XtGem Forum catalog
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 82
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 68

↓↓
Cô ta buông câu chửi trừng mắt nhìn nó cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó vào bụng, Nó nghiếng răng.

bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Đừng tưởng tao không thấy mày vừa ngáng chân Vy để nó té đến chảy máu như vậy, lần trước mày ngáng chân tao chính tao đã qua nhưng lần này tao không thể bỏ qua!

Mấy đứa trong lớp bắt đầu tụ họp lại chỗ nó và cô ta để xem chuyện vui, Hắn, Hoàng và Tuấn thấy lạ bèn đi tới, đám đông tản ra, trước mắt họ Vy nằm dưới đất tay đầy máu, Linh đang cố gắng dìu Vy dậy, còn Nó đang dùng ánh mắt rất ghê sợ nhìn An Nhiên.

- Chuyện gì vậy?

Hắn đến chỗ nó lên tiếng hỏi, Hoàng và Tuấn vội chạy lại đỡ Vy dậy hộ Linh, trước câu hỏi của Hắn nó chỉ im lặng không rời mắt khỏi An Nhiên, tay nó nắm chặt lại thành nắm đấm, Hắn nhận ra nó đang cố gắng kìm chế cơn giận dữ sắp bùng phát nếu nó mà ra tay có lẽ An Nhiên đã chẳng còn nguyên vẹn như vậy. Mọi người đưa Vy vào lều mới dựng băng bó vết thương ở tay, Nó chỉ thẳng vào mặt An Nhiên nói như cảnh cáo.

- Mày dám đụng đến bạn tao một lần nữa thì đừng trách.

Nó bỏ đi, Hắn nhìn An Nhiên bằng ánh mắt không thể nào băng giá hơn.

- Tôi xem lời nói của tôi chẳng ra gì một lần nữa thì biết! Tôi không biết đùa.

Nói xong hắn đi về hướng nó, An Nhiên nhìn theo ánh mắt đầy căm phẫn " Tôi sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!"

Vào trong lều đã nghe tiếng Vy hét lên rất thảm thiết, ai nấy đều nhăn nhó, Linh cố gắng dùng lời lẽ trấn an cùng dọa dẫm.

- Băng bó xong thì hết đau ngay thôi! Mày cứ như vậy để lại sẹo xấu thì tự chịu đấy!

Trước lời nói của Linh Vy đã chịu ngồi yên hơn để mọi người băng bó, Nó sợ máu nên quay mặt ra ngoài không dám nhìn, Hắn đưa cho nó chai nước mát rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Nó ngửa cổ dốc hết chai nước không may bị sặc, che miệng ho sặc sụa.

- Khụ.... khụ... khụ....

Hắn vỗ nhẹ vào vai, cất giọng phàn nàn.

- Uống từ từ thôi có ai dành với em đâu.

Mặt nó đỏ ửng lên vì ho quá nhiều, một lúc băng bó cho Vy xong mọi người ra ngoài, tay Vy bị băng trắng một khúc, cũng may cho nhỏ là không bị thương ngay tay nếu không chắc Nam phải làm ô sin cho nhỏ rồi.

Đến tối cô chủ nhiệm gọi tất cả tập trung lại ngồi vòng tròn quay quanh lại, cô bắt đầu điểm danh.

- An!

- Dạ có.

- Khiêm.

- Có.

Lần lượt đến tên của Ánh bạn thân An Nhiên thì không nghe tiếng trả lời.

- Ánh!

- Ánh đâu.

- Dạ có.

Đến tiếng thứ ba Ánh mới xuất hiện mặt nhễ nhại mồ hôi làm ai cũng chú ý, Cô chủ nhiệm nhăn mặt hỏi.

- Cô kêu tập trung gần 10 phút sao giờ em mới đến hả?

Ánh phân bua.

- Thưa cô em đi thăm quan nên không biết!

Cô trách thêm mấy câu thì cho Ánh về chỗ, cô ta tiến lại ngồi cạnh An Nhiên thì thầm gì đó, một miếng giấy được Ánh nhét vào túi quần Anh Nhiên.

