The Soda Pop
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 82
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 45

↓↓
Trong phòng VIP 609, bệnh viện Hoàng Mĩ, một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh lam nằm trên giường mắt nhắm nghiền, bên cạnh là một cô gái đang gục đầu ngủ bên giường bệnh. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, một ngày mới lại đến. Bàn tay của chàng trai đó khẽ cử động, mí mắt giật giật rồi từ từ mở ra. Trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt hắn, nheo mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ, hắn đang ở bệnh viện ư? Tay định giơ lên thì mới cảm nhận được đang bị ai đó giữ lấy, quay đầu nhìn xuống hắn thấy nó đang gục đầu ngủ tay nó nắm chặc lấy tay hắn. Không dám nhúc nhích vì sợ nó sẽ thức giấc, hắn đành nằm đó cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua. Cơn đau từ bụng truyền đến làm hắn nhăn mặt, một nhát dao chứ ít gì... Rồi hắn lại cuối xuống ngắm nhìn nó ngủ, thấy gương mặt tái nhợt của nó làm hắn xót xa, nếu hôm qua không trúng một nhát dao hắn đã băm tên đại ca đó ra làm trăm mảnh rồi! Lần này coi như tên đó gặp may, lần sau đừng để hắn gặp lại hắn sẽ trả luôn cả nhát dao này.. hừ!

Nó chép chép miệng rồi ngồi thẳng dậy dụi dụi mắt, nó có thói quen ngủ dậy là làm cái hành động này thì phải? Vừa mở mắt đã thấy một ánh mắt khác nhìn mình chằm chằm như người từ sao hỏa rơi xuống trái đất, nó không quan tâm lắm chỉ vui mừng hét lên.

- Anh tỉnh rồi? Anh không sao chứ? Thấy không ổn chỗ nào? Nói tôi nghe...

Nó hỏi tới tấp làm hắn nhức cả đầu chỉ lười biếng mở miệng.

bạn đang xem “Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Nhức đầu quá!

- Hả? Anh bị nhức đầu sao? Chẳng lẽ bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu, thôi chết rồi! Để tôi đi gọi bác sĩ, anh phải khám lại ngay lập tức, nếu không thì nguy.... BÁC SĨ.... BÁC SĨ ƠI!!!

Thế là tuôn một đoạn độc thoại dài cả kilomet, miệng kêu réo bác sĩ ầm ĩ cả phòng, hắn đơ người nhìn nó... trời ạ! Nó không bị thương thân thể mà bị thương ở đầu rồi sao? Chuyện vô lí đó mà cũng có thể nghĩ ra được... bị đâm ở bụng mà di chứng ở đầu cái này chắc là kinh nghiệm nó mới đúc kết đây... Hắn không biết phải nói gì với nó nữa, bó tay rồi!

- Ồn ào quá! Đừng gọi nữa tôi không sao, ngồi xuống đi!

Nghe hắn nói nó im ngay, kéo ghế sát lại giường ngồi.

- Anh không sao thật hả?

Nó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn thì nhận được cái gật đầu.

- Không sao, lấy hộ tôi cốc nước!

- Ờ lấy liền...

Nó bậc dậy chạy đi rót nước, rồi đỡ hắn ngồi dậy dựa lưng vào cái gối phía sau. Bụng vẫn còn đau khiến hắn nhăn nhó lại thêm nó đụng ngay vào vết thương nữa chứ, hắn chỉ cắn răng không biểu hiện gì. Hắn uống xong cốc nước nó nhận lấy đặt lại trên bàn rồi lại ngồi xuống, miệng ríu rít.

- Hôm qua anh làm tôi lo chết được.. thật sự xin lỗi vì tôi mà anh mới ra nông nổi này

- Chẳng phải tôi nói là tôi không chết được mà cô lo gì.

Nó chưa kịp mở miệng cánh cửa đã mở ra, một vị bác sĩ hơi lớn tuổi bước vào, ông đẩy gọng kính nheo mắt nhìn hai người.

