Old school Swatch Watches
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 26
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Dì Nhỏ Của Tôi - Chương 08

↓↓
- Dạ… alo. - Giọng nó hơi run. Nó chẳng hiểu sao ông chồng tương lai lại gọi điện muốn gặp nó. Hay ông ấy đã biết chuyện gì về vụ uýnh nhau hôm nay của nó. Ôi ko, Huy Vũ nói rồi đấy, mọi chuyện sẽ thật kinh khủng, nó thấy nóng mặt và hình như cả hơi đau đầu chóng mặt nữa.

- Lệ Quân đấy à? Bác xin lỗi vì giờ mới gọi điện về xem cháu thế nào. Cháu ở đây thoải mái chứ?

- Dạ… dạ ổn ạ.

- Uk, bác bận quá, phải lo công việc nhiều. Bác rất áy náy khi cháu vừa chuyển đến ở ta đã phải đi công tác luôn. Ở đây bác rất lo cho cháu, thằng Huy Vũ đối xử tốt với cháu chứ?

bạn đang xem “Dì Nhỏ Của Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Dạ vâng, cậu ấy cũng ko có gì là biểu hiện xấu với cháu. Nói chung là tốt ạ.

- Vậy thì bác yên tâm rồi…. Lệ Quân này.

- Dạ?

- Cháu giúp bác nhắc nhở với Huy Vũ, nó hay dính vào những cuộc đụng độ đánh nhau. Cháu hãy bảo với nó, mọi việc ko phải chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, đôi khi chỉ cần tới vài lời nói hay những cử chỉ đẹp. Ta sinh ra cái đầu đâu phải để không chứ! Phải ko cháu?

- Dạ…. vầng ạ. – Nó thấy cổ họng đắng ngắt. Những lời ấy hướng tới Huy Vũ hay là tới nó đây?

- Cám ơn cháu nhiều nha, bác biết là cháu làm đc mà. Học hành tốt nhá, có thời gian hay gọi điện nói chuyện với bác… Bác sẽ rất vui đấy!

- Dạ…!

Nó cúp máy mà thấy lòng nặng trịu. Những gì ông chồng tương lai nó nói sao khiến nó thấy ăn năn thế ko biết. Nhưng ông ấy nói đúng, thực sự sau mỗi lần đánh người nó cũng chả thấy vui vẻ gì. Mà đôi khi thấy mình thật độc ác. Ôi điên mất. Mình lại nghĩ lung tung cái gì rồi.

Nó trở về phòng, nằm phịch xuống giường. “Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng. Xoè đôi cánh, xoè đôi cánh. Bươm buớm…”

- Alo. Gì vậy mày?.... – Nó nhăn nhó.

- Mấy giờ rồi chị? - Nhỏ Gấu khó chịu chẳng kém.

- 9h. – Nó ngước lên nhìn đồng hồ.

- Vậy mà giờ mày vẫn còn chưa đến hả?

- Đến đâu?

- Ôí trời ơi, cái con đầu óc để trên mây kia - Nhỏ Gấu gắt lên – Mày định ko đi sinh nhật bà Thảo đen à?

- Ôi thôi chết, tao quên béng mất.

- Kái gì? Mày có đến nhanh ko thì bảo, mụ ấy đang tức điên lên đó. Mày mà ko đến mụ ấy xé xác mày.

- Biết rồi, mà sao tao lại ko đến đc chứ. Tao đến đây….

Nó vội vàng thay quần áo, chải vội cái tóc rồi phi như bay xuống tầng.

- Cô chủ, cô đi đâu mà vội thế?

- “Má ơi, xúi quẩy rồi!”… Cháu… hì hì hì…. Cháu ra ngoài một tí ạ!

- Tôi rất tiếc, nhưng giờ đã 9 giờ rồi. Quy định là ko đc ra ngoài quá 9h ạ.

- “Cái gì? Ở nhà mình 10h đã là quá đáng rồi, thế mà ở đây lại còn 9h nữa! Điên thật” Cháu ra ngoài một tí thôi mà.

- Tôi xin lỗi, nhưng cô chủ trở lại phòng đi ạ. – Ánh mắt ông quản gia Tâm đầy quyền lực khiến nó nhụt chí, vâng lệnh làm theo.

Nó lững thững bước lên cầu thang, đẩy cửa bước vào phòng, cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi tạt vào mặt nó làm nó khó chịu thêm. Nó đánh con mắt sắc lạnh và cay cú nhìn rá cửa sổ như kiểu “tao đang điên đấy” thì chợt, mặt nó bỗng dịu hẳn, thay vào đó là một đôi mắt loé sáng, cái miệng nở một nụ cười đầy ẩn í và âm mưu đen tối.

