Ring ring
Ép Yêu

Ép Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 46
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Ép Yêu - Chương 46

↓↓
giữ lấy em minh đau nên đã đá cho hăn một cái vào ống đồng. Hắn tức giận tát cho Tiểu Thiện một cái đau, in sâu 5 ngon tay trên mặt trắng mịn của cậu bé. Mà tiểu Thiện không khóc mà đôi mắt chỉ đen lại vi choáng váng, còn tiểu Phong thì lại bật lên khóc thảm thiết hơn.

Văn Thiên anh lao vào đấm cho hắn một cái gần rụng hàm răng, đôi mắt sát thủ của anh lao tiếp đến bên tên đó đang nằm ôm mặt dưới đất. Khi anh xông vào như thế thì người của anh cũng xông vào cùng và đáng bật lại mấy tên cận vệ của Ông Nhiên.

Văn Thiên anh tức đến tối đen mặt lại, đôi giày da của anh dẵm lên bàn tay của tên vừa đánh tiểu Thiện, bàn tay của hắn gần như nát bét. Hắn kêu lên vì đau đớn. Văn Thiên cúi xuống cầm tay hắn lên. Anh gồng sức bẻ một cái gãy ra làm đôi. Mặt của người bị bẻ tay không còn giọt máu nào gầm rú vì đau đớn. “Tao cảnh cáo mày, mày giám động đến con tao. Tao sẽ giết mày.”

Anh định giết hắn thật thì nghe thấy tiếng tiểu Phong kêu lên. “Baa.”

bạn đang xem “Ép Yêu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh quay lại thì thấy tiểu Thiện đang bị ông Nhiên túm lấy dí súng vào đầu cậu bé. Tiểu Phong chạy đến chỗ ba mình. Văn Thiên ôm tiểu Phong vào lòng đôi lông mày nhíu lại nhìn tiểu Thiện “các người không được manh động.” Anh ra hiệu cho mấy người cận vệ của mình.

“Mày thử xông lên coi, tao sẽ giết chết đứa bé này.” Ông Nhiên lộ vẻ tứ giận đến tột cùng

Bên ngoài là tiếng còi xe cảnh sát, Văn Thiên đưa tiểu Phong cho người cận vệ của anh bế. Anh đi đến gần gần “dừng lại mày đến gần tao sẽ nổ súng.” Ông Nhiên như mất lý trí.

Văn Thiên lùi về chút. “Ông hãy bỏ con tôi ra, nó không có tội gì cả.”

“Tao không cần biết, mày đã dồn tao đến lúc này thì tao không cần gì hết, nhưng tao mà đi thì tao cũng không thể cho mày hạnh phúc đâu.” Ông đay nghiến, dí súng sát hơn làm cho tiểu Thiện đau mà cậu bé chỉ hơi cau mặt lại. Hàm răng bé nhỏ nghiến lại.

Văn Thiên nhìn con trai mình đau, anh đong lòng đôi lông mày anh nhíu lại đến gần dính vào nhau, bàn tay anh nắm thành nắm đấm muốn xông vào đấm cho lão đến chết đi.

Tiểu Thiện vì đau quá, vùng ra cắn cho lão Nhiên một cái vào tay, lão đau qua thả cậu ra. Tiểu Thiện nhanh chân chạy ra khỏi bàn tay hắn, hắn dí súng về hướng cậu bé bắn. Văn Thiên và mọi người trợn tròn mắt lên.

Anh kêu lên “Khôngggggggg” chạy đến nhưng lại không kip Bùmmmmmm tiếngsúng vang lên, bên tai anh cậu bé trước mặt anh mờ mờ lòa nhòa ngã xuống trước mặt anh.

Cậu bé bị một cái bóng đen bao chùm lên người cùng ngã xuống. Mấy người cận vệ lao vào ông Nhiên nhanh vào ghìm ông xuống đất. Khi tất cả hoàng hồn lại. Nhìn kỹ mọi chuyện vừa sẩy ra thì cái bóng đen đó chính là Thư Quân.

