- Kiếp trước Cảnh Phong mắc nợ gì bạn hả, tại sao bạn cứ đeo bám khiến anh ấy liên tiếp gặp nạn?! Lần này là lần thứ ba rồi nên vết thương mới thành ra nghiêm trọng thế này. Chẳng may bị nhiễm trùng, cánh tay này mãi mãi sẽ không dùng được nữa.
bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Kiều Chinh khẽ run run, cổ họng khô khốc không thể nói thành lời. Cô không ngờ sự xuất hiện của mình trong cuộc đời anh lại mang đến cho anh nhiều rắc rối như thế.
Cẩm Tú lau người cho Cảnh Phong xong, thân nhiệt của anh cũng tạm ổn định lại, cô bèn đứng dậy đi mua thuốc. Kiều Chinh ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt của anh, lòng cô nhói đau. Gương mặt anh dường như hóp lại, gầy hơn trước, thân thể còn có thêm nhiều vết bầm. Thế giới của anh, cô hoàn toàn không biết, một thế giới đáng sợ với chém giết, đổ máu, thanh toán lẫn nhau. Cô yêu anh là sai sao? Muốn ở bên anh lại đem phiền phức đến cho anh sao? Vì sao? Cả cơ hội được yên lặng ở bên anh mà cô cũng không thể có được ư? Nước mắt đau xót không ngừng tuôn lã chã trên gương mặt xinh đẹp của cô. Chúng rơi xuống thân thể nóng hổi của Cảnh Phong lại trở nên lành lạnh đánh thức cơn mê man, anh hé mắt nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô liền đưa tay chạm vào.
- Đừng khóc, đừng vì anh mà khóc.
Chưa từng có ai vì anh mà khóc. Vậy mà cô lại vì anh mà khóc, khóc đau lòng đến như thế. Tại sao người khóc vì anh lại là cô?
Kiều Chinh ngây người, cô khẽ run trước cái chạm nhẹ của Cảnh Phong, ngước đôi mắt đầy nước nhìn anh. Cô lặng im để trái tim mình run lên xao xuyến.
- Vì sao lại yêu anh? – Cảnh Phong thều thào hỏi – Cho anh một lí do đi.
- Nếu như tình yêu có thể lên tiếng, anh chắc sẽ biết được lí do. Còn em, em chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi, trái tim em hiện giờ chỉ có hình bóng anh – Cô nắm lấy bàn tay Cảnh Phong đang áp vào má mình.
- Kiều Chinh, em chưa biết con người anh thế nào đã vội đặt tình yêu vào. Nếu một ngày em phát hiện anh dối lừa em, làm tổn thương em hay ở bên cạnh anh, em sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhiều đau khổ thì em có hối hận không?
- Anh! Em không biết tương lai sau này sẽ ra sao. Em cũng không biết anh có lừa dối em hay không? Ở bên anh em có nguy hiểm và đau khổ hay không? Nhưng em biết, em yêu anh. Trái tim con người có nhiều ngăn, ngăn rụt rè, ngăn hèn nhát, ngăn dũng cảm, ngăn lí trí… Để yêu một ai đó, họ phải sử dụng một ngăn trong trái tim mình. Em dùng ngăn dũng cảm trong trái tim em để yêu anh, lấy hết sự dũng cảm của cả đời em để yêu anh. Cho nên, khi anh nói ra những điều này, em càng tin tưởng vào tình yêu của mình. Nếu anh lừa em, anh sẽ không lo nghĩ cho em như thế. Cho nên anh à, dù mai này ra sao, em đau khổ và gặp nguy hiểm thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh anh, em sẽ không hối hận. Chỉ cần anh cho em cơ hội được yêu anh là đủ rồi.
Cả người Cảnh Phong run lên, anh trân trân nhìn cô. Trong khoảnh khắc, lời nói chân thành của cô như biến anh thành chàng trai trẻ đầy ước mơ về hạnh phúc và tình yêu, không phải con người đầy hằn thù và tổn thương nữa.
Kiều Chinh nhìn anh đang ngây người, luồn từng ngón vào tay anh, siết chặt lại, cô khẽ hỏi lần nữa:
- Có được không anh? Có thể dành cho em một vị trí trong trái tim anh không?
Cô nhìn anh chờ đợi, đôi mắt đẫm lệ nồng cháy tình yêu, lí trí của anh đã bị ánh mắt ấy thiêu rụi, trái tim lại thổn thức dâng lên tình cảm bao trùm tất cả con người anh. Anh khẽ luồn tay qua eo ôm cô, cảm nhận sự ngọt ngào và cảm giác an toàn mà cô mang lại.
- Cho anh một chút thời gian được không?
- Được – Kiều Chinh khẽ gật đầu trên vai anh đáp. Đây là lời hứa hẹn ngọt ngào nhất mà cô từng biết.
“Có sống mới biết cuộc sống tươi đẹp, có yêu mới biết tình yêu mãnh liệt biết chừng nào, hãy sống vì một người và hãy yêu vì người đó chỉ có thể là anh” – Cô thích câu nói này và giờ khắc này, Kiều Chinh đã chắc chắn một điều: người cô yêu nhất, đáng để cô đánh đổi nhất là anh.
Cẩm Tú vừa đi, cô chợt nhớ ra là quên dặn Kiều Chinh vài điều khi chăm sóc người ốm nên quay lại. Nào ngờ chứng kiến một cảnh tượng mà cô không hề mong đợi. Cô lặng lẽ nép vào một góc, dựa người vào tường, ngửa mặt lên cao ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra:
- Cảnh Phong! Em hi vọng là anh đang đóng kịch.
Khi Kiều Chinh đã rời đi, Cảnh Phong ngã người trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà. “Cảnh Phong! Kiều Chinh là con bài tốt nhất của chúng ta hiện nay. Anh đừng chần chừ nữa”, lời của Hải đêm qua không ngừng thôi thúc anh. Bàn tay Cảnh Phong siết chặt, mắt anh nhắm lại. Có những thứ một khi đã quyết định rồi thì không còn cơ hội quay đầu lại. Anh bất giác thấy đầu óc mình trống rỗng, kéo hộc bàn lấy ra một khung hình. Trong khung hình là nụ cười hạnh phúc của ba mẹ và em gái anh. Nếu không phải vì bị kẻ đó lừa, ba anh cũng không đến nỗi ngồi tù rồi phẫn uất mà tự vẫn, nhà cửa cũng không bị tịch thu, em gái anh chắc chắc sẽ không chết. Mẹ anh cũng không vì thế mà phát điên, anh cũng không phải sống cuộc sống giang hồ rẻ rúng này. Món nợ này là kẻ đó nợ anh, anh nhất định phải bắt hắn trả lại gấp đôi.
Cảnh Phong nhấc điện thoại lên gọi cho Cẩm Tú, Cẩm Tú vừa nhấc máy, anh đã khàn giọng hỏi ngắn gọn:
- Em đã thấy?
- Em đã thấy anh ôm cô ấy – Cẩm Tú nghèn nghẹn giọng đáp, im lặng vài giây mới nói tiếp – Cảnh Phong, anh nói cho em biết đi, đó không phải là sự thật đúng không? Là anh đang làm theo kế hoạch của anh Hải đúng không?
Cảnh Phong im lặng, khoảnh khắc này như bóp nghẹn trái tim Cẩm Tú.
- Đúng thế – Cảnh Phong cuối cùng cũng trả lời.
Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, cô vội nói:
- Cảnh Phong! Em sẽ giúp anh. Bởi vì, em yêu anh.
Chương trước | Chương sau