- Đó là chuyện của hai người, tôi không muốn nghe – Kiều Chinh lạnh lùng ngắt lời, cô cảm thấy nghẹt thở trước lời nói của Cẩm Tú. Cẩm Tú hồn nhiên hay nhõng nhẽo với cô, luôn nghịch ngợm với mọi người hóa ra chỉ là giả tạo. Làm người ai mà chẳng có bản tính riêng, chỉ là cô không chấp nhận được việc mình bị lừa dối. Trong khi cô luôn xem Cẩm Tú là người bạn tốt nhất thì Cẩm Tú lại xem cô như đối tượng để mà ghen tị.
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Kiều Chinh, mình hiện giờ đang làm thêm ở chỗ ba bạn – Cẩm Tú đột nhiên chuyển đề tài.
- Yên tâm đi, mình sẽ không kể mọi chuyện với ba mình đâu. Tú cứ yên tâm ở lại đó làm việc – Kiều Chinh lạnh lùng đáp.
- Kiều Chinh, Cảnh Phong thật sự không thích hợp với bạn đâu. Mình hợp với anh ấy hơn bạn nên mình nhất định sẽ chiếm lấy anh ấy cho riêng mình. Cảnh Phong không từ chối nụ hôn của mình tức là anh ấy cũng có cảm giác với mình, mình không muốn bạn cứ tiếp tục đem lòng yêu anh ấy để rồi đau khổ.
- Yên tâm đi. Chỉ cần hai người tránh xa tôi một chút là được. Chuyện của hai người, hai người nên tự giải quyết lấy.
Nói xong cô đứng dậy đi về.
Kiều Chinh vừa bước ra khỏi tiệm cà phê thì đã nhìn thấy Cảnh Phong ở trước mặt, vẻ điềm nhiên lạnh lùng vẫn không thay đổi. Kiều Chinh cắn môi, đứng im tại chỗ, cúi mặt nhìn xuống đất cho đến khi bóng Cảnh Phong phủ trùm lên cô.
- Nếu em muốn anh theo em vào tận lớp học thì cứ thử trốn đi lần nữa xem.
- Anh là vệ sĩ của tôi chứ không phải là thầy giáo của tôi. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ tôi chứ không phải là đe dọa hay dạy dỗ tôi. Anh nên biết thân biết phận thì hơn – Kiều Chinh trút hết đau buồn cùng giận dữ trong cuộc nói chuyện với Cẩm Tú lên anh.
Nói xong cô hất mặt bước qua anh, cố tình tông vào anh rồi đi thẳng.
Không còn tâm trạng học tiếp nữa, cô chạy xe ngang qua Cảnh Phong rồi đi thẳng ra đường. Thay vì về nhà, Kiều Chinh quyết định đi mua sắm. Cô không có thói quen mua sắm, việc mua sắm đồ cho cô thường là do mẹ cô làm. Hôm nay cô quyết định đi mua sắm để xả hết bực dọc trong lòng.
Đàn bà mua sắm vốn là cực hình của đàn ông.
Kiều Chinh vào cửa hàng thử hết bộ này đến bộ khác, cô cũng không nhớ mình thử bao nhiêu bộ. Cảnh Phong vẫn ngồi một bên nhìn cô mà chẳng có chút biểu hiện chán nản nào. Trong khi đó, mấy cô bán hàng lại mải mê ngắm anh. Kiều Chinh thử đồ chán chê rồi lôi chiếc thẻ vàng trong túi ra đưa cho mấy cô bàn hàng. Mấy cô nhân viên lúc đầu hơi e dè nhìn cô. Họ liên tục liếc mắt về phía Cảnh Phong xem thái độ của anh thế nào nhưng nhìn cái thẻ vàng trong tay cô, họ liền cười tít mắt nói:
- Em thật may mắn khi có bạn trai vừa đẹp trai lại hào phóng như thế. Chắc cậu ấy yêu em lắm.
Kiều Chinh nghe xong thì sầm mặt lại, cô giật cái thẻ và rồi bảo:
- Không mua nữa.
Mấy cô nhân viên chết sững, miệng há hốc nhìn Kiều Chinh không chớp mắt. Kiều Chinh mặc kệ ánh mắt đang dần chuyển sang phẫn nộ của họ chỉ cười nói:
- Để tôi nói cho các chị biết, anh ta là vệ sĩ của tôi. Bạn trai tôi ư? – Kiều Chinh liếc về phía Cảnh Phong, cô nhếch môi khinh khỉnh – Anh ta xứng sao?!
Nói xong cô đút thẻ vào túi bỏ đi một mạch.
Kiều Chinh lại tiếp tục đi dạo hết một vòng trung tâm mua sắm, cô mua rất nhiều thứ, đương nhiên người xách là Cảnh Phong. Kiều Chinh đi trước, Cảnh Phong đi sau khệ nệ xách đồ, trông chẳng khác nào mấy nàng công chúa chảnh chọe. Đã vậy, cô còn quay sang anh cảnh cáo một câu:
- Nếu thiếu một món thì xem như nhiệm vụ không thành, anh có thể biến đi được rồi đó.
Cảnh Phong vẫn im lặng tiếp tục theo sau cô, đến khi không thể mang được nữa anh mới gọi cho Hải bảo:
- Cho một người lái xe đến chở đồ giúp anh.
Khi Kiều Chinh nhìn thấy Cảnh Phong hai tay trống không, cô trợn mắt hỏi:
- Đồ đâu hết rồi?
- Yên tâm, anh cũng muốn giữ công việc của mình, nên sẽ không để mất của em một món đồ nào cả đâu, em cứ thỏa thích mua đi – Cảnh Phong mỉm cười hấp háy mắt nhìn cô đáp.
Kiều Chinh thừa nhận, mỗi khi nhìn thấy Cảnh Phong cười, cô không tài nào thoát được sự thu hút của anh. Nó giống như là ánh nắng chiếu rọi khắp thế gian làm bừng lên niềm hạnh phúc từ những nơi đau khổ nhất.
Đột nhiên hứng thú muốn mua sắm và đày ải anh, cô quên mất cái bụng đói meo của mình. Cô đang thừ người suy nghĩ thì Cảnh Phong đã kéo cô lôi đi.
Chương trước | Chương sau