Thư Quân đã đỡ đạn cho Tiểu Thiện của anh. Văn Thiên đi nhanh đến bên Thư Quân đang nằm, trong vòng tay anh là tiểu Thiện đang bất tỉnh nằm đó. “Thư Quân.” Giọng Văn Thiên run run vang lên.

Thư Quân ôm vết thương đang chảy máu quá nhiều. “Mau gọi cấp cứu đi” mấy người cảnh sát chạy vào túm lấy ông Nhiên và gọi ngay cho cấp cứu.

Thư Quân kéo tay Văn Thiên lại, “anh..anh..” Văn Thiên cau đôi mắt lại, nhìn Thư Quân. Văn Thiên một tay bế tiểu Thiện, tay kia nâng đầu Thư Quân lên, “chờ chút cấp cứu đến bây giờ.”

Thư Quân cười hiền lắc đầu, “anh...hai.” giọng cậu yếu đuối vô cùng, nó đang yếu dần đi. Văn Thiên nuốt đau vào trong lòng. “anh họ,....em xin …...xin lổi … anh.”

“Đừng nói gì nữa.” Văn Thiên không muốn nghe, không muốn ai trong gia đình mình ra đi nữa cả. “.....hãy......hãy...nói....với .với Thanh ...Thu ….em yêu cô ấy và mong cô ấy luôn.....luôn được hạnh phúc....và anh...anh họ....anh phải hứa với em....là anh phải luôn làm cho....cô ấy hạnh phúc cùng hai....tiểu tử.....” Câu nói càng lúc càng không rõ.

“Cậu không được nhắm mắt hãy mở ra.” Nhưng đôi mắt của Thư Quân không chịu, nó cứ thế nhẹ nhẹ nhắm lại.....”em..xin..lo.

Câu nói chưa hết mà cậu đã sang bên kia thế giới để lại đôi mắt đỏ au của Văn Thiên. Tiểu Phong chạy lại bên ba mình khóc khi nhìn thấy ba nuôi nằm đó không động đậy nữa.

“Ba nuôi.....ba nuôi...” Cậu bé khóc không ra tiếng nữa.. Văn Thiên ôm hai cậu nhóc vào lòng. Nước mắt của anh cũng tuôn theo tiếng khóc của con trai mình.

**

Thanh Thu cùng với cô Mai chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Văn Thiên và tiểu Phong đứng ở ngoài phòng bệnh viện. “Tiểu Phong” cô ôm con trai mình vào lòng, tiểu Phong nhìn thấy mẹ vui mừng lẫy sợ hãi kêu lên. “Mẹ”

Cô bế bé sát vào lòng mình, “Văn Thiên tiểu Thiện đâu?” Anh ôm cô xoa dịu, “đang nằm trong kia, bác sĩ bào nó không sao cả chỉ là sợ quá thôi mà ngất đi thôi.

Cô hoảng hốt, “em có thể vào thăm không?”

Nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. Anh gật đầu vơi cô, cùng với mọi người đi vào phòng bệnh. Cô lao đến bên giường ôm lấy cậu bé đang nằm trên giường. “Tiểu Thiện, mẹ đây con tỉnh lại đi.”

Đôi mắt ngọc của bé hơi mờ màng, phủ một lớp sương mù mở ra. “mẹ.” tiếng nói yếu ớt có chút sợ sệt của bé gọi mẹ mình.

Cô ôm chặt lấy tiểu Thiện, khóc nấc. “Mẹ ở đây con đừng sợ.”

Lúc này có mẹ nên cậu bé lộ rõ vẻ của mình, nước mắt từng hạt cứ thế lăn xuống mặt ôm mẹ mình chặt và khóc nức nở.

Văn Thiên vuốt tóc cậu nhóc, “con trai ba còn đau không?”

Tiểu Thiện lắc đầu, ngượng với ba mình hay sao ấy, nên cậu lau khô nước mắt và chồm người ra bắt anh bế bé. Anh nở nụ cười hiền và xoa vết đau trên mặt bé dị dàng. Tiểu Phong nhìn thấy thế lao vào dơ 2 cánh tay bé nhỏ lên, mặt nũng nịu “ba bế con nữa.”

