Old school Easter eggs.
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 20

↓↓
Niềm tin

Kiều Chinh cứ thế bỏ chạy, trong đầu bùng nhùng những câu hỏi. Làm sao ba cô có thể ôm ấp một đứa con gái bằng tuổi của con mình như thế? Làm sao ba cô lại phản bội cô và mẹ cô như thế?

Cẩm Tú, rõ ràng trước đó không bao lâu, còn hùng hổ thừa nhận yêu Cảnh Phong, vậy mà chẳng mấy chốc chuyển sang làm tình nhân của ba cô. Cô vẫn biết, Cẩm Tú là cô gái có tham vọng, nhưng đến mức đeo bám một người đàn ông đáng tuổi cha mình thì cô không thể tưởng tượng được. Không biết ngoài Cẩm Tú, liệu ba cô đã phản bội mẹ cô bao nhiêu lần!? Càng nghĩ, cô càng thấy giận, càng giận bao nhiêu cô càng xót xa cho mẹ mình bấy nhiêu.

Chính cô, chính cô đã cõng rắn cắn gà nhà. Nếu cô không đưa Cẩm Tú về nhà mình, nếu cô không giúp Cẩm Tú năn nỉ ba cô cho vào làm trong công ty của ông thì giờ đây, cô sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng này. Cô vừa chạy vừa đưa tay lau nước mắt, dù cắn răng cô vẫn không thể ngăn được nước mắt trào ra.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Một chiếc xe trờ tới, thấy cô liền bấm còi inh ỏi. Toàn thân cô bất động nhìn chiếc xe đang lao tới với tốc độ chóng mặt mà không biết phải làm thế nào để tránh né. Người tài xế hoảng hốt đạp thắng, tiếng ma sát tạo ra âm thanh kinh hoàng. Một bóng người nhanh như chớp kéo cô ngã ra lề đường. Cô nhận ra ngay vòng tay ấm áp của Cảnh Phong.

- Em không sao chứ? - Anh lo lắng hỏi.

Cô trừng mắt hất tay anh ra rồi hét lên:

- Đừng có đụng vào tôi.

- Em sao vậy? - Cảnh Phong hơi chau mày.

- Anh đã biết từ trước đúng không?

Cảnh Phong im lặng không trả lời, cô thấy vậy lại càng tức giận.

- Anh mau trả lời đi. Anh biết rõ điều này từ trước đúng không?

Cảnh Phong vẫn im lặng, lúc lâu sau mới lạnh lùng đáp:

- Biết thì sao?

Kiều Chinh sững sờ, cô không ngờ anh lại thản nhiên như thế. Tức giận đến mất lí trí, cô giơ tay tát mạnh vào mặt Cảnh Phong.

- Bốp…

- Nói cho em biết thì sao, em sẽ thay đổi được gì? – Cảnh Phong lúc này mới lớn tiếng – Bây giờ em đang tức giận vì điều gì? Vì anh không nói chuyện này cho em nghe hay vì phát hiện ra ba mình là hạng người thế nào? Nếu em tức giận vì anh không nói cho em biết thì chỉ là vì anh không muốn em buồn đau mà thôi. Nếu em tức giận vì ba em đã phản bội gia đình thì đừng nên trút lên anh. Anh không quản chuyện gia đình em. Chuyện của ba em, anh chẳng xen vào được, ông ấy muốn làm gì với ai là quyền của ông ấy, chẳng liên quan gì đến anh.

“Chẳng liên quan gì đến anh”, câu nói này khiến trái tim cô tê buốt. Anh là bạn trai cô, việc ba cô có người đàn bà khác khiến gia đình cô có nguy cơ tan vỡ lại chẳng có liên quan đến anh sao? Kiều Chinh sững sờ đưa mắt nhìn Cảnh Phong, cô buột miệng nói:

- Chúng ta chia tay đi.

Cô nhìn ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của Cảnh Phong, giống như anh luôn tin chẳng bao giờ cô sẽ nói ra lời này với anh. Thế nhưng… cô đã nói.

