Dạo gần đây, phong cách tặng kẹo cho nó của Kỳ tự nhiên thay đổi. Lúc trước cậu ấy vẫn đứng ở cửa lớp tặng kẹo cho nó, cười nhe nhởn rồi cùng nó đi vào trong lớp. Bây giờ tặng kẹo cho nó xong, nói mấy câu đại loại kiểu: "Vy, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Kẹo này." hay "Kẹo, ăn đi. Mãi yêu cậu." hay "Ăn kẹo này. Yêu cậu nhiều"....
Nó hoàn toàn không thích Kỳ như thế này một chút nào hết.
Nó với mái tóc mới đến lớp, ai cũng ngạc nhiên bảo rằng có phải nó định quay về style cũ không?
Hôm nay cô giáo cho rút thăm nhóm để làm bài thực hành địa lí. Chủ đề là: "Các hành tinh". Nó rút được lá thăm tên "Trần Kỳ". Khỏi nói cậu ta vui sướng cỡ nào. Nó mắng:
bạn đang xem “Ai Là Hoàng Tử Của Em? ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Làm bài thực hành với cậu chắc lần này khỏi đạt luôn.
Cậu ta cãi lại, nháy mắt.
- Thôi đi, làm với một người đẹp trai như tớ yên tâm là sẽ đạt.
Nó và Ân nghe xong quay ra nhìn nhau cười.
Hết tiết, nó qua thư viện để mượn mấy quyển sách về các hành tinh. Tất nhiên là phải lôi theo cái tên Kỳ kia. Cậu ta vào trong chẳng phụ giúp nó tìm sách gì cả, chủ yếu là nhìn nó rồi nhe nhởn cười. Tự nhiên nó lại thấy vui vui, Kỳ lúc nào cũng như thế này thì tốt.
- Vào đây để mượn sách và đọc sách. Không phục vụ những hành động khác.
Nó lườm Kỳ. Cậu ta thản nhiên đáp:
- Không cần biết mọi người thế nào. Tớ vào đây chỉ là để ngắm cậu.
Nó tặc lưỡi luôn. Ah.... Tìm được quyển "Các hành tinh xung quanh chúng ta" đây rồi. Nhưng quyển sách đó lại ở trên cao, còn nó thì chân ngắn, không với tới được. Nó gọi Kỳ lấy cho quyển sách. Cậu ta đứng cạnh nó rồi dùng hay tai bám vào eo nó, nhấc bổng nó lên.
- Á... Cậu làm gì vậy?
Nó ngạc nhiên.
- Thì lấy sách đi. Nhanh lên. Cậu như con heo ý.
Nó lúng túng hiểu ý rồi với lấy quyển sách. Rõ ràng với chiều cao của cậu ta thì thừa sức để lấy quyển sách nhưng mà.... Cái tên này chỉ tận dụng cơ hội để lợi dụng ôm eo nó thôi.
Ra đến cổng trường, nó và Kỳ vui vẻ bàn bạc với nhau việc làm bài báo cáo. Thiên đang đứng trước xe ô tô chờ nó và nhìn thấy. Nó không để ý lắm mà vẫn thao thao bất tuyệt. Còn Kỳ đã nhìn thấy hắn từ xa, rất tự nhiên choàng tay ra ôm vai nó rồi nhìn hắn với ánh mắt thách thức. Hắn biết vậy nhưng vẫn bình tĩnh, đi tới.
- Vy.....
Nghe thấy tiếng Thiên gọi mình, nó ngừng nói rồi cười tươi, chạy ra khỏi vòng tay của Kỳ, đi về phía hắn.
Kỳ, đứng bất động, nhìn nó đi tới với Thiên. Một cảm giác hụt hẫng nhen nhói trong con người cậu.
- Anh Thiên, anh vẫn đợi em hả? Xin lỗi anh em vào thư viện mượn mấy quyển sách nên ra muộn.
- Umm. không sao.
Hắn cười, vuốt nhẹ mái tóc nó.
- Tớ về trước nhé.
Nó vẫy tay với Kỳ. Xong hắn nắm tay nó đi rồi quay đầu lại cười đắc ý kiểu: "Tôi với cậu coi như hòa".
Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai con người đó xa dần, khẽ thở dài.
