Huy thở phào, lườm Bích:
bạn đang xem “Ánh Hồng Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!-Em sao mà khờ quá, ở trong nhà này đừng bao giờ hỏi thăm tụi nó vấn đề đi chơi hay là ăn uống. Bởi vì chỉ cần em mở miệng là sẽ bị túm ngay, biết chưa?
-Anh nói xấu tụi em hả?
Cái lớp học trong nhà nghe ồn ào vội nhìn ra. THấy Huy bước vào, Tú gật đầu, cười:
-Chào anh.
Huy cười, bước đén bắt tay Tú:
-Ờ, cứ tự nhiên. Tụi tôi đi đường xa bụi bặm không hà, để vô trong tắm cái đã.
-Anh Hai! - Thằng Hoàng nghển đầu hỏi – Ba má có nói gì em không?
-Có. Ba má nói tuần sau tới phiên hai đứa bây về.
-Ai?
-Mày với con Phượng chứ còn ai. Hỏi lãng nhách.
-Vậy thôi hả?
-Chứ còn muốn gì nữa? Cái thằng….
Thấy thằng Hoàng ngồi im xếp tập, Huy dợm bước đi, bỗng đứng lại:
-Ủa! Sao không học tiếp đi?
Đạ, xong rồi, anh Hai.
-Gì mà mới thấy anh về là lo xếp tập vậy? KHông có bánh trái gì đâu nghe, đừng tưởng bở.
-Hổng dám đâu. Em học từ hồi trưa tới giờ còn gì nữa, phải để sư phụ nghỉ nghơi chứ.
-VẬy à? Đúng là chuyện lạ. – Huy nháy mắt với Tú – Ông có khiếu làm thầy lắm đấy, chứ thằng em của tôi có đời nào chịu ngồi yên học cả nữa ngày trời như vậy đâu.
Bích cười, góp chuyện:
-Tại anh Huy không biết đấy chứ, Vĩnh Tú mà giảng bài thì dễ hiểu lắm. Hồi đó, lúc còn học chung ,trong lớp đứa nào không hiểu bài, cứ tìm hổi ông Tú là chắc ăn nhất.
-Chắc có em nữa chứ gì?
Bích gật đầu, xác nhận ngay:
- Đương nhiên.
Huy kéo Bích ra sau bếp. Tú để thằng Hoàng thu dọn tập sách trên bàn, anh bước ra sân, đến bên Hoa Phượng:
-Sao ngồi ủ rủ vậy Phượng?
-Ủa! Xong rồi hả anh Tú?
Vĩnh Tú gật đầu cười, Hoa Phượng xích qua một chút rồi lên tiếng mời, tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh:
-Anh ngồi chơi.
Tú lại gật đầu, im lặng ngồi xuống kế bên Hoa Phượng.
-Ngồi đây gió mát ghê.
-Ừm. Bởi vậy, ngày nào tôi cũng ra đây ngồi dã đời rồi mới vô ngủ được.
-Tôi biết.
Hoa Phượng quay lại, thấy Tú cũng đang nhìn mình, cô hơi đỏ mặt vội quay chỗ khác.
Vĩnh Tú hắng giọng:
-Hoa Phượng à!
-Gì?
-Tối nay Phượng có rảnh không?
-Chi vậy?
-Tôi muốn mời PHượng đi ăn kem.
-Ừm…-Hoa Phượng ngẫm nghĩ – Đi thì đi…
-Vậy bây giờ tôi về tắm rửa thay đồ một chút rồi mình đi nhé.
-Ừa. – Hoa Phượng gật đầu.
Tú đi nhanh về bên nhà. Hoa Phượng cũng lên lầu thay đồ. Cô do dự không biết có nên rủ Thanh Trà cùng đi chung không. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định thôi. Hôm khác sẽ rủ nó. Còn chuyện bây giờ thì sáng mai đi làm sẽ kể cho nó nghe cũng được.
Cô nghĩ để xem tính tình anh chàng này ra sao cái đã, rồi từ từ sẽ giới thiệu cho Thanh Trà làm quen. Tánh Thanh Trà cũng không khó chịu lắm, miễn thoải mái và….dễ thương một chút là nó sẳn sàng kết bạn ngay.
o O o
Múc từng muỗng kem ngọt lịm, Hoa Phượng ăn một cách ngon lành. Tú thì nhấm nháp ly cà phê đen. Thỉnh thoảng cô lại bắt gặp ánh mắt Tú nhìn cô, cười.
-Anh cười gì thế?
-À! Đâu có gì.
-Anh có nói không? – Hoa Phượng trợn mắt hăm dọa.
-Thì…nhìn Phượng ăn hồn nhiên quá nên tôi thấy…..vui.
-CHỉ có vậy thôi?
-Ừ.
-Vậy thì tui sẽ ăn vài ly nữa cho anh tha hồ mà vui liên tục.
Vĩnh Tú cười lớn:
-Phượng cứ tự nhiên. Nếu còn thấy thích thì cứ việc ăn thoải mái.
-Thật chứ?
Đĩ nhiên.
Hoa Phượng gật gù nhận xét:
-Kể ra anh cũng…được ghê.
-Là sao?
-Tại vì anh là Việt Kiều mà như vậy thì….không đáng ghét lắm.
-Ủa! Vậy Việt Kiều đáng ghét lắm sao?
-Không phải tất cả, mà là đa số. Anh biết không? Những người ở nước ngoài về, họ thường vác mặt lên trời, dài miệng ra chê bai đủ thứ, nào là ở đây nóng nực quá, bụi bặm quá, dơ bẩn quá, ồn ào quá, lạc hậu quá…..Nói chung là họ “dỏm” quá nên tui không ưa.
Tú phì cười trước nhận xét của cô:
-Hoa Phượng có thành kiến ghê.
-Ừa, tui vậy đó. À! Mà anh ở đây bao lâu lận?
-Chủ nhật tuần sau là tôi trở qua Canada rồi.
-Chà! Mau vậy.
-Ừm. – Vĩnh Tú trầm ngâm - Về đây rồi hết muốn đi. Có lẽ lần sau tôi sẽ về ở lâu hơn.
Thấy vẻ mặt Tú đăm chiêu, tự nhiên Hoa Phượng cũng thấy buồn buồn. Cô hiểu tâm trạng của những người Việt sống xa xứ, mỗi lần về thăm lại quê hương, gia đình, bè bạn, họ đều náo nức, vui mừng. Nhưng đến khi phải chia tay thì ai cũng buồn bã, luyến tiếc.
Vừa về đến nhà, thằng Hoàng và cu Văn như đang chực sẳn, chạy vào ra hạch sách:
-Xời ơi! Hai người đi đâu vậy?
- Đi ăn kem.
-Xấu nha, không cho tụi em đi ké.
-TẠi hồi nãy không thấy hai đứa đâu hế, giờ còn nói.
-Em đi đá banh với anh Hoàng – Cu Văn phân trần.
-Ừ. Thôi để bữa khác anh sẽ dẫn hai đứa đi, bây giờ về nhạ – Tú nắm tay cu Văn ra cửa – Tôi về nha Phượng.
Hoa Phượng cười với Tú, tiễn anh ra cổng.
Chương trước | Chương sau