Vy đứng trước ban công, suy nghĩ vu vơ gì cũng không rõ, ánh mắt nhìn xa xăm. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm nó từ phía sau làm nó khẽ giật mình trở về hiện thực.
- Em còn sốt không?
- Không.
Vy cười như không cười, miễn cưỡng trả lời. Nhưng Thiên đâu có dễ dàng để yên như thế. Hắn áp sát má hắn vào má nó. Thấy má nó vẫn hơi nóng ran, hắn mắng nhẹ.
bạn đang xem “Ai Là Hoàng Tử Của Em? ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Nóng thế này mà bảo không sốt.
Vy gắng nở nụ cười thật tươi, quay người lại rúc đầu vào lòng Thiên rồi ôm lấy hắn thật chặt.
- Em ổn mà.
Nhớ lại trước đây Kỳ nói với nó: "Cậu nói cậu ổn nhưng thật ra không ổn tí nào". Bây giờ, tâm trạng của nó cũng như vậy đấy. Nói với Thiên là mình ổn để cho hắn yên tâm, nhưng lại không hề ổn.
- Thôi. Muộn rồi. Vào ngủ đi em.
Thiên nhấc bổng nó lên, đặt nó nằm ngoan trên giường rồi đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi kia.
- Ngủ ngon.
Hắn cẩn thận đắp chăn cho nó, vuốt nhẹ mái tóc nó rồi mới rời đi. Nó cứ thế nhìn theo bóng dáng Thiên, đợi khi cánh cửa kia khép lại, nó ngồi dậy và bật khóc.
Sai lầm. Nó cực kì sai lầm khi đã nảy nở tình yêu với Thiên trong suốt khoảng thời gian nó bị lạc mất kí ức.
Sai lầm. Thiên cực kì sai lầm khi yêu nó rồi. Nó không phải là công chúa, nhưng hắn là hoàng tử. Hai con người vốn dĩ không bao giờ đến được với nhau.
Vy từng nghĩ việc Thiên yêu nó, chỉ là hắn lầm tưởng nó là Dương Vy thôi. Nếu hắn biết nó là một cô gái khác, không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Bây giờ, nó nên phải làm gì đây?
Nói ra sự thật ư? Nói rằng nó đã hồi phục lại trí nhớ rồi nhận ra nó không phải là Dương Vy ư? Nói với ba mẹ hết mực yêu thương nó rằng hai người đã nhận nhầm con gái trong suốt mấy tháng qua ư? Nói với Thiên là hắn yêu nhầm người rồi ư?
Không thể. Hoàn toàn không thể.
Đầu óc nó bây giờ loạn lắm, rối lắm. Những giọt nước mắt mặn đắng vẫn cứ không ngừng tuôn rơi. Ngoài trời đang mưa, trước giờ nó vẫn luôn nghĩ đơn giản đây chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nhưng giờ nó mới hiểu được rằng, trời mưa, cũng như nó đang khóc vậy.
*************
Cả đêm nó thức trắng. Thành ra bây giờ nó đón nhận một cặp mắt gấu trúc. Chị giúp việc rất tốt bụng, dùng dầu dừa với dưa chuột đắp lên mắt nó. Một lúc sau, nó lại có cặp mắt bình thường.
Thiên đi đánh bóng rổ với đám bạn rồi. Nó ngồi xem hoạt hình, có nhiều cảnh hay, nhộn nhịp làm ai xem cũng phải cười lớn. Nhưng rốt cuộc nó ngồi xem mà như không xem, cũng không thể nặn ra một nụ cười.
Chợt nhớ ra điều gì đó, nó vội vàng lên phòng thay đồ. Có lẽ nó phải thử về thị trấn T xem sao. Đó là nơi mà nó lớn lên và gắn liền suốt mười mấy năm cơ mà. Nó phải về thăm căn nhà tràn ngập tình thương của ba nó, xem gia đình chủ nhân mới của căn nhà ra sao, sống có hạnh phúc không? Còn nữa, nó ít nhiều cũng phải đến thăm mộ của ba nữa.
