Polaroid
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 22

↓↓
Kiều Chinh khẽ cười buồn không đáp, cô quay mặt đi nơi khác, cắn chặt môi để không bật khóc. Xót xa đau đớn, khiến trái tim cô nhói lên từng đợt. Chỉ một khoảnh khắc, cô phải đối mặt với tất cả những sự thật đắng cay nhất. Ba phản bội gia đình, lại là ông chủ của một thế giới đen tối, ghê tởm. Người cô yêu thật ra đang lợi dụng cô để trả thù ba cô. Bạn thân cô lại đẩy cô vào địa ngục.

Nước mắt gần như cạn kiệt bởi trái tim đã hóa thành tro bụi khô cằn, cô ngồi đó chờ thời gian trôi qua.

- Két…

Tiếng mở cửa cùng ánh sáng ập vào.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Ăn cơm – Giọng một tên đàn em vang lên.

Kiều Chinh nghe mấy cô gái động viên nhau đi ăn cơm để tìm cho mình một con đường sống. Trong lúc ai cũng rời đi tìm chút ánh sáng và không khí thì Kiều Chinh không muốn cất mình. Cô sợ hãi thế giới ngoài kia biết nhường nào.

- Đi ra ăn cơm mau – Tên đàn em thấy cô ngồi im liền bước đến đá vào chân cô.

Kiều Chinh im lặng, lì lợm ngồi im không nhúc nhích.

- Con mẹ nó! – Tên kia thấy cô như thế thì tức giận chửi thề một câu rồi lồng lộn nói – Tao mà không dạy dỗ mày, tao không phải là người.

Vừa nói xong, hắn ta liền lao đến nắm lấy tay Kiều Chinh lôi đi, cô bị kéo lê ra ngoài.

- Mày đang làm gì vậy? – Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Tên này nghe quát thì ấp úng giải thích:

- Con nhỏ này nó lì lợm quá.

Nhưng hắn vừa nói xong thì đã bị ăn ngay một cước vào bụng, cả thân hình lảo đảo ngã vật xuống đất.

- Không sao chứ người đẹp?

Kiều Chinh nhận ra giọng nói này, đây là giọng của gã răng xỉn. Cô tự mình ngồi dậy, trừng mắt nhìn chúng căm ghét. Ngay lúc đó, cô thấy bóng dáng Cẩm Tú đến gần. Tên răng xỉn liền bước đến nắm lấy tóc cô, hắn tỏ vẻ giận dữ nhưng nói rất khẽ với cô:

- Ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu cô muốn có sức thoát khỏi đây.

Lời hắn nói rất khẽ, đủ để mình Kiều Chinh nghe thấy. Kiều Chinh kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, cô không hiểu lời hắn nói có ý gì, là muốn giúp cô thoát khỏi đây hay là muốn lừa cô ăn cơm?!

Cẩm Tú cũng vừa bước đến bảo một tên:

- Đưa cô ấy vào phòng, cho ăn uống tử tế.

Cô quay sang Kiều Chinh, buông ra một câu:

- Tắm rửa luôn cho thoải mái đi.

Nói xong Cẩm Tú liền quay lưng rời bước, Kiều Chinh khó hiểu nhìn theo, lời Cẩm Tú là lo lắng hay thương hại cho cô?! Sau đó cô cười nhạt, lại có âm mưu gì nữa đây!?

Kiều Chinh không phản kháng nữa, cô lầm lũi bước đi.

Căn phòng cô được dẫn đến khá sạch sẽ, nó giống như một căn phòng trong khách sạn, có tủ quần áo, có buồng tắm…, trên giường còn có một bộ quần áo sạch sẽ để cô thay.

- Mau cầm lấy quần áo rồi đi tắm đi – Tên kia ra lệnh cho cô.

Khi cô tắm xong bước ra, trên bàn đã bày đồ ăn vẫn còn bốc khói. Kiều Chinh nhìn mấy món ăn trên bàn bật cười chua chát: “Cô ta cũng có tình người thật”. Đây đều là món cô thích ăn, chỉ có thể là Cẩm Tú đã sai người làm cho cô ăn. Kiều Chinh thật sự muốn hất đổ hết tất cả mọi thứ, nhưng cô nhớ lại lời của gã răng xỉn, dù hắn giúp hay không giúp cô đi chăng nữa nhưng hắn nói đúng, nếu cô muốn trốn ra khỏi đây thì cần phải ăn để có sức. Kiều Chinh quyết định ngồi xuống ăn thật no để nghĩ cách thoát khỏi đây.

