80s toys - Atari. I still have
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 75 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 26

↓↓
Tình phù du.

Love you and love me,

Một ước mơ, em chưa từng quên: một cuộc sống ngọt ngào bên anh.

Love you and love me,

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Một điều, em chưa từng hoài nghi: với em, anh là duy nhất và mãi mãi.

Nhưng đâu ngờ, giờ... em đã mất anh rồi...

Chất giọng trầm buồn của cô ca sĩ càng khiến bài hát phát ra từ chiếc laptop đặt trên bàn cùng một tách cà phê vẫn còn bốc khói rung động lòng người. Mùi cà phê ngọt ngào theo gió lan tỏa khắp không gian.

Kiều Chinh ngồi một góc trên sân thượng của một căn nhà lầu ba tầng, ánh mắt nhìn về khoảng trời xa xăm cùng điệu nhạc buồn hòa làm một trở nên bi thương vô hạn. Đôi mắt đẹp u buồn long lanh như bị điệu nhạc làm cho rơi lệ.

Sắc chiều vàng nhạt buồn man mác quanh cô. Người và cảnh hợp lại tạo thành một không gian trầm lặng, khiến người nào nhìn thấy cũng không khỏi chạnh lòng.

Một bàn tay mềm mại khẽ chạm vào vai Kiều Chinh. Kiều Chinh không quay đầu cũng biết bàn tay đó của ai, cô đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay, miệng khẽ cười gọi:

- Chị.

Tố Quyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kiều Chinh, cô đưa tay nhấn nút tắt bản nhạc buồn bã, nhìn Kiều Chinh nói:

- Lại nghe nữa, em nghe bài này mãi không chán sao?

- Hợp tâm trạng thì làm sao mà chán được hả chị?! – Kiều Chinh khẽ cười buồn với tay cầm tách cà phê nóng lên nhấp một ngụm.

- Lại uống cà phê đen, không tốt cho dạ dày đâu, mất ngủ nữa – Tố Quyên đưa tay ngăn li cà phê trên tay cô khẽ mắng.

- Không sao đâu chị. Dù không uống em cũng không ngủ được mà – Kiều Chinh lắc đầu, tiếp tục đưa li cà phê lên miệng.

- Từ lúc em và anh Nhân đi về, tâm trạng em bỗng trầm tư buồn bã như thế. Hai người đã đi đâu?

- Mục tiêu duy nhất của em chỉ có một mà thôi – Kiều Chinh đưa mắt xa xăm nhìn về phía ánh nắng đang dần tắt nơi chân trời.

Tố Quyên nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt phảng phất buồn của cô, bất giác thở dài. Biết Kiều Chinh đã lâu, cũng hiểu nhiều về hoàn cảnh của cô, thế nhưng Tố Quyên chưa từng nắm bắt được nội tâm của Kiều Chinh. Trong nội tâm của Kiều Chinh có một hàng rào ngăn cách Kiều Chinh với những người bên ngoài, đến cả cô vốn đã tự coi mình là chị em thân thiết với Kiều Chinh mà vẫn không tài nào tiếp cận được.

- Được rồi. Trời bắt đầu trở gió, em mau xuống đi kẻo bị bệnh đó.

- Chị xuống trước đi. Em muốn ngồi thêm chút nữa.

- Đừng ngồi quá lâu – Tố Quyên nói rồi đứng dậy đi vào trong nhà.

Kiều Chinh bước đến bên rìa sân thượng nhìn xuống dưới. Khoảng cách từ đây đến mặt đất khá xa, nếu nhảy xuống không chết cũng sẽ trở thành người thực vật. Độ cao này hoàn toàn giống độ cao năm xưa mà cô đã rơi xuống. Kiều Chinh đưa tay ngắt một bông hoa trong chiếc chậu đặt gần đó, cô thả những cánh hoa rơi vãi xuống mặt đất. Cánh hoa cuộn tròn rồi theo gió bay thật lâu mới chịu đáp xuống.

- Bay đi... - Cô lẩm bẩm.

Cảnh Phong lại trở về nhà trong tình trạng say rượu, anh đá tung cánh cửa nhà mình, bước chân lảo đảo, phải dựa vào cửa để không ngã. Khó khăn lắm anh mới chống lại cơn buồn nôn chực trào ra trong cuống họng để đi đến sô pha. Anh chỉ muốn ngã vật xuống sô pha và chìm vào giấc ngủ.