Cô đau đớn quay bước, nhanh chóng lên một chiếc taxi đang chạy tới. Cảnh Phong đứng nhìn theo bóng cô hồi lâu, khuôn mặt cô liêu hơn dưới nắng chiều.

Về tới nhà, cô vội vàng lau nước mắt.

- Mẹ!

- Gì vậy? Lại giở chứng tiểu thư nữa à?! – Bà Kim Xuân vỗ lưng con gái mắng yêu – Con gái của mẹ bao giờ mới lớn, làm sao mà mẹ yên tâm gả con đi lấy chồng đây?!

- Con không muốn lấy chồng đâu, đàn ông chẳng ai tốt hết – Cô phụng phịu – Con ở với mẹ suốt đời.

- Con bé này, sao lại nói thế. Đàn ông có người này người kia. Con xem, ba con chẳng phải là người tốt nhất hay sao.

Nghe nói đến ba, lòng cô càng đau đớn, cô thương mẹ cô một lòng vì ba cô, vậy mà…

- Mẹ, nếu như lúc nào đó mẹ phát hiện ba phản bội mẹ đi theo một cô gái khác, mẹ sẽ làm thế nào? Mẹ có đánh ghen không?

- Tất nhiên là không rồi. Phụ nữ sợ nhất là chọn lầm chồng nên phải chọn lựa thật kĩ. Năm xưa, mẹ chọn ba con làm chồng trong số những người đeo đuổi vì mẹ tin ba con yêu mẹ chứ không phải cưới mẹ vì của cải của ông bà ngoại. Sự thật là cho đến ngày nay, ba con luôn là người đàn ông biết thương vợ thương con, chăm sóc tốt cho gia đình này. Đối với mẹ như vậy là quá đủ. Nếu như ba con thay lòng đổi dạ, mẹ cũng sẽ không oán trách. Khi trái tim của đàn ông hướng về một người phụ nữ khác thì cách thể hiện tình yêu tốt nhất là buông tay, cũng là để lưu giữ cho trái tim mình những hình ảnh đẹp của quá khứ. Không cần phải tự làm khổ bản thân bằng việc khóc lóc níu kéo, hơn nữa, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của một con người không cho phép mẹ làm như thế. Có ra đi cũng phải để lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong mắt người đó. Để có lúc nào đó, người đó sẽ hối hận vì đã để vuột mất chúng ta.

Kiều Chinh ngước mắt nhìn mẹ, cánh mũi cô cay cay, cô ôm chầm lấy mẹ nói:

- Mẹ, sau này có thế nào, con cũng ủng hộ mẹ, con nhất định sẽ bên cạnh mẹ, yêu thương và chăm sóc cho mẹ.

- Con gái ngoan – Bà Kim Xuân vui vẻ vỗ nhẹ tóc con gái.

- À mẹ, thời gian tới con phải đi thực tập, con sẽ dọn đến gần công ty – Kiều Chinh cắn môi nói.

- Thực tập? – Bà Kim Xuân nhíu mày nhìn cô – Con mới học năm hai, sao lại đi thực tập sớm thế?

- Là con muốn đi sớm. Thực tập sớm, có nhiều kinh nghiệm hơn nữa năm sau rất bận rộn, nếu phải vừa học vừa thực tập thì con sợ mình không đủ sức khỏe.

- Không được, con muốn thực tập thì đến chỗ ba con mà thực tập.

- Con muốn đi thực tập ở nơi khác để học tính độc lập và quyết đoán, sau này còn có khả năng làm việc. Nếu cứ núp bóng ba hoài, con khó mà trưởng thành được.

- Kiều Chinh, con phải biết, con là con gái duy nhất của ba mẹ nên cái gì của ba mẹ đều thuộc về con. Con không cần cực nhọc bên ngoài làm gì. Con quá ngây thơ, mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa gạt.

Kiều Chinh nghe mẹ nói đến chữ “gạt” liền cụp mắt, mẹ cô đâu hay bản thân bà cũng đang bị lừa dối.

