- Ai…. Ai bảo ông thế? Sao tôi lại ko biết đi xe đạp chứ?
bạn đang xem “Dì Nhỏ Của Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Vậy sao you ko đi mà cứ dắt bộ thế?... Hay sợ hỏng xe mới? – Huy Vũ móc nó.
- Uk, tôi ko biết đi đấy? Sao? Nực cười lắm à?
- Ko! You nghĩ thế à? Thật vớ vẩn. Mà you lại muốn muộn học nữa hả?
- Ông đèo tôi?
- Thế you đi bộ nhá?
- Ko!... Ko đâu. Tôi mỏi chân lắm rùi. Dắt xe rõ mệt à? Nhưng… cái xe này thì làm thế nào?
- Thì tìm chỗ gửi chứ sao!
****
- Chết rồi, muộn mất 5 phút rồi.
- Vậy mọi lần you vào trường kiểu gì?
- Lần trc ông cũng vào muộn, thế ông vào kiểu gì?
- Lần ấy ko thấy ông bảo vệ đâu, cứ thể trèo cổng vào. Nhưng hôm nay có vẻ ko dễ chơi… Ông ấy đang ngồi kè kè đọc báo thế kia, mọc cánh may chăng mới vào nổi!
- Thì vẫn còn đường khác mà, chuyên gia ở đây ko biết sao! – Nó hếch hàm ra hiệu đi theo nó.
….
- Ông leo lên trước rồi nhảy xuống. Sau đó đỡ túi sách cho tôi.
- Sao phải đỡ, you cứ ném nó luôn vào cùng với cặp sách của tôi.
- Ko. Túi của tôi ko ném đc. Ông lằng nhằng thế nhỉ. Bảo sao thì cứ làm đi. Vào đc trong thì đợi tôi trèo lên rồi đỡ tôi xuống. Ok.
Huy Vũ đành phải nghe theo lời nó. Đúng là lợi thế người cao có khác, cậu ta lấy đà, vít một cái là đã ở bên trong một cách ngon ơ. Trong khi nó lại biện pháp thủ công ì ạch kê đá.
- Này, đỡ lấy cái túi của tôi này. Cấm để rơi xuống đất đó! - Dứt lời nó quẳng cái “bụp” túi sách của mình vào trong. Huy Vũ chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì ăn nguyên cả một túi sách nặng trịch vào người, đau điếng. (nguyên nhân của sự nặg trịch là bởi sự tồn tại của 6 quả táo tầu to tướng trong túi sách, nó, Chins, Gấu mỗi đứa 2 quả mà!) - Đỡ đc rồi chứ?
- Được… rồi! – Huy Vũ tím mặt vì đau.
Nó ngó nghiêng xem có ai lảng vảng gần đấy ko, hoặc ít nhất là một ánh mắt lạ từ một trong bất kì ngôi nhà nào ở gần đây, rồi trèo lên mấy tảng đá, tay bám chặt lấy bờ tường, dang chân, nâng mình… và túm chặt cái váy đồng phục (nguyên nhân của việc đánh mắt quan sát vừa nãy, oái oăm thật những lần nó phải trèo tường vào trường là y như rằng là những lần nó phải mặc đồng phục!!!) khi leo đc lên bờ tường:
- Ê này, cấm nhìn lên!
- Ko nhìn thì đỡ you kiểu gì? Mà you chả túm chặt thế kia có muốn nhìn cũng ko đc!
- Đã bảo ko là ko mà.
- Thì hôm qua you chả đc nhìn thấy nội y của tôi rồi thây. Gìơ tôi nhìn lại cũng coi như là công bằng chứ sao!
- Này! Cấm nhắc tới cái chuyện hôm qua đấy. Thôi nhắm mắt lại đi!
Huy Vũ nói thế chứ cậu cũng ngại lắm, nhắm mắt rõ là chặt. Nhìn cái mặt nhăn nhúm như ông già khiến nó buồn cười lắm nhưng vẫn phải cố nhịn.
- Chuẩn bị đi! Tôi nhảy này!... Nào… 1 – 2 – 3…. NHẢY!!!!!!
