Teya Salat
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 82
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 63

↓↓
Đi học về nó vứt cặp chạy loanh quanh tìm hắn nhưng chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu, chắc lại vào công ty rồi, nó ôm con gấu bông ngồi buồn rầu xem ti vi. Xem được một xíu cũng chán, lúc này hắn bận kinh khủng ấy, từ cái hôm tỏ tình đến giờ hắn bận suốt có khi học rồi sẽ đến công ty trưa mới về có hôm thì nghỉ học luôn chỉ toàn bắt anh Lâm đưa đón nó thôi, thiết nghĩ không biết rốt cuộc nó là người yêu của hắn hay của anh Lâm nữa. Chợt có chuông điện thoại reo, nhìn cái mặt khó ưa trên màn hình làm nó bớt buồn một xíu, mới nhắc hắn đã gọi rồi.- Alo.

- " Em ăn gì chưa?"

- Chưa.

Câu trả lời của nó làm ai đó thoáng chau mày.

bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- " Đã mấy giờ rồi mà em còn chưa ăn?"

- Em không đói.

Rồi cái giọng điệu này là giận nữa rồi, hắn thở dài, cô người yêu này cách một ngày là lại giận, mà chỉ giận những chuyện bé tí thôi, cũng may trời sinh hắn từ nhỏ đã có tính chịu đựng phi thường rồi.

- " Thôi nào nghe anh, đi ăn gì đi, em hay bị đau bao tử mà!"

- Không ăn một mình đâu, mà anh chắc cũng chưa ăn nữa mà cứ nói em, anh đó anh cũng từng bị xuất huyết dạ dày nhé!

- " Nhưng bây giờ anh không về được!"

Nó nghe vậy bèn nảy ra một ý.

- Hay em đến chỗ anh nhé! Anh muốn ăn gì nào?

- "Gì cũng được, em nhớ đi cẩn thận đó!"

- Biết rồi! bye lát gặp.

Nó dập máy, tung tăng vào bếp, vừa nấu vừa hát vui vẻ, lâu rồi kể từ hôm đó nó không có đến công ty ,nó cũng nhớ mọi người ở đó lắm rồi! Lại nghĩ đến Jelly không biết lúc này cô ta thế nào, nói thật thì cô ta cũng đâu có xấu chỉ có cái tính hơi kì một chút thôi, nó còn phải cảm ơn nếu không nhờ Jelly nó chẳng nhận ra mình đã thích hắn nữa, bây giờ mọi chuyện cũng đã qua nó đã là bạn gái hắn rồi so đo tính toán làm gì nữa.

Nhảy phóc ra khỏi xe,nó đẩy cửa đi vào, mọi người gặp nó xúm lại hỏi han, họ có hỏi đến ngày hôm đó tại sao nó vừa khóc vừa chạy nhanh như vậy nó chỉ khéo trả lời là giận hắn làm mọi người cười phá lên châm chọc, nói chuyện một lúc nó mới lên phòng hắn, nó giả vờ đưa tay lên gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng trả lời.

- Vào đi.

Nó đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào, ai kia đang chăm chú vào cái máy tính nào có để ý ai đang đi vào đâu, trông cái vẻ nghiêm túc kia của hắn làm nó không thể nào rời mắt khỏi, từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp một cách hoàn mĩ, nó ngắm mãi chẳng thấy chán bây giờ nó mới thấy ghen tị sắc đẹp của hắn đó, nó cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn hắn mãi, như cảm nhận được ánh mắt không rời của ai kia hắn ngẩng đầu dậy, bắt gặp cái vẻ háo sắc của cô người yêu bé nhỏ bèn cười xoay ghế nhìn sang nó, ai kia vẫn còn đang ngây ngất hồn treo trên cành quất rồi nào có biết, hắn lắc đầu với căn bệnh khó có thuốc trị này của nó hễ mê mẫn gì là thế đấy. Đẩy ghế đứng dậy tiến về phía nó, bẹo má ai kia một cái làm ai kia giật mình la ó lên.

- Đứa nào không biết đau thế hả?

- Đứa này!

