Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 10

↓↓
Yêu là điều tự nhiên nhất

- Cốc… Cốc…

Cẩm Tú thấy trưa rồi mà Kiều Chinh vẫn chưa xuống ăn cơm bèn đi lên lầu gọi cô xuống, nhưng gõ cửa không thấy trả lời đành mở cửa đi vào. Kiều Chinh đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, mông lung nhìn về một điểm nào đó.

- Này – Cẩm Tú lay nhẹ – Bạn sao thế?

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Kiều Chinh giật mình, bất giác đỏ mặt, bối rối cúi đầu lảng tránh:

- Đâu có, tại vì buồn chán quá thôi.

Trầm mặc một chút, Kiều Chinh lưỡng lự liếc nhìn Cẩm Tú, cuối cùng mở miệng hỏi:

- Theo bạn hai con người ở hai thế giới khác nhau, liệu có thể yêu nhau được không?

- Ngốc à, tình yêu là thứ duy nhất trên thế gian này không có sự phân biệt. Dù hoàn cảnh hai người khác biệt thế nào thì yêu chính là yêu. Chỉ người đó mới khiến Chinh muốn hòa mình vào thế giới của họ, chỉ có người đó mới khiến Chinh cảm thấy mong ngóng, nhớ nhung và chờ đợi – Cẩm Tú tươi cười giảng giải, ánh mắt cô vụt sáng, hai má hồng hồng.

Tuy chưa từng trải, nhưng Kiều Chinh cũng có thể hiểu được vẻ mặt khi nói về tình yêu của Cẩm Tú là vẻ mặt của người đang yêu. Cô hơi nghiêng mặt nhìn Cẩm Tú, ánh mắt trêu đùa, khóe miệng tinh nghịch nói:

- Ai da, có người đang yêu.

Đến lượt Cẩm Tú đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng Kiều Chinh vẫn tò mò:

- Đồ ngốc mới tin Tú, mau khai thật đi.

Cẩm Tú vẫn một mực lắc đầu.

- Không khai phải không? Hãy xem mình trừng phạt nhé.

Kiều Chinh giơ năm ngón tay trước mặt Cẩm Tú, sau đó lao đến cô khiến Cẩm Tú hốt hoảng né tránh rồi van xin. Nụ cười rộn rã khắp căn phòng. Chẳng ai ngờ rằng đến một lúc nào đó, hai người họ trở thành hai người của một thế giới khác, một thế giới đầy oán thù, yêu hận.

- Mà sáng nay Chinh đi đâu vậy? – Sau một lúc, Cẩm Tú mệt nhoài nằm lăn trên giường Kiều Chinh thở dốc rồi hỏi.

- Mình đi thăm anh Cảnh Phong – Kiều Chinh thật thà đáp.

- Cái gì? – Cẩm Tú giật mình quay lại nhìn Kiều Chinh.

Kiều Chinh cười ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi nha, hôm đó mình nghe Tú nói chuyện qua điện thoại, hôm sau vô tình thấy mọi người trong bệnh viện, cho nên… mình biết bạn và anh Phong không muốn mình thấy áy náy. Không biết thì thôi, đã biết thì mình không thể giả vờ được. Mình quyết định đến chăm sóc Cảnh Phong cho đến khi tay anh ấy bình phục.

- Chinh không cần phải làm thế…

Trong lòng Cẩm Tú bỗng xuất hiện một linh cảm mơ hồ, cô lưỡng lự nhìn Kiều Chinh nói:

- Chinh à, Cảnh Phong là dạng người nào thì bạn cũng biết rồi. Mình không muốn bạn đến quá gần anh ấy. Chuyện lần trước xem như bài học rồi.

Kiều Chinh chớp khẽ mí mắt, cô gật đầu nói khẽ:

- Mình sẽ cân nhắc.

Cảnh Phong cuối cùng đã được ra viện. Mấy ngày nay, Kiều Chinh không đến nữa, không bị ai làm phiền, đáng lí nên vui mừng thì lòng anh lại có cảm giác hụt hẫng. Vô thức anh cười nhạt khi nghĩ đến lời cô hứa sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh lành lặn trở lại. Trên đường về nhà, Thái hỏi Cảnh Phong:

- Anh Phong, hôm qua ông chủ nhắn em gửi lời hỏi thăm đến anh. Ông ta nói bận quá nên không đến thăm anh được.

- Chuyển lời giùm anh cám ơn ông ấy. Thời gian ông ta cho anh nghỉ thật là thích hợp – Cảnh Phong nhếch mép cười.

- Anh Phong, anh định thế nào? Tiếp tục ở lại hay ra đi, anh đi rồi, tụi em sẽ đi theo anh – Hải đang lái xe cũng lên tiếng nói.

- Không cần. Tất cả đều là tâm huyết mà anh bỏ ra, hai người coi như thay anh chăm sóc nó cho thật tốt là được. Chuyện của anh, anh tự giải quyết – Cảnh Phong xua tay.

- Nhưng em sợ ông chủ lại cho người đến nữa – Thái lo lắng nói – Ông ta muốn diệt cỏ tận gốc.