Anh ôn nhù hơn bao giờ hết cách tay khỏe của anh bế bổng hai nhóc ở trong lòng mình. Tiểu Phong cùng Tiểu Thiện êm ấm vùi vào lòng anh. Cậu bé tiểu Phong vẫn có tật đưa ngón tay cái lên miệng mỗi khi ngủ nên cậu bé vô tư đưa lên ngậm trông rất đáng yêu.

Thanh Thu cô không cầm được nước mắt nhìn 3 cha con, cô Mai đứng bên cạnh cũng mừng vui và không cầm được nước mắt.

Ru được hai tiểu tử ngủ, anh ngồi ủ rũ. Cô Mai và Thanh Thu đều biết chuyện của Thư Quân, ông Lưu già yếu quá nên không thể đến bệnh viện được nên đành ở nhà.

Thanh Thu ôm Văn Thiên khóc, “thật là đáng thương anh Thư Quân.”

Anh kéo cô ngồi vào lòng mình, “Thư Quân muốn em luôn luôn được hạnh phúc và cả hai tiểu tử nữa.”

Cô chỉ còn vùi mặt vào lòng anh mà khóc. Đêm nay là một đêm thật đau buồn, lại một người nữa ra đi không hề mong muốn.

Ai ai cũng mong nó trôi qua thật nhanh, hoặc chưa từng bao giờ sẩy ra cả. Tang lễ của Thư Quân cũng lặng lẽ âm thầm, trời mưa rất to đổ xuống tang lễ như đang khóc than tiễn anh đi vậy. Đôi cách của thiên thần đang rang rộng bay lên trời cao.

Lão Nhiên bị tù trung thân về tội giết người và bắt cóc, và bị lật tẩy hết những chuyện ông đã làm xưa và nay.

**

1 năm sau

Tiếng chuông nhà thờ đổ vàng, cô dâu xinh đẹp bức vào, đi trước là hai cậu bé giống hệt nhau đang cầm những cái rổ hoa nhỏ, nắm vào bàn tay bé nhỏ những cách hoa để rải xuống đất.

Người đàn ông đẹp trai nhìn người con gái mình yêu đến tận sâu trong tim tiến lại gần. Rồi tất cả im lặng bản nhạc cũng đã dứt.

Cha chúa đọc lời văn và lời hứa hẹn của hai người. “Con đồng ý.”

… “Con cũng đồng ý.”

2 chiếc nhẫn cưới lấp lánh trao nhau, sau đó là nụ hôn say đắm. Tiếng vỗ tay và chúc phúc cho đôi vợ chồng đẹp nhất ngày hôm nay.

“Mẹ.....” Tiểu Phong kêu lên. “Tiểu Phong đói rồi.” Cậu bé không chịu được nữa vất cái rổ hoa xuống đất.

Mọi người bật cười vì câu nói của cậu bé. Thượng Mai chay nhanh đến bên tiểu Phong, “bà cho con ăn nhé, cả tiểu Thiện nữa.”

Văn Thiên và Thanh Thu ôm nhau nhìn theo hai đứa cười vui. Bỗng anh bế bổng cô lên và đi ra khỏi nhà thờ. Lên cái xe Lamborghini 2 chỗ ngồi và phóng đi mất để lại bao nhiêu người ở lại cùng vỗ tay ủng hộ họ nhiệt tình.

**

9 năm sau.

“Tiểu Thiện em con đâu?” Thanh Thu hỏi tiểu Thiện đang ngồi đọc sánh sau vườn rộng lớn. Cậu bé 14 tuổi có dáng vẻ thanh tú và thư sinh, giống Văn Thiên đến từng giọt máu một. Dáng vẻ cao lớn ngồi đọc sách ngước lên nhìn mẹ mình, đôi mắt vẫn lạnh như thế không có chút biểu cảm nói, “thấy bảo đi ra ngoài.” Khiêm tốn lời nới nữa. hihi

Đúng là hai con cô, một đứa thì đi chơi suốt ngày một đứa thì trầm tư ít giao lưu. “Mẹ” tiếng bé gái 5 tuổi cất lên. Cô chạy lại ôm bé. “Sao vậy con?”