Quay phắt ra phía sau thì bắt gặp Hắn, cái gương mặt cố nén cười kia làm nó phát ngượng tự hỏi mình vừa mới làm gì vậy trời? Nó gãi đầu kéo tay hắn ra ghế ngồi.

- Sao anh cứ nhìn em cười vậy? Mặt em dính gì à?

Hắn lắc đầu.

- Vậy tóc em bị rối hả?

Lại lắc đầu, nó thắc mắc ghê gớm rằng hôm nay hắn bị chập mạch hay gì mà cứ cười mãi, thấy mặt nó nhăn lại hắn thôi không cười nữa.

- Hôm nay em cho anh ăn gì?

Nó thôi không truy cứu nữa mở hộp cơm đẩy sang cho hắn, rồi hai người thong thả ăn trưa, nó kể cho hắn nghe chuyện ở lớp hôm nay, kể về chuyện Tuấn đứng giữa sân trường hát để xin lỗi Linh trông vừa hạnh phúc lại vừa buồn cười chết được, hắn nghe vậy cũng nhếch miệng cười, Tuấn- tên bạn này của hắn nổi tiếng đào hoa từ nhỏ đã bị biết bao đứa con gái vây quanh tặng quà rồi, lên cấp hai đã cặp một em con nhà giàu gương mặt xinh như búp bê ấy nhưng mà không hiểu sao lại chia tay, mong là lần này có thể chịu ở yên.

Ăn xong hắn lại quay về với công việc, về nhà cũng buồn nên nó lôi tập sách ở lại công ty học bài luôn, hắn chốc chốc lại nhìn sang nó, mang tiếng học hành thế thôi chứ toàn nằm đọc truyện cười suốt, nhìn nụ cười tươi tắn không gợn chút u buồn trên môi nó lòng hắn ấm áp và an yên đến lạ, giá mà nó cứ như thế này luôn vui vẻ cười nói thì hay biết mấy, giá mà nó cứ thế này luôn ở bên cạnh hắn...... Chợt nó ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói.

- Em cứ tưởng chỉ mỗi mình anh ngốc thôi ai ngờ còn có người ngốc như vậy đó!

Nghe câu chẳng biết khen hay chê cười nó mà hắn nhăn mặt, lòng thầm nghĩ chẳng biết là ai ngốc mà nói hắn. nó lại tiếp lời.

- Anh! Tối về đọc truyện này cho em nghe nhé! Em buồn ngủ rồi, ngủ đây, khi nào xong việc gọi em dậy đó!

- Ừ em ngủ đi!

Hắn cười gật đầu, thế là nó nằm xuống sofa trong phòng làm việc của hắn chìm vào giấc mộng đẹp, nó mơ mình đang bay nhảy trên cánh đồng cỏ ngập tràn ánh nắng, có những con bướm lượn qua lượn lại, nó đuổi theo con bướm đuổi mãi đuổi mãi và con bướm đó lại bay mất tiu, chợt phía xa xuất hiện một bóng hình, là một chàng trai đang nhìn về phía nó nở nụ cười tỏa nắng, nó như mơ màng..... nụ cười này là của Hắn đây mà, nó chạy thật nhanh lại........

PHỤT.......

- Uida...

Cả người nó đã đáp đất, Hắn đứng bên cạnh không biết nên cười hay khóc, vừa nãy đang làm việc nhìn sang thấy ai kia ngủ mà miệng cứ tủm tỉm cười, chợt cả người nghiêng sang trái.. nghiêng sang trái hắn cố gắng chạy thật nhanh lại mong là có thể đỡ kịp... nhưng mà..... trong chớp mắt nó đã nằm bẹp dưới đất rồi.

Đỡ nó lên, Hắn mắng yêu.

- Em không biết cẩn thận gì cả, chắc anh phải đổi sofa thành giường hết quá!

Nó nhăn nhó có phải nó muốn đâu hic... chẳng hiểu vì sao lần nào ngủ nó cũng bị té.... số nhọ mà. Không, không, phải nói là mỗi lần nằm mơ thấy Hắn nó đều bị té mới đúng, oan ức ghê, hắn đúng là sao chổi đời nó!