- Ông ta sẽ không còn cơ hội đâu. Sau này anh đi rồi, hai đứa cũng nên cẩn thận hơn.

- Anh Phong, vậy bước tiếp theo anh sẽ làm gì? – Thái nhìn Cảnh Phong tò mò hỏi.

- Điều anh muốn là tìm ra điểm yếu của lão Nghiêm. Nhưng lão cáo già quá kín tiếng – Cảnh Phong trầm mặc hơn.

- Kế hoạch đã làm xong chưa? – Cảnh Phong đột nhiên hỏi Thái.

- Dạ rồi, anh yên tâm, em đã làm theo lời anh, chắc chắn đến lúc đó con cáo sẽ bị sập bẫy của chúng ta.

- Anh Phong, vẫn dùng Kiều Chinh à? - Hải lên tiếng.

- Uhm… Nếu không dùng cô ấy, chúng ta sẽ tốn nhiều công sức hơn nữa – Cảnh Phong khàn giọng xác nhận.

- Anh đã làm gì mà Kiều Chinh mấy ngày nay chẳng xuất hiện vậy? – Hải chợt hỏi đầy ngụ ý.

- Hôn… - Cảnh Phong đáp ngắn gọn rồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính xe.

- Cái gì? – Thái và Hải sửng sốt.

Chưa bao giờ họ thấy Cảnh Phong gần gũi bất cứ cô gái nào, đừng nói là ngắm nhìn, anh thậm chí không thèm liếc một cái, vậy mà lại nói ra từ đó với ngữ khí nhẹ nhàng như thế.

- Có phải vì vậy mà mấy ngày nay cô ấy không đến không? – Thái e dè.

- Ừ - Cảnh Phong vẫn hững hờ đáp.

- Chỉ sợ cô ấy sẽ không đến nữa đâu – Thái thở dài.

- Không phải là không đến nữa mà là đến rồi – Hải khẽ cười, mắt hướng về phía trước cửa nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh đang đứng dưới cổng chờ đợi.

Trời đổ nắng gay gắt. Trước cổng nhà Cảnh Phong không hề có một bóng cây. Kiều Chinh ngốc nghếch đứng im một chỗ khiến làn da trắng hồng ửng đỏ, mái tóc đen xõa ánh lên dưới nắng, trông cô càng trở nên yêu kiều hơn.

Lúc đó, Kiều Chinh vẫn đang mải chìm trong suy nghĩ, lát nữa gặp Cảnh Phong cô nên nói điều gì? Vừa nhìn thấy ba người họ, cô nhoẻn miệng cười vui vẻ:

- Mọi người đã về rồi!

- Em đến đây làm gì? – Cảnh Phong lạnh lùng hỏi.

- Em đến bệnh viện thăm anh, nhưng người ta bảo anh xuất viện rồi vậy là em đến đây – Kiều Chinh bước lại gần anh trả lời.

- Tôi khỏi rồi, em có thể về - Cảnh Phong vẫn lạnh nhạt đáp rồi bước thẳng vào cánh cửa đã mở sẵn.

Kiều Chinh cúi mặt buồn bã, lặng nhìn theo bóng Cảnh Phong.

- Vào trong đi – Hải lấy hành lí xuống xe, nhìn cô giục – Mặc kệ anh ấy.

Kiều Chinh gật đầu đưa mắt tỏ ý cám ơn Hải rồi nhanh nhẹn đón lấy một túi hành lí trong tay Hải, theo chân anh bước vào. Hải xem như không thấy ai trong nhà, tiếp tục bảo Kiều Chinh:

- Giúp anh đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.

- Dạ - Kiều Chinh nhanh nhẹn làm theo.

Đợi Kiều Chinh đi xuống dưới nhà, Cảnh Phong mới nhìn Hải, đợi một lời giải thích.

- Anh hãy nhớ vết chém ngày hôm nay anh chịu đựng là vì cái gì. Đã đi đến bước hi sinh bản thân như thế, đừng vì một phút yếu lòng mà từ bỏ - Hải nhìn chằm chằm Cảnh Phong nói.

- Anh không từ bỏ, chỉ thấy bây giờ không cần thiết phải quá gần gũi với cô ấy thôi – Cảnh Phong thờ ơ đáp.

- Cũng phải. Em đã sắp xếp người giới thiệu anh với ông ta rồi. Em biết xưa nay anh rất tự tin vào khả năng của mình nhưng anh đừng quên, lão ta là một con cáo già. Lão thà vứt bỏ một nhân tài chứ không muốn để mình bị bắt thóp. Dù cho hiện tại anh và ông chủ li khai với nhau, nhưng lí do ấy không đủ để lão chịu nhặt anh về làm việc cho lão được – Hải hướng ánh mắt ra sau nhà, nói khẽ – Cho nên em đã sắp đặt một kế hoạch khác...

Hải nói sơ qua kế hoạch của mình cho Cảnh Phong và Thái biết, đang nói giữa chừng thì Kiều Chinh đi lên, cả ba im bặt.

- Em đã bỏ quần áo bẩn vào máy giặt rồi, nhưng mà… – Cô ngượng ngùng đỏ mặt lí nhí – Em không biết làm thế nào để nó hoạt động cả.