“Ba gọi điện.” Bé cầm điện thoại dơ lên.

“Em ở đâu thế, anh chờ mãi không thấy đến.” Văn Thiên nóng ruột.

Thanh Thu thở dài, “Em đến ngay, nếu em gọi được tiểu Phong về.”

“Vợ yêu đừng nên căng thẳng quá, hỏi Tiểu Thiện thử xem.” Anh không muốn cô căng thẳng quá, yêu vợ hết mức nhé.

“Nhưng mà Văn Thiện bảo tiểu Phong đi ra ngoài chơi, ôi em không thể chiụ được với Tiểu Phong biết là ngày quan trọng mà còn ra ngoài chơi là sao chứ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tiểu Phong đang ôm một đứa con gái bằng tuổi.

Cô há hốc miệng ra nhìn sau đó cụp máy. Thấy Tiểu Phong đang dỗ cô gái ở bên dưới sân trước cổng cô tức giận chờ nó vào nhà. “Mẹ???!”

“Mẹ gì chứ, con biết là chúng ta phải đi không mà còn ra ngoài.” Cô tức qua quát lớn.

Tiểu Phong nhìn mẹ mình cười hê hề. “Con mới ra bên ngoài thôi mà, bây giờ con về rồi mà.”

“Thế đứa gái đó là ai?” Cô không ngờ là con trai cô lại đào hoa đến thế, hết đứa con gái này đến đứa con gái khác. Dáng vẻ nó thì cũng là của Văn Thiên, cô chỉ mong nó như Tiểu Thiện thôi, tại vì tưởng tưởng nó đao hoa vậy thì Văn Thiên cũng thế nên không kìm nén được.

Trời Thanh Thu tham lam quá có Văn Thiên rồi còn muốn giữ 2 con trai mình nữa. Cô nên lo cho đứa con gái 5 tuổi của mình đi.

Chiếc váy trắng của cô, bay bay nhẹ nhẹ đi đến cùng các con đến bên chồng. Văn Thiên hôn nhẹ lên trán cô rang rộng tay đón tiếp.

“Vợ em đẹp quá.” Anh ôn nhù muốn giữ cô mãi trong lòng mình. Cô nũng niụ “Anh không biết hôm nay em mệt thế nào đâu.”

“Anh biết mà, xin lổi vợ yêu, tối về sẽ đền bù.” câu nói của anh làm cô đỏ mặt và dịu đi phần nào. Anh nháy mắt với cô một cái kéo cô vào bên trong bữa tiệc, tay kia bế đứa con gái theo sau là tiểu Thiện và tiểu Phong.

Một gia đình ai cũng đẹp đến đáng chú ý. Hôm nay là bữa tiệc tổ chức cho Văn Thiên cầm di chúc của Thượng Quan. Do công việc bận rộn quá nên không tổ chức sớm được.

Hai cậu con trai của anh, quả là phong độ không kém gì anh cả, 2 con trai anh mới 14 tuổi mà đã có vóc dáng anh tú và cao dáo đến mê người.

Các cô con gái trẻ cũng những nhà thượng Lưu khác ai ai cũng để ý đến họ. Cố làm dáng để lấy lòng họ. Trừ Tiểu Thiện ra thì tiểu Phong luôn luôn sẵn sàng với những cô gái đó. Không biết cái đào hoa này của cậu có từ đâu nữa.

Thanh Thu đang nóng lòng chờ ai đó, khi thấy Lee bước đến cô vội vàng chạy lại hỏi ngay “con gái cậu đâu?”

Lee vẻ mặt có vẻ giận, “con bé làm mình điên lên mất, đã bảo ở nhà rồi nó chạy mất tiêu đến nhà bạn nó là phải bảo Trí Kiệt đi đón về.”

