Anh cầm cuốn sách lên nhưng dường như tâm trạng không đặt vào nó. Trong đầu anh xuất hiện khoảnh khắc anh gặp lại cô sau hơn một năm cô mất tích. Cảm giác trong anh khi đó là hối hận, ăn năn, dằn vặt và đau xót.
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Một Kiều Chinh với nụ cười tươi sáng, ánh mắt rạng rỡ đã trở thành một Kiều Chinh trầm tư, đôi mắt vô hồn, tâm trí nửa tỉnh nửa điên dại. Giây phút đó, Long Sơn tự trách bản thân rất nhiều. Nếu như anh chịu gặp mặt cô khi đó, nếu như anh chịu nhận điện thoại của cô, nếu như anh ở bên cạnh động viên nâng đỡ làm chỗ dựa cho cô thay vì tránh né cô, có lẽ anh đã không phải gặp lại cô trong bệnh viện tâm thần như thế.
Thật ra, khi hay tin Hoàng Sĩ Nghiêm tự sát, anh đã chạy đi tìm Kiều Chinh khắp nơi thế nhưng cô đã mất tích. Cho đến một ngày, anh cùng đồng nghiệp áp giải một tên tội phạm đến bệnh viện tâm thần thì bất ngờ thấy cô. Nếu không có duyên phận đó, có lẽ cả đời này anh cũng không gặp lại cô nữa.
Đang nghĩ miên man, một tiếng cạch vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Long Sơn. Kiều Chinh đã thay quần áo chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm.
- Bây giờ em muốn ăn gì? – Long Sơn cười cười.
- Sao anh không nghỉ ngơi mà đến đây làm gì? – Lúc này Kiều Chinh mới khẽ trách – Em đói bụng sẽ tự đi mua đồ ăn, anh đâu cần phải vất vả như vậy?!
- Anh cũng đói bụng mà nên sẵn tiện ghé qua rủ em đi ăn luôn. Dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ cả ngày, muốn ngủ lúc nào cũng được – Long Sơn bèn giải thích.
Kiều Chinh chỉ biết cười trừ, cô biết rõ là Long Sơn muốn gặp cô nên mới đến.
- Đi ăn thôi, anh đói bụng lắm rồi – Long Sơn bèn nắm tay cô kéo đi.
Khi cả hai ăn xong, Long Sơn có vẻ chưa muốn về, bèn hỏi dò:
- Chút nữa em làm gì?
Kiều Chinh cũng cảm nhận được tâm trạng của Long Sơn, cô lưỡng lự một chút rồi mới đáp:
- Em muốn đến siêu thị. Em muốn thay một tấm rèm màu tối.
- Vậy à, vậy anh đưa em đến siêu thị rồi…
Hai chữ “ra về” của Long Sơn bị Kiều Chinh chặn lại:
- Nếu anh rảnh thì đi với em đi.
Long Sơn nghe cô nói thế thì vui mừng gật đầu rồi nhanh chóng chở cô đến siêu thị. Cả hai đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp một người không muốn gặp. Cẩm Tú từ xa đã nhìn về phía Kiều Chinh và Long Sơn với ánh mắt khinh bỉ, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ tươi cười thân thiết, thăm hỏi ân cần:
- Hôm nay sắc mặt Chinh kém quá, có phải cuộc sống không tốt không?
Kiều Chinh cười nhạt trước vẻ mặt giả tạo của Cẩm Tú, cô cũng lên giọng châm biếm.
- Cảm ơn Tú đã có lòng quan tâm. Sắc mặt mình kém là tại nhìn thấy người nào đó chướng mắt thôi.
Nụ cười trên mặt của Cẩm Tú trở nên cứng đơ, cô liền chuyển chủ đề.
- Chinh muốn mua rèm cửa à? Cứ chọn lựa tự nhiên đi. Thích cái nào, mình bảo nhân viên may ngay cho Chinh. Mà Chinh nên chọn mấy bộ thời trang một chút, đừng nên ăn mặc quê mùa như thế này nữa.
Kiều Chinh không đáp trả lại Cẩm Tú mà cười khẩy nói:
- Cám ơn Tú trước nhé.
Nói xong cô kéo Long Sơn đi, để mặc Cẩm Tú đứng tẽn tò.
- Cô ấy là bạn em sao? - Long Sơn tò mò hỏi.
Kiều Chinh lập tức trả lời:
- Kẻ thù của em.
- Gì cơ? Kẻ thù? – Long Sơn ngạc nhiên nhìn Kiều Chinh nhưng cô cười nhẹ vỗ vai anh bảo không có gì.
Cả hai vừa đi cách Cẩm Tú một đoạn không xa, thì một đứa bé đùa nghịch chạy đến, Kiều Chinh sợ hãi, cô ôm lấy cánh tay của Long Sơn khựng lại. Long Sơn giật mình nhìn cô. Đứa bé không chú ý đã va vào người Kiều Chinh nhưng cũng may nó không té ngã. Chỉ có Kiều Chinh là run rẩy, mặt mày tái mét, hoảng hốt gọi:
- Long Sơn, Long Sơn…
Long Sơn vội ôm lấy cô vỗ về:
- Không sao không sao, đừng sợ. Không có gì đâu.
Những biểu hiện của Kiều Chinh lọt hết vào tầm mắt Cẩm Tú, khóe môi cô ta cong lên như vừa nắm bắt được điểm yếu quan trọng nhất của kẻ thù.
Chương trước | Chương sau