Nhưng bước về phía sô pha mấy bước, Cảnh Phong đã thấy mờ ảo một bóng người ngồi đó. Thấy anh đi tới, người đó đứng lên khỏi ghế và gọi tên anh:

- Cảnh Phong! Anh đi đâu về vậy?

Giọng nói rất nhỏ nhẹ và dịu dàng, cơn say khiến anh hoa mắt, không thể nhìn thấy gương mặt của người đó, anh đổ người lên thân thể người đó.

- Cảnh Phong! – Người đó khẽ kêu rồi dìu anh đến ghế, tỉ mỉ giúp anh nới rộng cổ áo cho thoải mái hơn.

Cô gái định xoay người rời đi thì Cảnh Phong đã chụp lấy tay cô, níu lại khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh. Tay anh ôm chặt cô vào lòng, khàn giọng kêu lên:

- Em đừng đi.

Cô gái ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, dụi đầu vào lòng anh nũng nịu nói:

- Em sẽ không đi. Em chỉ muốn giúp anh lấy khăn lau mặt thôi mà.

- Không cần, ở lại đây với anh.

Cảnh Phong vươn tay ôm chặt cô hơn.

- Được, em không đi – Cô gái đáp, tay choàng lên cổ anh, môi hôn nhẹ lên môi anh rồi nói – Em sẽ không đi đâu hết, em sẽ ở mãi bên cạnh anh. Bởi vì em yêu anh.

Lời cô nói thiết tha chân thành, môi cô vừa chạm vào môi anh đã làm dấy lên trong anh một sự thèm khát, anh giữ lấy cô, cuốn cô trong nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Nụ hôn như muốn hòa cả hai làm một, cô gái chủ động đáp lại anh, giống như chờ đợi đã lâu.

Lí trí quay cuồng của Cảnh Phong dần dần thức tỉnh, anh cảm thấy nụ hôn kia không phải nụ hôn mà anh hằng nhung nhớ. Nó nóng bỏng, cuồng nhiệt nhưng trống rỗng, không hương vị, không có sự ấm áp, không có vị ngọt, cũng không có sự e ấp của người đó.

Cảnh Phong đẩy mạnh cô gái trong lòng mình ra, đôi mắt cũng đã đủ tỉnh táo để nhìn rõ Cẩm Tú. Cô ngã nhào ra ghế, sửng sốt lẫn đau lòng đưa mắt oán trách anh. Cảnh Phong xoa xoa đầu, thở dài nói:

- Xin lỗi, anh uống say quá, anh đi tắm trước đây.

Nói xong Cảnh Phong bước nhanh lên lầu, anh vào trong bồn tắm, xả nước liên tục lên người, dù trên người vẫn còn nguyên quần áo. Rồi anh tức giận đập mạnh tay vào tường, những ngón tay tê dại vẫn không làm sao khiến lòng anh bớt nghĩ về cô. Cảm giác khi một lần nữa thức dậy không thấy cô bên cạnh thật khó chịu. Bàn tay này của anh cũng là bàn tay nắm chặt số tiền mà cô đã để lại để trả công cho chuyện tình một đêm của họ.

Cả một ngày trời anh điên cuồng tìm kiếm cô thế nhưng bóng dáng cô vẫn như một năm trước, biến mất không dấu vết. Hơn một năm trời, anh không ngừng tìm kiếm cô, khi nhìn thấy cô, anh quyết định giữ cô bên cạnh anh, cưỡng ép cô ngủ cùng anh thế nhưng khi anh tỉnh dậy thì cô đã biến mất.

Khi Cảnh Phong bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh sững lại khi thấy Cẩm Tú đang ngồi trong phòng mình, Cảnh Phong lạnh nhạt hỏi một câu, xem như không nhìn thấy chiếc váy ngủ vừa mỏng vừa đầy gợi cảm của Cẩm Tú.

- Em vẫn chưa về sao?

- Cảnh Phong – Cẩm Tú lao đến bên anh, ôm chặt cơ thể anh từ phía sau, áp sát thân hình gợi cảm của cô vào cơ thể vẫn còn ẩm ướt của Cảnh Phong – Hôm nay em muốn ở lại đây. Em muốn được ở bên cạnh anh.

Cảnh Phong lạnh lùng gỡ tay Cẩm Tú ra, anh xoay lại nhìn cô và nói:

- Xin lỗi em.

