XtGem Forum catalog
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Nếu Như Yêu - Chương 07

↓↓
- Cái này còn tùy vào việc ba cô chịu bỏ bao nhiêu tiền để chuộc con gái, tôi nhận được tiền sớm bao nhiêu, cô sẽ được về nhà sớm bấy nhiêu.

bạn đang xem “Nếu Như Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời hắn, bấm số điện thoại của ba cô, sau đó nói vài lời để ba cô xác nhận đúng là cô đang ở trong tay bọn bắt cóc. Ngay sau đó, Hưng đại bàng nhanh chóng giật điện thoại lại:

- Được rồi, giờ cô muốn ăn gì?

- Tôi không ăn – Kiều Chinh bướng bỉnh.

Hưng đại bàng khẽ nhếch môi cười, hắn chộp lấy cổ tay nhỏ nhắn của Kiều Chinh siết mạnh, mặc cho Kiều Chinh đau đớn vùng vẫy, hắn cười nói:

- Nhìn vậy mà cô cũng ương bướng nhỉ.

- Thả ra – Kiều Chinh tức giận gào lên.

- Đừng thế chứ cô em, nếu không sẽ làm hỏng gương mặt xinh đẹp này của cô em mất. Gương mặt này rất có giá trị.

Kiều Chinh nghe xong mấy lời này thì không khỏi run lên, cô cứ tưởng hắn giữ lời hứa khi nhận được tiền sẽ thả cô về nhà, nào ngờ cô bị hắn lừa. Bây giờ hắn đã để lộ ý định thật sự của mình rồi.

- Đừng mà, các người cứ ra giá đi, ba tôi nhất định sẽ trả cho các người – Cô run rẩy cầu xin hắn.

- Cô nghĩ bọn tôi là đồ ngốc hay sao? Cô đã thấy mặt bọn tôi rồi, làm gì có chuyện thả cô ra chứ, cô thật ngây thơ quá – Hưng đại bàng nhìn Kiều Chinh cười lớn.

- Đồ khốn… các người sẽ không được chết tử tế đâu.

- Ha ha. Đáng lí ra, anh đây định để cô em còn nguyên vẹn như vậy bán cho có giá, nhưng tính ương bướng như thế này thì cần phải được dạy dỗ lại mới được.

Nghe giọng nói đầy dục vọng cùng ánh mắt ham muốn rõ ràng của hắn, Kiều Chinh sợ hãi hỏi:

- Ông muốn gì?

- Cô em nói xem? – Hưng đại bàng từng bước tiến về phía cô.

- Ông không được lại gần tôi – Kiều Chinh theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra xa.

Hưng đại bàng chỉ cười, chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đẩy mạnh cô vào tường. Giống như con thỏ bị dồn đến đường cùng, quyết liệt chống trả, cô dùng hết sức đánh hắn. Hưng đại bàng nổi giận bẻ quặt tay cô ra sau, nghiến răng mắng:

- Con khốn...

Đúng lúc đó cánh cửa nhà kho bật mở. Sắc mặt Hưng đại bàng bỗng thay đổi khi nhìn thấy người đi vào, hắn lắp bắp nói nhỏ:

- Anh Năm…

Kiều Chinh đưa mắt nhìn kẻ đang bước vào. Cô nhận ra chính là tên mà cô đã gặp ở toilet nhà hàng của ba cô dạo trước. Kẻ đó không liếc mắt nhìn cô mà hất cằm ra hiệu cho đàn em lao vào đánh đấm Hưng đại bàng.

- Anh Năm, em sai rồi, em sai rồi - Hưng đại bàng rối rít xin lỗi.

Anh Năm của hắn chẳng thèm nghe lời nào đã co chân đạp hắn lao vào tường.

- Đưa cô ấy ra xe – Gã kia ra lệnh với mấy tên đàn em còn lại.

