Insane
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 27

↓↓
- Bên ngoài trời đang mưa – Cảnh Phong chậm rãi nói.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô bước đến tìm cây dù dưới chân tủ quần áo đưa cho Cảnh Phong, lạnh lùng nói:

- Cầm dù rồi ra xe của anh đi.

- Anh không đi xe.

Kiều Chinh vẫn kiên quyết nói:

- Gọi cho người của anh, bảo họ đến đón anh.

- Anh không đem theo điện thoại.

Kiều Chinh liền lấy điện thoại của mình chìa ra trước mặt Cảnh Phong và nói:

- Anh gọi đi.

- Nếu em có thể thì gọi cho họ, anh không có số – Cảnh Phong vừa nói vừa ung dung ngồi xuống ghế, rõ ràng là không có ý định rời khỏi nhà cô.

Kiều Chinh tức giận vô cùng, nhưng cô biết dù mình có nói thế nào, một khi Cảnh Phong không muốn đi, thì cũng không thể đuổi được anh.

Cô quyết định mặc kệ anh, ngồi lên giường chăm chú đọc sách.

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh hồi lâu rồi nói:

- Không ai đọc sách như em cả, người khác nhìn vào sẽ biết ngay em đang giả vờ đọc.

- Không phải giả vờ – Kiều Chinh lập tức lên tiếng phản bác – Sở dĩ tôi lật qua nhanh là bởi vì tôi đã thuộc làu quyển sách này, không cần thiết phải đọc chậm rãi những điều vốn đã ở trong đầu mình.

Cảnh Phong nheo mắt lấy làm khó hiểu, Kiều Chinh chán nản gập sách lại, cô nằm xuống giường, kéo chăn trùm qua người quyết định đi ngủ.

Cô nằm im không nhúc nhích, Cảnh Phong chỉ thấy được bóng dáng phía sau cùng hơi thở nhẹ nhấp nhô qua tấm chăn đắp trên người cô. Anh ngồi im nhìn dáng cô, cảm thấy cô thật gần nhưng cũng thật xa.

Cảnh Phong đứng dậy thật khẽ, đôi vớ dưới chân chạm nhẹ trên nền gạch không hề tạo ra bất cứ âm thanh nào, anh đến đứng bên cạnh giường của Kiều Chinh nhìn gương mặt nằm nghiêng của cô. Kiều Chinh tuy nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Phong dán chặt trên người mình. Toàn thân căng cứng không dám nhúc nhích, nhưng rồi cô cảm thấy hơi thở Cảnh Phong thật gần bên tai, bóng anh đổ trùm lên cô, che đi ánh sáng.

Cảnh Phong ngồi xuống, anh nhặt cuốn sách cô đã đọc lên xem. Đó là cuốn Thời gian không trở lại. Mở đầu cuốn sách có câu thế này: “Hãy trân trọng những điều đang diễn ra bên cạnh bạn, đừng vứt bỏ nó bởi vì có một ngày bạn sẽ hối hận. Nhưng một khi hối hận thì tất cả đều đã muộn, bởi vì thời gian sẽ không bao giờ trở lại”.

Một câu nói thật nhẹ nhàng, thế nhưng lại là một mũi dao xoáy vào lòng Cảnh Phong. Anh nhắm mắt gấp sách lại, hít thở một hơi, cố hắt ra thật nhẹ để không kinh động cô. Thật lâu sau đó, Cảnh Phong mới lên tiếng nói:

- Anh từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ yêu con gái của kẻ thù. Anh cũng từng nghĩ chỉ lợi dụng em để làm quen với ba em, anh chưa từng nghĩ em rồi sẽ yêu anh. Anh thừa nhận, bản thân có chút nổi bật, thu hút ánh nhìn của nữ giới, rất nhiều cô gái đều ngã vào lòng anh, thế nhưng anh chẳng hứng thú với ai cả – Cảnh Phong quay đầu nhìn về phía Kiều Chinh, giống như muốn khẳng định cho cô thấy qua ánh mắt của mình, những lời anh nói đều là sự thật – Ngoại trừ em.