****

Nó hì hục leo xuống dưới qua đường cửa sổ. Cũng may tầng nó ở là tầng 2, ko quá cao, lại có mấy cái lan can trồng cây cảnh. Qúa tiện lợi cho nó. Cuối cùng nó cũng đáp đc xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng nhất. Nó nhìn trước ngó sau, may quá mọi người đi nghỉ cả rồi thì phải. Nhưng ko đc, đi đường cổng chính chắc chắn sẽ bị phát hiện. Thôi thì nó lại trở về nghề cũ vậy.

Trời đúng là thương nó, ngay cạnh cái bước tường kia lại có mấy còn hòn non bộ mới sợ chứ. Làm đẹp hả? Với nó giờ chẳng có nghĩa lý gì ngoài việc làm thang cho nó chèo nhá. Hehehe. Nghĩ vậy, nó nhanh nhẹn tiến thẳng tới chỗ tường và thoăn thoắt trèo lên. Nhưng…. Ko thực sự may như nó nghĩ. Có cái gì đó đang nhìn nó ở đằng sau…..

Lạy chúa con, cả một bày cho to với những cặp mắt xanh lè nhìn đó chăm chú. Và đồng loạt xô tới.

- Ôi ko… Chó… chó…. cứu con với! - Mồm nó hét to kinh hoàng nhưng chân vẫn thoăn thoắt trèo tít lên bờ tường. Tiếng người ùa ra. Qúa sợ hãi, nó ko kịp suy nghĩ nhảy thẳng xuống đường.

“Két……” - Tiếng thắng xe ô tô vang lên rợn người. Cả một vùng sáng loé lên, chói mắt kinh khủng. Một bóng đen từ từ xuất hiện, với cặp mắt dữ tợn và khuôn mặt dị dạng, đôi tay từ từ đưa ra lại gần nó với những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng. “Ôi ko, là thần chết!.... Ko…. Ko đừng bắt ta. Xin đừng bắt ta…. Ta chưa muốn chết! Mẹ ơi cứu con với… Huhu mẹ ơi…..”

- Lệ Quân! Em có sao ko?

Trở lại thực tế. Nó vẫn chưa chết. Thứ ánh sáng kia là đèn pha ô tô. Bóng đen thần chết kia là… thầy Thiết đẹp trai!

Nó ngẩn người, hình như mọi thứ trong cơ thể nó đang ngừng hoạt động. Trước mắt nó là một anh chàng với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc chiếc áo phông dài kẻ ngang xanh trắng, quấn hờ trên cổ chiếc khăn kẻ sọc đen trắng nhẹ nhàng, đi cùng là chiếc quần jin cực cool. Nó thấy mình hình như đang ngất ngây, trc mắt no ko phải là ông thầy đẹp trai vẫn đóng bộ comple hay quần âu nữa mà là một anh chàng kute hết mức. Hai cái từ đẹp trai lại một lần nữa đc thốt lên trong suy nghĩ của nó khi đôi mắt ấy thật sáng, thật đẹp, thật long lanh đang chăm chăm nhin nó!

“Gâu gâu…” - Tiếng chó sủa, tiếng bước chân người đang dồn dập tiến tới đánh thức nó tỉnh lại sau vài phút “đơ người”. Nó giật mình hoảng sợ, rồi như một người tỉnh táo, nó đứng phắt dậy, kéo tay ông thầy lên chiếc ô to đen bóng.

- Thầy ơi, đi thôi. Thầy mau lái xe đi…. Nhanh lên thầy ơi… Giúp em với!...

Chiếc xe chuyển bánh với vận tốc khá lớn, bỏ lại sau lưng những tiếng bước chân người thôi thúc và giận dữ.

- Sao em lại phải chạy trốn?

- Ko phải… ko hẳn là như thầy nghĩ đâu.

- Vậy là sao? Em nói rõ cho thầy đi. Nếu ko thầy quay xe lại đó!

- Ôi đừng mà thầy!... Hừ… Thôi đc rùi ạ! Em phải đến dự sinh nhật của chị bạn, nhưng đã 9h và theo như lời bác Tâm thì em ko đc rời khỏi nhà vào giờ này. Thế là… Em trốn! – Nó ngước lên nhìn ông thầy, cười tinh ranh.

Ông thầy trẻ nhìn nó chỉ còn biết lắc đầu.

- Thế em định với bộ dạng này đi sinh nhật sao?