Hải bật cười đứng dậy bảo cô:

- Để anh dạy em.

Cô đành ngoan ngoãn đi theo sau Hải. Hải vừa đi vừa nói:

- Em giúp anh nấu cơm được không?

- Em không biết nấu cơm – Kiều Chinh xấu hổ nói.

- Không sao, giúp anh nhặt rau là được rồi – Hải cười cảm thông bảo.

Kiều Chinh nhìn Hải với ánh mắt cảm kích vô cùng, cô nghe Hải bảo gì liền làm theo.

- Cơm nấu xong chưa? – Giọng Thái chợt vang lên khiến cả hai giật mình quay lại, không ngờ Cảnh Phong cũng đứng ở đó, ánh mắt anh nhìn lướt qua họ, tuy không nói gì nhưng thần sắc không được vui.

- Cơm nấu sắp xong rồi – Hải tự nhiên đáp – Ngồi xuống bàn luôn đi.

Cảnh Phong nhẹ nhàng ngồi xuống ghế chờ đợi, nhưng Thái thì không, anh dằn mạnh cái ghế, liếc Kiều Chinh vẻ khó chịu. Kiều Chinh cúi gằm mặt, thái độ thù địch của Thái càng khiến cô khó xử hơn.

- Mặc kệ cậu ta – Hải an ủi cô.

Nấu cơm xong, cô nhìn họ nói:

- Mọi người ăn cơm vui vẻ, em phải về nhà rồi.

- Khoan đã – Kiều Chinh đang quay người định rời khỏi thì Hải đã kêu lên.

- Sao ạ? – Kiều Chinh trong lòng bỗng xuất hiện một tia vui mừng.

- Anh và Thái có chuyện gấp phải đi. Tay anh Phong vẫn còn chưa lành, chưa thể tự gắp thức ăn. Em giúp bọn anh nhé – Hải đề nghị.

- Được ạ - Kiều Chinh gật đầu.

- Không cần – Cảnh Phong bất ngờ lên tiếng chặn lời Hải.

- Vậy em về đây – Cô lí nhí.

- Đừng nghe anh ấy. Cánh tay anh ấy nếu cử động quá mạnh thì sẽ phải vào viện nữa đó – Hải nhìn cô buông lời đe dọa.

Hai người đó đã đi từ lâu nhưng cô vẫn bối rối, ngượng ngập.

- Còn đứng đó làm gì, không phải em giúp tôi ăn cơm sao? – Cảnh Phong đột ngột lên tiếng khiến Kiều Chinh giật mình, vội vàng đến giúp anh ăn cơm.

Nhìn cảnh cô giúp anh ăn cơm mà gương mặt cứ cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, anh nhớ đến em gái nhỏ của mình, mỗi khi phạm lỗi gì đó sợ bị trách phạt đều dùng vẻ tội nghiệp như thế này đến gặp anh. “Anh Hai! Em xin lỗi, anh đứng mách mẹ nha”. Anh chưa bao giờ quên giọng nói trong trẻo, vừa làm nũng vừa cầu xin đó. Anh hận kẻ đó vô cùng. Vì ông ta, gia đình anh mới tan nát. Ba chết, mẹ suy sụp, em gái hoảng sợ mà đổ bệnh, một đứa bé trai chỉ mới mười mấy tuổi như anh có thể làm gì??? Cảm giác bất lực khi không thể làm gì hóa giải nỗi đau của gia đình khiến anh đau đớn ngày này qua ngày khác. Cuối cùng em gái anh qua đời vì không có tiền chữa trị, mẹ anh từ đó cũng phát điên.

Bàn tay trái của Cảnh Phong siết chặt lại, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt Kiều Chinh.

- Anh sao vậy? - Cô ngây ngô hỏi.

Cảnh Phong hất đổ chén cơm cô đang cầm, đứng bật dậy bỏ về phòng. Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong bỏ đi, trong lòng buồn bã, khóe mắt đột nhiên cay cay. Có lẽ người biết chuyện sẽ cười cô ngốc nghếch, vì sao lại phải hạ mình như thế. Chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời. Kiều Chinh ngồi dậy, thu dọn mọi thứ cho gọn gàng, hít một hơi cố xua tan đi mọi chuyện. Đã quyết thế rồi thì có vì điều gì cũng đừng nản lòng, cô tự nhủ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Tỉnh dậy

Tỉnh dậy

Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một

01-07-2016
Là...em gái anh à?

Là...em gái anh à?

Quan trọng hơn hết, có một giọng con gái trong vút, mỏng manh, nói khẽ với Tuấn nhưng

01-07-2016
Cá nhỏ ngược dòng

Cá nhỏ ngược dòng

18 tuổi con đi, quên câu hỏi hôm nào mẹ bỏ ngỏ nơi trụ đá bến sông, mười năm sau

28-06-2016
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016
Mật khẩu trái tim

Mật khẩu trái tim

"Nếu trái tim anh đã cài password, thì em sẽ cố gắng trở thành hacker chuyên nghiệp. Em

01-07-2016

Pair of Vintage Old School Fru