Lời vừa dứt, Cảnh Phong có thể thấy một cơn run nhẹ chạy dọc cơ thể Kiều Chinh hiển hiện dưới tấm chăn mỏng.

- Có lẽ em không nhớ, cũng không nhận ra anh là chàng trai đứng bên dưới nhà em thật lâu giữa cơn mưa lạnh giá. Em đã chạy ra cho anh mượn cây dù. Nụ cười của em lúc đó rất nhẹ và rất ấm áp, nụ cười đó khiến anh quên đi cái lạnh của mưa gió vừa quét qua.

Gương mặt Cảnh Phong hết sức dịu dàng, anh khẽ kể tiếp:

- Một lần khác, anh lại đứng bên kia đường nhìn vào căn nhà của kẻ thù mình. Lần đó, anh biết rõ ba em không có ở nhà nhưng anh cũng không biết vì sao mình vẫn cứ đứng nhìn ngôi nhà như thế, cho đến khi em bước ra khỏi nhà. Em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài được tết gọn trông rất xinh. Em vui vẻ tung tăng bước đi, anh bất giác cũng bước theo em, không rõ mình đi theo em bao lâu, chỉ biết rằng anh cứ đi theo em như thế cho đến khi đến một con đường yên tĩnh. Em ngồi xuống vệ đường nhặt một thứ gì đó, lúc đó anh mới để ý, thì ra em đang nhặt hoa sưa. Khoảnh khắc em ngước nhìn cây hoa sưa, ánh mắt sáng lấp lánh, anh lại giống như nhìn thấy em gái Như Ngọc của mình đang chạy nhảy dưới tán hoa sưa. Tay anh siết chặt cây dù mà em đã cho mượn hôm trước, anh mới phát hiện ra rằng, thì ra anh đến nhà em, đứng rất lâu chỉ là để được nhìn thấy em. Cảnh Phong thấy Kiều Chinh khẽ động đậy, anh mới nói tiếp.

- Thật ra trước khi em yêu anh thì anh đã yêu em rồi.

- Yêu? – Kiều Chinh bỗng bật ra một chữ nghi vấn bằng giọng đầy khinh miệt.

Cô từ từ ngồi dậy khiến cái chăn trên người rơi xuống, ánh mắt vừa phẫn nộ lại vừa đau thương.

- Anh hiểu như thế nào là yêu?

Cảnh Phong muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại mím môi im lặng, ánh mắt trầm buồn nhìn cô.

- Để tôi nói cho anh biết – Kiều Chinh cao giọng – Yêu một người là khi biết mình đang bị người mình yêu lợi dụng, vẫn cố chấp cho rằng chỉ cần người đó yêu mình một chút thôi thì có thể dùng tình yêu chân thành cảm hóa nỗi hận thù kia. Yêu một người là lo sợ người đó bị tổn hại, đến mức trở thành đứa con bất hiếu, đẩy cha mình vào cái chết. Anh có hiểu tình yêu đau đớn đó hay không? Có biết cái giá của chữ yêu đắt thế nào không?

- Anh…

- Anh mãi mãi không hiểu được – Kiều Chinh lắc đầu, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi.

Cảnh Phong đưa tay lên lau đi dòng nước mắt đó.

