Ring ring
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 23

↓↓
Nếu như yêu

Khi Cảnh Phong thức dậy, cảm giác đau đầu cũng giảm bớt, lần đầu tiên anh uống say như thế. Trong mơ hồ anh nhớ đêm qua mình đã nói gì đó với Kiều Chinh, nhưng lại không thể nhớ rõ là đã nói những gì.

Lúc anh xuống phòng khách thì đã thấy Kiều Chinh đang ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài, rèm cửa màu trắng tinh khiết tung bay theo gió, ánh nắng tràn ngập xuyên qua cửa kính phủ kín người cô. Nét mặt cô đăm chiêu âu sầu. Cảnh Phong bước đến bên cạnh mà cô cũng không hay biết, anh ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên mái tóc dài đen bóng của cô khẽ nói:

- Em sao vậy? Sao lại ngồi trầm tư thế này?

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Anh dậy rồi sao? – Kiều Chinh khẽ quay đầu mỉm cười với anh. Cô nắm lấy tay anh rồi đặt vào đó một chùm chìa khóa – Cái này của anh.

Cảnh Phong nhìn chùm chìa khóa thì sắc mặt không được tốt, Kiều Chinh liền nói:

- Đêm qua anh làm rơi trên sàn.

- Ừm – Cảnh Phong gật đầu rồi cho chùm chìa khóa vào túi.

- Đây là chìa khóa của ba em – Kiều Chinh khẽ lên tiếng tiếp – Bình thường ba em giữ rất kĩ, ít ai có thể đụng vào nó lắm. Sao anh lại có nó? – Cô nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kì nhưng chẳng có ý nghi ngờ gì mà còn thoáng nở nụ cười háo hức chờ câu trả lời.

- Là ba em đưa cho anh – Cảnh Phong trầm giọng đáp.

- Thật sao? – Kiều Chinh reo lên – Phải là ba em tin tưởng anh lắm mới giao chìa khóa cho. Anh đã làm gì mà khiến ba em tin tưởng anh như thế chứ? – Mắt cô long lanh hỏi.

- Giúp ba em vài chuyện vặt thôi – Cảnh Phong cười đáp rồi đứng dậy.

- Chỉ vì chuyện vặt mà ba em tin tưởng giao cho anh chùm chìa khóa quan trọng này sao? – Kiều Chinh không cười nữa.

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh thật lâu, anh không lên tiếng. Bỗng cô đưa hai tay ôm mặt khóc, khổ sở nói:

- Cảnh Phong, em sợ lắm anh biết không? Dạo gần đây, từ khi biết chuyện ba với Cẩm Tú, em thường hay nằm ác mộng. Em mơ thấy nhiều chuyện khủng khiếp xảy ra lắm. Vì sao ba em lại thuê anh làm vệ sĩ cho em? Công việc dạo gần đây của anh là gì em không biết nhưng giờ thì em chắc chắn anh làm việc cho ba em. Công việc ba em muốn anh làm là gì? Không phải là chém giết hay làm ăn phi pháp đó chứ?

Thấy Kiều Chinh khóc, anh rất đau lòng. Cô vốn lương thiện, quen sống cuộc sống bình yên nên đối với những chuyện như thế này khó lòng đối mặt. Anh giang tay ôm cô vào lòng, vỗ về:

- Không có chuyện như em nghĩ đâu, đừng tự dọa mình như thế, anh hứa với em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.

Kiều Chinh nghe Cảnh Phong hứa, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

- Thật sao?

- Thật – Cảnh Phong lau đi những giọt nước mắt của cô hứa hẹn.

Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Phong quyết định ở bên cạnh cô một ngày khiến cô rất vui.

- Bây giờ em muốn đi đâu, anh đưa em đi – Cảnh Phong đề nghị nhưng Kiều Chinh lại lắc đầu.

- Em không muốn đi đâu hết, em muốn ở bên cạnh anh như thế này thôi.

Cảnh Phong chiều theo ý cô, ở bên cạnh cô cả ngày, hai người ngồi tựa bên nhau xem tivi, được một lúc thì cô lên tiếng:

- Hôm nay, em lên mạng đọc được một câu chuyện rất cảm động. Em kể anh nghe nha.

