Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Cô Gái Mang Tên Tự Tại


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 26
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Cô Gái Mang Tên Tự Tại - Chương 18

↓↓
Mây Đen Tan Hết (Thượng)

Lần đầu tiên Hứa Tự Tại được ăn loại bánh bao nhỏ hấp ngon như vậy, Tấn Vân Hiên quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay cô lết xác hết cả buổi trưa, bụng đói không tả nổi.

Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại ăn lấy ăn để, nói: “Vừa rồi ai nói đánh chết cũng không tới nơi này vậy ta?”

Hứa Tự Tại đang tập trung ăn bánh, không thèm để ý tới cậu ta.

bạn đang xem “Cô Gái Mang Tên Tự Tại ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô nói đánh chết cũng không tới nơi này là bởi vì mấy năm trước trong một lần trượt băng, Trình Tử Chấp nói ngực cô như cái bánh bao nhỏ hấp, cô nhớ mãi tới tận bây giờ.

Hứa Tự Tại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trình Tử Chấp, thấy cậu cũng giống mình, đều chén sạch bách. Vừa rồi Trình Tử Chấp uy hiếp cô nếu như không theo cậu ta tới đây ăn sẽ nói cho ông nội cô biết, chiều nay cô trốn học, dưới tình thế ép buộc, cô đành miễn cưỡng đi cho rồi. Giờ nhìn lại, lựa chọn của cô là đúng. Cậu ta không chỉ là sẽ giữ bí mật cho cô mà còn mời cô ăn bánh bao ngon như vậy, xem ra Trình Tử Chấp là lỗ to rồi! Cô quyết định không chấp nhặt tính xấu của cậu nữa.

Hai người ăn hết ba mươi cái bánh, còn chưa thấy thỏa mãn, Hứa Tự Tại còn vương vấn mùi vị quyến rũ trong nhân bánh bao, “Muốn thêm mười cái nữa không?” Trình Tử Chấp đề nghị.

Hứa Tự Tại ra dấu OK.

Ăn uống no say, Trình Tử Chấp mới hỏi, “Rốt cuộc hồi chiều cậu đi đâu vậy, tôi với Nghiêm Băng lo cho cậu lắm biết không!”

Hứa Tự Tại nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trình Tử Chấp, đúng là cậu đã rất lo lắng, có lẽ, sau bao năm cãi vã như chó với mèo, cậu ta đã xem cô như một người bạn chăng?

“Tớ gặp phải Ninh Hạo, hai người đi Tây Đan chơi với nhau!” Hứa Tự Tại trả lời một cách thản nhiên.

Trình Tử Chấp mặt tái đi, “Cậu trốn học cả buổi chiều chỉ để đi Tây Đan chơi cùng Ninh Hạo ?”

“Ừ!” Hứa Tự Tại gật đầu.

“Cậu điên à, cuối cấp rồi, cậu có biết bài vở mỗi ngày quan trọng thế nào không hả?” Trình Tử Chấp tức điên lên.

“Tớ trốn học của tớ, ảnh hưởng gì tới cậu!” Hứa Tự Tại nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.

Trình Tử Chấp nặng nề hét lên, “Ai nói không ảnh hưởng đến tôi?” Cả buổi chiều nay tôi không có chút tâm trạng nào để học hành! Cậu tự nhủ trong lòng.

“Cố tình gây sự!” Hứa Tự Tại hằn học hút từng ngụm từng ngụm nước, quyết không so đo cùng cậu ta, cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn muốn dùng đao to búa lớn chèn ép người khác, đúng là bá đạo.



Bước ra từ Tấn Vân Hiên, Hứa Tự Tại run lên vì lạnh. Trời đêm đầu đông sương bay lất phất, mà cô lại ăn mặc mỏng manh.

Trình Tử Chấp lấy từ trong cặp ra một cái áo gió khoác lên người cô, may mà sáng nay lúc ra cửa mẹ Trình có nhét tấm áo gió vào cặp của cậu.

Có những lúc Hứa Tự Tại thậm chí thấy được trong mắt Trình Tử Chấp lóe lên sự dịu dàng, ấm áp, “Không phải là đang giở trò chọc phá tớ chứ? Tự nhiên tốt với tớ vậy?” Hứa Tự Tại đùa.

“Tôi lúc nào chả tốt với cậu, chẳng qua là cậu không nhận ra thôi!” Ánh mắt Trình Tử Chấp âu yếm nhìn cô, vẻ mặt đầy mê hoặc.

Hứa Tự Tại bật cười, sau đó nghiêm trang nói, “Làm ơn đi, đừng nhìn tớ như vậy, dễ làm cho người ta hiểu lầm lắm!”

Ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm ấy khiến cho người ta đắm chìm trong những mơ mộng êm đẹp, tự dưng trái tim Hứa Tự Tại đập mạnh hơn, chàng trai tuấn tú đẹp ma mị ấy bỗng chốc như một người xa lạ.