- Xem ra Chinh cũng thức thời lắm.

Cẩm Tú không biết đã đi vào trong phòng từ bao giờ. Kiều Chinh chỉ ngừng lại một giây đưa mắt thờ ơ nhìn Cẩm Tú rồi gắp đồ ăn ăn tiếp. Cẩm Tú thấy Kiều Chinh phớt lờ mình, liền bước đến khiêu khích:

- Tôi đang mang thai con của ba cô.

Kiều Chinh liền ngừng đũa, tay có chút run run.

- Cô có biết ông ấy nói thế nào về bào thai trong bụng tôi không? – Cẩm Tú thấy tay Kiều Chinh run lên thì thích thú cười nói tiếp – Ông ấy hi vọng cái thai trong bụng tôi là con trai.

Kiều Chinh cố nuốt miếng cơm trong miệng nhưng chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng. Cô khẽ nhắm mắt lại.

Cẩm Tú liền vỗ nhẹ lên vai Kiều Chinh, giọng nói tỏ ra vui vẻ nhưng rõ ràng ẩn chứa sự giận dữ:

- Ông ta còn nói, chỉ cần tôi sinh con trai cho ông ta thì sau này gia tài, ông ta sẽ để lại tất cả cho con trai tôi. Nếu như tôi sinh con gái thì sẽ tiếp tục sinh con cho ông ấy, đến khi ông ấy có một thằng con trai thì thôi.

Kiều Chinh siết chặt đôi đũa trong tay mình, thân người cô cứng đờ bất động. Cẩm Tú khom người kề tai cô nói nhỏ:

- Có muốn biết vì sao ông ấy chọn tôi hay không?… Bởi vì một ông thầy xem tướng nói cho ba cô biết rằng, số ông ta và tôi rất hợp, tôi có thể sinh con trai cho ông ta, đứa con gái như cô hoàn toàn vô dụng.

Đôi đũa trên tay Kiều Chinh rơi xuống mặt bàn rồi rơi xuống đất. Cẩm Tú liền bật cười lớn vỗ vỗ tay vào vai Kiều Chinh an ủi:

- Cô yên tâm đi. Nể tình chúng ta từng là bạn, tôi tiết lộ cho cô một tin. Tôi sẽ không sinh con cho ba cô đâu.

Kiều Chinh bất ngờ nhìn chằm chằm vào Cẩm Tú. Cẩm Tú đã thay gương mặt tươi cười bằng gương mặt phẫn nộ:

- Cô nghĩ tôi chấp nhận sinh con cho ông ta à?! Không bao giờ có chuyện đó. Tôi căm thù ba cô, hận đến tận xương tủy, vì lời của một tên thầy bói mà ông ta đã cưỡng hiếp tôi. Ngay sau khi tôi đưa ra những bằng chứng đầy thuyết phục rằng tôi mang thai khiến ông ta vui mừng và chiều chuộng tôi như bây giờ, tôi đã phá cái thai. Vậy nên cô mãi mãi là đứa con duy nhất của ông ta. Yên tâm đi.

Lời nói giận dữ pha lẫn lạnh lùng của Cẩm Tú khiến cô thấy lạnh dọc sống lưng. Dù sao đó cũng là một sinh mạng, vậy mà Cẩm Tú lại có thể nhẫn tâm như thế.

- Nếu như Chinh ngoan ngoãn, biết đâu sau khi Cảnh Phong trả thù xong, nghĩ đến tình bạn còn sót lại mình có thể suy nghĩ đến việc cho Chinh trở về thì sao – Cẩm Tú buông ra một lời dụ dỗ đáng ghê tởm.

