Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 24

↓↓
Tiếng gọi ba của cô khiến ông Nghiêm vui mừng khôn xiết, ông lo con gái vẫn giận mình nên vội vàng nói:

- Kiều Chinh, tha lỗi cho ba, sau này ba sẽ nói cho con biết mọi chuyện.

- Con biết rồi. Chuyện đã vỡ lở rồi, con cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ là mẹ… Nếu ba vẫn còn thương con và mẹ, ba hãy dỗ dành mẹ trở về đi. Nếu mẹ trở về thì con cũng tự khắc trở về thôi.

- Được, được… ba lập tức đi tìm mẹ con. Bằng giá nào ba cũng sẽ năn nỉ mẹ con trở về, con yên tâm đi – Ông Nghiêm vội vàng hứa với cô?

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ba biết mẹ ở đâu không?

- Ba không biết. Nhưng ba sẽ cho người đi tìm ngay.

- Không cần đâu. Mẹ đang ở chùa đó. Là chùa nào, chắc ba biết phải không?

- Biết, biết. Ba lập tức lên đường tìm mẹ con về ngay.

- Vậy con chờ ba đưa mẹ về – Nói xong cô tắt máy.

Thời gian đi đi về về để ba cô rước mẹ cô cũng phải mất ba ngày. Ba ngày, cô cho mình thời gian ba ngày để kiểm chứng tình yêu của Cảnh Phong. Chỉ tiếc là vừa mới một ngày đã xảy ra chuyện rồi. Sự kiểm chứng của cô mãi mãi không có kết quả. Bây giờ ba cô không có ở nhà, ông sẽ không kịp trở tay nếu bị truy tố, nên cô cần về trước người của Cảnh Phong một bước.

Tuy Cảnh Phong có chìa khóa phòng ba cô, nhưng cô biết ba để khóa ở két sắt trong phòng. Mật khẩu két sắt cô có biết, mẹ cô thường cất đồ trang sức quý giá ở đó, cả trang sức của cô cũng ở trong đó.

Đoạn đường đến nhà cô không dài lắm nhưng hôm nay nó như dài ra bất tận. Cô cứ lên tiếng thúc giục người tài xế. Ông cũng có chút khó chịu nhưng thấy sắc mặt tái mét của cô, ông cho rằng cô bị mệt nên cũng ra sức lái thật nhanh.

Vội vã nhét tiền vào tay người tài xế, cô vào nhà.

Mở toang cửa ra rồi lao đến bên két sắt, cô nhấn mật khẩu, nhưng két sắt không mở, cô vội nhấn lại lần nữa, nhưng vẫn không được. Rõ ràng mật khẩu đúng nhưng vì sao lại không mở được. Run rẩy lo lắng, Kiều Chinh nhớ ra, cửa tủ này ngoài mật khẩu còn có chìa khóa. Cô lao nhanh đến hộp đựng đồ trang điểm của mẹ cô, lục tung nó để tìm một hộp phấn, mẹ cô giấu chìa khóa bên dưới hộp phấn đó. May mắn Kiều Chinh đã tìm ra cái hộp. Cô vội lấy chìa khóa rồi đóng sầm cửa két sắt mà không buồn khóa lại.

Cô lao ngay đến phòng làm việc của ba cô. Bối rối, mãi cô vẫn không nhớ chìa khóa nào là chìa khóa mở cửa.

- Bình tĩnh – Kiều Chinh tự nhắc mình. Cô siết chặt tay lại rồi thả lỏng ra, cố tra chìa vào ổ rồi vặn nhẹ, cánh cửa mở ra. Cô vội vàng lao vào bên trong, giật bức tranh treo ở trên tường xuống, để lộ ra một cái két sắt âm tường khác.

Ngay lúc đó, có tiếng xe bên ngoài ầm ĩ, tiếng nhấn chuông cửa vang lên, Kiều Chinh hoảng hốt, cô chạy ra cửa sổ, ghé mắt nhìn bên ngoài thì thấy một đoàn mấy người đang đứng trước cửa nhà cô bấm chuông. Quýnh quáng, cô vội thử nhấn một mật khẩu mà cô nghĩ đến. Chiếc két này cô chưa từng thử mở bao giờ, chỉ biết ba cô để nó sau bức tranh nên cô phải thử tất cả mật khẩu mà cô biết, lòng thầm mong người giúp việc sẽ thật lâu mới mở cửa. Nhưng đáng tiếc, bà chạy ra mở cửa ngay.