- Lần nào em nằm mơ thấy anh đều bị thế!

Hắn lại cười mặt gian kinh khủng.

- Mê anh quá mà!

Nó cười hề hề rồi đột nhiên véo vào tay hắn một cái làm hắn đau điếng.

- Mê anh đấy!

- Anh nói đúng mà.... em dám véo anh?

Hắn hỏi lại rồi nhào tới cù lét nó làm nó vặn vẹo, nhảy dựng lên cười đến chảy nước mắt.

- Hahaha.... nhột... đừng.... đừng cù nữa.....

- Mai mốt không véo anh nữa.

- Không... haha... em hứa... không véo anh nữa....

Thế hắn mới thôi, nó lườm hắn không thôi, đúng là hắn mà cũng biết mấy trò này nữa ư, làm nó không có sự phòng bị nhột chết đi được. Nó đang cột lại mái tóc rối bù của mình thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn trở lại bàn làm việc nói.

- Vào đi!

Người bên ngoài chưa vào đến bên trong đã ầm ĩ lên.

- Huy anh đúng là thất thường, bây giờ thay đổi chủ đề làm sao tôi thiết kế kịp, một tuần nữa ra mắt rồi! Anh làm khó tôi thật đấy!

Tiếng than phiền của Jelly vang cả phòng làm việc, khi đã vào bên trong Jelly mới ngẩng đầu lên gương mặt lộ rõ vẻ không vui nhìn hắn chằm chằm, nó thấy vậy cũng cảm thấy căng thẳng, Hắn thay đổi gì mà cô ta tức giận vậy chứ?

- Tôi biết việc này có hơi làm khó cô nhưng sắp tới là tết cùng với đó là lễ tình nhân những chủ đề kia chưa đạp ứng đủ cô hiểu không?

Giọng nói của hắn có phần nhỏ nhẹ đầy vẻ bất đắc dĩ, Jelly ngồi xuống ghế đối diện hắn, cô từ tốn.

- Nhưng chỉ có 1 tuần tôi không thể anh hiểu không? Một bộ sưu tập tôi không thể đáp ứng một tuần tôi chỉ có thể thiết kế được 3- 4 mẫu thôi đằng này........

Jelly cũng ảo não, Hắn dựa lưng vào ghế như suy nghĩ, nó thấy vậy bèn nói.

- Để em thử đi!

Nghe tiếng nói Jelly quay sang thì bắt gặp nó, cô có đôi phần ngạc nhiên vì câu trả lời của nó nhưng chợt ngẫm lại nó là con của hai nhà thiết kế nổi tiếng mà, sao lại không thể chứ, hắn nghe nói sắc mặt chợt giãn ra.

- Cô nghĩ thế nào?

Hắn hỏi Jelly, nó và hắn nhìn Jelly chờ đợi, cô ta suy nghĩ hồi lâu thì gật đầu.

- Được, vậy chủ đề Lễ tình nhân giao cho cô nhé!

Nó mỉm cười gật đầu, Jelly lấy điện thoại ra đưa cho nó.

- Bấm số của cô cho tôi đi.

Nhận lấy điện thoại nó bấm số của mình lưu vào đấy rồi trả cho Jelly, cô ta rời khỏi phòng. Khép cửa lại Jelly nhìn vào trong với vẻ buồn bã, cuối cùng cô vẫn thua, cuối cùng họ vẫn thuộc về nhau, cô cười nhẹ không sao cái kết cho cuộc chiến này cô đã đoán trước chỉ là cô muốn thử thôi. Jelly bước đi, lòng nhẹ hẳn........ rồi sẽ có người thuộc về cô mà người đó không phải hắn.

Jelly đi khỏi nó nhìn đồng hồ đã hơn 5 chiều rồi cái tên này vẫn tham công tiếc việc, cuối cùng nó quyết định lôi được hắn ra khỏi công ty, chạy lại giật cây bút, nó tắt luôn máy vi tính, kéo tay hắn ra ngoài.

- Nè, em đưa anh đi đâu?