- Trái tim Vy không dành cho cậu đâu.
Bảo My đứng ở phía sau từ lúc nào, nói giọng chế giễu. Kỳ coi như không nghe thấy, bỏ đi.
Thái độ của Kỳ làm My tức tối lắm. My yêu Kỳ thật lòng nhưng cậu lại phũ phàng từ chối. Lúc nào cũng chỉ quan tâm, yêu thương đến con nhỏ Dương Vy kia thôi.
******************
Làm bài thực hành địa lí với cái tên Trần Kỳ kia là cả một sự đau khổ lớn. Nó thì cứ lo viết rồi tìm thêm các tư liệu trong sách đọc thêm còn cậu ta cứ ngồi cắn bút và....nhìn nó.
- Cậu dừng ngay việc nhìn tớ được không hả? Vẽ biểu đồ này đi.
Nó trừng mắt, lườm cậu ta.
- Rõ.
Kỳ cười hớn hở, nhéo má nó một cái rồi bắt đầu làm bài.
Cái tên này thật là, động tí là lại nhéo má nó.
Cô giáo trả bài kiểm tra môn Vật lí đợt 1. Nó nhận con số 0 tròn trĩnh ở ô điểm. Lí do hả? Nó trước giờ vốn mù tịt môn này mà. Dù đã cố gắng lắm rồi nhưng nó vẫn không thể nhồi nhét lượng kiến thức môn này vào đầu. Yaaaa ~~~ Mặt nó bí xị, buồn tiu nghỉu. Ân ngồi cạnh vỗ vai nó động viên.
- Dương Vy thân mến, cậu trở nên yếu ớt từ khi nào vậy? Mấy lần trước bị điểm 0 cậu vẫn thản nhiên nhìn đời cơ mà.
- Nhưng bị nhiều lần thì không chịu được nữa.
Nó nằm áp má xuống bàn, thở dài.
Trần Kỳ từ đâu nhảy tới ngồi xuống cạnh nó, áp mặt xuống bàn nhìn nó, cười nhe nhởn.
- Vy baby ăn kẹo của tớ sẽ hết buồn.
Cậu ta chìa chiếc kẹo mút vị dâu tây ra trước mặt nó. Nó giật lấy rồi bóc kẹo ra ăn. Hương dâu thật ngọt ngào, giống như Trần Kỳ vậy. Cậu ấy đúng là một người bạn tốt của nó. Mãi là như vậy.
***************
Tối. Vy ngồi trước bàn học nhìn bài kiểm tra nát bét của mình, chỉ biết thở dài. Ngày mai lại có bài kiểm tra đợt 2, là hệ số 2 đó. Nó mà không gỡ được thì coi như điểm tổng kết cuối kì của nó cực kì nát luôn.
- Bị điểm kém sao?
Minh Thiên đã đứng sau nó từ lúc nào. Liếc nhìn bài kiểm tra trên bàn rồi gương mặt buồn thiu của nó, hắn nhận ra ngày vấn đề.
Nó khẽ gật đầu.
Hắn kéo lại một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh nó.
- Vậy để tối nay anh làm gia sư riêng cho em nhé.
Nó há hốc miệng lần một quay ra nhìn hắn.
- Anh là học sinh giỏi môn Vật lí.
Hắn dùng quyển sách đập nhẹ vào đầu nó khi thấy nó đang ngơ ngơ. Nó há hốc miệng lần hai. Nó còn chưa đồng ý mà hắn đã bắt đầu mở sách ra, hỏi nó xem học đến bài nào rồi rồi dạy nó phương pháp làm các dạng bài.
Lúc nó làm một bài tập nhưng không ra kết quả giống trong sách. Hắn ngồi gần nó hơn, xem lại bài nó một lượt rồi chỉ ra chỗ sai. Nó chăm chú nghe giảng. Thì ra nó dùng sai công thức.
- Em hiểu chưa?
- Dạ.
Hắn hỏi, nó trả lời. Xong bốn cặp mắt quay ra nhìn nhau mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm. Nó và hắn mở to mắt nhìn nhau, không chớp mắt. Nó còn cảm nhận được tim nó đang đập nhanh, rất nhanh. Cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy. Theo như trong phim hay trong tiểu thuyết mà nó đã đọc, với tính huống như này, nam chính sẽ kiss nữ chính. Á.... Có thể không? Liệu hắn có kiss nó một cái không nhỉ?