“Sợ à?”Cậu cười xấu xa, ánh mắt dần dần trong veo trở lại.

“Không phải, chỉ là thấy lạ thôi!” Cô thành thực nói ra cảm giác của mình.

Trình Tử Chấp chỉ còn biết lắc đầu, “Xem ra tôi vẫn rất thất bại!”

“Nói gì đấy?” Cô quay đầu lại nhìn.

“Không, không có!” Xem ra, cậu còn cần thêm thời gian.

Sau đó, Hứa Tự Tại rất ít khi gặp Ninh Hạo, có thể là cậu ấy bận quá nên không có thời gian qua thăm cô? Cô cũng đã từng hằng ngày chú ý đám nam sinh đợi bạn trước cổng trường, nhưng bóng dáng Ninh Hạo vẫn biệt tăm biệt tích.

Vừa xong kỳ thi cuối kỳ, sắp tới là chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Bố mẹ cô từ bờ bên đại đương xa xôi bay về, tham mưu cho cô nên học đại học ở đâu.

“Hệ thống giáo dục tại nước Anh rất tốt, đi Anh quốc đi con.” Mẹ cô nói.

“Bên Mỹ là hệ thống giáo dục mở, hơn nữa lại đầy đủ tất cả, hay là đi Mỹ đi con!” Bố cô nói.

“Theo ý kiến của ông bà, vẫn là học ngay tại Bắc Kinh là tốt nhất!” Ông bà nội cô cũng tham gia ý kiến.

Tại sao không ai nghe một chút ý kiến của cô vậy, Hứa Tự Tại thấy hơi buồn bực! “Con sẽ tự chọn lựa trường để thi, mọi người không cần lo cho con đâu!” Cô rầu rĩ nói.

“Cái gì?” Ông bà cô là người phản đối đầu tiên, “Bề thế như gia đình chúng ta, sao có thể để cháu đi học một trường không danh không tiếng được?”

“Học cái gì thì liên quan gì đến gia đình bề thế chứ? Mọi người quan tâm cháu học trường nào, hay sợ cháu làm mọi người mất mặt?” Cô cảm thấy có đôi chút thất vọng. Cha mẹ lâu lâu mới về nước một lần, giờ lại vì chút chuyện vặt mà om xòm cả lên, làm cho giây phút đoàn tụ quý giá trở nên vô vị khó chịu.

“Mọi người chẳng phải là muốn tốt cho con sao?” Mẹ cô nghiêm nghị nói.

“Con cũng biết mọi người muốn tốt cho con. Nhưng tại sao lại không tin con? Chính con cũng có thể làm được. Sẽ không để cả nhà mất mặt đâu !” Cô kiên trì ý kiến của mình.

Ông bà, bố mẹ cô không còn biết nói gì! Con cái lớn cả rồi, ít nhiều gì cũng có chính kiến của riêng mình!

Hứa Tự Tại đi dạo một mình, tình cờ gặp Trình Tử Chấp ôm trái bóng đi ra ngoài.

“Sao vậy? Bố mẹ cậu về nhà rồi, sao còn đi dạo một mình nữa?” Cậu ngớ người, nhìn chằm chằm cô.

Cậu ta sao lại không biết lạnh nhỉ, trời đang vào đông mà chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng tanh? Cô nhớ tới cái áo gió của cậu ta còn để ở nhà cô, cứ quên trả lại hoài, lần sau nhất định không thể quên nữa, cô tự nhắc nhở mình.

“Bên ngoài thanh tịnh!” Cô nhàn nhạt nói.

Cậu tiến gần cô, cười khà khà: “Có chuyện không vui sao? Sao vẻ mặt như mất sổ gạo thế kia?”

“Đâu có mất sổ gạo?” Hứa Tự Tại cố ý ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau.

Ngưng! Lại nữa rồi, ánh mắt đào hoa đáng ghét kia lại sáng rực lên, phảng phất như đan thành một tấm lưới vô hình, muốn vây lấy người ta.

Nhìn gương mặt cô ửng hồng, vội vã quay đầu đi, cậu biết ánh mắt chăm chú của mình sẽ có thể khiến cô bối rối?

Cậu hạ giọng, nói to: “Chi bằng đi xem chúng tôi đá bóng đi? Vui lắm “

Dù gì cũng đang buồn chán, nói không chừng có thể xua tan buồn phiền, tâm trạng vui tươi trở lại. Hứa Tự Tại gật đầu, đi xem đá bóng cùng Trình Tử Chấp.

Trong đại viện có sân bóng đá tiêu chuẩn, nhưng bọn Trình Tử Chấp vẫn thích bãi cỏ bên bờ hồ hơn, không gian rộng lớn hơn so với sân tiêu chuẩn càng tự do thỏa sức rong ruổi theo trái bóng hơn.