- Đi đâu cũng được đừng có để em tự kỉ ở trong đó nữa.

- Nhưng mà anh........

Nó cắt ngang lời hắn định nói.

- Anh còn công việc chưa làm xong chứ gì, Ok anh vào đó mà làm tôi về!

Không để hắn kịp giữ lại nó đã leo lên chiếc taxi đi mất, hắn nhìn theo lo ngại nó giận rồi, nếu hắn không đuổi theo kì này lớn chuyện cho coi, thở dài hắn chạy đi lấy xe.

Về đến nhà không thấy bóng dáng nó đâu, hắn chạy xuống bếp, lên phòng cũng không thấy, gọi điện thì đổ chuông nhưng không nghe ai trả lời. Hắn đã bắt đầu có hơi chút lo lắng chạy nhanh ra khỏi nhà, chợt từ vườn sau nhà truyền đến tiếng ai đó chửi rủa, Hắn tiến lại gần.... nó đang ngồi ngắt hoa miệng thì thầm chửi rủa gì đó ghê lắm, biết mình là nhân vật chính trong những câu rủa của nó Hắn cười khổ sở rồi ngồi xuống cạnh nó. Nó cảm nhận được cái người ngồi cạnh mình là ai nên không thèm nói gì nữa, cả hai im lặng hồi lâu.... mãi đến khi nó định đứng lên rời khỏi đó thì Hắn mới lên tiếng.

- Hết giận anh chưa?

Nó nghe hắn hỏi đấy nhưng không thèm trả lời, ai kia lại nói.

- Xin lỗi mà!

Cũng mụi lòng rồi nhưng nghĩ lại vẫn làm giá chẳng nói năng gì, Hắn đưa tay móc cái ví trong túi rút ra 2 tấm vé đưa ra trước mặt nó, nhìn hai tấm vé xem phim mà nó săn lùng mấy tuần nay chưa mua được mà mắt sáng rỡ thích thú reo lên.

- Sao anh mua được hay vậy?

Hắn thong thả trả lời.

- Anh mua lâu rồi!

Giật hai tấm vé lại nó đưa lên cao suýt xoa.

- Thích ghê! Phim này hay lắm nè!

Nhìn thấy nó vừa mặt chù ụ bây giờ đã toe toét mà cảm thấy nhẹ lòng,cũng may nó mau giận cũng mau quên dụ dỗ một xíu là hết liền à, Hắn vuốt nhẹ lên mái tóc của nó nói.

- Vào thay đồ chúng ta đi hẹn hò!

Lời nói vừa phát ra từ miệng hắn đã làm nó mở mắt to hết cỡ lên nhìn hắn, bất ngờ dữ dội luôn Hắn- tên bạn trai của nó vừa mới nói ra một câu mà dù là trong mơ nó cũng chẳng thể tưởng tượng ra, nó ấp úng hỏi lại.

- Anh vừa nói... nói gì?

Biết mình mới vừa làm nó shock hắn cười từ tốn nhắc lại.

- Chúng ta đi hẹn hò!

...........................................................................

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Bánh Mì Thơm Cà Phê Đắng

Tên sách: Bánh Mì Thơm Cà Phê ĐắngTác giả: Ngô Thị Giáng UyênNXB: TrẻTình trạng: Hoàn

23-07-2016 7 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Người chậm cảm

Người chậm cảm

Anh có bao giờ nhớ một ai đó nhưng bản thân không biết, cho đến khi gặp lại người

24-06-2016
Màu nắng quay trở lại

Màu nắng quay trở lại

Tuyết rơi ngoài cửa sổ. Qua một lớp kính mỏng trong suốt, có lẽ nó chẳng lạnh và

28-06-2016
Phía đợi chờ

Phía đợi chờ

Hải mở hộp thư đi xem lại, nội dung tin cụt lủn. "Phiên ơi, chân em lạnh như xác

24-06-2016
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Những lằn roi

Những lằn roi

Ngày nhỏ, nhà nghèo, bố nghiêm khắc. Tuổi thơ của con chỉ là những buổi ra đồng, là

24-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

23-06-2016