Không đợi Cảnh Phong đồng ý, Kiều Chinh liền hắng giọng kể:

- Vì ba cô gái hãm hại gia đình chàng trai nên anh quyết định trả thù. Anh từng bước tiếp cận cô, khiến cô yêu anh, ép cô phải lệ thuộc vào anh. Từng chút từng chút hủy hoại cô, khiến gia đình cô tan nát mà cô lại không hề hay biết. Cho đến một ngày cô biết được sự thật, quá đau khổ, quá tuyệt vọng cô gieo mình xuống sông tự vẫn. Anh nói xem, cô ấy có ngốc lắm không?

- Rất ngốc.

- Vậy anh nói xem, chàng trai đó có yêu cô gái ấy không?

- Anh nghĩ là có.

- Phải đó, chàng trai yêu cô gái thế nhưng anh ta vẫn quyết trả thù, vẫn dồn người mình yêu đến chết, để rồi khi cô ấy chết, anh ta hối hận khôn cùng. Anh nói xem, là cô ấy ngốc hay là chàng trai đó ngốc?

Tay Cảnh Phong cứng đờ, môi anh mím chặt thật lâu rồi mới lên tiếng:

- Cả hai đều ngốc.

- Chàng trai đó có ôm mối hận cả đời cũng là đáng kiếp, thế nhưng cô gái lại chọn cho mình cái chết, thật là không đáng. Nếu em là cô gái ấy, em cũng chọn cái chết. Bởi vì chỉ có cái chết mới là sự giải thoát tốt nhất cho cô ấy.

Cảnh Phong nhíu mày, anh nâng gương mặt Kiều Chinh lên rồi nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cô tràn đầy sự ưu tư nhưng nụ cười lại thật tươi tắn.

- Hôm nay em rất kì lạ.

- Chỉ là em đồng cảm với hoàn cảnh của cô ấy thôi – Kiều Chinh cúi đầu khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lời anh – Anh không thấy cô gái đó đáng thương lắm sao?

- Nhưng chàng trai đó cũng có nỗi khổ của mình – Cảnh Phong buột miệng lên tiếng.

- Nếu như anh là chàng trai đó, còn em là cô gái đó. Vậy anh có quyết định trả thù không? – Kiều Chinh đột nhiên nắm chặt tay Cảnh Phong, nhìn thẳng vào anh hỏi, kiên quyết muốn tìm một đáp án. Nụ cười lại nở trên môi cô giống như những thiếu nữ đang yêu thường đặt ra những hoàn cảnh khốn đốn giả định nào đó để thử thách người con trai mình yêu.

- Anh không biết.

Cảnh Phong lưỡng lự thật lâu sau đó quyết định né tránh ánh mắt của cô rồi mới trả lời. Giây phút anh trả lời, cô cảm thấy tim mình bị một vật nhọn đâm vào.

- Chắc là có đúng không? – Kiều Chinh buông tay khỏi người Cảnh Phong, cô ngồi sụp xuống ghế nói – Là hận cả đời mà đúng không? – Giọng cô gần như vỡ ra nhưng cô vẫn cố khống chế để nó không trở nên quá bi thương.

Cảnh Phong đứng dậy, vuốt tóc nói:

- Từ nay đừng có đọc mấy loại truyện kiểu này nữa.

Anh xoay người định bỏ lên lầu nhưng giọng Kiều Chinh vẫn vang lên phía sau lưng anh:

- Là vì yêu không đủ hay là vì không hề yêu?

Bước chân Cảnh Phong khựng lại một nhịp, anh quay đầu nhìn Kiều Chinh, chỉ nhìn thấy phía sau lưng cô. Bóng dáng cô nhỏ nhoi đáng thương, anh thấy đau lòng vô cùng. Anh hoài nghi, hoài nghi cô đã biết tất cả toan tính của anh, nhưng vì sao nụ cười của cô vẫn tươi tắn đến thế? Cảnh Phong thấy mệt mỏi, mục tiêu của anh đang dần đạt được thế nhưng vì sao lòng anh vẫn ngổn ngang thế này?

Cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc nước mắt Kiều Chinh rơi xuống, nóng và mặn, đau đớn và bi thương. Điều cô muốn hỏi, điều cô chờ đợi cuối cũng đã rõ. Anh vẫn lựa chọn trả thù.

Thế nhưng có một câu hỏi lúc nào cũng gào thét trong lòng cô mãi vẫn không có đáp án: Anh có yêu cô không, có một chút rung động vì cô không? Đáng tiếc, không ai có thể trả lời cho cô biết cũng như cô gái trong câu chuyện kia mãi mãi không biết được mình có được yêu không cho đến khi chết. Kiều Chinh không muốn đem theo nỗi đau đó xuống mồ, nên để biết được cô đã chấp nhận đánh đổi. Đó là lí do vì sao cô hợp tác với Hưng đại bàng bắt cóc Cẩm Tú.

Khi Cẩm Tú bị bắt đi, sự việc cô bị bắt cóc sẽ không lộ ra, Cảnh Phong cũng sẽ không biết cô đã phát hiện ra âm mưu của họ. Sở dĩ cô làm vậy là vì muốn cho bản thân mình và Cảnh Phong thời gian ba ngày cơ hội. Cô muốn trong ba ngày này tìm hiểu xem, Cảnh Phong có yêu cô hay không?

Có lẽ cô quá ngu ngốc, biết mình đang bị lợi dụng vậy mà vẫn kéo dài thời gian bị lợi dụng của mình để đánh đổi chỉ một câu trả lời. Nhưng bất cứ cô gái nào đang yêu lại không ngốc nghếch như cô? Văng vẳng bên tai cô là giọng Cẩm Tú cười nhạo khi bị cô bắt đi:

- Cô nghĩ mình có thể thay đổi được mọi chuyện sao? Cô nghĩ Cảnh Phong sẽ vì cô mà dừng tay hay sao? Anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi. Ha ha… Kiều Chinh, tôi muốn mở to mắt để nhìn xem cô sẽ lựa chọn thế nào. Là ba cô hay Cảnh Phong? Cô đừng quên một điều rằng, cô yêu Cảnh Phong, nếu ba cô biết được, anh ấy nhất định sẽ chết. Cô có thể nhìn anh ấy chết mà không cứu sao? Cô chắc chắn sẽ không để anh ấy chết như vậy đúng không?

Lúc Cẩm Tú nói câu này, cô biết rõ Cẩm Tú khích để cô cân nhắc đến việc báo lại cho ba cô âm mưu của họ. Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô chỉ có ba ngày để quyết định. Nhưng dù thế nào chăng nữa, cô cũng không muốn ai trong hai người họ bị tổn thương.

- Không thấy Cẩm Tú là sao? – Cảnh Phong có chút giận dữ chất vấn bên đầu kia điện thoại – Cô ấy đã đi đâu chứ?



- Mau tìm ra cô ấy trước khi lão Nghiêm biết cô ấy mất tích.

Đúng lúc anh muốn tìm Cẩm Tú để dụ ông Nghiêm ra khỏi nhà thì cô lại mất tích. Sau bao nhiêu ngày, anh biết được chứng cớ phạm pháp của ông ta đã được chuyển về nhà cất giữ. Con cáo già như ông ta, lúc đầu nhất định không bao giờ cất giữ chứng cứ phạm tội của mình ở trong nhà vì sợ cảnh sát lục soát nhưng từ lúc Hưng đại bàng rời đi, Năm Lục lại bận việc khác, nên ông ta đành chuyển về nhà. Hiện giờ chỉ cần ông ta vắng nhà một vài ngày, anh sẽ tìm cách đột nhập để lấy hết được số bằng chứng đó. Thời cơ đang rất tốt khi vợ ông ta đã bỏ nhà đi còn Kiều Chinh thì ở nhà anh.

Bực mình ném điện thoại xuống giường, tâm trạng vốn bất an của Cảnh Phong càng trở nên bức bối hơn. Chợt có tiếng gõ cửa, Cảnh Phong vội lấy lại sắc mặt bình thường. Kiều Chinh bước vào, trên tay cô là hai chiếc li yêu thích, bên trong có socola nóng thơm lừng.