Thấy nó hớt hả chạy ra ngoài cổng, chị giúp việc vẫy tay, gọi theo.
- Em đi có việc. Không ăn ở nhà.
Vy nói vọng vào trong rồi ngồi lên chiếc xe taxi, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
****************
Vy đứng trước ngôi nhà nó và ba cùng sống suốt mười mấy năm, từng giọt nước mắt cứ thế chạy dài trên má.
Căn nhà giờ đã thay đổi khá nhiều: Màu sơn thành màu xanh lam, hai chậu cây cảnh trước cửa giờ thay bằng hai chậu hoa mười giờ, cây khế xanh ngày ấy sai trĩu quả giờ cũng đã bị chặt đi. Và hơn nữa, chủ nhân mới cũng là một người hoàn toàn mới.
Vy nhìn xuyên qua khe cổng thấy hai ba con chủ nhà đang chơi đá bóng vui vẻ với nhau. Nhớ lại trước đây, dù nó là con gái nhưng vẫn nhất quyết đòi ba nó mua quả bóng về rồi đá với nó. Hai ba con chơi đến nhễ nhại mồ hôi, nhưng cực kì vui vẻ.
Nó cười nhạt, ngẩng đầu lên nén lại những giọt nước mắt rồi quay đi.
Đến nhà bác Vân - chị gái ruột của ba nó, nó hít thở một hơi thật sâu rồi mới nhấn chuông. Vài giây sau có một người phụ nữ trung niên đi tới mở cổng, bác ấy nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên.
- Tường Vy? Có phải con không?
Bác nắm lấy hai cánh tay nó, nhìn nó một lượt từ đầu đến chân rồi rơm rớm nước mắt.
- Phải. Là con đây bác.
Vy òa khóc như một đứa trẻ con, ôm chầm lấy bác. Bác Vân cũng xúc động không kém, nước mắt nước mũi chảy dài ôm lấy đứa cháu cưng. Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã không được hưởng tình yêu thương của mẹ, cũng chính bác Vân như một người mẹ chăm sóc nó.
Vào nhà, bác Vân pha cho nó một ly trà thảo mộc nóng rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc hỏi han nó.
- Con gầy đi nhiều rồi đấy.
- Dạ.
Vy trả lời, nhấp một ngụp trà.
- Con đi đâu suốt mấy tháng qua vậy?
Nghe xong câu hỏi của bác, tự nhiên nó ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Nói với bác rằng nó tự tử, rồi mất trí nhớ, rồi đã bị người ta nhận nhầm con gái ư?
- Con đi lên chùa.
Nó cười mỉm, chớp chớp mắt long lanh nhìn bác. Bác khẽ gật đầu rồi chạy vào trong phòng lấy gì đó.
Bác Vân vào trong một lúc rồi đi ra với một hộp đồ lớn. Bác đặt trước mặt nó rồi bảo nó xem.
- Khi chúng bị vứt đi, bác đã thu lại và sửa soạn cho chúng đấy. Nhưng chỗ đồ này không đủ đâu.
Bác vừa nói, mặt vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
Vy lấy ra từng món đồ trong hộp. Nào là gấu bông, quần áo, sách vở, sổ tay, giày... Tất cả những đồ vật gắn liền với nó đều có ở đây. Đặc biệt là con gấu bông màu hồng xinh xắn mà ba nó tặng vào ngay sinh nhật nó năm ngoái cũng có ở đây. Con gấu bông nhìn vẫn như mới, nó ôm lấy con gấu rồi khóc nức nở. Con gấu này là món quà cuối cùng ba nó tặng nó trước khi ông ra đi.
Bác Vân thấy vậy, vỗ vai động viên nó rồi đưa cho nó một cái hộp nhỏ màu đen.