Kiều Chinh cắn môi, cố bình tĩnh nghĩ xem và rồi cô thử nhấn một dãy số. Cánh cửa két âm tường bất ngờ mở ra. Mật khẩu chính là ngày tháng năm sinh của cô đảo ngược.

Kiều Chinh nghe tiếng bước chân đi vào nhà, cô vội vơ hết những thứ có trong đó bỏ vào cái túi cô đang đeo. Sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng khóa lại như cũ, làm như không có gì mà đi xuống bên dưới. Cô làm ra vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Cảnh Phong và người của anh.

- Sao anh lại ở đây? Ba em bảo anh đến lấy gì à?

Cảnh Phong nhìn cô trân trối, trong khi Thái cầm chìa khóa đi lên lầu.

- Em về nhà lấy ít đồ. Lấy xong rồi, em đi đây. Em chờ anh ở nhà nhé.

Kiều Chinh cố tỏ ra bình tĩnh, tay cô siết chặt cái túi xách của mình, cô nhìn thẳng Cảnh Phong, cười ngọt ngào như không để ý đến việc mấy người kia là ai mà xông vào nhà cô.

- Anh Phong, cửa két sắt đó đang mở – Thái hét lên trên lầu.

Trong lúc vội vàng, Kiều Chinh quên mất việc đóng cửa két, nghe Thái hét lên, cô biết mình bị lộ rồi, cô vội vàng quay người bỏ chạy. Đáng tiếc cô lại đâm sầm vào Hải. Hải tóm lấy cô rồi một tay chặt mạnh vào gáy cô, Kiêu Chinh hự lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đó là cảm giác trống rỗng và đáng sợ nhất của cô. Cô đứng trên bờ vực, cả ba cô và Cảnh Phong đều chỉ còn một khoảnh khắc nhỏ nữa là sẽ rơi xuống. Có một người có hi vọng sống nếu cô đưa tay giữ lấy, chỉ có điều cô lại không biết chọn ai bỏ ai. Nhưng sức cô chỉ có thể giữ lấy một người.

Cả hai đều nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết cầu xin.

Cô nhìn về phía Cảnh Phong, một vòng xoáy hình ảnh bi thương của gia đình anh hiện ra trước mặt cô. Hình ảnh anh chạy theo nắm lấy đôi tay chai sạn của ba anh réo gọi không cho cảnh sát bắt ông đi. Hình ảnh bà Vân Trang và bé Như Ngọc cùng gục ngã dưới đất trên mặt họ là những giọt nước mắt chảy không ngừng. Một cuộc sống tồi tàn cơ cực. Hình ảnh Cảnh Phong phải chiến đấu để có thể tồn tại trước những nhát dao sắc bén đáng sợ. Hình ảnh bà Vân Trang từ từ biến thành cát bụi mặc tiếng kêu gào của Cảnh Phong. Nỗi đau của anh là do ba cô gây ra. Anh có quyền hận ông, ông đáng trách và ông cần trả giá cho những hành động sai lầm của mình.

Thế nhưng...

Kiều Chinh quay nhìn ba mình. Vòng xoáy của ông là những hình ảnh hạnh phúc nhất của cô. Từ lúc cô được sinh ra, chập chững bước đi, học nói, học viết, đánh đàn... đều có bàn tay dẫn dắt của ông. Từng tiếng khóc hay nụ cười của cô đều có sự hiện diện của ông: yêu thương, bao bọc, vỗ về. Trong ký ức của cô, ông luôn là người cha hiền lành, chưa từng nổi giận, chưa từng la rầy. Cho dù ông có tội với tất cả mọi người trên thế gian này nhưng ông không hề có tội với cô. Cho dù ông là người xấu xa nhất, đối với cô ông vẫn là người cha tốt nhất.

Hai người, hai con đường, Kiều Chinh thật khó lựa chọn.

Cô khóc...

Khóc thật bi thương, nước mắt làm nhòe gương mặt cô. Cuối cùng cũng là cô ngốc nghếch lựa chọn cả hai người. Tay cô giơ ra nắm chặt cả hai người và cô thấy mình cũng rơi xuống vực cùng với họ.