Kiều Chinh không biết chúng đưa cô đi đâu, cô sợ hãi khi nghĩ đến kết cục của mình. Không ngờ bọn chúng chở cô đến một khu vắng vẻ rồi đẩy cô xuống. Chiếc xe lao đi trong sự ngỡ ngàng của cô. Một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh để nhìn kĩ hơn nơi mình đang đứng.

Trời sẩm tối, không gian tĩnh lặng đến mức cô cảm thấy như ánh sáng của những vì sao là thứ duy nhất để cô bấu víu. Gió lạnh từng đợt thổi vào cô, chiếc áo sơ mi mỏng manh chẳng thể nào giữ ấm được, Kiều Chinh đành phải choàng tay tự ôm lấy mình, cố gắng tìm đường về. Nhưng cả ngày không ăn uống gì lại bị đánh, tinh thần cô mệt mỏi rã rời, đi được một đoạn thì sức lực cạn kiệt. Cô ngồi phịch xuống lề đường, đầu gục xuống chân. Cô không nhớ mình đã ngồi dưới đó bao lâu nữa cho đến khi một chiếc áo khoác choàng lên người cô.

Ánh mắt cực kì quen thuộc, lấp lánh trong đêm tối nhìn cô đầy dịu dàng. Cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng nhận ra mình không còn sức lực để nói nữa rồi, đành nhìn Cảnh Phong trong im lặng. Cảnh Phong ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô dựa vào lòng mình rồi nói:

- Nghỉ một chút đi.

Kiều Chinh để mặc cho Cảnh Phong kéo mình dựa vào vai anh, khẽ nhắm mắt lại, dường như sự sợ hãi và cô đơn trong đêm tối đã bị ánh mắt dịu dàng và hành động ân cần của anh xua tan đi. Cô thật sự không thể hiểu được Cảnh Phong, rõ ràng cô nghe thấy những lời nói lạnh lùng của anh với Hưng đại bàng, vậy mà giờ đây lại như thế. Anh vừa khiến cô khó hiểu, vừa khiến cô xao động.

Mệt mỏi, Kiều Chinh ngủ lúc nào không hay biết.

Khi tỉnh dậy, Kiều Chinh thấy mình đang nằm ở nhà. Đã quá trưa, cô ôm cái bụng rỗng xuống dưới lầu. Cẩm Tú thấy cô thì vội lao đến đỡ cô ngồi xuống ghế, nhanh nhảu nói:

- Mình nấu cháo rồi, vẫn còn nóng, để mình múc cho Chinh ăn.

Kiều Chinh khẽ cười. Cô ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo của Cẩm Tú.

- Lúc Chinh bị bắt, mình đã báo cảnh sát, có thể họ sẽ quay trở lại để hỏi rõ sự tình. Làm sao bọn bắt cóc lại chịu thả Chinh ra vậy? Anh Phong nói là chúng gọi điện thoại cho anh ấy báo Chinh đang ở đâu, anh ấy đến thì chỉ thấy Chinh ngồi một mình ở bãi đất đó.

- Mình cũng không rõ vì sao chúng lại tha cho mình nữa – Kiều Chinh trả lời chậm rãi.

- Cũng may đây không phải là cái bẫy, nếu không thì anh Phong nguy rồi. Tụi mình cứ sợ chúng nói thả Chinh ra là để dụ anh Phong đến, lúc đầu phản đối quyết liệt, nhưng mà anh ấy cứ nhất định đòi đi cho bằng được.

- Thật sao? – Lòng Kiều Chinh lại xáo trộn lần nữa.

- Thật! – Cẩm Tú gật đầu xác nhận sau đó quay lưng đi giả vờ làm việc, trong đầu nhớ lại hình ảnh Cảnh Phong cùng Thái đưa Kiều Chinh về nhà. Họ đã cố gắng xâm nhập vào phòng làm việc của ông Nghiêm nhưng không tìm thấy gì cả.

Trước khi ra về, Cảnh Phong quay lại nói với Cẩm Tú:

- Cần phải làm Kiều Chinh tin tưởng và dẫn em vào trong thư phòng của ông ta.