- Dạ vâng! Sao hả thầy? – Nó tròn mắt hỏi ông thầy và đc nhận lại là một nụ cười đầy hàm ý và một cái ra hiệu chỉ nhìn vào gương xe. – AAAAAAAAAAAAAAAAA- Nó tá hoả và hét tướng khi thấy cái đầu xù xì, rối tinh của mình trc gương, chưa kể đến việc có vài vết dơ trên mặt… và bộ quần áo thì ôi thôi… bẩn lem luốc - Hậu quả của việc vượt tường và đụng xe.

Chiếc xe dừng lại trc “Ren” - Cửa hàng trang điểm có tiếng của Thái Nguyên. Nó được đưa thẳng tới bàn trang điểm. Và dưới sự kháng cự cộng bất hợp tác của nó, ông chủ tiệm cũng làm chủ được công việc vô cùng khó khăn của mình là “làm-dẹp-cho-nó”. Trong khi nó phải vật lộn với ông chủ tiệm “Ren” thì ông thầy - kẻ đã khiến nó phải khổ sở thế này đang mải miết tìm cho nó một bộ cánh mới.

****

Cánh cửa phòng hát vừa mở ra, cả một ko gian như lặng lại. Một anh chàng cực teen và kute với nụ cười cực duyên trên môi, bên cạnh là một cô nàng lung linh trong chiếc váy trắng bồng ngắn và chiếc áo khoác lông đính đá, cùng với đôi giầy búp bê trắng dễ thương. Mái tóc thả mượt mà nổi bật với chiếc cặp ghim đính đá nhỏ long lanh. Đôi má ứng hồng vì lớp phấn phủ và cả vì sự e thẹn, đôi mắt đen to tròn và đôi môi hồng vì sắc son nhũ bóng. Chẳng ai có thể tin nổi, đứng trc họ là nhỏ Cỏ với phong cách đàn ông thường ngày giờ hiện ra như một đại tiểu thư thực sự như chính cái mà nó vẫn sở hữu từ trc đến giờ nhưng chẳng ai có thể nhìn ra nổi.

- Mọi người! Sao nhìn ghê vậy? – Nó thốt lên phá vỡ cả bầu ko gian sững sờ mấy phút trc.

- Lạy chúa con! Ôí trời ơi! Có phải là Cỏ đó ko mày? - nhỏ Gấu hét lên.

- Con điên! Ko tao thì ai hả?... – Nó quay ngoắt ra ông thầy - Đấy em bảo thầy rồi mà, xấu hổ chết đi đc! Tự dưng… - Nó chưa kịp nói xong thì ông thầy đã kéo tay nó tiến thẳng vào chiếc bàn ngồi.

- Nhập cuộc thôi nào cô bé!

Thế là dưới tiếng nhạc ồn ào và vui tươi, những bông hoa rực rỡ sắc màu, những đĩa hoa quả đầy ắp và thơm ngon, những ly nước ngọt và chút rượu mạnh….. có những con người trẻ tuổi la hét ầm ĩ chính xác hơn là cái việc họ gọi: ca hát! Những trận cười bể bụng, nhưng bài hát “kinh dị” của những giọng ca “kinh hoàng” và xen cả vài giọng ca ấm đến lạ thường, trong trẻo đến vô cùng. Một bữa tiệc sinh nhật ồn ào nhưng vui cũng ko ít!

****

11h. Nó trở về căn biệt thự. Sau cuộc vui giờ đây thay vào cái cảm giác sung sướng và vui vẻ mấy lúc trc là một sự lo lắng. Chắc mọi người đang tức điên lên vì nó cho coi! Bác Tâm sẽ rất giận nó. Chắc là vậy rồi.

- Đừng lo, cô bé! - Vẫn nụ cười ấm áp ấy!

- Cô chủ đã về! - Giọng bác Tâm ko hề có biểu hiện gì của sự giận dữ. Bác ấy chịu đựng tốt thật!

- Cháu… cháu…

- Đã muộn rồi. Cô chủ về phòng nghỉ ngơi để mai con đi học ạ. Tôi sẽ tiễn ông Trần.

****

Nó lững thững bước về phòng. Vừa đến cửa nó đã giáp mặt với Huy Vũ.

- Kẻ chạy trốn giờ đã trở về! -

- Chưa ngủ, đứng đây làm gì?

Một ánh mắt chợt sững lại, ngẩn người.

- You còn hỏi nữa à? Vì you mà cả cái nhà này mất ngủ đó. Cũng may cậu Thiết còn gọi điện về chứ ko cả cái thành phố này kũng ko yên vì you đâu. Bất kì ngõ ngách nào cũng bị lật tung lên đấy - Giọng đầy sự trải nghiệm. (Cái này anh chàng phải biết rất rõ rồi, đã từng rất nhiều lần trốn nhà rồi mà!)