Bà Kim Xuân thở dài nhìn con gái, Kiều Chinh trước mặt bà đúng là đã lớn rồi, không còn là một cô bé con nhõng nhẽo nữa. Bà Kim Xuân đưa tay xoa mặt con gái, ánh mắt yêu thương nói:

- Ý con đã quyết, mẹ cũng đành ủng hộ nhưng cần phải có ý kiến của ba con nữa.

- Mẹ yên tâm đi. Ba đã đồng ý rồi – Kiều Chinh cười cay đắng.

- Con giận đến thế sao? - Ông Nghiêm nhìn con gái đang khệ nệ xách vali ra khỏi cổng nói.

Kiều Chinh không thèm liếc mắt nhìn ông cũng không trả lời ông.

- Con định đi đâu?

- Con đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở cái nhà này nữa – Kiều Chinh gằn giọng – Càng không muốn đối mặt với ba.

Ông Nghiêm hổ thẹn, cúi mặt.

- Hi vọng ba sẽ không tiếp tục lừa dối mẹ con - Cô buông một câu trước khi kéo vali đi.

Ông Nghiêm đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng con gái nhỏ bé dần đi trên con đường trước mặt.

Bởi vì cô quyết tâm tự lập nên không đem theo gì ngoài một ít tiền và giấy tờ tùy thân. Nhờ bạn bè tìm giúp một nơi giá rẻ, cô dọn đến ở ngay.

Căn phòng trọ trông khá cũ kĩ, lụp xụp vì được xây dựng từ mấy chục năm trước. Kiều Chinh từ nhỏ sống trong sung sướng, chưa từng phải động tay vào dù chỉ là một vết bẩn trong nhà nhưng căn phòng mà cô đang thuê trông thật khủng khiếp. Vách đầy lỗ đục nham nhở, trong đó lại còn có cả rêu mọc, mùi mốc, mùi hôi quyện vào nhau. Nhưng cô vẫn nghĩ mình sẽ ở đây cho đến khi tìm được một công việc làm thêm đủ trang trải mọi sinh hoạt.

Buổi chiều đi mưa đồ đang suy nghĩ mông lung bỗng có người chặn ngay trước mặt cô.

- Là anh à.

- Em đang đi đâu mà xách nhiều đồ vậy? – Long Sơn đưa tay đỡ lấy túi đồ trên tay cô, dịu dàng hỏi.

Kiều Chinh không trả lời câu hỏi của anh chỉ khẽ mỉm cười.

Trên đường đi, Long Sơn, chỉ nói những câu chuyện bâng quơ. Tới khi họ về đến phòng trọ của Kiều Chinh, khẽ nhíu mày, anh nói:

- Em sống ở đây à?

Kiều Chinh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng rồi mới trả lời:

- Em vừa mới thuê phòng này.

- Em thuê!? – Long Sơn kinh ngạc, anh nhìn Kiều Chinh với vẻ bàng hoàng. Cô là con gái duy nhất của Hoàng Sĩ Nghiêm - một triệu phú, dù muốn ở một mình thì cũng không thể nào ở trong một căn phòng trọ tệ như thế này.

- Em muốn thử tự lập giống như nhiều sinh viên khác – Kiều Chinh lấp liếm giải thích.

– Em ở đây sẽ bị bệnh mất, anh sẽ tìm giúp em một chỗ tốt hơn, ít nhất là còn ở được - Long Sơn lo lắng.

- Em không đi đâu – Kiều Chinh nhất quyết trả lời.

- Nhưng phòng trọ thế này làm sao mà sống được chứ – Long Sơn gắt nhẹ.

- Người ta sống được chẳng lẽ em không sống được. Bây giờ anh giúp em thuê phòng trọ, sau này thì sao, cuộc sống của em vẫn còn dài, không thể cứ dựa vào anh mãi như thế.

Ánh mắt cô long lanh lại nói ra những lời rất dứt khoát, tâm trí của Long Sơn cũng dịu lại. Anh thở dài:

- Được rồi. Nhưng em phải để anh phụ giúp em dọn dẹp nơi này.

Cô bật cười gật đầu.

