- Không cần, không cần…
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nói xong cô lao ra khỏi phòng và chạy thẳng đến tìm ông Sĩ Thanh. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng trước hai sức ép quá lớn về phía mình. Cô không biết liệu Cảnh Phong có thực sự vì cô mà làm những điều đó hay không?
Cô từ từ chìm vào giấc ngủ mơ màng. Trong mơ, Kiều Chinh thấy mình đang đi cùng mẹ từ mộ ba trở về, hôm đó là lễ bốn mươi chín ngày của ba cô, mẹ cô khóc ngất đi nhiều lần. Đám đàn em cũ của ba cô lao vào tranh cướp số đồ cổ mà ba cô để lại. Mẹ cô vì không cam tâm nên đứng ra ngăn cản.
Rồi hai mẹ con cô đều bị bọn đàn em túm tóc ném mạnh ra ngoài. Khi cô cố gắng chịu đau ngồi nhỏm dậy mới kinh hoàng nhận ra dưới chân mình toàn là máu tanh.
- Khônggggggggggg...
Kiều Chinh hét lên kinh hoàng rồi ngồi bật dậy. Cô thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi lạnh ngắt, tay nắm chặt tấm chăn đưa mắt nhìn màn đêm mờ ảo trước mặt mình.
Bây giờ là mười một giờ đêm.
Hóa ra con người cô đơn khi ở một mình lại cảm thấy sợ hãi đến thế. Kiều Chinh co người lại, những hình ảnh trong quá khứ vẫn ám ảnh cô, trong đầu cô đều là màu đỏ của máu, khắp xung quanh cũng đều là mùi máu tanh nồng.
- Không đâu… không đâu…
Tiếng điện thoại bất ngờ vang lên trong đêm vắng, Kiều Chinh lập tức đưa tay mò mẫm. Người giờ này gọi điện thoại cho cô chỉ có thể là Long Sơn, cô cần anh. Cô vội nói nhanh:
- Em sợ lắm, anh hãy đến đây đi.
Người bên kia điện thoại im lặng, Kiều Chinh cũng không có tâm trí nhìn đến nó, cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình rồi lại cúi đầu, cố lẩn tránh khỏi những ký ức buồn đau khi xưa.
Thời gian dần trở nên chậm chạp, mỗi phút mỗi giây trôi qua, lòng cô lại nặng nề thêm.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng rất nhanh sau đó, một tiếng lách cách mở cửa vang lên, tiếp theo là một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô rất chặt. Vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc và bình an đến lạ kỳ.
Đều là cảm giác bình an trong vòng tay của họ, thế nhưng Long Sơn lại mang đến cho cô cảm giác yên ổn. Còn Cảnh Phong thì khác, vòng tay của anh mãi mãi khiến cô cảm thấy không muốn rời xa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt yếu đuối, cả người vô lực, dựa hẳn anh gọi khẽ:
- Cảnh Phong.
Anh im lặng siết chặt cô vào lòng như để cô biết anh đang ở bên cạnh, lúc nào cũng bên cạnh cô.
- Sao lại là anh? – Kiều Chinh nắm chặt tay áo Cảnh Phong, yếu ớt hỏi.
- Anh ở bên ngoài – Lúc này Cảnh Phong mới lên tiếng, giọng anh rõ ràng đã say – Anh đến để hỏi em làm thế nào em mới tha thứ cho anh nên mới gọi điện thoại.
Tha thứ? Hai từ này khiến Kiều Chinh nghẹt thở. Hình ảnh ba cô nằm giữa vũng máu xuyên qua đầu óc cô. Cô hoảng hốt đẩy Cảnh Phong ra giống như ghê tởm khi bị anh chạm vào. Cô hít một hơi thật sâu, xua đi nỗi sợ hãi của cơn ác mộng kia, lạnh lùng nói:
- Anh về đi. Dù anh có làm gì, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu?
Cảnh Phong đứng bật dậy co nắm đấm lại đấm thật mạnh liên tiếp vào bức tường, tiếng đấm mạnh khiến Kiều Chinh giật mình:
- Anh điên sao?
Nhưng Cảnh Phong vẫn không ngừng đập tay mình vào tường. Mỗi một cú đấm lại khiến lòng Kiều Chinh đau thắt lại, cô vội vàng đứng bật dậy nắm lấy tay anh, bàn tay đã trầy trụa, rướm máu:
- Anh làm như thế thì có ích gì chứ?
- Em cứ mặc kệ anh đi – Cảnh Phong hất tay của cô ra, ánh mắt hằn lên những tia đau đớn – Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em, mang đến cho em cảm giác bình an. Thật sự anh chỉ muốn như thế thôi.
- Em không nghĩ người gọi đến là anh – Kiều Chinh bèn nói - Nếu không…
- Nếu không thì sao, nếu không em sẽ không nói như vậy với anh à?
- Cảm xúc của em thế nào, anh không cần phải quan tâm. Chẳng qua là anh muốn lấy phần tài sản của ba em để lại cho em mà thôi, đúng không? – Kiều Chinh cười nhạt.
