- Còn nhớ chú không?
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Kiều Chinh gật đầu. Cô bé vẫn còn nhớ, ba cô đã từng mời chú ấy đến nhà chơi, chú còn tặng cô bé một con búp bê rất đẹp nữa.
- Con ngoan đi, chỉ cần ba con chịu trả lại số tiền đó cho chú, chú sẽ thả con về ngay, giờ thì lên giường ngủ tiếp nha. Con nhìn xem, bên ngòai trời vẫn còn tối lắm. Trẻ con mà không ngủ, sẽ bị ma bắt đó. Uống li sữa đi rồi ngủ nào.
Chú ấy thật tốt. Kiều Chinh không hoài nghi uống hết li sữa, cô bé được bế đặt lên giường. Kiều Chinh từ từ ngủ thiếp đi.
Bên tai Kiều Chinh dường như vẫn thì thầm hai tiếng: “Xin lỗi”.
Kiều Chinh giật mình thức dậy, cảm giác không gian trong căn phòng của chính mình xa lạ và lạnh lẽo vô cùng. Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy dài xuống mặt cô, mái tóc bết lại. Tim đập thật nhanh khiến hơi thở cô vừa nóng vừa dồn dập. Ấn tượng về người đàn ông đó giống như một ký ức đã ngủ quên bị đào bới trở lại.
Kiều Chinh trở nên hoang mang. Người đàn ông trong giấc mơ mang khuôn mặt của ba Cảnh Phong trên bia mộ. Cô ớn lạnh, linh cảm thấy những điều chẳng lành đang đến gần. Đầu óc mơ hồ sợ hãi, cô bỗng liên hệ mối quan hệ giữa gia đình Cảnh Phong với gia đình cô, có khi nào cái chết của ba anh có liên quan đến cô hay không? Vậy thì gia đình anh li tán, anh phải bước chân vào con đường phiêu bạt này, lẽ nào có liên quan đến cô?
Cô nhắm mắt cố gắng nhớ rõ lại gương mặt người đàn ông trong giấc mơ kia, nhưng gương mặt hiện rõ lại là gương mặt trên bức hình ở ngôi mộ của ba Cảnh Phong. Là ông ta không sai.
Vẫn sợ bản thân nhầm lẫn lần nữa, cô quyết định tìm lại album hình hồi nhỏ. Kiều Chinh nhanh chóng nhập mật mã rồi bước vào phòng ba cô. Cô lần mở từng bức hình, cố gắng tìm kiếm khuôn mặt người đàn ông đó.
Rồi tim cô thắt lại khi nhìn thấy ông ta trong một bức hình tập thể, ông ta có vẻ là một người bạn thân thiết của ba mẹ cô.
Cả người cô run lên.
- Ai? – Giọng mẹ cô đột ngột vang lên.
- Mẹ, là con - Cô nói khẽ.
- Sao con không ngủ mà lại ngồi đây? - Mẹ cô lo lắng hỏi.
- Con không ngủ được nên xuống đây xem lại đống hình hồi nhỏ. Mẹ, chú này là ai? Con thấy quen quen nhưng không nhớ.
Bà Kim Xuân hơi nhíu mày nhìn bức hình hồi lâu rồi như nhớ ra bèn đáp:
- Đây là chú Cảnh Hàn, chú ấy là bạn học cũng là đồng hương với ba con. Từ hồi ông bà con mất, ba con ít về quê nên không gặp nhau. Nghe đâu nhà chú ấy chuyển lên đây sống, cũng kinh doanh gì đó. Do làm ăn mà gặp lại nhau, ba con lúc đó hay mời chú ấy về nhà mình chơi lắm. Nhưng về sau ít thấy chú ấy đến, mẹ nghe nói chú ấy làm ăn thất bại rồi buồn rầu sinh bệnh mà mất. Ba con cũng buồn mất một thời gian, mẹ thấy ba con cứ nhốt mình trong phòng này mãi không chịu ra ngoài.