Cả hai bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, chà sạch hết rêu trên tường, lau sạch từng viên gạch. Long Sơn còn mua sơn, sơn lại căn phòng cho thơm ngát hương hoa. Làm cả một buổi, cả hai người mệt nhoài nhìn thành tựu của mình.

- Đói rồi, anh mời em đi ăn cơm - Anh hổn hển nói.

Sau khi ăn uống no nê, Long Sơn lại đưa Kiều Chinh về nhà mà không hay có một chiếc xe chầm chậm theo chân họ. Ánh mắt đau đớn của người ngồi trong xe không rời mắt khỏi hai người.

Đến khi tiếng bước chân Long Sơn rời đi hẳn, Kiều Chinh mới quay lại thở dài, cô nhìn khắp căn phòng, tuy được sơn mới, nhưng trần nhà vẫn rất cũ kĩ, ẩm thấp. Ngoài vali quần áo, trong phòng chẳng có thứ gì. Cái lạnh lẽo bao trùm mọi thứ. Hoá ra cuộc sống của hầu như tất cả mọi người đều cơ cực và đáng sợ như vậy.

Kiều Chinh lôi vài cái áo và váy ra trải làm chỗ nằm, dùng áo khoác để đắp tạm.

- Rầm…

Cô giật mình nhổm dậy, một giọng nhừa nhựa say xỉn vang lên:

- Mở cửa cho tao mau lên.

Kiều Chinh run run nhìn cánh cửa cũng đang run lên bần bật, ổ khóa dường như sắp rơi ra.

- Mẹ nó! Tao bảo mày mở cửa cho tao mau lên – Gã say rượu vẫn lè nhè.

- Khốn khiếp! Ngày nào cũng như ngày nào, cứ uống rượu say là về phá giấc ngủ của người khác là sao? Sao không đâm đầu ra đường chết cho rồi đi – Một giọng đầy phẫn nộ vang lên từ phòng bên cạnh.

Thế là cả hai quay sang chửi mắng nhau. Cô sợ hãi bịt chặt tai lại.

Khu nhà trọ bỗng nhiên ồn ào rồi cũng bỗng nhiên im lặng. Không gian yên tĩnh đến mức, cô nghe được cả tiếng tim mình đập. Cô gục mặt xuống hai tay bật khóc. Tủi hổ và cô đơn khiến cô khóc mãi không thôi.

Long Sơn xin giúp cô vào trại trẻ mồ côi làm thêm sau giờ học. Ở đây cô giúp các sơ làm bếp, cũng bắt đầu học nấu ăn. Cuộc sống nói chung là tạm thời ổn thỏa.

Một hôm cô chợt thấy sắc mặt các em nhỏ vui tươi như đi hội, trên tay chúng đều có đồ chơi mới nên ngạc nhiên hỏi:

- Ở đâu mà các em có nhiều đồ chơi thế?

- Anh Phong cho tụi em đó chị – Bọn trẻ vô tư đáp.

- Anh Phong? – Cô chợt buồn khi nhắc đến cái tên này.

- Chị Kiều Chinh, anh Phong tốt lắm, anh ấy…

Thế rồi, mỗi đứa một câu ca ngợi “anh Phong” trước mặt cô.

- A! Anh Phong đến rồi kìa chị – Một em bé nhìn ra cửa lớp reo lên.

Kiều Chinh quay mặt lại nhìn dáng người ấy, gương mặt ấy. Người mà cô vẫn nhớ mong đang đi đến trước mặt cô bằng những bước chân vững chắc và ánh mắt đắm đuối nhìn cô không rời. Cô mím môi lờ anh đi, siết chặt quyển sách trong tay mình, quay người nói với lũ trẻ:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Tên truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ ĐáTác giả: Tiểu LiênThể loại: Truyện TeenTình

26-07-2016 10 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Thằng bé

Thằng bé

Đến con chó cũng còn có một cái tên.... *** - Ăn cướp! Bà con ơi, ăn cướp!!! Ông

30-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Chú chó con

Chú chó con

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như

01-07-2016