Im lặng một lúc, không thấy anh phản ứng, cô nói tiếp:
- Anh muốn lấy số tài sản đó, được thôi, em sẽ đưa cho anh.
Cảnh Phong hơi nhướng mày nhìn cô, Kiều Chinh nhếch miệng, nhổm người đầy tình tứ khiến làn môi cô khe khẽ lướt qua làn môi anh:
- Yêu cầu duy nhất của em là cho em vào làm ở công ty của ba em trước đây. Chức vụ tùy anh sắp xếp.
Trong khoảnh khắc đó, những biểu cảm trên mặt của Cảnh Phong đều vụt biến mất, không còn nụ cười nào cũng không còn vẻ tự tin thường thấy.
Kiều Chinh nhìn vào đôi mắt của anh, ánh mắt vừa quyến rũ vừa mỉa mai khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của cô. Rất nhanh sau đó, Kiều Chinh thu người thẳng lại, buông một câu:
- Em cho anh thời gian một tuần để suy nghĩ.
Ánh trăng bên ngoài chỉ mờ mờ sáng, khung cảnh vẫn u ám. Cảnh Phong đứng nhìn ánh trăng, dáng anh cô độc suy tư, trên tay là li rượu thứ bao nhiêu cũng chẳng rõ. Hải đứng bên cạnh khẽ thở dài:
- Vậy giờ anh định thế nào? Làm theo yêu cầu của cô ấy hay là cự tuyệt?
Cảnh Phong uống cạn li rượu trên tay, khẽ xoay người trở về ghế ngồi, gương mặt vẫn đầy trầm tư rót thêm một li rượu khác. Hải thấy Cảnh Phong đưa li rượu lên miệng uống thì đưa tay chặn lại:
- Đừng uống nữa, anh uống nhiều lắm rồi.
- Anh vẫn chưa say – Cảnh Phong gạt tay Hải ra.
- Anh định uống đến bao giờ, uống cho say mèm, sau đó phải nằm liệt cả tuần như lúc trước mới chịu hay sao? – Hải phẫn nộ hất văng chai rượu trên bàn xuống đất vỡ tan tành.
Hải nhớ lại cái ngày cách đây hơn một năm, sau ngày ông Nghiêm chết ít hôm. Cảnh Phong tìm Kiều Chinh khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng cô. Cô đã biến mất như một làn khói.
Đó là lần đầu tiên Hải thấy Cảnh Phong say đến thế, dù Cảnh Phong có bán mạng trong một cuộc ẩu đả khủng khiếp nào đó, dù cả người đầy thương tích nhưng ánh mắt Cảnh Phong chưa bao giờ bi thương như vậy, chưa bao giờ đau đớn như vậy.
Đó cũng là lần đầu tiên Cảnh Phong ốm lâu ngày, một trận ốm đến gầy rạc người, gần như quật ngã con người vốn quật cường, lăn lộn giang hồ không chút sợ hãi của anh.
Cảnh Phong ngã người vào thành ghế, nhìn lên trần nhà.
- Em nói xem, anh nên làm thế nào?
Sự tức giận trong Hải vì câu hỏi này mà có phần dịu lại, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Anh biết Cảnh Phong đang rất khó nghĩ. Cảnh Phong không phải đồ ngốc mà không nhìn ra mục đích của Kiều Chinh khi muốn bước chân vào công ty. Thế nhưng, anh không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô. Chỉ có điều ông chủ Thạch, ông ta nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận.
Hải hiểu rõ tính tình ông chủ Thạch, một khi biết rõ thân phận của Kiều Chinh, ông ta nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn đối phó với cô. Đến lúc đó, Cảnh Phong càng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Suy nghĩ một lát, Hải quyết định:
- Ngày mai hãy để em đi gặp Kiều Chinh, em sẽ thuyết phục cô ấy từ bỏ ý định này.
Cảnh Phong chậm rãi rời ánh mắt ra xa, không tỏ ra phản đối hay đồng tình.
Kiều Chinh đẩy mạnh cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Nhìn người bên trong, cô nhếch môi cười nhạt:
- Lâu quá không gặp. Anh vẫn là anh em tốt với Cảnh Phong nhỉ, ngay cả việc bao gái cũng có cùng sở thích.
Hải không để ý lời nói gai góc của Kiều Chinh mà lên tiếng ngay:
- Cảnh Phong có chút việc bận nên bảo tôi thay anh ấy đến chăm sóc em.
- Chăm sóc? – Kiều Chinh bật cười lớn – Tôi đâu phải đứa trẻ lên ba cần hai người chăm sóc. Khách đến đây đều là muốn mua vui và để tôi chăm sóc cả. Là anh nói ngược hay là người anh em của anh cố ý cho người đến quản lí tôi. Nếu là quản lí tôi, tôi nghĩ các người vẫn chưa đủ tư cách.
Ánh mắt sau câu cuối cùng của Kiều Chinh quét lên người Hải chất chứa sự tức giận dù rằng miệng của cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Hải luôn biết mục đích mình đến đây là gì nên việc đầu tiên là anh phải làm cô chấp nhận anh. Hải muốn xoa dịu cô, bèn thuận theo lời cô:
- Cứ coi như anh đến đây để vui chơi đi.