Cô hét lên trong cơn mê sảng, một bàn tay nắm lấy tay cô khiến cơn hoảng sợ trong giấc mơ của cô dần lắng lại. Đầu óc bắt đầu mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

- Cốc... Cốc... Cốc...

Bàn tay ấy rời khỏi tay cô khiến cảm giác bình yên biến mất, Kiều Chinh thật sự tỉnh giấc. Nhưng cô không mở mắt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại im lặng giả vờ ngủ.

- Mọi chuyện sao rồi? – Giọng Cảnh Phong vang lên.

- Anh yên tâm, em đã giao toàn bộ giấy tờ lại cho cảnh sát. Họ bảo sẽ nhanh chóng làm thủ tục truy bắt ông ta – Tiếng nói này là của Hải.

Kiều Chinh căng cứng cả người, tay cô nắm chặt lấy ga giường để không phát ra tiếng sợ hãi.

- Đã tìm ra ông ta chưa?

- Không rõ ông ta đi đâu nữa. Chẳng nghe bọn đàn em nói gì. Em nghĩ chỉ có gã Năm Lục mới biết hành tung của ông ta. Gã đó giờ đã ngồi trong sở cảnh sát rồi nhưng chưa chắc gì Năm Lục chịu khai ra.

Cả cơ thể căng cứng của Kiều Chinh bỗng thả lỏng hơn, ba cô vẫn chưa bị bắt, cô thấy thật mừng vì đã báo ông rời đi. Nhưng ngày mai, ngày mai ông sẽ trở về. Cô không thể để ông rơi vào tay cảnh sát được, cô phải làm sao để ông trốn đi thật xa.

- Cho người đi tìm đi. Chúng ta nhất định phải tìm ra ông ta trước cảnh sát – Cô nghe giọng Cảnh Phong lạnh băng thúc giục, trái tim đau như bị ai dày xéo. Anh sẽ làm gì ba cô đây? Chỉ đưa ông vào tù xem ra vẫn còn nhẹ nhàng cho ông quá.

- Được, em hi vọng sẽ tìm ra ông ta trước khi chôn cất mẹ anh – Hải nói với giọng căm hận, sau đó anh nhìn Kiều Chinh nằm bất động trên giường - Anh tính thế nào với cô ấy?

Kiều Chinh không biết biểu cảm trên gương mặt Cảnh Phong ra sao.

- Cho đến khi bắt được lão Nghiêm, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

Cảnh Phong nói xong thì đóng cửa phòng lại rồi cùng Hải bỏ đi.

Cô cảm thấy không thể thở được, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào rồi, nhưng có điều cô không rơi nước mắt, bởi vì nước mắt đều chảy ngược vào tim. Cô tự hỏi:

“Mưa nước mắt sẽ đau thế nào?

Có đau bằng việc nuốt nước mắt vào tim không?

Cái nào đau hơn?

Cô nhận ra, tất cả đều đau“.

Cô cố gắng ngồi dậy, phải thoát khỏi đây, phải báo cho ba cô biết mà lẩn trốn. Kiều Chinh cố sức đi về phía ban công. Từ ban công, cô có thể nhìn thấy Cảnh Phong và Hải lên xe chạy đi, có mấy tên đàn em tiễn họ, bọn chúng chắc ở lại canh chừng cô. Cô đang ở lầu hai, bên dưới là con đường đông đúc xe cộ, chỉ cần cô có thể xuống được bên dưới thì có thể thoát.

Nghĩ vậy, cô cố hết sức đẩy những vật dụng như bàn ghế lại để chặn cửa, tạo khoảng cách an toàn giữa cô và người bên ngoài. Cô cố hết sức kéo đứt những khoen ở rèm cửa, để chiếc rèm cửa dài rơi xuống. Tấm màn vừa mới bung được vài nút thì Kiều Chinh thấp thoáng thấy chiếc xe của Hải và Cảnh Phong quay lại, cô hoảng hốt vội vã giật tung tấm màn, cả người cùng tấm màn đổ ập xuống. Nhưng cô chỉ biết cắn răng nén đau, tiếp tục kéo tấm màn thứ hai. Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa ầm ĩ. Kiều Chinh hoảng hốt, cắn răng giật mạnh tấm rèm còn lại.