- Thơm không? – Kiều Chinh nhoẻn miệng cười, hơi nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

Nói xong Kiều Chính dúi một cái li vào tay Cảnh Phong, cô cũng ngồi lên giường chậm chạp nhấm nháp socola. Sau đó cô đưa tay của mình lên xăm soi, trên tay cô có một vệt đỏ hồng, Cảnh Phong nhận ra ngay lập tức, anh nắm tay cô xem xét.

- Chỉ là em sơ ý bị bỏng nhẹ thôi – Kiều Chinh cười ngượng, khẽ nhăn mặt vì cái chạm của anh.

Thật ra cô đã cố tình đổ nước sôi lên tay mình, cô muốn biết thái độ của anh đối với vết thương của cô. Ánh mắt của Cảnh Phong chua xót, anh nhìn cô âu yếm nói:

- Lần sau phải cẩn thận một chút mới được.

Kiều Chinh ngoan ngoãn gật đầu. Thái độ này chứng tỏ, trong lòng anh ít nhiều cũng có cô. Nhìn Cảnh Phong dịu dàng bôi thuốc cho cô, Kiều Chinh thấy hạnh phúc lắm. Cô sà vào lòng anh khẽ nói.

- Cảnh Phong! Em yêu anh.

Cô dụi dụi đầu vào lồng ngực anh giống như một đứa trẻ làm nũng, Cảnh Phong khẽ cười, anh ôm cô, kéo chặt cô vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc của cô. Kiều Chinh cười lém lỉnh rồi hỏi anh:

- Cảnh Phong! Em muốn hỏi anh một câu hỏi. Anh chỉ được trả lời Có hoặc Không thôi, không được nói thêm một lời nào nữa hết.

Cảnh Phong không đáp, khẽ ừ trong miệng, ánh mắt nhìn Kiều Chinh thắc mắc không biết cô lại bày trò nghịch ngợm gì.

- Có phải anh không yêu em?

Cảnh Phong định nói, Kiều Chinh đã giơ tay đặt lên môi anh chặn lại:

- Khoan đã. Anh phải điền từ Có hoặc Không vào trước câu… anh yêu em. Phải nói thật, không được nói dối.

Cảnh Phong chợt nhận ra một điều dù anh có trả lời thế nào thì vẫn là “Anh yêu em”. Anh khẽ bật cười, cọ trán mình vào trán cô, hôn lên sống mũi cô rồi nói:

- Câu trả lời là cả hai.

Kiều Chinh thích thú.

“Có. Anh yêu em” vẫn có nghĩa là “Anh yêu em”.

“ Không. Anh yêu em” vẫn có nghĩa là “Anh yêu em”.

- Em đúng là con cáo nhỏ ranh ma – Cảnh Phong cười lớn, hơi thở anh phả lên mặt cô nhột nhoạt lại khiến tim cô rung động, đôi môi anh khẹ chạm vào môi cô. Tim cô đập thật nhanh, trong không gian đầy mê hoặc này, mắt cô nhìn mắt anh sau đó từ từ khép lại, đôi môi hé mở đón nhận nụ hôn của anh.

Đã mười hai giờ đêm mà Cảnh Phong vẫn không ngủ được, anh hết nằm lại ngồi, thuốc cũng được châm khá nhiều, khói thuốc ngập tràn trong phòng. Cuối cùng anh quyết định mở toang cửa sổ để gió lùa vào phòng, những cơn gió đêm mát lạnh thổi vào mặt xua đi phiền muộn và nắm giữ lí trí lại.

Anh đi ra khỏi phòng, mở cửa vào phòng Kiều Chinh, cô đang ngủ rất ngon lành, vẻ mặt thánh thiện và bình yên khiến người ta chỉ nhìn ngắm thôi cũng cảm thấy tâm hồn bình thản. Cảnh Phong ngồi xuống giường ngắm nhìn gương mặt cô, anh đưa tay muốn chạm khẽ vào đó thế nhưng bàn tay dừng lại khá lâu vẫn không dám chạm vào. Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, tâm trạng Cảnh Phong chùng xuống. Nếu như anh thật sự ra tay đối phó với ba cô thì sao, vẻ mặt bình yên này sẽ thế nào? Trong lòng anh chỉ mong cô giữ mãi sự bình yên này, đáng tiếc, có những điều không thể chỉ dựa vào ước muốn mà được.