Cậu ta vẫn rất thích bãi cỏ này, cũng giống như hồi nhỏ Hứa Tự Tại yêu vô cùng chiếc xích đu xưa cũ ấy. Chỉ tiếc giờ bãi cỏ vẫn còn mà chiếc xích đu ấy đã không còn nữa.

Nơi này có những ký ức đẹp nhất của thời thơ ấu và cả những điều thầm kín nhất mà cậu không muốn nhắc lại.

Lần đầu tiên gặp Hứa Tự Tại; lần đầu tiên đánh nhau với cô; lần đầu tiên bị cô đánh trả; lần đầu tiên len lén phác hoạ về cô; lần đầu tiên vô tình thấy cô chợp mắt trên bãi cỏ; lần đầu tiên cười nhạo cô không biết đi xe đạp;…

Dĩ nhiên, nơi này, cũng có nhiều điều cậu không muốn nhắc tới, giọng trẻ con của Hứa Tự Tại vang lên “Ác ma, thấy ghét!”; Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại dần dần khuất xa, dành cho cậu chỉ là một cái bóng nho nhỏ; Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại cùng nhau chơi trốn tìm dưới gốc cây hòe, và dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cậu cũng không được tham gia, ……

Khi đó, bọn họ còn quá nhỏ, không biết làm sao để thích một người.

Và hôm nay đã lớn rồi, cậu đã học được cách làm sao để thích cô chưa? Cậu tự hỏi, đáp án vẫn mờ mịt!

Hứa Tự Tại đứng bên hồ, nhìn bọn họ đá bóng, đám trẻ từ đứa bé đến đứa lớn đều ùa cả ra đá, không khí trên bãi cỏ ầm ĩ cả lên.

Trình Tử Chấp dẫn bóng điệu nghệ, dáng vẻ mạnh mẽ, nhanh nhẹn ghi liền mấy bàn đẹp mắt, Hứa Tự Tại vỗ tay hò reo không ngớt.

Thật ra thì, cô vẫn thích thanh tịnh, không thích loại thể thao kịch tính này, nhưng sau khi đi xem mấy lần, phát hiện loại thể thao này cũng không tệ, có thể giúp người ta giải tỏa tâm trạng, tha hồ hò hét mà không bị xem là có vấn đề.

Hứa Tự Tại nhìn theo đám người chạy qua chạy lại trên bãi cỏ, truy đuổi nhau, bỗng nhiên nghĩ đến Ninh Hạo.

Cô gần như cho tới giờ vẫn chưa từng thấy cậu ấy đá bóng, cậu thuộc tuýp người thư sinh hào hoa phong nhã, luôn luôn sạch sẽ, khoan khoái đĩnh đạc. Hứa Tự Tại tưởng tượng rằng nếu như Ninh Hạo thay bộ đồ thể thao tới đây chơi bóng thì sẽ trông thế nào nhỉ? Chắc là ngay cả đá bóng cậu cũng vẫn sẽ nhân nhượng đối phương, có thể ngay cả khi đối diện với trái bóng, cậu cũng nói: “Cậu đá trước đi!”

Hứa Tự Tại vừa nghĩ vừa cười, đang say mê tượng tưởng, đột nhiên nghe Trình Tử Chấp la lên, “Cẩn thận!”

Đáng tiếc, đã muộn! Hứa Tự Tại không tránh được, trái bóng đáp ngay xuống một bên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô.

“Mẹ nó, đứa nào đá? Mắt mũi để đâu!” Trình Tự Chấp la lên rồi chạy ngay tới, vẫn không cản được bóng, thấy Hứa Tự Tại lãnh nguyên một dấu đỏ trên mặt, vội vàng hỏi cô: “Có đau không?”

Hứa Tự Tại che nửa bên mặt, lắc đầu, “Không sao!”

“Bị vậy rồi còn nói không sao?” Trình Tử Chấp trước nay là người tính nóng như Trương Phi, “Cậu cũng ngốc thật, thấy bóng bay tới sao không tránh?”Cậu vỗ vai cô.

“Người ta không nhìn thấy mà?” Hứa Tự Tại làu bàu.

Trình Tự Chấp không đá bóng nữa, nhất quyết đòi đưa Hứa Tự Tại về nhà.

“Tớ thấy là tớ nên đi dạo một mình thì hơn !Về nhà để bố mẹ tớ thấy cái mặt sưng vù này lại càm ràm suốt thôi.” Hứa Tự Tại nói.

Trình Tự Chấp cười, “Dễ ợt, đi theo tôi!”

