Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 25

↓↓
Kiều Chinh đi thêm một đoạn thì đón được một chiếc taxi, cô cứ thế lên taxi về nhà. Đến một ngã tư, xe dừng lại chờ đèn xanh, bên cửa kính có một người đàn ông chở con gái. Trên tay cô bé là một quyển truyện Mị Châu, Trọng Thủy. Cô nhớ lại lời thần Kim Quy: “Giặc ở sau lưng của nhà vua đấy”. Cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cảm thương cho nhân vật Mị Châu ngây thơ bị lừa dối. Dù sao, cô ấy vẫn là kẻ vô tội vì không hề hay biết những âm mưu của người mình yêu với cha mình, còn cô, rõ ràng là đã biết, thế mà vẫn khiến ba cô lâm vào tình cảnh ngày nay.

Ăn năn, dằn vặt và đau khổ giằng xé tâm hồn cô, cô bật khóc lớn trên xe khiến người tài xế hoảng hốt.

Nhưng điều đáng đau buồn hơn vẫn đang chờ cô ở nhà.

Chiếc xe vừa về tới nơi, Kiều Chinh đã thấy trước cửa nhà mình có rất nhiều người, có tiếng mẹ cô đang la hét. Kiều Chinh không đợi lúc xe dừng lại hẳn, cô vội mở cửa lao ra ngoài khiến người tài xế bất ngờ, tưởng cô định quỵt tiền liền mở cửa chạy theo.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thế nhưng Kiều Chinh chỉ chạy mấy bước đã khựng lại nhìn những người đang khuân đồ từ trong nhà cô ra chất vào những cái thùng. Tất cả đều là đồ cổ quý báu mà ba cô sưu tầm cất giữ, ông rất quý chúng. Cô đứng chắn ngang đường hét lên:

- Các người đang làm gì vậy?

Một người nhìn cô chăm chú rồi hỏi:

- Cô có biết chúng tôi là ai không?

Cô biết chứ, nhìn trang phục cô đã biết họ là ai, vì sao họ làm vậy rồi.

- Chúng tôi đang thi hành công vụ, phiền cô tránh ra – Người cảnh sát trung niên cất giọng uy quyền đe dọa.

Thế nhưng cô nhất quyết không chịu nhường đường, ông ta nhíu mày, nghiêm giọng nói:

- Cô là ai?

- Cô ấy là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm – Một giọng từ trong sân nhà vang ra đáp lời thay Kiều Chinh, giọng nói quen thuộc đến mức Kiều Chinh giật mình quay đầu nhìn.

Dáng dấp anh ta thật oai vệ, từng bước từng bước chắc chắn cho tới khi dừng lại trước mặt vị cấp trên của mình, cao giọng báo cáo:

- Cô ấy tên là Hoàng Kiều Chinh.

- Long Sơn – Kiều Chinh vội nắm lấy hai tay áo anh rồi nói – Xin anh, nói với bọn họ, đừng...

- Xin lỗi, chúng tôi đang làm nhiệm vụ – Long Sơn nghiêm giọng đáp – Cô hãy đứng tránh qua một bên đi.

Lời nói lạnh lùng khiến Kiều Chinh sững sờ buông thõng hai tay. Anh như cái phao cô vừa bám được, thế nhưng khi chạm vào cô mới biết cái phao đó không phải thứ an toàn, thậm chí khi có nó, cô sẽ chìm nhanh hơn.

- Không, tôi không cho các người lấy cái này đi, đây là thứ chồng tôi yêu thích nhất – Tiếng bà Kim Xuân gào thét bên trong nhà ngày càng lớn hơn.

Kiều Chinh vội quay đầu chạy vào trong, mẹ cô đầu tóc rối bù, nước mắt đầy mặt đang giữ chặt chiếc bình hoa cổ của ba cô.

- Mẹ – Cô nhào đến ôm chầm lấy mẹ khóc.

Bà Kim Xuân nghe con gái gọi, đờ đẫn nhìn sang cô rồi ôm cô khóc lớn hơn:

- Kiều Chinh! Làm sao đây…?

- Mẹ… – Cô không biết làm gì ngoài việc ôm lấy mẹ mình thật chặt.