- Tôi nghe em réo ầm lên đến tầng 1 bệnh viện cũng còn nghe nên mới vào đây xem, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì mà em hốt hoảng vậy?

Vị bác sĩ nói không rời mắt khỏi nó, bây giờ nó chính thức á khẩu không biết phải nói gì, mất mặt quá mà. Nhìn sang chỉ thấy hắn che miệng cười khúc khích, nó muốn bay vô bóp cổ cho chết, tại hắn nó mới réo lên như thế chứ bộ còn ở đó cười... thấy ghét. Nó nhìn vị bác sĩ già miệng cười trừ.

- Lúc nãy bạn cháu cứ than đau bụng liên tục, cháu hoảng quá nên mới réo lên thôi ạ!

-Chỉ thế thôi mà em náo loạn cả bệnh viện sao? Tôi đã nói với em là vết thương không sâu, ở lại theo dõi hai ngày là có thể về rồi mà!

Ông bác sĩ tỏ ra không vui nói, nó chỉ biết cuối đầu nghe ông giáo huấn, miệng không ngừng rủa xả ai kia. Ông bác sĩ cũng không nói gì đưa thuốc cho nó dặn dò.

- cháu cho bạn ăn cháu rồi uống thuốc đi, nhớ không được ăn đồ cứng nghe chưa. Có gì thì xuống phòng tôi mà tìm đứng có réo lên như lúc nãy nữa.

Dặn dò xong vị bác sĩ ra khỏi phòng, nó xấu hổ chết đi được ấy vậy mà hắn vẫn còn cười cười làm nó tức điên quát.

- Vui lắm hay sao mà cười?

Hắn ho một cái lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi sự vui vẻ.

- Tất nhiên.

- Anh......

Nó chỉ tay về phía hắn nghẹn giọng.

- không nói nữa, tôi đói.

- Tự đi mà ăn, cháu ở trên bàn kìa!

Nó làm ra vẻ không quan tấm kéo ghế ngồi nhịp chân đọc báo.... bộ dạng không giống thường ngày nói nó từ sao hỏa xuống cũng đúng, có bao giờ nó đụng đến tờ báo đâu bây giờ lại.... haizzz căn bệnh khó nói. Hắn đâu dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy.

- Bụng tôi.... âyda.... đau quá!

Hắn ôm bụng rên rỉ, nó cũng dời mắt khỏi tờ báo hỏi kiểu nghi ngờ.

- Đau thật không?

- Thật mà.... á... bụng của tôi.

Thấy khuôn mặt nhăn nhó đến tôi nghiệp của hắn làm nó mụi lòng tin tưởng, bỏ tờ báo xuống cầm tô cháo đến cạnh giường. Thông tin mà nó chưa đọc trên tờ báo bị khép lại " Tin mới nhất về chuyến bay bị mất tích....."

- Nè, ăn đi. - Nó đưa tô cháo trong tay cho hắn.

- Cô không thấy tôi đang đau à! Sức đâu mà cầm.

Hai tay hắn ôm bụng, nó bèn hỏi.

- Vậy anh muốn sao?

- Cô đúc tôi.

Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt nó lập tức trừng mắt nhìn hắn miệng lắp bắp hỏi.

- CÁI ......GÌ? Tôi..... đúc anh..... á? Mơ đi.

Nó bỏ tô cháo cái bịch xuống bàn quay mặt nói với hắn.

- tự đi mà ăn.

Hắn vẫn bình thản nói.

- Tôi vì cô mới nằm đây, cô định lấy oán báo ân sao?

- Tôi có kêu anh cứu đâu.

Nó cãi lại, lòng cũng có chút áy náy.

- Cô nói vậy mà nghe được.

- Thôi được rồi tôi đúc anh là được chứ gì? Đúng là bệnh lắm lời!