- Đi lấy búa lại đây - Giọng Cảnh Phong quát lên.

Kiều Chinh run rẩy, cô cắn răng bật máu kéo hết các tấm rèm xuống. Xong xuôi, cô liền cột hai tấm rèm cùng với ga giường tạo thành một sợi dây để leo xuống. Vừa cột nút đầu tiên, cô đã thấy tiếng búa đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Cô run lên, mặt tái mét, người đầy mồ hôi, miệng thấm máu tanh, hối hả cột những tấm vải còn lại với nhau rồi chạy đến ban công.

Cô vừa chuẩn bị leo xuống thì cánh cửa cũng bị phá ra, Cảnh Phong lao vào. Kiều Chinh liền bám dây để leo xuống dưới. Cô sợ bị bắt lại nên dù tay đau rát vẫn không buông dây. Đến khi Cảnh Phong và mọi người lao đến ban công muốn nắm dây kéo cô lên, cô đã hoảng hốt rơi xuống đất rồi.

Cô chỉ kịp thét lên một tiếng thê thảm.

Cảm giác đau đớn choáng váng ập đến, cả người tưởng như vỡ vụn. Cô thấy trước mặt mình là một màn đen tối, tức ngực đến mức thở không được, cô phải nằm im để xoa dịu cơn đau của mình nhưng tiềm thức vẫn luôn gào lên với cô rằng bằng mọi giá cô phải gọi điện thoại thông báo cho ba cô biết để ông trốn đi. Sau khi cố hít một hơi, cắn môi chịu đựng, cô cố nâng người đứng dậy nhưng không thể nào nhấc thân thể lên được nữa.

Trước mặt cô, Cảnh Phong và mấy người khác đang từ cửa lao ra. Tuy họ đều là những hình ảnh nhoạt nhòa nhưng Kiều Chinh càng cuống quýt cố ngồi dậy hơn dù cô biết mình không thể. Cô thả người nằm xuống, trước mắt tối sầm, trong tiềm thức còn sót lại, cô nghĩ đến mảnh giấy mình đã ghi, cô đặt hết toàn bộ hi vọng vào mảnh giấy đó.

Hi vọng người đó sẽ hiểu.

Hi vọng…

Kiều Chinh từ từ lịm đi, bên tai cô là tiếng bước chân dồn dập.

Kiều Chinh hôn mê đến hai ngày mới tỉnh lại, thế nhưng cô như người mất cảm xúc, cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cả người không thể nhúc nhích. Trong phòng ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ thì không còn âm thanh nào nữa, thậm chí còn không nghe được hơi thở của cô. Nếu như đôi mắt không động đậy, thì cô sẽ như một cái xác không hồn.

Một vị bác sĩ từ bên ngoài bước vào, ông mặc một chiếc áo blouse trắng, trên người vẫn còn mùi cồn, dáng vẻ ông hối hả giống như vừa chạy vội đến từ bệnh viện. Ông vừa đến đã nhanh chóng xem xét tình trạng của Kiều Chinh, một ánh đèn nhỏ rọi vào mắt cô khiến cô hơi chói, cô quay mặt né tránh, nghe thấy vị bác sĩ thở nhẹ một cái rồi tắt đèn. Sau đó ông tiến hành xem xét lớp băng quấn quanh đầu cô.

Kiểm tra tổng quát một lát, ông mới quay ra nhìn những người sau lưng mình.

- Cô ấy sao rồi? – Cảnh Phong lên tiếng hỏi.

- Không sao đâu, có thể não bị chấn động nhẹ nên mới thế thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể ổn định lại.

Cảnh Phong gật đầu rồi né qua một bên cho bác sĩ rời đi, Hải vội vàng mở cửa tiễn ông.

Cảnh Phong bước đến bên cạnh giường, ánh mắt Kiều Chinh trống rỗng vô hồn bất động, chỉ thỉnh thoảng mới khẽ chớp. Đôi môi xinh đẹp của cô đã khô nứt còn lưu nhiều dấu răng. Nhìn mái tóc đen tuyền của cô bị quấn băng trắng, trái tim anh đau nhói.