- Đây là thứ mà khi công ty ba con phá sản, ba con đưa cho bác rồi bảo bác là nếu ông có ra sao thì nhất định phải đưa tận tay thứ này cho con.
Vy nghe vậy liền vội vàng lau nước mắt, đón lấy hộp quà. Bên trong chính là chiếc máy ghi âm nó mua tặng ba đây mà. Chẳng là lần ấy, nó tình cờ nhìn thấy cái máy ghi âm này ở một shop. Giá cũng khá rẻ nên nó mua tặng ba, bảo ba rằng mỗi khi ba đi công tác dài ngày thì ghi âm lại lời nói của ông để nó ở nhà đỡ nhớ ông.
Đoạn ghi âm được bật lên, giọng nói ấm áp của ba nó vang lên trong máy.
"Tường Vy cưng của ba, chắc con không ngờ bây giờ còn được nghe thấy giọng nói của ba nhỉ? Ba đã sang thế giới bên kia rồi. Nơi đó rất bình yên, an toàn nhưng khổ nỗi là không có con. Ba buồn lắm. Còn con, bây giờ con đang làm gì. Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát? Đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn đấy con ơi. Nếu con làm như vậy thì ba ở thế giới bên này không yên tâm được đâu. Con à, phải mạnh mẽ lên. Tuy là không có ba bên cạnh, nhưng con còn có bác Vân, có bạn bè. À đúng rồi, ta chưa từng nói với con vì sợ con đau lòng, nhưng giờ cũng đến lúc ta phải nói rồi. Con không phải con gái ruột của ta. Năm con tròn 7 tháng tuổi, ta nhận nuôi con ở trại trẻ tình thương. Nếu con không biết đi đâu, con có thể về trại trẻ đó nói với bác Nguyệt ở đó rằng con là Tiểu Vy, được ông La Bình nhận nuôi. Chắc chắn bác ấy sẽ nhận ra con thôi. Ta xin lỗi con. Nhưng chắc con cũng biết phải không? Ta yêu thương con hơn chính bản thân ta. Mà thôi, quên hết đi. Hãy sống cho chính bản thân con. Đó chính là tâm nguyện cuối cũng của ba. Ba yêu con. Ba thương con. La Tường Vy."
Nước mắt chảy dài xuống, nhòe đi tất cả. Nó ôm lấy con gấu bông khóc nức nở nãy giờ, khóc ngay từ những câu những chữ đầu tiên.
"Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát?"
Ba nó nói đúng, tất cả những hành động trên đều cực kì ngu xuẩn. Nó đã sai rồi, cực kì sai rồi.
Bác Vân kéo nó vào lòng, vỗ về nó.
Thì ra nó không phải con ruột của ba ư? Chỉ là được ba nhận nuôi ư? Nhưng chẳng hiểu sao nó không hề oán tránh ba dù chỉ một tí. Bởi lẽ nó yêu ba hơn cả mạng sống của mình cũng như ba yêu nó.
Ba không hề có lỗi. Đáng ra ông không cần nói hai chữ "Xin lỗi" với nó. Người nên nói đúng ra là nó. Nó cảm thấy có lỗi với ba. Rất nhiều.
Quên đi. Quên hết đi. Bây giờ nó phải gắng sống cho tốt để ba nó ở thế giới bên kia yên tâm. Nó phải sống cho chính nó, và cũng phải sống vì ba. Đó cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của ba, nó nhất định sẽ làm được.
************
Từng cơn gió nhẹ thoáng qua làm bay phất phơ từng ngọn tóc nó. Chính xác là nó đang đứng trước mộ ba, đã hơn hai giờ đồng hồ.
Không một giọt nước mắt. Không một nỗi buồn. Đơn giản là nó chỉ muốn cho ba thấy nó vẫn sống tốt.
- Ba à, con xin lỗi vì giờ mới tới thăm ba được. Ba có khỏe không? Ba ở nơi xa xôi ấy có cô đơn không? Có ai chăm sóc cho ba không?