- Bây giờ chúng ta đi đâu hả con? – Bà Kim Xuân đau khổ nhìn con gái hỏi.

- Tạm thời chúng ta tìm chỗ nào đó ở trước đi mẹ – Kiều Chinh liền nói.

Cuối cùng, hai người dọn đến một căn nhà hai tầng bỏ trống do mẹ cô đứng tên bằng số tiền mà Tuấn đã đưa cho cô. Kiều Chinh gọi cho Tuấn thông báo mọi chuyện và hỏi tình hình của ba cô thì Tuấn chỉ trả lời cô thế này:

“Về phía cảnh sát chúng ta có thể lo liệu được. Điều chúng ta lo là bên Cảnh Phong, nếu bọn họ tìm thấy ông chủ, chỉ e là…”.

Tuấn bỏ dở câu nói thế nhưng Kiều Chinh hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, cô cúp máy. Mẹ cô đang ngồi run rẩy khóc không ngừng trên sô pha. Một người đàn bà quý phái, kiêu sa đến vậy chỉ trong phút chốc đã trở nên tiều tụy đến mức không nhận ra. Cô bước đến ôm lấy bà vỗ về, nước mắt không ngừng rơi.

- Không biết ba con như thế nào rồi? Đến nhà cũng bị tịch thu thì chắc chắn họ sẽ truy nã ông ấy rất gắt gao. Mẹ thật sự lo cho ba con lắm, nếu mẹ biết vậy thì đã đi theo ba con không trở về nhà một mình thế này. Không biết có ai chăm sóc cho ba con không?

Mẹ cô vẫn là người vợ yêu thương lo lắng cho chồng. Mặc dù ông đã khiến mẹ con cô lâm vào tình cảnh này, phản bội gia đình để nuôi nhân tình khác.

- Mẹ có từng hận ba con không? - Cô bất ngờ hỏi.

- Hận. Mẹ hận lắm chứ. Nhưng mẹ yêu ba con nhiều hơn. Khi ba con đến tìm mẹ, nhìn vẻ mệt mỏi của ông ấy, mẹ biết ông ấy cũng hối hận rất nhiều, ăn năn rất nhiều. Ba con đã cầu xin mẹ tha thứ. Hơn nữa…

Bà lại bật khóc nức nở:

- Nếu như ba con có mệnh hệ nào mẹ không biết chúng ta sau này sẽ ra sao. Chắc là mẹ sẽ chết mất.

- Không đâu, bằng mọi giá con sẽ không để ba xảy ra chuyện gì đâu – Cô ôm chầm lấy mẹ ngăn những suy nghĩ điên rồ của bà và hứa, dù cô cũng không biết lời hứa này có thể thực hiện được hay không?

Trên bàn tiệc, Thái xoa hai tay vào nhau hí hửng nói:

- Thật là hả dạ. Không ngờ lão Nghiêm cũng có ngày này. Giờ lão bị tịch thu tài sản rồi, chuyện làm ăn của lão cũng thuộc về chúng ta, thật là đáng mừng.

- Nào, nâng li chúc mừng vì kế hoạch của chúng ta đã thành công triệt để –Hải vui vẻ nâng li giơ lên.

- Cảnh Phong, từ nay con cứ tiếp quản địa phận của lão Nghiêm để lại đi – Ông chủ Thạch bảo.

- Con đã nói, con không cần, tất cả mọi thứ đều là của ba cả – Cảnh Phong uống cạn li của mình rồi lạnh lùng từ chối.

- Được rồi, coi như con thay ba quản lí – Ông chủ Thạch đành gật đầu nói.

Cẩm Tú ở bên cạnh vui vẻ nói với Cảnh Phong:

- Chúc mừng anh.

Cảnh Phong không đáp, chỉ đưa li lên cụng một cái rồi uống cạn.

Tàn tiệc, anh lấy lí do mệt, từ chối lời gợi ý của Cẩm Tú, một mình lái xe về nhà. Rõ ràng anh đã thành công thế nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào. Nhất là khi anh nhìn thấy dáng đứng chết lặng của Kiều Chinh trước ngôi nhà bị niêm phong, lồng ngực nhức nhối.

Một cơn mưa trút xuống. Một cơn mưa buồn thảm.