Nếu số phận đã định đoạt, Kiều Chinh cũng chẳng thể oán trách. Ba cô hại chết ba Cảnh Phong, em gái mất, mẹ phát điên, anh phải dấn thân vào giang hồ hiểm ác để tìm đường sống. Nên anh hận và muốn trả thù, nợ cha, con trả, cô không thể oán trách anh. Thế nhưng trái tim cô không thôi đau đớn khi nghĩ tình yêu của anh dành cho cô là giả dối. Sự ân cần, ánh mắt yêu thương dành cho cô là giả dối.

- Có thể nói cho mình biết một điều không?

Cẩm Tú không ngờ cuối cùng cô cũng lên tiếng, bèn gật đầu đồng ý.

- Cảnh Phong, anh ấy… anh ấy có biết việc Tú bắt cóc mình đến đây không? Chủ ý này là của ai, của anh ấy hay của Tú?

Ánh mắt Cẩm Tú tối sầm lại, cô nghiến răng nói:

- Chinh đang hi vọng điều gì? Cho dù đây không phải là chủ ý của Cảnh Phong thì sao? Nếu bây giờ mình thả Chinh ra thì sao? Chinh sẽ làm gì nào? Đi tìm ba Chinh nói ra hết sự thật, sau đó ông ta sẽ cho người đến xử Cảnh Phong và mình? Hay tiếp tục im lặng xem như không có gì để bảo vệ Cảnh Phong?

Kiều Chinh im lặng, cô quả thật không biết bản thân nên làm gì. Cả hai người ấy, cô đều không muốn làm tổn thương. Dù ba cô có làm gì, ông vẫn là ba cô, cô mãi mãi là con gái của ông, làm sao cô có thể nhìn Cảnh Phong hại ông. Còn Cảnh Phong, là ba cô nợ anh và cô yêu anh, cô không nhẫn tâm nhìn anh xảy ra chuyện gì.

- Ha ha… tình yêu đúng là thứ khiến con người trở nên ngu ngốc – Cẩm Tú nhìn dáng vẻ phân vân của Kiều Chinh rồi bật cười.

- Coi như mình xin Tú...! – Giọng Kiều Chinh lạc đi khi nói những lời cầu xin.

Cẩm Tú mím môi trừng mắt nhìn Kiều Chinh rồi quay người bỏ đi, nhưng khi xoay nắm cửa xong, Cẩm Tú bỗng dừng chân nói:

- Anh ấy không hề biết, nếu như anh ấy biết thì sẽ không…

Cẩm Tú bỏ dở câu nói rồi đóng sầm cửa lại.

Kiều Chinh thẫn thờ đứng dậy, cô mệt mỏi đến bên chiếc giường nằm vật xuống, thân người co lại như một đứa bé. Trong đầu cô vang lên câu nói của Cẩm Tú.

Cảnh Phong không biết, anh không biết Cẩm Tú bắt cóc cô, nếu anh biết thì sẽ không… Sẽ không cái gì? Sẽ không cho Cẩm Tú làm vậy?

Tại sao?

Vì thương hại cô?

Hay vì anh yêu cô?

Nửa đêm khi Kiều Chinh đang ngủ, cánh cửa phòng khẽ mở ra, cô giật mình mở mắt. Cô nắm chặt tấm chăn, khép hờ mắt nhìn bóng đen đang từ từ bước bên giường thật khẽ, không biết hắn định làm gì cô.

- Dậy đi, Kiều Chinh.

Giọng hắn rất khẽ, dường như sợ bên ngoài nghe thấy. Kiều Chinh thấy ngạc nhiên, siết chặt chăn hơn, giả vờ như ngủ say.

- Dậy đi – Lần này cô nhận ra là giọng của gã răng xỉn.

Cô chợt nhớ đến mấy lời hắn nói lúc trưa, không kìm nén được thở hắt một hơi mạnh. Hắn thấy cô thở mạnh, biết cô đã thức dậy, vội vàng đưa tay bịt miệng cô, khẽ ra hiệu:

- Suỵt… Đừng sợ, tôi đến giúp cô thoát khỏi đây.

Trong đêm tối, cô không nhìn rõ được gương mặt hắn.

- Tôi thả tay ra, cô im lặng ngồi dậy, đừng gây tiếng động – Kiều Chinh gật đầu, hắn mới nhẹ nhàng thả tay ra khỏi miệng cô.

- Theo tôi – Hắn khẽ nói.