Cảnh Phong siết chặt tay lại, quay mặt đi không dám nhìn cô thêm nữa. Anh đưa tay cầm lấy bức hình của em gái nhỏ Như Ngọc, gương mặt cô bé cũng đáng yêu như gương mặt Kiều Chinh lúc này. Cảnh Phong siết chặt khung hình trong tay lặng lẽ nhắm mắt cố kìm nén đau thương. Anh nhẹ nhàng đặt lại khung hình cẩn thận trên bàn rồi dứt khoát đứng dậy đi về phòng.

Khi cánh cửa phòng khép lại, trong ánh sáng đèn ngủ mờ ảo, đôi mắt Kiều Chinh mới khẽ lay động mở to ra nhìn lên trần nhà. Dòng nước mắt nóng lăn dài trên mặt cô xuống gối.

Cả đêm trăn trở không ngủ được, nên khi nghe tiếng cửa mở đã cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Cô cảm thấy đau đớn vô cùng, anh đang nghĩ gì vào giây phút đó? Ghê tởm hay là căm ghét hoặc cũng có thể là không muốn. Kiều Chinh không muốn nghĩ tới nữa, cô đứng bật dậy, lau nước mắt mở cửa đi đến trước phòng Cảnh Phong. Cô không gõ cửa mà lên tiếng hỏi khẽ:

- Cảnh Phong, anh ngủ chưa?

- Có chuyện gì? – Giọng Cảnh Phong trầm bổng vang lên.

Kiều Chinh mở cửa đi vào, trên tay cô là con thú bông nhỏ, trông như một đứa trẻ sợ hãi giữa đêm khuya. Cảnh Phong nhổm người ngồi dậy hỏi cô:

- Em sao vậy?

- Em mơ thấy ác mộng – Kiều Chinh khẽ đáp rồi ngả đầu vào vai Cảnh Phong, ôm chặt lấy anh, cả người có chút run run giống như thật sự vừa trải qua một cơn ác mộng, đôi mắt cô ửng đỏ sợ hãi.

Cảnh Phong tựa cằm vào vai cô, đưa tay vỗ về:

- Chỉ là ác mộng thôi mà. Trẻ con mới sợ, sao em lại sợ như thế chứ?

- Anh có biết em mơ thấy gì không? Em mơ thấy anh bỏ em – Cô dùng giọng buồn bã nhất đáp – Em mơ thấy anh nhìn em bằng ánh mắt căm thù. Anh nói anh hận em, anh nói anh không hề yêu em – Cô nói trong nức nở.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Giá Như Em Là Con Gái

Giá Như Em Là Con Gái

Tên truyện: Giá Như Em Là Con GáiTác giả: Lee NaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 19 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Lời Ước Hẹn

Lời Ước Hẹn

Tên truyện: Lời Ước HẹnTác giả: Gakuen AliceThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 17 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Chuyến bus số 26

Chuyến bus số 26

(Giải Nhì - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) - Bảo An là sinh viên năm 1 của một trường

24-06-2016
Tình yêu Unfriend

Tình yêu Unfriend

Gặp nhau vào một chiều đông lạnh, cổng trường không ai nhóm lửa cớ sao tim ấm áp.

24-06-2016
Hacker bí ẩn

Hacker bí ẩn

Hân à, tại sao em lại... chép một bài hát vào trong bảng tự thuật của mình

27-06-2016
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

23-06-2016
Chỉ cần bên cạnh nhau

Chỉ cần bên cạnh nhau

Tôi bắt đầu thấy khó chịu với tình yêu của em, nó sâu sắc và chân thành đến khó

01-07-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Cánh đồng

Cánh đồng

Có câu chuyện vui. À mà không biết là vui hay buồn. Rầm hay lễ gì đó nhà luộc gà

23-06-2016
Đồ khốn!..Em yêu anh

Đồ khốn!..Em yêu anh

Hai mươi ba tuổi, tôi vẫn còn là một thằng con trai chưa chịu lớn. Tôi phóng túng, yêu

26-06-2016