Nếu như mưa có thể xóa nhòa được hết mọi thứ thì thật tốt biết mấy, anh muốn xóa hết ký ức về cô. Chỉ cần xóa đi ký ức về cô, anh có thể thoải mái vui vẻ mà sống. Đáng tiếc, mưa chỉ càng làm tăng nỗi nhớ cô trong anh. “Mưa cũng như em, trong trẻo và buồn đau”.

Chiếc xe về đến nhà, ánh sáng đèn xe rọi ngay vào một thân hình nhỏ bé co ro. Hai bàn tay anh siết chặt vô lăng cho đến khi xe dừng lại hẳn. Cô thấy anh đã về, đưa tay vuốt mặt, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt run rẩy. Đôi mắt cô thật buồn nhìn anh chờ đợi.

Cảnh Phong bước xuống, anh làm như không thấy cô, đi về phía cổng nhà và mở cửa. Cô thấy anh phớt lờ mình, muốn lên tiếng nhưng lại mím môi không nói nên lời.

Lúc lâu sau cô mới lên tiếng gọi:

- Cảnh Phong.

Anh quay đầu nhìn cô, cũng là lúc anh thấy cô quỳ gối xuống, cả người cô ướt nhẹp, dáng vẻ cầu xin đáng thương đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng khôn xiết.

- Cảnh Phong, em cầu xin anh. Xin anh hãy tha cho ba em.

Cảnh Phong nhìn cô thật lâu, giây phút mắt họ nhìn nhau chỉ có tiếng mưa rơi xung quanh như tiếng nước mắt rơi.

Lạnh lẽo.

Buồn bã.

Cảnh Phong siết cây dù trong tay, anh quyết định quay lưng, nhưng Kiều Chinh đã ôm lấy chân anh níu giữ:

- Em cầu xin anh, xin anh hãy tha cho ba em. Em nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp cho anh suốt đời.

- Thật đáng tiếc, ông ta gieo quá nhiều tội ác.

Anh gằn giọng khẽ nói rồi bước đi, nhưng cô vẫn giữ chặt lấy chân anh.

- Không đâu. Chỉ cần anh chịu tha cho ba em, ông ấy sẽ có cơ hội sống và thay đổi. Cầu xin anh, cầu xin anh.

- Cô đi mà cầu xin ông trời ấy.

Nói xong anh dứt khoát thoát bước hẳn vào nhà, đóng chặt cửa lại. Kiều Chinh nhìn theo bóng Cảnh Phong luôn miệng cầu xin, nước mắt cô hòa lẫn trong làn mưa ướt lạnh.

Mưa lạnh buốt. Kiều Chinh chỉ biết co ro ngồi dựa vào cổng chờ đợi anh, chờ đợi để cầu xin anh tha cho ba cô.

Mệt mỏi và lạnh lẽo khiến Kiều Chinh lịm đi.

“Tình yêu nhiều khi chỉ mang đến niềm đau. Vài người đi qua rồi chỉ như gió lạ, nồng nàn rồi cũng xa cách. Thì đành…”.

Căn phòng vô cùng quen thuộc, quần áo ấm áp khiến cơ lạnh lẽo của Kiều Chinh dần ấm lại.

Khi cô sắp gục ngã dưới cơn mưa, tiếng mở cửa vang lên khiến đôi mắt mệt mỏi của cô bỗng tỉnh hẳn. Chiếc dù trên tay Cảnh Phong che đi những hạt mưa cho cô. Kiều Chinh nằm dưới đất nhìn Cảnh Phong, cô thì nằm, còn anh thì đứng, cô bỗng thấy khoảng cách giữa cô và anh thật xa vời. Cô nghe giọng anh vang bên tai:

- Nếu cô đủ sức đi vào trong nhà, tôi sẽ suy nghĩ lại lời cầu xin của cô.

Nói xong anh xoay người bỏ vào trước, Kiều Chinh khẽ cười trong nước mắt, cô cắn chặt răng, tự nhủ với bản thân. “Cô không thể ngã bây giờ, cô phải mạnh mẽ hơn, vì ba, vì mẹ và vì…”.