“Uỵch” – Nguyên một vật thể lạ nặng hơn 40 ký rơi từ trên cao xuống, nằm ngày trên một vật thể lạ nặng 50 ký. Huy Vũ ko biết tay mình đang chạm phải kái gì: mát mát, mịn mịn….
- Á! Bỏ ngay cái tay của ông ra khỏi mông tôi. Sao ông dám ôm mông tôi hả? – Té ra là Huy Vũ chạm phải mông nó. Cậu cuống quýt rút tay ra khỏi và đẩy vội người nó ra khỏi người mình. “Bụp” – Nó bị Huy Vũ đẩy ngã sang một bên. – Ông làm cái gì thế hả? Sao lại đẩy tôi ngã? – Nó gắt lên.
- Tôi… tôi… Tại you nặng quá, đè hết lên người tôi, ai mà chịu được! “Mình làm sao thế này, đây đâu phải là lần đầu tiên mình chạm phải con gái chứ. Nhưng sao mình cứ có cảm giác run và xấu hổ thế này. Khó hiểu thật!...”
- Bẩn hết cả váy tôi rồi. – Nó nhăn nhó đứng dậy phủi váy áo.
- Thì quần áo tôi cũng bẩn chứ bộ. – Huy Vũ đứng dậy chìa quần áo cho nó xem.
- Thì ai bảo ông có mỗi việc đỡ người ta thôi mà cũng ko đỡ nổi.
- Tại tôi phải nhắm mắt lên mới ko biết you nhảy thế nào mà đỡ.
- Thôi, mau vào lớp đi. – Nó lấy túi sách và hùng hổ bước đi.
- Này, you con gái mà sao dáng đi xấu tệ!
- Hả???
- Mặc váy mà chân cứ dạng háng thế kia, trông khó coi lắm!
- Thì tôi vẫn đi thế mà!
Huy Vũ vội chạy tới chỗ nó.
- Ngực phải ưỡn ra - Cậu lấy tay đánh đánh vào lưng nó - Bụng phải thóp lại, mông đẩy ra đằng sau…
- Thế này là “ngực tấn công mông phòng thủ” à?
- Ko biết, nói nhiều thế?...Gìơ thì chân khép lại và đi đi…
Nó đi đc vài bước thì nhăn mặt:
- Eò khó đi lắm! Chả tự nhiên tẹo nào! Trông như con tôm ấy! Ko đi đâu…. Thôi mặc kệ, đi vào lớp thôi.
Huy Vũ ngao ngán, con gái gì mà chả nữ tính tẹo nào! Chán thật!
- Ê này, đi thế này phải ko? Hà hà…. Hà hà….
Cậu ngẩng lên thấy nó làm dáng y như lúc cậu dạy nhưng bước đi thì uốn éo, mông đánh liên tằng. Cậu chỉ còn biết lắc đầu nhìn nó. Lần đầu tiên cậu thấy một đứa con gái có dáng đi xấu đến thế! Nhưng dưới những tia nắng sớm, những cơn gío nhẹ, mái tóc nó cứ bay bay cùng với nụ cười tươi rói đẹp như ánh mặt trời khiến cậu ko khỏi phải xuyến xao. Nhìn nó trông thật đẹp!
Nó và Huy Vũ vừa đi đến cầu thang, chợt nhìn thấy bóng Hải Kute ở phía trước.
- Tiêu rồi, Hải Kute mà vào lớp trc là tôi và ông chết đó! Lại thêm một cái bản kiểm điểm nữa là một tuần làm nhân viên dọn nhà vệ sinh luôn đấy! Phải vào lớp trc lão ấy mới đc!
- Hải Kute ở phía trc thì mình chạy lên sao đc. Vào lớp trc bằng niềm tin hả you?
- A… tôi có cách rồi. Lên theo lão nhanh, đừng để lão nhìn thấy đó!
- ???
….
Hải Kute lên đến tầng 3, nó cuống cuồng.
- Đưa điện thoại của ông đây.
- Làm gì?
- Thì cứ đưa đi, ko kịp bi giờ!
“Tít tít… tít” – 0974******.
Hải Kute vừa đến cửa lớp, chợt điện thoại rung, lão xem thấy số máy lạ, cặp lông mày rậm như con sâu dóm díu lại vào nhau trông xấu xí đến kinh khủng.
Chương trước | Chương sau