Cuối cùng vẫn phải cầm lại tô cháo, nó ngồi xuống thổi từng muổng đúc cho hắn ăn, hắn đạt được mục đích rồi cũng vui vẻ ăn hết tô cháo. Nhìn dáng vẻ ân cần của nó tự dưng hắn lại thấy ấm áp lạ thường, phải chăng vì ánh mắt đó.....

- Ánh mắt của cô thực sự rất giống mẹ tôi...

Tiếng hắn nhẹ nhàng vang lên, nó dừng động tác lại ngước lên nhìn hắn.

- Tôi chưa từng gặp mẹ anh?

Im lặng một lúc hắn nói.

- Bà ấy mất lâu rồi!

Câu nói cất lên chất chưa sự đau lòng, mất mát vô bờ.

- Xin lỗi! Tôi không biết!

Nó bối rối vì nhắc lại chuyện không vui này.

- Không có gì, cô lấy thuốc lại đây.

Hắn lại lạnh lùng như thường, nó đưa thuốc cho hắn, uống xong hắn nằm xuống quay mặt vào trong mắt nhắm hờ.

- Tôi muốn ngủ, cô có thể ra ngoài.

Nó cũng không nói gì khép cửa lại về nhà thay đồ. Vừa về đến cửa nhà đã thấy Vy và Nam đứng đó, thấy nó Vy chạy ùa lại.

- Nè, mày sao vậy? Hôm nay đến lớp không thấy mày làm tao lo quá!

Nó vừa mở cửa vừa nói.

- tao không sao.

Cả ba vào nhà, nó mệt mỏi ngồi xuống sofa, cả người ê ẩm vì mấy cú đánh hôm qua.

- Còn nói không sao, nhìn mày ỉu xìu như cọng bún thiu kìa.

Nó từ tốn kể lại cho Vy và Nam nghe, cả hai hốt hoảng hỏi.

- Vậy Huy không sao chứ?

- Ổn rồi, hai ngày nữa có thể xuất viện.

Nghe vậy hai người bọn họ mới thở phào, chợt Vy lên tiếng.

- Chẳng phải hôm qua mày đi chơi cùng Quân sao lại bị bọn côn đồ đánh, à mà Huy đang ở nước ngoài mà.

Đi chơi với Quân.... bốn từ này ở lại trong đầu nó... thôi chết rồi hôm qua nó có hẹn với Quân nhưng gặp phải chuyện rắc rối nên quên mất, chắc Quân giận lắm.... trời ơi sao nó lại quên bén mất chuyện này chứ! Không biết hôm qua Quân có chờ không? Có giận hay không nữa?

- Đưa điện thoại ch tao mượn.

Vy không hiểu gì nhưng cũng đưa điện thoại cho nó.

Nó bấm số nhanh chóng gọi điện cho Quân.

- " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau"

Và cứ thế 5 cuộc... 10 cuộc.... đều không liên lạc được.

...............................................

Lúc nó trở lại viện đã là xế chiều, vừa mở cửa đã đụng phải ai đó đi từ trong ra, cả hai ôm đầu rên rỉ, miệng chửi.

- Bộ bị mù hả?

Ngước lên lại một phen ngạc nhiên.

- Thì ra là mày.

Cả hai đồng thanh, nó xách bọc trái cây để lên bàn mới liếc nhìn Linh -kẻ đâm xầm vào nó.

- Hai người sao biết mà đến?

- Tớ mới gọi cho Huy.

Tuấn trả lời.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Tên truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ ĐáTác giả: Tiểu LiênThể loại: Truyện TeenTình

26-07-2016 10 chương
Nói Yêu Em Đi Anh

Nói Yêu Em Đi Anh

Tôi trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi. Mình có nên đi đến buổi lễ đó không

22-07-2016 24 chương
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Ký ức gió và Vì sao xa

Ký ức gió và Vì sao xa

Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có trở về và lại tìm thấy nhau? Mong manh

29-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Hoa bò cạp

Hoa bò cạp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016