80s toys - Atari. I still have
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Ánh Hồng Hạnh Phúc - Chương 09

↓↓
Hôm nay Thanh Trà bị bệnh, nghỉ làm, nên không khí của công ty lạnh ngắt. Mọi người ai lo việc nấy, vắng hẳn tiếng cười đùa ồn ào của cô nàng rộn chuyện ấy. Hoa Phượng tính sẽ đến thăm Thanh Trà vào lúc tan sở. Cô định rủ chị Mai đi chung, nhưng nghĩ lại mấy hôm nay con của chị ấy hình như cũng bị bệnh nên thôi.

Buổi chiều, vừa hết giờ làm việc là Hoa Phượng vội vã thu dọn hết hồ sơ cho vào ngăn kéo bàn, ròi quày túi sách lên vai, vọt lẹ ra khỏi công ty.

Đã năm giờ chiều rồi mà trời còn nắng chang chang, nóng ghê gớm. Hoa Phượng cho xe chạy thật chậm trên đường đến nhà Thanh Trà. Bỗng có tiếng một chiếc xe từ phía sau chạy lên song song với cô.

-Sao em lại đi đường này?

bạn đang xem “Ánh Hồng Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

-Ủa, anh Dinh?

Hoa Phượng nhìn qua ngạc nhiên khi thấy Công Dinh đang chạy kế bên, đằng yên sau của anh có thêm một người lạ. Cô hơi mỉm cười, gật đầu chào xã giao với người ấy, rồi quay đi tiếp tục lái xe. Chợt cô sực nhớ ra, khuôn mặt người này hình như quen quen. Cô quay lại nhìn kỹ một lần nữa và nhận ra ca sĩ nổi tiếng Nguyên Bình.

Công Dinh liếc nhìn Hoa Phượng, cười, hỏi:

-Em nhận ra ai không?

Cô cười vui vẻ:

-Nhận ra chứ. Anh ấy là thần tượng của giới trẻ hiện nay mà.

Nguyên Bình cười khiêm tốn…nhưng trong mắt cũng ánh lên niềm hãnh diện.

-Ồ! Phượng quá khen đấy thôi.

Chàng ca sĩ giải thích luôn, khi thấy cô ngẩn người có vẻ ngạc nhiên:

- Đừng ngạc nhiên khi tôi biết tên cộ Dinh có kể cho tôi nghe về Hoa Phượng. Hai đứa tôi là bạn thân mà.

Hoa Phượng hỏi Nguyên Bình, nhưng mắt lại lườm Dinh:

-Ảnh nói xấu tôi hả?

-Hoa Phượng làm sao mà xấu được.

Công Dinh bỗng đằng hắng, cắt ngang:

-Hoa Phượng à! Em đang định đi đâu vậy? Sao lại về đường này:

-À! Em đi đến nhà Thanh Trà.

-Hôm nay Thanh Trà không đi làm sao?

-KHông. Nó bị bệnh mà.

-À! Ra vậy.

-Còn anh đi đâu vậy? – Hoa Phượng thắc mắc.

- Đi….theo em chứ đi đâu.

Dinh trêu làm Hoa Phượng đỏ mặt:

-Vậy….hai người có theo em tới nhà Thanh Trà luôn không?

Nghe đến đây, tự nhiên cả hai ông tướng đồng loạt xua tay:

-Không đâu.

-Nói chơi thôi, chứ tụi anh phải đi công chuyện một chút. Khoàng sáu giờ, tụi anh sẽ ghé lại nhà em nhé. giờ đó chắc em về rồi chứ, phải không?

Hoa Phượng gật đầu cười:

-Vâng. Đi thăm bệnh mà ở lâu làm gì, để cho người bệnh nghỉ ngơi nữa chứ.

-Ừ. VẬy chút nữa gặp lại, em nhé.

Nguyên Bình cũng vẫy tay, cười với cô:

-Chào Hoa Phượng.

-Vâng. Chào hai anh.

Công Dinh cho xe vòng lại. Còn Hoa Phượng vẫn tà tà cho xe chạy thẳng về hướng nhà của Thanh Trà.

o O o

Hoa Phượng về đến nhà thì trời cũng sắp tối rồi. Cô đi thẳng xuống bếp, hỏi chị Châu:

-Cả nhà ăn cơm hết rồi hả chị?

Chị Châu đang rửa chén, ngẩng lên nhìn cô:

-Ừ. Sao hôm nay em về trể vậy? Đói chưa? Chị có để dành thức ăn cho em đấy.

Hoa Phượng vừa đi lên cầu thang vừa nói:

-Em không ăn đâu. Chị đừng lọ Nếu chút nữa có đói thì em sẽ ăn.

Tiếng chị Châu nói vọng theo:

-Ờ, Phượng ơi! Thanh Trà gọi điện thoại tới tìm em mấy lần đó.

-Vậy hả chị?

Cô không lên lầu nữa, mà quay trở xuống phòng khách. Nằm dài trên ghế xa-lông, cô với tay nhấc điện thoại, bấm số của Thanh Trà. Chuông vừa reo tiếng thứ nhất, đã có người nhấc máy. Giọng Thanh Trà có vẻ hấp tấp:

-Alộ Phượng phải không?