Nói xong, Cảnh Phong đi đến tủ quần áo của mình, bỏ lại Cẩm Tú hụt hẫng sau lưng. Một tiếng động nhẹ như tiếng rơi của một mảnh lụa, qua tấm kính trên cửa tủ, thân hình đầy gợi cảm của Cẩm Tú hiện ra trước mặt Cảnh Phong nóng bỏng đầy sức cuốn hút. Cảnh Phong vẫn im lặng bình thản lấy quần áo của mình rồi xoay người định đi về nhà tắm, quyết ngó lơ Cẩm Tú.

- Vì sao em lại không được? – Cẩm Tú đau khổ bật khóc hỏi.

Cảnh Phong im lặng, anh nhắm mắt thở dài.

Năm đó, sau khi rời đi, bỏ mặc Kiều Chinh bên xác ba mình, anh cùng bạn bè đi ăn mừng vì cuối cùng đã trả được thù. Hoàng Sĩ Nghiêm đã chết, anh và gia đình họ xem như chấm dứt ân oán, cũng đồng thời, anh và Kiều Chinh chấm dứt cuộc tình ấy.

Cảnh Phong từng nghĩ, anh có thể dễ dàng quên được cô, có thể loại hình bóng của cô ra khỏi trái tim mình, chỉ cần một chút thời gian.

Khi Cẩm Tú luôn chờ anh ở nhà và bảo anh hãy yêu cô, anh vẫn tưởng mình có thể làm được. Cẩm Tú đã hi sinh quá nhiều vì anh, anh không thể phụ cô. Thế nhưng, mỗi khi bước vào khoảnh khắc gần gũi với Cẩm Tú, gương mặt của Kiều Chinh lại xuất hiện chiếm giữ tâm trí anh. Anh biết mình đã làm tổn thương Cẩm Tú nên hết lòng bù đắp cho cô, ngoài danh phận bạn gái là không có thật ra, bất cứ cái gì cô muốn, anh đều làm cô thỏa mãn.

- Một lần thôi. Chỉ một lần thôi, hãy để em chứng minh rằng em có thể thay thế cô ấy, chỉ một lần này thôi – Cẩm Tú gào khóc bất lực, cô lao vào Cảnh Phong đẩy anh ngã xuống giường, chiếc khăn tắm của anh cũng rơi xuống, cô đến bên anh hôn anh kịch liệt, không ngừng dùng những động tác kích thích anh.

Thế nhưng thật lâu sau, cô vẫn không kích thích được cảm giác ham muốn của anh. Cẩm Tú đau khổ ngồi xuống giường bật khóc nức nở.

Một chiếc xe sang trọng màu đen bóng lưỡng chạy vào sân trong của một hội trường lớn, lập tức có người chạy đến tận tình mở cửa. Cảnh Phong nắm tay Cẩm Tú bước xuống. Cô mặc một chiếc váy màu vàng đính kim tuyến rực rỡ và kiêu sa, càng tăng thêm phần xinh đẹp. Cảnh Phong còn nổi bật hơn với mái tóc vuốt keo ngược ra sau, gương mặt lạnh cùng ánh mắt sáng đẹp thu hút khiến mấy cô gái tham gia buổi đấu giá không khỏi ngưỡng mộ.

Một chiếc xe màu xám chạy lướt qua họ rồi dừng lại.

Một người đàn ông trung niên bước ra, sau đó nắm tay một cô gái chờ đợi. Một đôi chân dài thon thả trắng trẻo trên đôi giày đỏ đưa ra trước. Cô gái bước xuống kèm theo một mùi hương nhẹ cùng nụ cười hết sức ngọt ngào. Cô nhanh chóng khoác tay người đàn ông, cả hai sóng đôi bước vào bên trong hội trường.

Cảnh Phong giật mình, người anh bất động khi gặp lại gương mặt yêu kiều của Kiều Chinh. Cẩm Tú lúc đó đã bước vào trước ngồi yên vị ở chỗ ngồi đặc biệt của mình, không hề để ý Kiều Chinh cũng đến. Mặt Cảnh Phong đã chuyển sang sắc xám xịt.

Buổi đấu giá bắt đầu.

Mỗi doanh nhân sẽ đem đến một vật quý để tham dự buổi đấu giá, người của họ sẽ tự đem vật quý ra trưng bày, chính người đó cũng làm MC phát ngôn cho sản phẩm của ông chủ mình luôn. Sản phẩm đầu tiên là một bộ trang sức làm thủ công rất tinh xảo, đính rất nhiều ngọc trai hồng. Cẩm Tú thích thú, cầm tấm biển giá giơ lên ngay lập tức, dường như ai cũng muốn có được bộ trang sức đó. Chỉ có Kiều Chinh là không quan tâm, cô dựa người vào ghế, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đặt trên đùi mình, mái tóc bồng bềnh buông thả rơi xuống theo cái cúi đầu của cô, một vẻ đẹp u buồn đầy rung cảm.