- Thầy gọi về? Chả nào bác Tâm giọng vẫn bình thường thế!

- Bình thường gì? Ông ấy lo lắng và giận dữ lắm đấy. Chẳng qua ko thể hiện ra ngoài thôi. Còn you nữa, tưởng ngủ rồi ai dè… con gái con đứa đêm hôm mà dám trèo tường chốn ra ngoài.

- Ờ, thì sao?

- You sao bướng thế hả? Người ta nói thế mà vẫn còn ương.

- Uk, tôi thế đấy! Gìơ mới biết à? – Nó lại cái điệu hếch mặt lên thách thức.

- You… Bực mình! Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!

- Xí! Ai thèm ông quan tâm! Tôi mệt rồi, phải đi ngủ đây! – Nó rồi nó đẩy người Huy Vũ sang một bên, mở cửa bước vào…

- Này… “Rầm” – Đóng cửa!

Huy Vũ tức điên. Cậu bực ko nói đc câu gì. Bỏ về phòng mình. Ném mình xuống giường, cậu tóm lấy cái gối quẳng ra cửa. Hình bóng con nhỏ đáng ghét lại hiện ra trc mắt cậu. Cái mặt lúc nào cũng thách thức cậu! Nhưng… Hôm nay nhỏ lạ quá! Nhỏ trang điểm! Mình đã phải sững người. Nhỏ trông thật lạ trong bộ váy ấy. Lạ lắm! Cái gì đó thật nữ tính. Đẹp!

Vài tia nắng nhỏ hắt vào phòng, nó khẽ dụi mắt và choàng tỉnh. Vươn vai đón chào một ngày mới. Nó bước xuống giường, tiến lại cửa sổ và kéo rèm. Hiếm khi có dịp nó dậy sớm để mà có thời gian ngắm cảnh bình minh. Bầu trời với những nàng mây thiếu nữ bồng bênh trôi. Hì với nó trông cứ như mấy đùm mây thì đúng hơn, được cái mấy đùm mây này cứ lững lờ trôi, khiến nó có cảm giác nhè nhẹ, êm ái lạ thường. Sau một ngày mệt mỏi, đêm qua nó ngủ thật yên giấc. Ko hiểu sao, lúc này nó chợt nghĩ đến thầy. Đúng rồi, đêm qua nó có mơ thấy thầy. Vẫn đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Thầy luôn xuất hiện một cách thật bất ngờ. Và lần nào cũng cho nó một cảm giác lạ thường. Nó mỉm cười. Ko biết vì điều gì nữa.

----------------------------- Hôm nay trời nhẹ lên cao

Tôi cười ko hiểu vì sao tôi cười!-----------------------------

(ăn cắp và chế thơ ca tí!)

****

- Huy Vũ đi học rồi ạ? - Giọng nó gần như mếu máo. “Tên đáng ghét này, sao ko chờ ng ta đi học cùng chứ. Đèo ng ta có một tí mà cũng ki bo. Gìơ lại phải dắt xe à?.... Ôi má ơi, xe!... Mình chưa đi lấy xe về!....”

- Thưa cô chủ, xe đạp của cô chủ đã được chuẩn bị sẵn. Cô chủ đi học kẻo muộn ạ.

- Xe đạp của cháu?

- Vâng, thưa cô.

- Ko phải chứ? Mình chưa có mang về mà!... – Nó lẩm bẩm. – Ko lẽ là cậu ta!?! – “Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!”

- Thưa cô chủ. Đã muộn rồi ạ.

- Dạ vâng. “Thôi chết muộn thế này rồi cơ à?”…. Cháu đi học đây ạ.

- Ấy cô chủ ko đi xe sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Dì Nhỏ Của Tôi

Dì Nhỏ Của Tôi

Tên truyện: Dì Nhỏ Của TôiTác giả: Nguyễn Bích Hồng (Caycodai)Thể loại: Truyện

26-07-2016 26 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Lạc đầu mùa

Lạc đầu mùa

Anh Hân và chị hình như vừa hái lạc xong, tất tưởi chạy ra. Vừa đến nơi là vồ

30-06-2016
Vấn vương đến chết

Vấn vương đến chết

(khotruyenhay.gq) Một khi đã yêu, thì xin anh. Khi yêu đừng quay đầu lại...! *** "Phụ nữ

28-06-2016
Bà ơi, cháu đã về

Bà ơi, cháu đã về

Bà có sáu người con nhưng mỗi bố là con trai lại đi thoát ly . Các cô lớn lên lần

23-06-2016
Là chính mình

Là chính mình

“Tuổi trẻ lạc lối. Cuộc đời này, gặp nhau đã là một mối duyên...”. *** Phương

23-06-2016
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016