- Em từng hỏi: “Là vì yêu không đủ hay là vì không yêu?” – Cảnh Phong lên tiếng thật khẽ - Cả hai đều không phải. Chỉ là dù anh yêu em nhiều đến thế nào, thì đều có một giới hạn, cái giới hạn mang tên hận thù. Bản thân anh luôn bị hận thù chi phối, đã rất nhiều lần, anh tự nói với bản thân: “Không được yêu em”, thế nhưng trái tim anh vẫn là bị em cướp đi. Anh lại tự nhủ với bản thân rằng: “Anh không cần em, em chỉ là một cái gai nhức nhối trong lòng anh, chỉ cần nhổ cái gai đó đi thì lập tức sẽ không còn đau”, nên anh nghĩ rằng, khi em biến mất khỏi cuộc đời anh, xem như cái gai đã được nhổ, sẽ không còn vướng bận nữa. Em rồi sẽ như một bóng mây bay thổi ngang qua cuộc đời anh. Thế nhưng anh sai rồi, hóa ra, tình yêu của anh dành cho em hoàn toàn không có giới hạn. Em không phải là cái gai trong trái tim anh, mà em đã là trái tim anh, em cũng không phải là đám mây mà là hơi thở của anh. Nhưng chỉ khi em rời đi, anh mới biết rõ những điều này. Hóa ra một khi yêu thì sẽ không có giới hạn.

Cảnh Phong dừng lại để Kiều Chinh nghe rõ lời nói chân thành của mình, anh nắm lấy bàn tay đã lạnh giá của cô.

- Khi em rời đi, anh trở về nhà, cảm thấy căn nhà vô cùng trống trải. Nơi đâu cũng đều thấy bóng dáng của em. Anh cho rằng đó là vì mình đã quá quen thuộc với bóng hình em, chỉ một thời gian nữa thôi, anh sẽ lại quen với cuộc sống một mình. Nhưng anh phát hiện, thì ra trước giờ, anh không sống cô đơn một mình mà sống với hận thù. Giờ thì hận thù đã trả xong, anh không cần phải sống với nó nữa, nó rời bỏ anh, anh lại cảm thấy cô đơn thật đáng sợ. Anh nhớ những ngày tháng bên em tuy ngắn ngủi nhưng lại là nhưng ngày tháng anh hạnh phúc nhất. Thấy cốc tình nhân thì sẽ nhớ đến em, thấy món ăn yêu thích nhất của em cũng sẽ nhớ đến em. Thấy chiếc ghế bên cạnh trống không trên xe cũng sẽ nhớ tới em. Khi nằm ngủ trên giường chợp mắt lại cũng nhớ đến gương mặt nụ cười, thân thể mềm mại yêu kiều của em.

Lời anh chân thành đến mức trái tim Kiều Chinh run lên, cô muốn bật khóc rồi oán trách thật nhiều, sau đó lao vào lòng anh để được anh an ủi, vỗ về.

- Là thỉnh thoảng nhớ đến sao?

- Không phải là thỉnh thoảng nhớ đến em mà là suy nghĩ về em luôn ở trong đầu anh. Giống như bóng dáng nhỏ bé của em vẫn đứng ở nơi không biết tên nào đó nhắc nhở anh sự tồn tại của em trong cuộc đời anh. Anh đã đi tìm em… tìm em trong tuyệt vọng. Nhưng em như đám mây nhỏ hòa tan vào không khí, không để lại dấu tích nào. Cho đến khi anh gặp được em, anh sẽ không mắc sai lầm lần nữa đâu, sẽ không để em biến mất để anh lại phải vò võ đi tìm.

- Hay cho một câu không giới hạn! – Kiều Chinh ngẩng đầu cười điên dại, sau đó cô nhìn thẳng Cảnh Phong mà nói – Ông chủ Cảnh Phong, những lời của anh thật xúc động, thật khiến bất cứ cô gái nào dù kiên cường đến đâu cũng phải gục ngã. Thật đáng tiếc nếu những lời này, anh nói với tôi từ sáng, có lẽ tôi sẽ bị anh làm rung động. Thế nhưng, đáng tiếc là có người đã đến trước anh và nói cho tôi một bí mật.

- Bí mật? – Cảnh Phong ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt anh hoang mang đầy khó hiểu – Là bí mật gì?

Kiều Chinh buông một ánh mắt khinh bỉ, miệng giễu cợt nói:

- Anh đang giả ngây hay là không biết thật? Bí mật đó chính là lí do anh tiếp cận tôi ngày hôm nay. Không ngại hạ thấp bản thân đi cầu xin tình yêu của tôi.

