đó là con đường về nhà anh. Anh vẫn sống trong căn nhà nhỏ hai tầng đó, so với trí nhớ của cô, nó chẳng hề thay đổi chút nào. Cô không hỏi anh vì sao lại đưa cô đến nhà anh. Cô để mặc anh dìu mình vào trong không một chút phản kháng, bởi cô biết, đã quá muộn để phản kháng, dù có thế nào, anh cũng sẽ không để cô rời anh lúc này.

Chính cô cũng không muốn rời đi.

Cô không đủ mạnh mẽ, vẫn khao khát, mong muốn nhưng vẫn sợ hãi.

Cảnh Phong dìu Kiều Chinh nằm lên sô pha, anh vuốt ve gương mặt cô rồi khẽ nói:

- Chờ một chút, anh nấu cháo cho em ăn.

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ đến khi một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên má, cô mới từ từ mở mắt.

- Ăn chút rồi hãy ngủ tiếp.

Cô ngồi dậy nhìn tô cháo nóng nghi ngút khói trước mặt mình, chẳng chút khách sáo, múc từng muỗng cháo cho vào miệng. Chẳng rõ mùi vị cháo thế nào, cô chỉ cảm thấy vô cùng thích ăn, từng muỗng một cho vào miệng đầy vị ngọt. Cảnh Phong ở bên cạnh dùng khăn lau đi những vệt mồ hôi rịn trên mặt cô.

Khi cô ăn xong, Cảnh Phong đặt nhẹ một cốc nước ấm trước mặt cô. Tay cô khẽ run khi chạm vào chiếc cốc, nó quen thuộc với cô vô cùng, chiếc cốc tình nhân. Cô uống một ngụm, muốn đặt nó lên bàn, thế nhưng chẳng hiểu thế nào lại đặt lệch khiến chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan.

Cảnh Phong sợ mảnh sành bắn vào chân cô vội vàng hỏi:

- Em không sao chứ?

Cô khẽ lắc đầu. Khi Cảnh Phong nhặt mảnh vỡ cuối cùng, Kiều Chinh lên tiếng nói:

- Tình yêu của chúng ta cũng như chiếc cốc vỡ này, mãi mãi không thể nào lành lại.

Nghe cô nói thế, anh đặt hết những mảnh vỡ trên bàn, đứng dậy đi thật nhanh vào bếp rồi đi ra, trên tay cầm keo và hồ.

Kiều Chinh ngẩn người, cô nhìn Cảnh Phong lắp từng mảnh từng mảnh vỡ lại với nhau.

- Dù anh có gắn nó lại thì đã sao. Nó mãi mãi vẫn không thể nguyên vẹn như ban đầu – Cô thấy Cảnh Phong đang làm một việc vô ích, bèn nói.

- Chuyện nó không còn nguyên vẹn cũng không sao cả – Cảnh Phong khăng khăng đáp – Nhưng mà nó chính là kỷ niệm đẹp không bao giờ thay đổi của chúng ta. Dù nó không nguyên vẹn thì đã sao, trong mắt anh, không có bất cứ cái cốc nào đẹp hơn nó cả.

Cô lặng người, nước mắt chảy ướt mi lúc nào không hay.

Kiều Chinh đang chăm chú làm việc thì giám đốc Hoàng chạy vào hào hứng nói với cô:

- Tin vui đây.

Kiều Chinh dừng tay di chuột, cô ngẩng đầu nhìn giám đốc Hoàng hỏi:

- Tin gì vậy chú?

- Lần này phải xem biểu hiện của cháu rồi. Từ hôm nay, cháu phải cố gắng giữ gìn gương mặt, không được thức khuya nữa.