Vy cúi xuống thắp một nén hương, cười tươi rói nói chuyện với ba. Chính xác là độc thoại.
Bác Vân đứng phía sau, cũng mỉm cười nhẹ nhìn nó.
Nó tạm biệt bác rồi rời đi trong sự lưu luyến của bác. Bác không nỡ xa nó chút nào hết. Hai bác con mới gặp nhau chưa nổi một ngày, còn chưa tâm sự được với nhau nhiều. Nó nắm chặt lấy tay bác, bảo rằng rồi nó sẽ quay lại thăm bác sớm thôi. Lúc ấy, bác mới đành miễn cưỡng để nó đi.
**********
Mọi thứ nó vẫn gửi lại nhờ bác Vân cất giữ, chỉ duy nhất con gấu bông màu hồng là nó ôm theo.
Đi dạo quanh bờ hồ, nó vừa ôm con gấu bông vừa suy nghĩ linh tinh. Nó chợt nhiên không biết liệu cô gái bí ẩn có khuôn mặt giống nó kia mà hai lần trước nó vô tình gặp có phải là Dương Vy thật không? Nếu đúng là vậy thì cô ấy sắp quay về. Và điều này đồng nghĩa với việc cũng đến lúc nó phải tạm biệt tất cả, trở lại cuộc sống vốn có của nó.
Nó không biết phải làm sao nữa? Nó thực sự rất muốn, rất rất muốn nói hai chữ "Xin lỗi" với mọi người, nói ra tất cả sự thật với mọi người rồi rời đi. Nhưng nó không đủ can đảm để đối mặt.
Nghĩ đến việc ba mẹ thương yêu, cưng chiều nó vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Thiên yêu nó, đính hôn với nó cũng là vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Kỳ, Ân quan tâm nó, giúp đỡ nó cũng là tưởng nó là Dương Vy. Mới nghĩ đến đây thôi, nó đã cảm thấy vô cùng áy náy và dằn vặt bản thân.
Cái cảm giác sống dưới thân phận của một người khác thật khiến con người ta đau khổ mà.
Vẫn đang miên man suy nghĩ thì nó bị ai đó vỗ mạnh một phát vào vai, làm nó giật mình.
- Vy baby à, tớ gọi cậu đến khản cả giọng rồi đây này.
Là Trần Kỳ. Cậu bạn đã đi theo sau nó từ khi nào không biết.
- Umm. Xin lỗi.
Vy miễn cưỡng cười rồi tạo bước đi khá nhanh.
- Sao mặt buồn ỉu xìu vậy?
Kỳ thấy nét mặt nó có hơi khác thường liền chặn đường hỏi dò, không cho nó đi tiếp.
- Không có.
Nó cười như không cười, lạnh nhạt trả lời Kỳ. Phải cố kiềm chế lắm nó mới không để cho những giọt nước mắt trực trào tuôn rơi.
- Nói dối. Cậu cười như mếu đây này. Có chuyện gì sao? Nói cho tớ biết đi.
- Tớ đã bảo là không sao mà. Cậu hỏi nhiều làm gì.
Nó gạt tay Kỳ ra, nói như hét với Kỳ. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại làm như thế.
Kỳ thoáng ngạc nhiên trước hành động của nó. Rồi cậu nhìn thấy trên khóe mắt nó đang ngân ngấn những giọt lệ, cậu cũng không hỏi nữa.
- Tớ xin lỗi. Cậu ngồi xuống đây đợi tớ một tí.
Kỳ để nó ngồi yên trên ghế đá rồi chạy sang bên đường mua gì đó. Tự nhiên nó thấy hành động vừa rồi của nó hơi quá đáng quá.
- Đây cho cậu.
Kỳ quay trở lại với hai cái kẹo mút vị dâu tây trên tay. Nó nhận lấy một cái rồi bóc ra ăn luôn. Hương dâu ngọt ngào, cũng giống như Kỳ vậy.
Chương trước | Chương sau