-Ừ. Nghe nói mày gọi cả chục lần tìm tao hả? Có chuyện gì không?

-Ơ….không có gì. Tại thấy hết giờ làm rồi nên gọi xem mày về chưa. Tan sở rồi mà mày không về nhà, còn đi đâu nữa thế?

Hoa Phượng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy tức cười. Con nhỏ tò mò này lại muốn điều tra mình đây.

-Tao định ghé thăm mày.

-Sao không tới?

Hoa Phượng không kềm được, cười phá lên:

-Làm gì mà nóng nảy dữ vậy? Không phải mày đang bị cảm nặng hay sao mà nghe giọng mày hăng hái thế?

-Ơ…tao…

- Để tao kể từ từ cho mà nghe. Tao định ghé nhà mày, nhưng đang đi ngoài đường thì bị người ta bắt cóc vào một quán cà phê mới khai trương. Vào đó mới thấy toàn là nghệ sĩ không hà mày ơi. Không còn cách nào khác, đành phải bỏ lỡ chuyến thăm bạn hiền.

Thanh Trà có vẻ quan tâm:

-Công Dinh phải không?

-Ừ. Nhưng anh ấy có chở theo một người nữa.

-Ai vậy?

-Ca sĩ Nguyên Bình.

-A! VẬy hả? – Thanh Trà reo lên – Hôm nay mày thật may mắn.

-Có gì quan trọng đâu mà mày nói vậy.

-Sao lại không quan trọng? Ít ra thì cũng được ngồi chung bàn và nói chuyện vui vẻ với ngôi sao ca nhạc hiện nay, vậy là khoái rồi. Nè, làm gì thì làm, bữa nào mày phải giới thiệu cho tao làm quen với anh chàng ca sĩ đó nhé. Không được từ chối nghen.

Lời đề nghị của Thanh Trà làm Hoa Phượng giẩy nảy:

-Trời ơi! Hôm nay nói chuyện sơ sơ thôi chứ có thân nhau đâu. Vả lại, hắn là bạn của anh Dinh chứ đâu phải là bạn của tao.

-Mày ích kỷ quá. Thôi được rồi, tao sẽ nhờ anh Dinh giới thiệu.

- Đương nhiên là anh Dinh làm được chuyện đó rồi. Nhưng mà này! Mày cứ đòi làm quen với anh chàng ca sĩ đó, vậy còn lão Quốc thì sao?

-Ông Quốc hả? Có gì đâu. Đồng nghiệp thôi mà.

Hoa Phượng ngạc nhiên, nhíu mày suy nghĩ rồi quyết định hỏi thẳng:

-Ủa! Vậy không phải là mày đang…cặp bồ với ổng sao?

Thanh Trà gạt phăng:

-Bậy bạ. Tao đâu có bồ với ông Quốc.

Hoa Phượng hơi bị hụt hẫng sau câu trả lời đầy vẻ cả quyết của Thanh Trà, cô ngập ngừng:

-Vậy mà tao thấy mày chấp nhận sự quan tâm của anh ấy, nên tưởng là hai người….

Hoa Phượng không biết nói gì hơn nên bỏ lửng câu nói. Cô nghe Thanh Trà thở dài trong máy:

-Tại mày nghĩ vậy thôi, chứ không có gì hơn tình bạn đâu.

-Thế về phiá anh Quốc thì sao? Anh ấy có nghĩ như mày không?

- Đương nhiên là không rồi. Mày nghĩ coi. Ổng cũng đâu có nói gì thì làm sao mình nói được.

Tự nhiên Hoa Phượng thấy ái ngại giùm Quốc, vì quả thật chính cô mà còn bất ngờ thì làm thê nào Quốc có thể hiểu được. Cô chỉ có thể ngờ ngợ rằng con người Thanh Trà hình như không giống với vẻ bề ngoài của nó.

-Phượng ơi! Mày còn đó không? - Tiếng Thanh Trà lại vang lên.

-Tao đây.

-Ê! Có phải là mày đang chạy xe ngoài đường thì Công Dinh đuổi theo không?

-Không biết nữa. Tại vì đang chạy thì tao thấy có chiếc xe cứ chạy song song, quay sang thì gặp vậy thôi.

-Thế à? – Thanh Trà than thở - Tao thật xui xẻo ghê, tự nhiên lại bị bệnh. Nếu không thì hôm nay cũng đã quen được với ca sĩ Nguyên Bình rồi.

Hoa Phượng phì cười, an ủi bạn:

-Thì trước sau gì mày cũng có dịp làm quen thôi.

-Ừ. – Thanh Trà im lặng một chút, rồi bổng nổi hứng bất tử - Phượng ơi! Tối nay rảnh không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Khi hạnh phúc đi qua

Khi hạnh phúc đi qua

Khoảng thời gian này của tôi u ám quá, tôi luôn suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,

24-06-2016
Tất cả đã quá muộn

Tất cả đã quá muộn

Cô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗi đau

01-07-2016
Tàu muộn

Tàu muộn

Và cô giật nảy mình. Một người đàn bà, ngồi bất động ở giường đối diện, mắt

24-06-2016
Cỏ may mắn

Cỏ may mắn

Tôi chậm chạp rời khỏi nhà và lê dài từng bước tiến về nơi hẹn. Đôi chân nặng

24-06-2016