1 giây..... 2 giây.... 3 giây....
Hắn lùi ra, ho khan một tiếng, bảo nó làm lại bài này rồi đi ra ngoài.
Còn nó vẫn ngồi ngơ ngơ. Lấy tay đặt lên trước ngực, nó vẫn cảm nhận được con tim đang đập mạnh.
Thiên đứng ở ngoài cửa, thở phào nhẹ nhõm. Nói thật ra, nhìn đôi môi trái tim cuốn hút của nó, hắn cũng định kiss nó một cái rồi. Phải kiềm chế lắm hắn mới nhận thức được hành động của bản thân.
Một lúc sau hắn quay lại xem nó học ra sao. Nó vốn thông minh, tiếp thu nhanh nên làm mấy dạng bài tập đều Ok.
- Ôn lại mấy dạng bài này ngày mai làm yên tâm bài kiểm tra.
- Dạ.
Nó tươi cười rồi đọc lại bài.
Nửa đêm, nó lại nằm mơ thấy người ba kì lạ. Ba nói: "Ba thương con, ba nhớ con rất nhiều." Nó hỏi lại: "Rốt cuộc ba là ai? Sao thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của con?" Ông cười hiền trả lời: "Ta là người đã nuôi con suốt 17 năm đây mà."
Nó hét lên: "Không phải. Ba ruột của con vẫn đang sống lù lù đây mà."
Ông thở dài, nhìn nó với đôi mắt buồn rồi hòa vào mây khói. Nó lon ton chạy theo gọi ông nhưng không kịp. Ông đi rồi. Bóng dáng ông mờ dần trong làn mây.
Bật dậy, hơn ba giờ sáng. Tự nhiên nó thấy hơi đói liền rón rén xuống phòng bếp xem có gì ăn không.
Mở tủ lạnh ra tuy có nhiều đồ ăn ngon thật đấy nhưng bây giờ nó chỉ muốn ăn nhẹ thôi.
A... Nó tìm thấy một túi mì hộp. Rồi nó nhanh chóng úp mì ăn.
- Đói sao?
Thiên đi tới, hỏi. Nó giật mình nhìn hắn rồi cười trừ, gật đầu. Chẳng lẽ là nó đánh thức hắn sao?
- Anh xuống uống nước.
Hắn rót lấy một cốc nước đầy rồi uống. Liếc nhìn thấy hộp mì úp trên bàn, hắn nghĩ ngợi vài giây rồi cũng lấy một hộp mì ra, úp.
- Ơ... Anh cũng đói sao?
Nó nhìn hắn, tò mò hỏi.
- Không đói lắm. Nhưng thấy em ăn anh cũng muốn ăn.
Hắn kéo ghế lại ngồi xuống đối diện nó. Sau đó hai bạn trẻ cùng nhau vui vẻ ăn mì tôm úp. Mỗi ngày đều ăn thịt rau cơm, lâu lắm nó mới ăn mì tôm, ngon thật đấy.
Hai bạn trẻ ăn mì tôm úp xong thì húp soàn soạt chỗ nước mì rồi nhìn nhau cười. Tự nhiên đêm hôm mì tôm trở thành món ăn ngon của năm.
Trên miệng nó còn dính ít nước mì với miếng hành nhỏ trong gói hương vị. Hắn nhìn nó rồi dùng tay che miệng khẽ cười. Bất giác, hắn kéo nó lại rồi nhổm người lên kiss nó một cái.
Chu choa ~~
Nó mở tròn mắt, ngạc nhiên.
Một nụ hôn không cuồng nhiệt, say đắm, chỉ đơn giản là môi chạm môi.
Một nụ hôn có bản chất là muốn hớp đi tí nước mì trên khóe miệng.
Nụ hôn đó - First kiss của cả hai con người.
Vài giây sau, hắn mới buông nó ra, mặt ngây thơ giải thích: "Có tí xíu nước mì dính trên miệng em, anh hớp nó đi thôi." Xong hắn thủng thỉnh đi ra ngoài phòng khách.
Còn lại nó vẫn ngồi ngơ ngơ, mặt đỏ bừng.
*************
Chương trước | Chương sau