Cô bước vào nhà lủi thủi đi đến bên Cảnh Phong, anh đang ngồi trầm mặc trên ghế. Trên bàn có hai chiếc cốc đang bóc khói, chính là hai chiếc cốc tình nhân mà cô rất thích. Cô đứng đó, vò vò hai tay áo, chờ đợi.

- Ngồi xuống đi.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Uống đi – Cảnh Phong đẩy cốc trà nóng về phía cô.

Kiều Chinh nhanh chóng uống cạn. Là trà gừng.

- Cám ơn anh.

- Được rồi, đi ngủ đi – Cảnh Phong đứng dậy và lạnh lùng nói. Anh đi lên cầu thang chuẩn bị về phòng mình, nhưng đột ngột anh quay đầu hỏi cô – Cô nói, chỉ cần tha cho ba cô, cô chấp nhận làm tất cả mọi việc đúng không?

Nghe Cảnh Phong hỏi thế, cô khẽ run nhưng rồi kiên định gật đầu.

- Vậy thì đừng hối hận.

Cảnh Phong buông một câu đầy ẩn ý, cô cắn chặt môi nhìn theo bóng anh, đôi mắt cay xé nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong lòng. Đừng khóc!

Sáng sớm khi Cảnh Phong thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng. Anh liền nhanh chân đi xuống bếp. Kiều Chinh đang mặc tạp dề làm đồ ăn sáng.

Từ lúc cô chuyển đến nhà anh, tuy từng nhiều lần đề nghị muốn thử nấu cơm thế nhưng Cảnh Phong không cho phép. Lúc cô học nấu ăn với các sơ, xém tí nữa đã làm đổ cả nồi canh nóng lên người. Cảnh Phong sợ lúc cô nấu ăn lỡ có bề gì mà anh không có nhà, không biết cô sẽ ra sao.

Đây là lần đầu anh thấy cô nấu ăn như thế.

- Anh dậy rồi sao? – Kiều Chinh phát hiện thấy bóng Cảnh Phong thì quay đầu mỉm cười. Nụ cười của cô rất đẹp, nhất là vào buổi sáng, cứ như ánh nắng ấm áp xuyên thẳng vào tim anh. Cảnh Phong muốn bước đến ôm lấy cô nhưng bước chân khựng lại, anh nhanh chóng giấu đi ánh mắt của mình kéo ghế ngồi xuống.

Kiều Chinh liền bê đến trước mặt anh một tô súp nóng, mắt Cảnh Phong khẽ lướt qua bàn tay cô, tay cô được quấn băng keo cá nhân đến hai chỗ. Thấy ánh mắt anh chiếu trên tay mình, Kiều Chinh ngượng ngùng rụt tay lại, cô nói:

- Con dao hơi sắc.

Cảnh Phong không nói gì, anh lấy muỗng múc từng thìa lên ăn. Kiều Chinh nhìn anh ăn, khẽ mỉm cười. Mong ước nấu cho anh một bữa cơm giờ đã thành hiện thực rồi.

Ăn xong, anh rời khỏi nhà. Trước khi anh đi, Kiều Chinh nói khẽ như để cho mình nghe:

- Cảnh Phong, anh đồng ý...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tên truyện: Phong Lưu Gặp Kẻ Đa TìnhTác giả: Miss SunThể loại: Truyện TeenTình trạng:

22-07-2016 18 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Giờ xanh

Giờ xanh

Thật lạ lùng khi yêu được một ai đó, Hoan biết. *** 1. Cùng những đợt gió lạnh

24-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Gặp gỡ nhau ngày mưa

Gặp gỡ nhau ngày mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) Có những

27-06-2016
Mùa chim bẫy

Mùa chim bẫy

Nhìn anh tôi lại nhớ mùa chim bẫy về cùng mùa lúa chín với hương cốm thơm lừng thuở

24-06-2016
Có mất đi đâu...

Có mất đi đâu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đã từ

25-06-2016
Một câu nói dịu dàng

Một câu nói dịu dàng

Đây là câu chuyện mà tôi được một nhà tỷ phú kể cho nghe... *** Nhiều năm về

29-06-2016
Lạc Lối Mê Cung

Lạc Lối Mê Cung

Đây là một truyện teen thuộc thể loại Twilight Saga đồng nhân, xuyên không, huyền

21-07-2016 12 chương

Disneyland 1972 Love the old s