Cảnh Phong tái mặt:

- Em tin hay không tin cũng được. Điều anh nói nãy giờ với em điều xuất phát từ tim anh, không một chút giả dối.

- Vậy sao?! – Kiều Chinh bật cười rồi nói trong căm phẫn – Ba tôi đã định liệu lỡ như ông có gì bất trắc, hai mẹ con tôi sẽ không sống yên thân với các người, nên đã chuyển giao hết tài sản cho các người, để các người buông tha hai mẹ con tôi. Phần tài sản mà công an tịch thu chỉ là phần nhỏ trong đống tài sản của ông mà thôi. Để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con tôi, ba tôi đã để kèm một điều kiện, chỉ khi tôi còn sống, các người mới có thể tiếp tục sử dụng số tài sản đó, nếu muốn số tài sản đó thuộc về các người hoàn toàn thì phải có chữ ký của tôi. Tôi nói đúng không? Anh đừng nói là không hề có chuyện này nhé.

Cảnh Phong thất thần, anh nhìn cô với vẻ mặt bối rối, quả thật trước khi chết, ông Nghiêm đã đính kèm theo điều kiện này, nhưng mãi sau này anh mới biết điều đó. Sự việc đều do ông chủ Thạch đứng ra.

- Phải ! Đúng là có chuyện như thế – Cảnh Phong thở dài thừa nhận.

- Ha ha, tôi còn tưởng anh sẽ chối bỏ chứ, không ngờ anh lại nhận nhanh như thế – Kiều Chinh đau lòng nói.

- Anh đã nói, anh không gạt em, chỉ là em tin hay không mà thôi – Cảnh Phong nhìn sâu vào mắt cô đáp.

Cô hít sâu, đứng dậy khỏi giường lạnh lùng nói:

- Trời đã hết mưa rồi, anh cũng nên trở về ngôi nhà rộng rãi của anh đi.

Cảnh Phong mấp mấy môi định nói gì đó nhưng Kiều Chinh đã chặn lời anh:

- Giữa chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, phiền anh sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ ký tên trao lại tất cả quyền sử dụng tài sản của ba tôi cho anh.

Nói xong, cô quay người quyết định không cho anh cơ hội nói tiếp. Cảnh Phong đau lòng nhìn bóng lưng cô, cảm giác khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể rút ngắn được.

Anh tuyệt vọng rời đi, trước khi đi vẫn hỏi một câu:

- Nếu như anh nói anh không giết ba em, em có tin hay không?

Trong một giây toàn thân cô cứng nhắc nhưng cô nhanh chóng quay lại nhìn Cảnh Phong hỏi:

- Nếu anh là tôi, anh có tin hay không?

Cảnh Phong im lặng lưỡng lự rồi bất lực đáp:

- Không tin.

- Anh đã biết câu trả lời của tôi rồi, giờ thì anh có thể về, tôi muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi – Kiều Chinh cay đắng nói.

Cô nhìn Cảnh Phong rời đi, cánh cửa khép lại, nước mắt lăn dài trên má. Trên thế gian này, có điều gì hạnh phúc bằng tình yêu nhưng cũng không có điều gì gây đau đớn bằng tình yêu. Nếu chỉ đơn thuần là hận thù, cô sẽ không đau đớn thế này, đáng tiếc trong chữ hận có chữ yêu, trong chữ yêu có chữ hận. Yêu hận triền miên mãi mãi sẽ không có lối thoát.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Tao Ghét Mày

Tao Ghét Mày

Vậy là Huy đã thành công hôm đầu tiên. Kế hoạch đã triển khai thành công. Sáng hôm

21-07-2016 18 chương
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả Mộc Phan chính là tác giả của 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình Ánh Sao Ban Ngày,

27-07-2016 45 chương
Cái Tết nghèo

Cái Tết nghèo

Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon

24-06-2016
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016