Sau khi điểm danh cô phổ biến luật chơi của mấy trò mà tụi nó sắp phải than gia, nghe có vẻ buồn chán Linh dựa vào người Tuấn mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ, Vy bây giờ mới cảm thấy đau kinh khủng vết thương ở tay nhỏ cứ nhói lên, trán Vy lấm tấm mồ hôi Nó thấy vậy bèn chạy lại ngồi gần Vy.

- Sắc mặt mày tệ quá! Thấy thế nào rồi!

Nó lo lắng hỏi, Vy lắc đầu nói khẽ.

- Không sao, đưa tao vào trong đi!

Xin phép cô chủ nhiệm xong nó dẫm Vy về lều, Vy nằm xuống nhắm mắt, nó cũng nằm xuống bên cạnh một lúc lâu mới lên tiếng.

- Anh Nam mà biết chắc con An Nhiên khó sống!

- Thôi đừng nói anh ấy biết, tao cũng có bị gì nặng đâu không cần làm anh ấy lo lắng.

Nó thôi không nói gì, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dứt Linh được Tuấn bế vào đắp chăn kĩ càng rồi mới rời khỏi, ba đứa chìm vào giấc ngủ say.

Giữa đêm trong lều vang lên tiếng điện thoại đổ chuông tiếng reo quá gần khiến Nó giật mình mơ màng tỉnh giấc, quơ vội chiếc điện thoại ấn nút nghe nhưng nó chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng tút tút kéo dài. Khó hiểu nhìn điện thoại một lúc nó bỏ xuống nhắm mắt ngủ tiếp, mấy phút sau điện thoại lại reo nhưng là tin nhắn, nó bực bội mở ra xem.

" Ra phía sau khe suối đi, anh chờ em!"

Nó trố mắt nhìn dòng tin nhắn, suy đi nghĩ lại nó bỗng nghĩ đến Quân chẳng lẽ Quân hẹn nó, mà sao lại hẹn vào giờ này? Chẳng lẽ Quân có chuyện gì gấp cần phải nói sao? Thế là nó định ra gặp, khoát thêm một lớp áo mỏng bên ngoài nó cầm theo cái đèn pin và điện thoại ra khỏi lều.

Bên ngoài gió khá lớn, nó soi đèn lần ra sau khe suối, từ chỗ lều nó ra sau khe núi phải đi vòng qua khu rừng nhỏ mà lúc sáng nó thấy, trời tối quá lại lạnh nó có hơi hối hận vì đã chạy ra ngoài, đang giữa đêm nên bốn bề vắng lặng, bây giờ nó mới cực kì thắc mắc có phải số máy đó là của Quân hay không? Chợt nó nghe như có bước chân ai đó khẽ bước theo sau mình, bờ vai nó run lên sợ hãi vội ngoảnh ra sau xem thử nhưng phía sau chỉ là màn đêm thấm đượm một màu đen, tiếng bước chân càng lúc càng gần..... nó mường tượng lại mấy cạnh kinh dị trong mấy bộ phim trinh thám hay phim kinh dị gì đó mà nó từng xem, tưởng tượng xong sống lưng nó lạnh toát chẳng lẽ nó sắp gặp ma hoặc là sắp trở thành nạn nhân trong vụ giết người nào đó, càng nghĩ những cảnh tượng rùng rợn càng hiện ra trước mắt nó. Bỗng những tán cây bên phải truyền đến tiếng xào xạc khá lớn nó hoảng loạn hét lên rồi cấm đầu chạy thẳng mà không biết đã đánh rơi một thứ. Chạy mãi chạy mãi một lúc nó mới dừng lại, xung quanh tối quá nó không biết mình đang đứng ở chỗ nào rồi, ánh sáng loe nhỏ của đèn pin không đủ soi sáng đường đi cho nó. Tự chửi mình ngu vì đi ra đây làm gì, nó vội lấy điện thoại ra gọi.