Kiều Chinh bất ngờ ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt Cảnh Phong đang nhìn cô đăm đăm. Bốn mắt nhìn nhau cứ như thể lửa và băng va chạm, ánh mắt anh nồng nàn, ánh mắt cô lại lạnh lẽo. Cô tỏ ra như không thấy anh, sau đó quay mặt nhìn lên sân khấu, mặc kệ anh hụt hẫng cúi đầu.

Cuộc đấu giá đầu tiên đã kết thúc, người chiến thắng là Cẩm Tú, cô ra giá khá cao. Vui mừng hớn hở định khoe với Cảnh Phong, nhưng khi cô quay lại, thấy Cảnh Phong không hề chú ý đến buổi đấu giá mà đang nhìn ai đó, cô tò mò chồm người và nhìn về phía Cảnh Phong đang nhìn chỉ thấy nửa gương mặt lạnh của Kiều Chinh.

Cẩm Tú tức giận siết chặt tấm bảng đấu giá trong tay, trừng mắt nhìn Kiều Chinh, lòng như lửa đốt. Kiều Chinh đã mất tích hơn năm nay, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây. Cảnh Phong thấy cô ta lại không giấu nổi vẻ say đắm.

- Cảnh Phong – Cô ôm chầm lấy cánh tay Cảnh Phong lắc lắc, giả vờ nũng nịu gọi – Em đã mua được bộ trang sức đó rồi.

Cảnh Phong ngay từ giây phút nhìn thấy Kiều Chinh, lòng dạ và trái tim đều hướng về cô, nào có để ý bộ trang sức đó đẹp thế nào. Nghe Cẩm Tú bảo thế, anh hờ hững đáp lấy lệ:

- Bộ trang sức rất đẹp, rất phù hợp với em.

Cẩm Tú cười ngọt ngào, cô nhào tới hôn lên môi Cảnh Phong một cái vui vẻ, sau đó ngước nhìn sân khấu. Cảnh Phong lại quay sang nhìn Kiều Chinh, dù anh cố dằn lòng nhưng không thể điều khiển được ánh mắt luôn hướng về cô.

Kiều Chinh cũng đang nhìn anh.

Thấy Cẩm Tú hôn môi anh, rồi lại thấy anh nhìn cô, cô nhếch môi cười nhạt chế giễu, quay đi. Nụ cười này của cô khiến anh đau nhói, anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó ở cô trước đây. Nhìn thái độ thân mật của cô với người đàn ông kia, lòng anh quặn thắt, Cảnh Phong phải chật vật thật lâu mới có thể xua hình ảnh cô khỏi tâm trí để nhìn lên sâu khấu.

Một chiếc vòng ngọc màu lục bảo rất đẹp, từng hạt trong xanh lấp lánh, nếu đeo vào đôi tay trắng nõn sẽ càng khiến đôi tay đài các hơn nữa. Cảnh Phong biết chiếc vòng đó trước đây thuộc về ai. Anh đã từng thấy Kiều Chinh đeo chiếc vòng này, những khi cô ngã vào lòng anh, anh thường nghịch chiếc vòng này trên cánh tay trắng mịn của cô. Vậy nên anh không thể không nhận ra nó.

Anh liếc mắt nhìn Kiều Chinh, cô đang nhìn xuống tay mình, nơi từng đeo chiếc vòng. Cảnh Phong lấy điện thoại ra nhắn một tin ngay lập tức, sau đó nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi. Anh tiếp tục dõi mắt nhìn về sân khấu cho đến lúc chiếc vòng được người ra giá cao nhất mua. Kiều Chinh và người đàn ông bên cạnh cô vẫn im lặng không nhúc nhích.

Cuối cùng, vật quan trọng nhất cũng được trưng bày. Đó là một chiếc bình cổ bằng ngọc thạch màu trắng có niên kỉ lâu đời. Người phát ngôn cho biết ông chủ là một doanh nhân giấu mặt. Cuộc đấu giá cái bình được dự đoán là khá gay cấn. Những ai có hứng thú muốn mua chiếc bình có thể giơ tấm biển đấu giá của họ lên, sau đó sẽ có người đến đưa họ một tấm phiếu điền thông tin.