Cô hít thở nhẹ nhón chân cố không gây ra tiếng động đi theo hắn. Hắn thấy cô đã đứng sau lưng thì nói:

- Bám sát tôi.

Cô lặng lẽ gật đầu, trong lòng rối bời. Cả hai như hai cái bóng đi bên cạnh nhau, hắn bước thì cô bước, hắn quẹo thì cô quẹo, cuối cùng khi đến nơi gần có ánh đèn, hắn mới đưa một tay ra hiệu cô dừng lại, rồi hắn quan sát xem phía trước có người hay không? Thấy không có người, hắn mới an tâm kéo cô đi tiếp.

- Cầm lấy cái này – Hắn quay lại đưa cho cô một cây đèn pin rồi dặn - Cô đi sát vào tường bên này, tôi sẽ cắt tất cả dây điện ở đây.

Kiều Chinh ngây ngốc không hiểu hắn có ý định gì, cô nuốt nước bọt siết chặt cây đèn pin trong tay quyết định liều lĩnh làm theo lời hắn. Chỉ một chút sau, cô đã thấy phía trước toàn một màn tối thui.

- Đi nhanh lên – Gã răng xỉn khẽ giục cô.

Kiều Chinh vội giữ chặt đèn, tay kia bám vào thành tường cố gắng bước đi thật nhanh. Đi được một đoạn, cô đã nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, gã răng xỉn gọi khẽ:

- Bật đèn đi.

Cô khó hiểu, quay đầu nhìn gã răng xỉn lúc này không rõ đang đứng chỗ nào trong bóng tối. Không hiểu hắn định làm gì, giờ phút này rõ ràng nên im lặng lẩn trốn mới đúng, vì sao hắn lại giục cô mở đèn. Làm thế sẽ bị bọn chúng phát hiện chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

- Bật đèn lên mau đi – Thấy Kiều Chinh không bật đèn, tiếng bước chân đến gần hơn, hắn nóng giận thúc giục.

Kiều Chinh lúng túng bật đèn pin lên, ánh sáng bao trùm chỗ cô đứng ngay lập tức.

- Ai đó? – Giọng một người quát lên, đi nhanh về phía cô. Cô muốn quăng cây đèn pin xuống đất rồi quay người bỏ chạy nhưng không biết vì sao run đến mức cứng đờ người không cất bước nổi.

Người kia nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, hắn giơ tay định tóm lấy cô, Kiều Chinh tái xanh mặt mày.

- Hự…

Hắn rên lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Răng Xỉn liền chộp lấy cô kéo đi. Cứ theo cách đó, họ hạ gục thêm ba tên, cuối cùng cả hai cũng thoát ra ngoài. Bên ngoài đèn điện sáng chói, Kiều Chinh mới tìm lại cảm giác mình đang sống. Cô quay đầu nhìn Răng Xỉn, toàn thân hắn mồ hôi vã ra như tắm.

- Mau lên – Hắn giục cô trèo lên một chiếc xe đậu sẵn bên ngoài quán bar.

Cả hai rời khỏi nơi đó một đoạn khá xa mà không thấy bất cứ một chiếc xe nào đuổi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa mắt nhìn Răng Xỉn, cân nhắc một chút rồi mới nói:

- Cám ơn anh.

Hắn không lên tiếng, cứ im lặng lái xe, tốc độ xe chậm dần, không còn hối hả như lúc trước nữa.

- Anh là...

- Tuấn, tôi tên Tuấn, ai cũng gọi tôi là Tuấn cao kều cả – Hắn nghiêm giọng đáp lời cô, không còn giọng bỡn cợt trêu ghẹo như lúc đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu

25-06-2016
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không trở lại") Đừng nói

27-06-2016
Một đêm mùa xuân

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp. Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi

24-06-2016
Ngày không bình thường

Ngày không bình thường

Tôi không biết tại sao tôi lai ấn tượng ngay lập tức với cô gái ở quán cafe hôm ấy

24-06-2016
Tình khúc

Tình khúc

 Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình.  *** 1. Dòng

24-06-2016
Nụ hôn ngược nắng

Nụ hôn ngược nắng

Có những người, suốt đời chỉ đi tìm một nụ hôn... *** Có những con người suốt

29-06-2016
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết

26-06-2016