Linh lăn qua lăn lại tay đưa sang ôm nó nhưng bên phải hoàn toàn trống rỗng nhỏ mới vội mở mắt, Linh là đứa dễ ngủ nhưng cũng dễ tỉnh

tỉnh nhìn chỗ trống nhỏ thắc mắc nó đi đâu rồi, thấy Vy ngủ say nên không nỡ đánh thức, nhỏ khoát áo ra ngoài tìm nó chắc nó đi vệ sinh nhỏ nghĩ vậy. Nhưng mà nhỏ tìm khắp vẫn không thấy nó đâu bèn lo lắng chạy sang chỗ Hắn, Hoàng và Tuấn, chỗ ba người họ cách chỗ bọn nhỏ mấy cái lều, đến nơi Linh khẽ gọi.

- Huy ơi, Tuấn ơi, Hoàng ơi......

Ba người bên trong mơ màng nghe tiếng ai đó gọi mình, lát sau tiếng gọi đó lặp lại, Tuấn là người bật dậy đầu tiên vì nhận ra tiếng Linh.

- Em có chuyện gì hả? Sao lại sang đây giờ này?

Ra khỏi lều Tuấn sốt sắn hỏi, Hắn và Hoàng cũng ra tới, Linh vội vã nói.

- Không thấy con Nhi đâu cả, em lo lắng quá!

Vừa nghe Linh nói Hắn đã đi tới chỗ Linh hỏi lại.

- Cậu nói lại xem.

- Lúc nãy tớ tỉnh lại nhìn sang bên cạnh đã chẳng thấy nó đâu cả, đi tìm xung quanh vẫn không thấy, tớ lo quá.

- Nếu không có chuyện gì Nhi sẽ không ra ngoài vào giờ này đâu, cô ấy sợ ma.

Hắn nói mọi người căng thẳng nhìn nhau, Hoàng nói.

- Chúng ta chia nhau ra tìm đi! Trời tối quá!

Hoàng nói xong đi vòng về phía trước khe suối, Tuấn và Linh đi về phía sau khe suối, Hắn cũng đi theo hướng đó.

- Nhi ơi! mày đâu rồi!

Linh cất tiếng gọi, bước chân hắn chậm hẳn so với Linh và Tuấn vì trời tối nên những thứ trước mắt hắn đều rất mờ nhạt chẳng rõ hình thù, với ánh sáng nhỏ xíu từ cái điện thoại không đủ làm hắn thấy rõ. Chợt điện thoại của hắn reo lên, màn hình hiển thị khuôn mặt nó hắn vui mừng bắt máy.

- Alo, em đang ở đâu?

" Huy..... em...."

Tiếng sóng chập chờn hắn nghe không rõ nó đang nói gì.

- Nói lại đi, anh nghe không rõ.

- " Em... đang ở....."

Tút... tút... tút....

Từng hồi chuông ngân dài điện thoại trên tay nó tối thui, nó cố ấn mở nguồn nhưng thật phũ phàng điện thoại đã hết pin, nó ghét ghê gớm điện thoại toàn bị trục trắc vào lúc cấp bách không thôi. Bây giờ phải chờ đến sáng mới có thể về, giờ này chắc cũng tầm 12h đêm rồi, gió thổi làm đung đưa những nhánh cây ở hai bên, tiếng côn trùng kêu hòa vào tiếng vi vu của gió và tiếng xào xạc của lá tạo thành thứ âm thanh rùng rợn hơn bao giờ hết......

Hắn bất lực tắt điện thoại, chân nhấc từng bước về phía trước, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải thứ gì đó hắn cuối xuống lần tìm, tay hắn chạm vào thứ gì đấy cầm lên soi thử xem là gì, Hắn nhìn thấy một cái móc khóa điện thoại hình con gấu teddy trông giống với cái móc khóa mà nó dùng nhan sắc của hắn để mê hoặc chị bán hàng kia, vậy chắc chắn nó có đi sang hướng này, vậy là hắn vội vàng lần theo hướng phía trước mà đi cùng với ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại.

Đâu đó có tiếng hét lớn thất thanh trong đêm khuya tĩnh mịch, Hắn bước nhanh hơn, tiếng hét ấy là tiếng của nó.

- NHI!

Hắn cất tiếng gọi, chợt nghe âm thanh vọng lại.