- Vậy sao? – Tuy nghe mẹ giải thích như thế nhưng trong lòng Kiều Chinh lại có cảm giác có điều gì đó không đúng lắm, cô trầm tư hồi lâu rồi quyết định hỏi thẳng mẹ mình – Mẹ! Có phải con từng bị bắt cóc không?
Bà Kim Xuân giật mình hỏi:
- Sao con biết. Con đã nhớ ra rồi sao?
- Nghĩa là sao ạ? – Kiều Chinh hoang mang hỏi lại.
- Năm chín tuổi, con bị người ta bắt cóc, cũng may bọn chúng chỉ cần tiền nên khi ba con đưa tiền cho chúng, thì chuộc được con về, chỉ có điều lúc đó con sợ hãi quá ngất đi, khi tỉnh dậy không nhớ gì đến vụ bắt cóc nữa.
Cô gật đầu, không hỏi gì thêm rồi đi ra khỏi phòng, nhưng vừa đi lên cầu thang cô vừa đã trầm mặc suy nghĩ. Mọi chuyện năm đó thật ra là sao, vì sao ông Cảnh Hàn là bạn thân với ba cô mà lại đi bắt cóc cô như thế? Nếu ông ấy chỉ nhất thời nghĩ quẩn muốn có tiền cứu công ty, vậy thì khi thả cô về, ông ấy đã ra sao? Vì sao mà chết? Ba cô lí nào không cho người điều tra chân tướng kẻ bắt cóc?
Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ như một điềm gở cho những chuỗi ngày đau khổ tiếp theo.
Ngày hôm sau, Kiều Chinh quyết định quay lại nghĩa trang lần nữa, cô muốn nhìn kĩ lại bức ảnh ba Cảnh Phong, xác định ông có thật sự là Cảnh Hàn hay không? Và ông có phải là người đàn ông đã bắt cóc cô năm xưa hay không?
Khi cô đứng trước bia mộ của ông Cảnh Hàn, nhìn cái tên trên mộ bia, sắc mặt cô tái xanh. Rõ ràng gương mặt của người bắt cóc cô năm xưa hiện rõ trong đầu cô chính là ông Cảnh Hàn.
Trong nhà hàng của một khách sạn yên tĩnh, Kiều Chinh lơ đãng nói:
- Dù là con, nhưng em thật sự không hiểu rõ ba mình cho lắm - Kiều Chinh trầm tư nói.
Khung cảnh xung quanh dường như lạnh lẽo dần đi sau câu nói của cô.
- Vậy sao? – Cảnh Phong lạnh nhạt đáp.
- Còn anh thì sao Cảnh Phong? Anh có hiểu được ba anh không? – Kiều Chinh nhìn thẳng vào mắt Cảnh Phong hỏi.
Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ gần hết đôi mắt, giọng anh khàn khàn:
- Ba anh là người cha tốt nhất trên đời. Dù anh chưa thật sự hiểu hết ông ấy, nhưng anh tin ông đối với tất cả mọi người đều thật lòng, luôn tốt với tất cả mọi người và đặc biệt yêu thương gia đình. Là một người đàn ông có trách nhiệm…
Cảnh Phong nói về ba mình với giọng trầm buồn nhưng vẫn xen lẫn niềm tự hào và sự nuối tiếc. Cô nhìn anh thật lâu. Phải rồi, dù quá khứ có ra sao, ba Cảnh Phong là người thế nào thì cũng là quá khứ. Cô và Cảnh Phong mới là tương lai của nhau. Cô bèn cười với Cảnh Phong rồi kết thúc chủ đề này ở đây. Từ lúc đó cô đã quyết định sẽ không bao giờ rời tay khỏi tay anh nữa.