Cẩm Tú cắt đứt luồng suy nghĩ rồi dừng tay quay lại nhìn Kiều Chinh hỏi:

- Khi nào ba mẹ bạn về?

- Mình không rõ lắm, nhưng chắc sẽ nhanh thôi, chậm lắm là ngày mai - Kiều Chinh nghĩ vậy, bởi cô đoán có lẽ ba cô và bọn bắt cóc đã thương lượng nên chúng mới chịu thả cô ra.

- Haiz, biết làm sao bây giờ nhỉ? – Cẩm Tú chán nản than thở.

- Có chuyện gì vậy? – Kiều Chinh tròn mắt hỏi.

- Hai bác khi đi đã giao nhà lại cho chúng ta, mình lại không dám tự tiện vào phòng của hai bác dọn dẹp, sợ căn phòng đóng bụi lâu ngày thì làm sao mà ở được.

Kiều Chinh nhìn vẻ áy náy của Cẩm Tú, cô sợ bạn buồn vội vàng nói:

- Hay là hôm nay hai chúng ta cùng dọn dẹp phòng của ba mẹ mình nhé.

Cẩm Tú nghe vậy thì mắt sáng lên:

- Thật à… nhưng Chinh vẫn còn mệt, để mình dọn cho.

Kiều Chinh thấy bạn vui, cũng gật đầu mỉm cười. Khi Cẩm Tú định mở cửa phòng làm việc của ông Nghiêm, Kiều Chinh đã kêu lên:

- Đừng…

- Sao vậy? – Cẩm Tú giả vờ không hiểu.

- Đây là phòng làm việc của ba mình, lúc nào nó cũng khóa trái hết, ba mình giữ chìa khóa, không ai mở được đâu. Ngay cả mẹ mình cũng ít khi vào, ba mình không thích tài liệu công việc bị người ta làm xáo trộn nên phòng đó ngoài mẹ ra vào dọn dẹp thì không ai được vào – Kiều Chinh cười giải thích.

Cẩm Tú nghe vậy, trong lòng thất vọng vô cùng nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười ra vẻ không chú ý. Tiếng điện thoại reo vang phá tan luồng suy nghĩ của Cẩm Tú. Nghe điện thoại xong, Kiều Chinh hớn hở:

- Ngày mai ba mẹ mình về đó. Ba nói mua rất nhiều quà cho tụi mình.

Cẩm Tú gượng cười nói:

- Thế thì hay quá!

Ở đồn cảnh sát cách đó không xa, trung úy Long Sơn trầm tư nói với hai đồng nghiệp:

- Các cậu nghĩ thử xem, sự việc này tại sao lại kết thúc như thế? Dù sao thì Hoàng Sĩ Nghiêm cũng thuộc diện theo dõi của chúng ta. Vụ bắt cóc này, lẽ nào lại kết thúc đơn giản thế thôi sao?!

Không có ai đáp lại, dường như ai cũng mải đuổi theo những phán đoán của riêng mình.

Ba mẹ Kiều Chinh về trên chuyến bay sớm nhất, khi thấy ba mẹ bước vào nhà, Kiều Chinh liền sà vào lòng mẹ mếu máo khóc.

- Được rồi, dù sao cũng đã êm xuôi rồi, hai mẹ con đừng thế nữa – Ông Nghiêm lên tiếng nhắc.

Kiều Chinh nghe vậy thì buông mẹ ra, vội giúp mẹ mang vali đi lên lầu. Cẩm Tú cũng đến giúp một tay, ông Nghiêm nhìn Cẩm Tú vui vẻ nói:

- Chắc mấy ngày nay con vất vả lắm đúng không? Người giúp việc nghỉ, hai bác lại đi vắng, đều là nhờ con chăm sóc cho Kiều Chinh nếu không hai bác chẳng an tâm mà đi.

- Con đâu có giúp gì đâu bác, con vẫn thấy có lỗi vì để Kiều Chinh xảy ra chuyện như thế – Cẩm Tú đang xách vali thì quay người lắc đầu đáp.