- HUY, EM Ở ĐÂY!

Tiếng nói ngày càng nghe rõ hơn, nó chắc chắn đang ở đâu đó rất gần.

- EM CÓ NGHE RÕ TIẾNG CỦA ANH KHÔNG?

- CÓ, EM NGHE RẤT RÕ! ANH MAU ĐẾN ĐÂY ĐI, CÓ RẮN!

Nó cất tiếng gấp gáp, sợ hãi cách nó 5 bước chân có một con rắn lưỡi đang thè ra, cuộc đời này con vật mà nó sợ nhất chính là cái loài trơn trơn, da bóng không chân này đây, nó tắt đèn pin cố gắng không cử động hối thúc hắn.

Nghe nó nói hắn không biết nên làm cách nào để tới chỗ nó, đến được đây là đã là chuyện kì tích rồi, một người bị quáng gà như hắn thì thứ đáng sợ nhất chính là bóng tối vậy mà giờ đây bốn bề đều chìm trong biển đen. Hắn vẫn tiến về phía trước, miệng hét lớn với nó.

- NÓI ANH BIẾT EM ĐÃ NGHE RÕ HƠN CHƯA?

- Ừ, RÕ HƠN RỒI! MAU ĐI HIC... HIC... CON RẮN... CON RẮN....

Nghe tiếng hoảng hốt của nó hắn trấn an.

- Không sao, em bình tĩnh, anh đang ở gần em.

Tiếng nói của hắn đã rất gần nó rồi, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ đến bên cạnh nó, một chút nữa thôi.

- Ừ... có anh rồi em chẳng sợ gì cả!

Hắn cảm thấy yên tâm chân cứ bước về phía trước nào biết rằng nó đang cắn răng nước mắt chạy ra, trong đầu vẫn cứ lặp lại câu nói đó để tự trấn an mình để giữ bình tỉnh, để không phát hét lên rồi cất bước chạy đi và.... để chờ cho cái thứ trơn trơn nhờn nhờn dưới chân bò đi- phải con rắn đang trườn lên chân nó.... Phải mất 5 phút con rắn mới bò đi, chân nó cứng đờ muốn nhấc lên cũng không nổi, miệng nó lắp bắp từng chữ.

- Nó.... nó... bò qua chân.... em.... đi rồi!

Ngỡ ngàng là cảm giác của hắn ngay lúc này, làm sao nó có thể chịu đứng yên để con rắn bò qua như vậy chứ..... Hắn cất tiếng, giọng nói cho nó biết hắn đang ở ngay trước mặt nó.

- Em làm anh bất ngờ đấy!

- Em còn bất ngờ hơn cả anh nữa mà..

Tiếng nó đã rất gần hắn đưa tay lên chạm vào người con gái đứng trước mặt dù không thể nhìn thấy.

- Điều anh lo sợ nhất chính là anh không thể nhìn thấy em.

Câu nói làm nó buồn hẳn, tự trách mình hư quá đã làm khổ hắn rồi, làm cách nào để một người không thể nhìn thấy gì ngay lúc này như hắn có thể tìm thấy nó, đến bên cạnh nó?

- Tại sao em ở đâu anh cũng tìm được thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Mùa hoa dã quỳ

Mùa hoa dã quỳ

Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều

27-06-2016
Mẹ ơi! Con thèm…

Mẹ ơi! Con thèm…

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập Truyện ngắn kinh dị) - Mẹ làm chi mà

28-06-2016
Cây bồ kết nở hoa

Cây bồ kết nở hoa

Con quyết định nói rõ cho ba mẹ hay hoàn cảnh của con hiện tại. Những ngày ở nhà

27-06-2016
Vì vợ rồi lại vì con

Vì vợ rồi lại vì con

(khotruyenhay.gq) Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì

30-06-2016
Ba à!!! Con xin lỗi

Ba à!!! Con xin lỗi

(khotruyenhay.gq) Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con

28-06-2016
Thương cha

Thương cha

Dù khoảng cách có thế nào đi nữa, con vẫn rất thương cha. *** "Một ông lão tuổi

28-06-2016