Kiều Chinh chau mày, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra:

- Công ty chúng ta được mời tham dự một bữa tiệc của một doanh nhân Việt kiều, đối tác tiềm năng. Đây là buổi tiệc tụ hội nhiều nhân vật nổi tiếng từ kinh doanh, thời trang và cả giới nghệ sĩ… Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà giới thiệu sản phẩm của chúng ta với họ. Chỉ cần được họ ủng hộ thì chúng ta sẽ có cơ hội. Cũng may, chú có một suất tham dự, cháu có thể đi theo chú. Chỉ cần cháu ăn mặc nổi bật một chút, chú tin cháu có thể thu hút sự chú ý của mọi người. Cháu bảo là do dùng sản phẩm của chúng ta mới được như thế. Vậy thì đến lúc đó, chỉ cần mời họ làm khách tham dự show sản phẩm của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ thành công.

- Nhưng nếu nói như vậy thì Cẩm Tú chắc chắn cũng sẽ được tham dự.

- Phải – Giám đốc Hoàng trầm mặt gật đầu.

- Chúng ta cứ cố gắng là được – Cô đứng dậy nhìn giám đốc Hoàng nói.

- Chú trông cậy vào biểu hiện của cháu ngày hôm đó – Giám đốc Hoàng mỉm cười bảo – Nếu may mắn, chúng ta có thể được đầu tư.

Kiều Chinh đứng trước gương nhìn dáng vẻ của mình. Đã lâu rồi cô không trang điểm, cũng chưa bao giờ cô trang điểm cầu kì đến thế.

- Em đẹp lắm – Anh chàng thợ trang điểm trầm trồ ngợi khen.

Quả thật cô vô cùng lộng lẫy với kiểu trang điểm nổi bật như thế này. Da cô trắng hồng lại mặc một chiếc váy đỏ rực lộ vai, mái tóc vấn cao kiểu cách.

- Em thấy thế nào? Có được không? – Anh chàng trang điểm tự tin hỏi cô.

- Thay đổi đi.

- Cái gì? – Anh ta ngạc nhiên.

- Xõa tóc xuống, để mọi thứ tự nhiên – Cô lên tiếng yêu cầu.

- Trung à, cứ làm theo yêu cầu của cô ấy đi - Anh thợ trang điểm muốn phản bác lại nhưng Tố Quyên đã lên tiếng.

- Thôi được rồi – Anh thở trang điểm tên Trung bất đắc dĩ thở dài rồi chuẩn bị nước giúp cô tẩy xóa lớp trang điểm trên mặt.

Chỉ một lúc sau, Trung đã reo lên thỏa mãn:

- Xong rồi. Tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa. Xem đi xem đi, lần này mà còn không chịu nữa thì anh cũng bó tay mất.

Kiều Chinh bước đến bên gương, cô nhìn kiểu trang điểm cực kì nhẹ, đôi môi đỏ rực rỡ đã được thay bằng một màu ấm áp hơn. Mái tóc đen được xõa dài che hờ hững phần lưng. Từ màu sắc gương mặt đến màu da trên cơ thể đều hòa làm một. Không phải một vẻ đẹp nổi bật mà là một vẻ đẹp tự nhiên bắt mắt.

- Được rồi. Cám ơn anh.

- Chú em đang chờ ở ngoài xe, em mau đi ra đi – Tố Quyên nhìn ngắm cô rồi nói.

Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự khá lớn của doanh nhân Việt kiều kia.

Trong bữa tiệc, cô xuất hiện bên cạnh ông Sĩ Thanh, người đàn ông bí ẩn đã bỏ ra ba trăm tỷ để mua một cái bình cổ, lần đầu tiên công khai xuất hiện trước báo chí. Mọi máy chụp hình, máy quay phim đều hướng về phía hai người họ.

Cẩm Tú hôm nay cũng ăn mặc cực kì sang trọng. Thấy tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào Kiều Chinh và ông Sĩ Thanh, cô có chút tức giận. Cô bước đến bên Cảnh Phong, cố ý chế nhạo một câu:

- Xem ra, người yêu bé nhỏ, ngây thơ của anh cũng biết dùng thủ đoạn quá. Mới đó mà đã câu được con rùa vàng rồi.