Khi cả hai ra về, cửa phòng họ vừa mở ra, Cảnh Phong bất ngờ ôm lấy eo Kiều Chinh, xoay người cô đối diện với anh, đóng sập cánh cửa lại. Anh nhanh chóng đặt môi mình lên môi cô. Trước đây, nụ hôn này luôn khiến cô luôn chìm đắm, thế nhưng bây giờ thì không thể, lần này cô hoàn toàn chết lặng.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Kiều Chinh thấy bóng ba cô cùng một cô gái lạ, họ ôm eo tình tứ đi vào trong một gian phòng ở hành lang đối diện.
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì Cảnh Phong đã giữ tay cô lại, nhìn cô bằng một ánh mắt né tránh. Cô phẫn nộ, anh đang cố tình bao che một bí mật không ra gì trong căn phòng kia. Liếc nhìn cánh tay anh đang giữ chặt tay mình, cô hít một hơi thật mạnh, vung mạnh tay ra.
Cô bước thật nhanh về phía căn phòng đó, nơi cánh cửa phòng vẫn chưa đóng lại được bao lâu. Cảnh Phong bước nhanh hơn cô, lần nữa chụp lấy tay cô giữ lại:
- Em có biết khi mình mở cánh cửa đó ra thì hậu quả sẽ ra sao không?
- Sẽ có hậu quả gì chứ? Anh nói thử xem? – Vẻ mặt bi thương, cô hỏi anh.
- Em có nghĩ đến mẹ em không?
Kiều Chinh sững sờ trước mấy lời này của Cảnh Phong.
Chẳng người đàn bà nào có đủ sức chịu đựng trước tin bị chồng phản bội, nhất là khi người đàn bà đó lại rất mực yêu thương, tin tưởng chồng mình. Mẹ cô là người phụ nữ đài các, từ nhỏ bà đã sống trong giàu sang, nhung lụa. Cha mẹ mất để hết toàn bộ gia sản cho bà nhưng mẹ cô đều giao hết cho chồng quản lí. Bà tin tưởng chồng một cách vô điều kiện. Ba cô cũng nhờ số tiền đó mà sự nghiệp ngày càng phát triển, có thể nói, gia sản của gia đình cô có được như ngày hôm nay đều là công của mẹ cô. Một người vợ như thế, trước tin chồng phản bội, chắc chắn sẽ gục ngã.
Kiều Chinh đưa hai tay ôm mặt, từ từ ngồi xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn tay, cả thân hình run lên nức nở. Đau khổ và chua xót. Người ba mà cô rất mực yêu thương kính trọng, người luôn yêu vợ thương con, biết lo lắng cho gia đình, vậy mà…
Cảnh Phong lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cô, khẽ nói:
- Anh đưa em về.
Đúng lúc đó, cô dứt khoát xoay người bước thẳng đến căn phòng kia. Hít một hơi thật sâu, cô kéo mạnh cánh cửa ra. Hai người bên trong giật mình quay lại. Cô chết lặng. Trước mắt cô, nhân tình của ba cô đang phô ra hết vẻ quyến rũ của mình trong tấm áo ngủ mỏng manh. Nhân tình nhỏ xinh đẹp của ba cô cũng là người bạn thân vừa mới trở mặt với cô không bao lâu trước.
- Các người… - Cô lắp bắp nói.
Lời nói của cô tắc nghẽn như bị nỗi đau đớn chặn đứng chỉ có ánh mắt phẫn nộ là nói thành lời. Ba cô đẩy Cẩm Tú ra khỏi người ông, Cẩm Tú cũng vội kéo lại vai áo, sắc mặt tái xanh vì xấu hổ, chỉ biết cúi đầu.
Ông Nghiêm đứng dậy, chỉnh lại áo quần rồi nhìn con gái gọi khẽ:
- Con nghe ba nói đi.
Kiều Chinh lắc đầu dứt khoát quay bước. Cô đi như chạy bỏ ngoài tai tiếng gọi của những người phía sau và cả tiếng khóc nức nở của chính mình.
Chương trước | Chương sau