Một tuần sau tang lễ của Quân là một ngày mưa tầm tã, mưa như trút nước, Nó ngồi bên cửa sổ nhìn làn mưa trắng xóa, nhìn giọt nước hất vào ô cửa kính, Vy đẩy cửa bước vào thấy nó nhỏ lại đau lòng, kể từ ngày Quân mất nó chẳng nói năng một tiếng nào suốt ngày ngồi một mình thẫn thờ như thế, nó vẫn ăn vẫn ngủ nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào. Cũng từ hôm ấy Hắn biến mất không một chút tung tích chẳng ai biết Hắn ở đâu, mọi người đều cất công đi tìm nhưng vô ích, mọi công sức bỏ ra đều không đổi lại được một chút tin tức nào.
bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Nhi.. hôm nay có muốn ra ngoài không?
Nó không trả lời vẫn đưa mắt ngắm nhìn làn mưa ngoài kia, Vy thở dài dắt tay nó đứng dậy.
- Đi thôi Linh nó chờ ở dưới nhà đấy! Chúng ta ra Smile đi lâu lắm rồi bọn mình chưa đi.
Mặc cho Vy lôi kéo đi đâu thì đi nó không phản kháng cũng không đồng tình.
Đến Smile, Nam và Quỳnh Anh đã ở đấy, thấy ba đứa nó hai người bọn họ vẫy tay, ngôi vào bàn mọi người rôm rã kêu nước, nó im lặng mắt dán về một nơi bất định trong đáy mắt ấy người ta chỉ thấy hoàn toàn trống rỗng. Nam nhìn thấy nó như vậy bèn thở dài.... nó đã như vậy rồi.... anh quyết định không nói chuyện đấy cho nó biết, cứ như vẫy vẫn tốt hơn, đặt trước mặt nó một li capuccino nghi ngút khói, hương thơm khiến nó nhìn xuống và rồi nhấc lên uống một ngụm không may đổ ra áo.
- Chết rồi ướt hết rồi! Đi tao dẫn mày vào trong rửa.
Linh lấy khăn giấy lau rồi dắt tay nó vào trong.
Bóng nó đi khuất Vy buồn bã nói.
- Đến bao giờ nó mới trở về bình thường đây, Huy mất tích Quân mất là một đả kích rất lớn đối với nó.
- Có nên nói cho chị ấy biết không?
- Đừng.... một người đau khổ đã đủ rồi... đừng kéo theo em ấy!
Nam can ngăn, Vy lại nói.
- Nếu nó biết trước khi mất tích Huy phải nhập viện và chuẩn bị phẫu thuật khối u não chắc nó đau khổ và tự trách lắm!
Câu nói cuối cùng của Vy khiến bước chân của hai cô gái dừng lại, một người nhăn mặt, một người toàn thân cứng đờ tay chân run run, cất tiếng, tiếng nói mà cả Vy nghe cũng giật mình che miệng.
- Mày vừa nói gì?
- Nhi! Tao....
Tất cả nhìn về phía nó bằng ánh mắt ái ngại, nó bước lại gần hỏi lại.
- Khắc Huy... anh ấy... bị khối u... não.. sao???
- Bĩnh tĩnh đi Nhi!
Nam nói định bước về phía nó thì nó hét lên.
- Đứng đó! Anh ấy bị khi nào?
- Trước lúc hai đứa chia tay!
Mọi kí ức ùa về, rõ ràng... vậy là vì lí do này Hắn mới đối xử với nó như thế, ấy thế mà nó lại trách Hắn... trời ơi!!
- Tại sao không nói tôi biết? Tại sao? Các người có biết tôi đã đau khổ thế nào không? Trả Khắc Huy lại cho tôi!
Nó hét lên làm mọi người đổ dồn mắt về phía nó.
- Nhi... mày đừng như vậy mà.... tao rất muốn nói nhưng sợ mày không chịu nổi.
Vy đứng lên nói gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nó liếc nhìn tất cả rồi vụt chạy ra ngoài.
- Nhi... Nhi....
Tất cả gọi tên nó, Vy và linh định chạy theo nhưng bị Nam cản lại.
- Để Nhi bình tĩnh lại đi em! Anh đã cho người đi theo nếu có nguy hiểm sẽ báo cho chúng ta yên tâm đi.
Hai cô gái nhìn theo mắt ngấn nước... số nó khổ quá!
Nó chỉ biết cắm đầu chạy dưới màn mưa, chạy mãi chạy mãi..... nó có lỗi với Hắn, nó đã không hỏi rõ ràng đã vội chia tay là nó phá vỡ tình cảm ấy.
- Huy à! Em xin lỗi!
Chân cứ bước nó lang thang trên con đường vắng người.... đôi chân đưa nó trở về căn nhà quen thuộc, nó ngước mắt nhìn căn nhà và rồi nhấn mật khẩu mở cửa bước vào, không gian tĩnh lặng, cảnh vật vẫn như cũ chỉ là người đã không còn. Từng hình ảnh của nó và hắn hiện lên rõ ràng trước mắt như vừa mới hôm qua... mọi ngõ ngách trong căn nhà đều chứa đầy kỉ niệm. Nó bước lên lầu đẩy cửa vào phòng Hắn, nằm xuống giường nó tìm cho mình cái mùi hương quen thuộc ấy giữa muôn vàn sự trống rỗng.... chợt nó lại nhìn thấy hộp quà màu tím, và lần thứ hai nó tò mò đứng lên nó tiến đến... mở hộp quà ra nó nhìn thấy một đôi giày màu tím nhạt rất đẹp, nó đưa tay cầm một chiếc giày lên nước mắt tuôn ra... nó đặt xuống chân mang vào thử.... chiếc giày vừa inh ôm bàn chân nhỏ nhắn của nó. Bên dưới đáy hộp có một tấm thiệp nhỏ ghi dòng chữ " Tặng em... Khắc Huy yêu Hiểu Nhi"
- Tên ngốc này! Anh có biết nếu tặng giày thì cả hai sẽ chia tay không? Sao anh lại tặng giày chứ.....
Nó cất tiếng thầm trách mắng Hắn cổ họng nghẹn ứ chẳng thể nói thành lời nữa.
" Hình như bầu trời hôm ấy đầy mưa
Em mãi nhìn từng giọt nước rơi trên ô cửa nhỏ
Và nghiêng đầu dựa lấy bờ vai ấm áp
Lòng thanh thản dù cho bão giông có về ngang.
Hình như ngoài trời đang nắng đầy sân
Em chỉ lặng nhìn vào mắt anh trong khung ảnh cũ
Gió thổi bay vào tâm hồn em sao trống rỗng
Dù cho nắng có lên cũng không còn anh.
Chặng đường của đôi ta giờ lặng yên thế này
Đường còn dài mà sao đã nếm những đắng cay
Một mình bước đi em chỉ còn tự hỏi lòng
Quên được anh thì ngày nắng kia có đẹp không.
Xoè tay đếm lấy những kỷ niệm vui lúc bắt đầu
Hai bàn tay vẫn chưa đếm hết đã thấy nỗi sầu
Giữa ngày nắng trong xanh một mình em ước muốn cơn mưa
Giống cơn mưa khi xưa ta tựa vào nhau. "
[ Ước mưa - Kiều Phạm]
"Buồn nhất không phải là…Không có ai ở bên cạnh mà buồn nhất là khi có người bước vào cuộc đời mình và… lại bước ra đi.."
Duyên phận cứ thế mà trôi.........
Chương trước | Chương sau