Kiều Chinh lập tức giơ tấm bảng của mình lên để nhận phiếu đấu giá.

Cảnh Phong nhìn chiếc bình thật lâu, anh chợt nhớ ra cái ngày mà nhà cô bị tịch thu tài sản, mẹ cô đã gào thét không cho ai đem chiếc bình đó đi vì đó là cái bình mà ba cô thích nhất. Mục đích cô đến đây chắc chắn là vì cái bình.

Anh lập tức chộp lấy tấm biển đấu giá trên tay Cẩm Tú, sau đó giơ lên cao.

Nhiều người quen biết khá bất ngờ vì hành động này của anh. Ai cũng biết, những ông chủ lớn thường không đích thân đứng ra đấu giá bao giờ, họ thường nhờ vợ, tình nhân hay trợ lí thay mặt. Giá trị của cái bình trong mắt đám người giàu sang đó vì thế mà càng tăng thêm. Tuy nhiên vì nể địa vị tối cao của ông chủ Cảnh Phong mà họ nhận giấy xong, chỉ ghi một số tiền tượng trưng, chẳng ai ra giá cao hơn giá ban đầu là bao cả.

Cảnh Phong cũng biết vậy, anh khẽ cười nhìn sang phía Kiều Chinh thấy cô đang hờ hững nhìn lên sân khấu. Sắc mặt Kiều Chinh có chút hài lòng khi nhìn số tiền người đàn ông bên cạnh có thể trả thay cô. Cảnh Phong lần nữa cười nhạt, ghi ngay số tiền mà mình quyết định mua. Sau đó anh gấp lại, chờ người đến thu phiếu. Ngón tay gõ nhịp như chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình, chỉ chờ đến lúc công bố mà thôi.

Cẩm Tú ngồi kế bên kinh ngạc khi thấy Cảnh Phong điền số tiền trên giấy cùng tên và chữ ký. Cô hoài nghi, Cảnh Phong chưa bao giờ có hứng thú với đồ cổ, cô nghĩ Cảnh Phong muốn tặng cái bình đó cho ông chủ Thạch, ba nuôi của anh. Nhưng nếu đúng là vậy cũng không cần bỏ ra một số tiền lớn đến thế.

Phiếu đã được thu xong, và gần như ngay lập tức kết quả được công bố.

- Một trăm năm mươi tỷ. Vâng thưa các vị, một trăm năm mươi tỷ là số tiền mà chàng trai trẻ có tên Cảnh Phong của chúng ta đã đưa ra để trả cho cái bình cổ này – Tiếng MC vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong, không ít người trầm trồ ngưỡng mộ.

Kiều Chinh tỏ ý thất vọng, cô đưa mắt nhìn sang Cảnh Phong, trong lòng lửa giận bùng cháy, nhưng anh vẫn ung dung coi như không thấy ánh nhìn của cô. Giá mà người đàn ông bên cạnh cô đưa ra cho cái bình chỉ là bảy mươi tỷ.

- Tôi nghĩ hiện tại, chẳng còn ai đưa ra mức giá cao hơn thế này nữa. Mức giá của hai lần cao nhất quá chênh lệch, ông chủ tôi xem ra đã thu được một món lời.

- Khoan đã, vẫn chưa mở ra hết mà – Một thanh niên trẻ đứng dậy từ hàng ghế phía sau kêu lên phản đối.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chàng trai trẻ kia. Mặt anh ta không biến sắc ung dung nói:

- Phiếu của chúng tôi vẫn chưa được mở ra.

MC ngượng ngùng, tỏ vẻ sai sót rồi mới lên tiếng:

- Vâng, còn một lá phiếu nằm dạt sang một bên khiến tôi không nhìn thấy. Thưa các vị, sau đây là lá phiếu cuối cùng cho cái bình cổ.

MC dừng lại một chút để mở lá phiếu ra, bỗng anh ta lập cập một lúc, miệng há hốc khi nhìn con số trên đó. Sau đó anh ta nuốt khan, hít sâu nói với tất cả mọi người trong khán phòng:

- Ba trăm tỷ, thưa các vị. Cái bình có giá khởi điểm là bốn mươi sáu tỷ này đã được mua với giá là ba trăm tỷ và là do...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
A city's tale

A city's tale

Dành tặng những người lạc lối Như tôi... *** Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem

24-06-2016
Bến xe cuối đường

Bến xe cuối đường

(khotruyenhay.gq)...Hình như Hương thích anh. Chuyện đó thật là lạ! *** “Này cô, cô

28-06-2016