Đây là lần thứ hai tới Hứa Tự Tại tới nhà họ Trình, lần đầu tiên là hồi còn bé đánh nhau với Trình đại công tử, bà nội nhất quyết kéo cô qua xin lỗi người ta, lúc đó chỉ chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ba mẹ Trình, hoàn toàn không để ý tới nhà họ lại lớn đến vậy, so với nhà của ông bà nội của cô thì gần như lớn hơn gấp đôi.

“Cậu đợi lát đi, tôi đi lấy chút đá đắp cho cậu.” Trình Tử Chấp bảo cô ngồi chờ, cậu đi lấy đá, cô bảo mẫu bưng lên một ly trà nóng, Hứa Tự Tại chỉ cầm trên tay để sưởi ấm.

Một góc trong phòng khách có đặt giá vẽ của Trình Tử Chấp, từ xa có thể thấy được trên kệ có nửa bức họa vẫn chưa vẽ xong, màu sắc tươi sáng của bức tranh nhìn từ xa đã hấp dẫn tầm mắt người khác. Hứa Tự Tại đi tới nhìn, không khỏi sửng sốt.

Trên tấm hình là một góc đại viện thanh nhã, bốn phía có cây cỏ xanh um tươi tốt, trong sân vườn sắc màu rực rỡ, có hoa hồng, bách hợp, uất kim hương các loại…, trong viện còn có cây bạch quả cao lớn, có thể do nguyên nhân là mùa thu, lá cây trên cây bạch quả đã đổi sang màu vàng, từng phiến là vàng óng ánh làm tôn lên những cây cối xanh tươi càng lộ ra vẻ chói lóa, thiên hình vạn trạng, thế mà, trong viện nơi bắt mắt nhất lại là nơi đặt chiếc xích đu đong đưa ấy, trên chiếc xích đu có bóng người nho nhỏ, dường như có linh tính, đu lên rơi xuống theo làn gió. Những cảnh vật khác trong viện vẫn chưa được vẽ xong, chỉ chừa có đường nét khái quát tương ứng.

Hứa Tự Tại thích ý cảnh của bức tranh này, có một loại duy mỹ thanh nhàn, đang lúc cô muốn tiến sâu vào chút quan sát, lại nhìn thấy Trình Tử Chấp cầm đá đi đến.

“Nhìn cái gì đấy?” Cậu đi đến cạnh cô, quần áo thể thao trên người đã được thay ra.

“Tranh này rất đẹp!” Hứa Tự Tại chỉ bức tranh đang vẽ dở trên kệ.

“A?” Trình Tử Chấp cười yếu ớt, “Tiện tay vẽ, luyện vẽ mà thôi.”

“Cậu vẽ hả?” Hứa Tự Tại càng cảm thấy hiếm thấy, cô không phải chưa nhìn qua tác phẩm của Trình Tử Chấp, nhân vật hay phong cảnh trong tranh của cậu, cũng không phải là loại phong cách này, bây giờ nhìn lại, mấy năm này cậu đã tiến bộ rất lớn.

“Chỉ là vẽ lung tung!” Trình Tử Chấp cũng là ít có khiêm tốn.

Hứa Tự Tại trở lại trên ghế sa lon ngồi xuống.

Trình Tử Chấp đem mấy cục đá bỏ vào trong khăn gói kỹ lại, vừa làm vừa nói, “Ba mẹ tớ và Vận Chấp đi vắng rồi, tìm không được người giúp, tôi đành phải giúp cậu chườm đá thôi.”

Nhìn động tác thuần thục của cậu, Hứa Tự Tại hỏi: “Cậu thường xuyên giúp người khác chườm đá hả?”

” Không, chỉ là đôi khi đá bóng bị thương tự mình chườm đá, sẽ rất thoải mái!” Trình Tử Chấp đem chiếc khăn có đá gói bên trong khẽ đặt trên mặt Hứa Tự Tại, “Tự giữ đi!”

Hứa Tự Tại cảm thấy nửa bên mặt đang bị rát nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái lên.

Hứa Tự Tại vừa chườm đá vừa câu được câu không nói chuyện phiếm với Trình Tử Chấp.

“Cậu vẽ tranh vô cùng giỏi, tương lai có thể trở thành một hoạ sĩ hay không?” Cô nhìn về chỗ đặt giá vẽ, thuận miệng hỏi.

“Câu chơi piano rất tốt, tương lai có muốn trở thành một nghệ sĩ diễn tấu Piano không?” Cậu hỏi ngược lại.

“Ha ha, tớ không biết!” Hứa Tự Tại đổi một cái tay khác để đè chặt khăn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tên truyện: Nụ Hôn Đầu TiênTác giả: Baby Hip - HopThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 10 chương
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Học Viện Glamour

Học Viện Glamour

Học Viện Glamour là một truyện teen khá hay các bạn cùng đọc và cho cảm nhận nhé

21-07-2016 18 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Thả gió về trời

Thả gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Ly hôn

Ly hôn

 Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung

24-06-2016
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương

XtGem Forum catalog