Hải vừa dứt lời thì Kiều Chinh đã dùng ánh mắt đưa đẩy nhìn anh, cô khẽ cười bảo:
- Nếu anh đã chiếu cố đến em vậy thì em phải chăm sóc anh tận tình rồi. Hi vọng, anh không chê bai sự phục vụ của em.
Vừa nói xong, Kiều Chinh đã sà đến, ngồi sát vào Hải, thân hình cô chạm vào người anh tình tứ.
- Mừng ngày hội ngộ, uống với em một li – Cô rót hai li rượu, đưa cho Hải một li.
Hải bất đắc dĩ phải một hơi uống cạn. Anh vừa uống cạn, Kiều Chinh đã nhanh chóng rót tiếp li nữa, Hải liền giữ cô lại rồi bảo:
- Khách đến đây không phải chỉ để uống rượu, nếu muốn uống rượu nhiều nơi hơn chỗ này gấp trăm lần.
- Vậy anh muốn hát? – Kiều Chinh nghiêng đầu hỏi khẽ.
- Không hứng thú – Hải lắc đầu, ánh mắt nhìn Kiều Chinh như thấu tâm can cô.
- Ok, để khách buồn chán bọn em sẽ bị mắng, có khi còn bị phạt tiền. Vậy bây giờ anh muốn gì? – Cô khẽ để thân người chạm vào hông Hải, tay để lên vai anh, đôi chân thon thả gác lên nhau đầy gợi cảm, tay kia chạm vào lồng ngực Hải vuốt nhẹ. Một bàn chân khẽ chạm vào ống quần Hải, rà lên rà xuống một cách kích thích.
Hải cũng sững sờ trước hành động này của cô, người hơi run nhẹ, nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, gạt tay Kiều Chinh ra, đứng dậy và nói:
- Kiều Chinh, anh thay Cảnh Phong đến đây để nói chuyện với em.
- Tôi không nghĩ chúng ta có chuyện gì để nói về anh ấy – Kiều Chinh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, khinh bỉ đáp.
- Em là người thông minh, chắc cũng biết sau lưng Cảnh Phong còn một người nữa. Nếu như em cứ cố chấp đòi vào công ty làm, hậu quả sẽ rất khó lường.
- Hậu quả ra sao đó cũng là chuyện của tôi – Kiều Chinh cố chấp nói – Còn chuyện công ty, công ty đó vốn là của ba tôi, tôi là con gái của ông ấy. Dù không có cách nào lấy lại nó nhưng ít ra tôi muốn đóng góp một chút công sức để nó phát triển tốt hơn, không để nó bị người khác phá hoại. Yêu cầu của tôi là thế nếu các người không đồng ý, từ nay xin đừng đến làm phiền tôi nữa. Sau này, tôi sẽ không tiếp ai trong hai người, đàn ông mà tôi tiếp, chắc chắn sẽ không nhàm chán như hai người.
Nói xong, cô lạnh lùng bước thẳng ra ngoài, Hải muốn nói thêm cũng không được. Anh thở dài bất lực.
Không hiểu sao, khi đứng trước biết bao nhiêu đàn em, anh có thể hùng hồn nói chuyện, lớn tiếng ra lệnh đàn áp, nhưng trước mặt Kiều Chinh, đối diện với gương mặt và ánh mắt của cô, anh lại không thể nói được lời nào. Hải đưa tay lên lồng ngực mình, nơi vẫn còn lưu lại cảm giác mấy phút trước lúc Kiều Chinh chạm vào.
Kiều Chinh cầm chiếc điện thoại thật chặt, ngồi cụp mắt đầy ưu tư. Ông Sĩ Thanh hút hết điếu thuốc rồi bước đến bên Kiều Chinh vỗ vai cô động viên:
- Con làm tốt lắm. Chú nghĩ Cảnh Phong nhất định sẽ đồng ý với điều kiện của con.
Ông Sĩ Thanh vừa nói xong thì chuông điện thoại của cô vang lên. Kiều Chinh nhìn ông, ông khẽ gật đầu, ánh mắt đắc thắng. Kiều Chinh hít một hơi thật sâu mở điện thoại:
- Có chuyện gì?
- Anh đồng ý.
- Tôi không hiểu ý anh.
- Anh đồng ý điều kiện của em. Ngày mai anh sẽ sắp xếp công việc cho em.
- Được. Vậy thì hẹn mai gặp – Nói xong Kiều Chinh nhanh chóng cúp máy.
Ông Sĩ Thanh đã nghe rõ lời Cảnh Phong, ông khoái chí cười to, ánh mắt nhìn về một hướng vô định nào đó đầy căm thù, trong lòng tự nhủ: “Anh, ngày em báo thù cho anh không còn xa nữa”.
Kiều Chinh nhìn chú mình trong lòng đau buồn vô hạn, hai mắt đỏ hoe, cô ngước mặt lên để nước mắt không rơi xuống.
Cái gì gọi là tình yêu? Đó là sự lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của mình. Tình yêu là thứ tội lỗi nhất trong cuộc đời này.
Chương trước | Chương sau