Thanh Thu cười cười, nhìn cái bụng to đùng của Lee mà nhìn mặt cô đang giận dữ, đúng là bà bầu nóng tính.

Khi Trí Kiệt đến nới, vác trên vai là cô bé gái đang rẫy rụa “Thả con xuống, con không thích, tha con raaaaaaaaaaa.”

Tiếng nói cô bé 13 tuổi làm cho mọi người chú ý đến, kể cả Tiểu Phong đang ngồi nói chuyện với mấy cô gái cùng lứa tuổi.

Thanh Thu nhìn thấy ánh mắt nó, cô mỉm cười nhìn Lee. “Sắp có chuyện hay để xem rồi.”

Văn Thiên ra bắt tay Trí Kiệt. “Hahaha tiểu yêu tinh lại làm loạn à.”

“con bé bướng quá.” Trí Kiệt chỉ cười khổ.

Thanh Thu cùng đứa con gái 5 tuổi của mình và Lee đi đến bên 3 người họ. “Con hôm nay xinh quá Hiểu Lan.”

Cô bé nhìn thấy Thanh Thu là đôi mắt mở to, ngượng ngùng, nhưng nhìn sang mẹ mình thì lại có vẻ tức tối.

Con gái của Lee rất xinh và dễ thương, đôi mắt đẹp đến động lòng, khuôn mặt trắng trẻo mái tóc đen dài chấm mông, đôi môi đào chúm chím. Nhưng có vẻ hơi đanh đá thì phải và khó bảo nữa.

Bé gái 5 tuổi của Thanh Thu cầm tay Hiểu Lan vì đã quen chơi với Hiểu Lan rồi nên rất hứng thú với cô bé.

“Chị chớ với Thanh Uyển đi.” Bé kéo chị đi không để Hiểu Lan nói lời nào.

Thanh Uyên rất thích Hiểu Lan, tại vì Hiểu Lan hay đến chơi và lại hay chơi với bé, nên bé rất thích.

Hiểu Lan ngồi ăn bánh kem cùng Thanh Uyên. “Ngon không?” Hiểu Lan hỏi Thanh Uyên.

Bé gái gật đầu. Văn Phong đến gần cùng với đám con gái đi theo sau anh. “Này đến đây là ăn vậy?”

Hiểu Lan không thèm nhìn Văn Phong vẫn ăn tiếp coi như không có sự tồn tại của cậu. “Anh Văn Phong không ăn sao?” Thanh Uyên nhìn anh trai mình cười cười hỏi. Văn Phong xoa đầu em gái mình, con mắt tức tối nhìn Hiểu Lan đang ăn bánh ngọt rất tự nhiên.

Một cô gái bằng tuổi Văn Phong bám lấy cách tay cậu nũng nịu “Văn Phong à, con bé đó có vẻ khó chịu quá chúng đa đi ra đằng kia đi.”

Văn Phong cười hiền với cô gái đó, “cậu cứ ra kia trước đi tí mình ra.”

Dịu dàng vuốt tóc cô gái một cái, Hiểu Lan vẫn bình thản ăn bánh. Văn Phong ngồi xuống cùng bàn, nhìn Hiểu Lan trước mặt mình. Đôi mắt tinh nghịch của cô bé vẫn không thèm nhìn cậu, tức tối miệng bật lên. “Đúng là một đứa con gái xấu xí.”

Hiểu Lan ngừng ăn đôi mắt ngước lên nhìn Văn Phong, “anh vừa nói cái gì?”

Chương trước

↑↑
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi "Hãy bảo nắng về đi Cho em quên nhớ nhung, cho em quên những phút

23-06-2016
Ba không phải là má

Ba không phải là má

Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho

30-06-2016
Lòng mẹ

Lòng mẹ

"A ru hời ơ hời ru Mẹ thương con có hay chăng Thương từ khi thai nghén trong lòng Mấy

24-06-2016
Những gì họ trải qua

Những gì họ trải qua

"Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để

30-06-2016
Lòng kiêu hãnh

Lòng kiêu hãnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016