- Đừng nói anh không nhắc nhở em, đây là cơ hội tốt để mọi người biết đến sản phẩm mới mà em đang nắm giữ. Lo mà làm cho tốt, đừng để ý đến chuyện người ta.

- Anh… - Cẩm Tú chẳng thể nói được lời nào cả, ngúng nguẩy bỏ đi.

Theo sự sắp đặt của Tố Quyên, năm cô người mẫu da trắng toát, ăn mặc rất đẹp luôn đứng bên cạnh Kiều Chinh trò chuyện khen ngợi lẫn ganh tị với làn da đẹp tự nhiên mà không cần đi tắm trắng của cô. So với vẻ trắng sáng của các cô người mẫu, thì làn da trắng hồng của Kiều Chinh lại nổi bật nhiều hơn.

Kiều Chinh nhẹ nhàng và tự tin trả lời câu hỏi của họ:

- Thật ra có câu nói: ”Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp”. Làm đẹp vốn là sở thích của phụ nữ, không gì có thể cấm cản được phụ nữ làm đẹp nhưng phải chọn loại mỹ phẩm phù hợp mới được.

Ngừng một lúc quan sát những ánh mắt tập trung về phía mình, Kiều Chinh nói tiếp:

- Tôi chỉ tin dùng Sweet Ros mà thôi. Tôi đã sử dụng chúng từ khi hai mươi tuổi cho đến bây giờ…

Chỉ mấy phút giao tiếp trước khi bắt đầu vào buổi tiệc, Kiều Chinh dưới sự trợ giúp của các cô người mẫu đã mang nhãn hiệu mỹ phẩm của mình ghi khắc vào trí nhớ của mọi người. Cẩm Tú cong tay lại đầy tức giận, không muốn Kiều Chinh chiến thắng nên cô quyết định phải loại bỏ Kiều Chinh.

Kiều Chinh sau khi giới thiệu thành công cái tên mỹ phẩm Sweet Ros, cô lặng lẽ đi ra bên ngoài. Phía sân là một hồ bơi lớn, mặt nước trong suốt lấp lánh.

Cẩm Tú đi theo Kiều Chinh, cô nhếch môi cười, bước đến chỗ mấy đứa bé đang chơi cạnh hồ nói nhỏ mấy câu.

Đám trẻ lập tức nghe lời, mang theo chùm bong bóng chạy đến chỗ Kiều Chinh. Kiều Chinh giật mình khi nhìn thấy mấy đứa trẻ quấn lấy mình, sợ hãi đứng bật dậy. Nỗi ám ảnh năm nào lại xuất hiện khiến cô hoảng hốt, chẳng thể nghe rõ lời đám trẻ là gì, cô hoảng sợ đẩy chúng dạt sang để bỏ đi. Trong lúc hỗn loạn, một đứa bé bị xô ngã xuống hồ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng

Tên truyện: Mật Mã Cuối CùngTác giải: Ry Hanna (Lệ Quỳnh).Thể loại: Truyện Teen Hài,

27-07-2016 18 chương
Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Tên truyện: Vợ Lên Bảng Cho ThầyTác giả: suzyzaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

23-07-2016 12 chương
Tao Ghét Mày

Tao Ghét Mày

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm

21-07-2016 18 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Tìm lại tình yêu

Tìm lại tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Inconsolable

Inconsolable

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Đứa trẻ lạc

Đứa trẻ lạc

Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu

25-06-2016
Yêu

Yêu

Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt

29-06-2016
Thuộc về má

Thuộc về má

Người đời luôn có những khoảng cách, không bao giờ có công bằng, chị biết. Nhưng

24-06-2016
Chiều nay mưa

Chiều nay mưa

Cơn mưa lại về trước ngõ làm ủ dột cả một buổi chiều. Mưa thường đến với

23-06-2016