Giây phút nhìn cô rơi từ trên ban công xuống đất mà bản thân bất lực không làm gì được, anh như chết theo cô. Anh lặng đi rất lâu cho đến khi Hải lên tiếng giục anh xuống xem cô thế nào, anh mới ba chân bốn cẳng chạy xuống. Khi thấy cô nằm im bất động, anh quỳ sụp xuống, hận đến mức muốn cầm dao đâm vào ngực mình.

Thật may, thật may cô không sao cả.

Thật may…

Cảnh Phong siết chặt tay, cảm giác muốn chạm vào cô nhưng ý thức lại ngăn anh lại. Bởi vì cô bị anh hủy hoại, anh không có tư cách chạm vào cô, nếu anh chạm vào cô, chỉ làm tổn thương cô nhiều hơn.

Cảnh Phong quyết định rời đi. Hai mi mắt Kiều Chinh cũng khẽ nhắm lại, nước mắt rớt xuống.

Một tuần sau, cô có thể tự mình ngồi dậy được. Mấy ngày nay có một nữ y tá đến chăm sóc cô, giúp cô thay băng, lau người, đi vệ sinh, thay quần áo. Cô ta nhìn Kiều Chinh với ánh mắt thương hại, nhưng lại chẳng nói một lời nào. Kiều Chinh cũng không lên tiếng, cô không muốn cầu xin ai cứu mình ra khỏi chốn này cả.

Nhưng khi có sức lực trở lại, Kiều Chinh liền hất đổ chén cháo trên tay cô y tá xuống đất. Tiếng đổ vỡ đến tai người bên ngoài, Cảnh Phong nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy chén cháo đổ vỡ, cô y tá đang thu dọn, anh cau mày khó chịu. Cô y tá sợ hãi vội vàng thanh minh:

- Không phải tôi làm vỡ, là cô ấy đã hất đổ.

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh, cô vẫn giữ nguyên nét mặt của mình. Cảnh Phong liền nói:

- Lấy chén khác đi.

Cô y tá vội vàng xuống dưới. Cảnh Phong ngồi kế bên Kiều Chinh, anh dịu dàng hỏi cô:

- Sao lại hất đổ nó? Có phải không thích ăn cháo nữa không? Ngoan đi, chỉ vài bữa nữa thôi sẽ làm món khác cho em ăn.

Kiều Chinh vẫn im lặng không đáp. Cô y tá lại bê một chén cháo khác vào, lần nữa Kiều Chinh lại hất đổ.

- Không muốn anh cháo, vậy em muốn ăn gì?

- Tôi không muốn ăn gì hết. Cứ bỏ đói tôi đi – Kiều Chinh đột ngột lên tiếng đáp.

Cảnh Phong mới vỡ lẽ là cô đang phản kháng, anh tức giận đứng lên, đưa tay nâng cằm cô, xoay mặt cô nhìn về phía mình, lạnh lùng buông một câu:

- Nếu em muốn chết, nên suy nghĩ xem ba mẹ em hiện giờ thế nào?

Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói, cô trừng mắt nhìn anh nhưng Cảnh Phong đã buông cô ra và bỏ ra ngoài.

Cảnh Phong vừa bỏ ra ngoài thì Thái và Hải hớt hải chạy đến, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang để chế độ nghe nhận, họ đưa chiếc điện thoại cho Cảnh Phong:

- Anh mau nghe đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tên truyện: Nụ Hôn Đầu TiênTác giả: Baby Hip - HopThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 10 chương
Một chút mỗi ngày

Một chút mỗi ngày

Bạn đã bao giờ thích một cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt? Tôi như thế, chỉ từng

26-06-2016
Thư gửi cho cánh diều

Thư gửi cho cánh diều

Thôi thì cứ gởi những tâm sự này theo cánh diều để nhờ gió mang đi, hay đáp vào

24-06-2016
Đi bụi

Đi bụi

"Ở đâu cũng được, nhà là nơi có người thương..." *** Ngồi ở ngoài hiên có thể

24-06-2016
Kí ức hôn

Kí ức hôn

Cả đời này tớ thương cậu. Cả đời này có khi tớ sẽ không tìm được ai yêu tớ,

24-06-2016
Biển cha, trời con

Biển cha, trời con

Tuổi trẻ của cha là biển cả. Tuổi trẻ của con sẽ là bầu trời. *** Tôi mở cửa

27-06-2016

pacman, rainbows, and roller s