Nhìn theo bóng Cẩm Tú, khóe môi ông Nghiêm cong lên, ánh mắt sáng rực đầy toan tính.

Hôm sau, Kiều Chinh được Cẩm Tú rủ rê đến nhà Cảnh Phong lần nữa, Kiều Chinh vốn định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại gật đầu. Lần này, Cảnh Phong không có nhà, cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ xem tivi không vào quấy phá Cẩm Tú nấu cơm nữa.

- Đã khỏe rồi à? – Một giọng nói từ sau lưng vang lên khiến Kiều Chinh giật mình đánh rơi chiếc remote trên tay xuống sàn nhà.

Cảnh Phong bước đến nhặt cái remote lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Trái tim Kiều Chinh đập mạnh, cô ấp úng nói:

- Cám ơn anh hôm đó...

Cảnh Phong không trả lời cô, chỉ với tay nhặt remote chuyển kênh khác. Kiều Chinh càng không biết nên làm sao, không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngập, hai người vốn dĩ chẳng quen thân gì với nhau nhưng cứ vô tình bị dính vào rắc rối của nhau.

- Không cần cảm ơn, vốn là tôi làm liên lụy đến em – Cảnh Phong đột nhiên nói.

Anh đang nhận hết lỗi về mình, phải là cô làm liên lụy đến anh mới đúng.

- Tại sao lại đến, anh không sợ đó là cái bẫy dụ anh đến hay sao?

- Là bẫy cũng phải đi – Cảnh Phong hững hờ đáp.

- Vì sao?

Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh không rời mắt, cái nhìn rất sâu như muốn nhấn chìm cô, Kiều Chinh bối rối cúi mặt tránh ánh mắt ấy, lí nhí hỏi:

- Rõ ràng anh nói, anh sẽ không đến mà, em đã tưởng…

- Loại người như chúng tôi, không thể để kẻ khác ra lệnh cho mình trước được, thà gạt bỏ chứ không thể để thứ gì đó trở thành điểm yếu của mình.

- Thật ra hôm đó em không hề nói với chúng em là bạn gái của anh.

- Tôi biết.

- Anh biết…? – Kiều Chinh thở hắt ra.

Đột nhiên cô cảm thấy có một luồng hơi ấm phủ lên má cô, một cái chạm vô cùng nhẹ nhàng khiến tim cô run lên, cô ngạc nhiên nhìn Cảnh Phong, anh đã thu tay về rồi khẽ hỏi:

- Còn đau không?

Kiều Chinh không ngờ Cảnh Phong lại nghe thấy tiếng cái bạt tai đó, cô sững người, sự quan tâm này của anh đã làm tan chảy trái tim thiếu nữ của cô rồi.

- Hết đau rồi – Kiều Chinh đỏ mặt, hai tay siết chặt cố gắng để không quá run rẩy.

- Vậy thì tốt – Cảnh Phong khẽ khàng nói.

Nói xong anh quay lưng đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Lấy Chồng Xứ Lạ

Lấy Chồng Xứ Lạ

Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh

22-07-2016 16 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016
Bước qua quá khứ

Bước qua quá khứ

Tôi thật sự chẳng biết làm gì để vơi đi những cắn rứt ngoài việc trừng phạt

23-06-2016
Bạn sẽ ôm khi nào?

Bạn sẽ ôm khi nào?

Một cô gái nhắn tin cho một người bạn rằng: "Khi bị stress, người ta thường làm

28-06-2016
Ô-sin

Ô-sin

Chỉ cần tác động để vợ chồng ông chủ thêm sứt mẻ, chắc chắn họ sẽ chia tay và

30-06-2016
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Cõng em lên gác

Cõng em lên gác

Cô là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành phố. Sau ngày tốt nghiệp

01-07-2016
Đông Hà Nội

Đông Hà Nội

Đông Hà Nội lạnh quá. Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người

24-06-2016