Old school Easter eggs.
Yêu em là định mệnh

Yêu em là định mệnh


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 92 đánh giá )

Yêu em là định mệnh

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


"Cô gái bướng bỉnh à, em vẫn chưa chịu thừa nhận rằng ta gặp nhau là định mệnh phải không em? Vốn dĩ, từ lần đầu gặp, duyên phận của chúng ta đã bắt đầu. Chỉ là em cần thêm thời gian để cân bằng mọi thứ, để chấp nhận và quen dần với việc, định mệnh đã sắp đặt, cho chúng ta ở bên nhau, yêu nhau."


***





Ngày thứ 4 ngập nắng.

bạn đang xem “Yêu em là định mệnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hân ngồi lặng lẽ nơi phòng chờ sân bay. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ đức cài kín, jean xanh và đeo kính đen gọng vuông. Từ những hàng ghế xôn xao tiếng người, mắt Hân dõi ra phía ngoài khoảng trời cao vợi, nơi có những đám mây trắng bồng bềnh bồng bềnh. Thấy lạc lõng với khung cảnh xa lạ ở một nơi xa lạ, Hân cúi gằm mặt, đan hai bàn tay vào nhau, tựa cằm mình lên đó rồi gập lưng xuống. Hân không biết cô gục xuống trong mỏi mệt bao lâu, nhưng khi cô nhân viên sân bay thông báo những hành khách lên chuyến bay VJ 8186 bước lên cổng số 6 thì nhanh chóng vực mình dậy, chân sải những bước dài. Hân chỉ mang theo một túi xách nhỏ với một chiếc váy cùng ít đồ cá nhân nên mọi thứ trở nên gọn gàng.


Lần đầu tiên ngồi trên máy bay với một cô gái thật sự khác lạ. Bỏ ngoài những nôn nao, hào hứng, Hân nhìn ngắm ra bầu trời và thấy lòng trống rỗng. Hân chẳng nghĩ được gì. Cô nhắm nghiền mắt cố dỗ mình ngủ vì cả đêm qua cô đã mở mắt đến sáng để suy nghĩ về mọi thứ. Suy nghĩ về những điều đã kết thúc luôn khiến người ta mất tinh thần. Hân cũng vậy. Nhưng có một điều Hân luôn quyết đoán, đó là bằng mọi giá, cô sẽ có mặt ở thành phố ấy, vào ngày hôm nay.


...


***


Trở về.


- Em chắc không phải sống ở đây nhỉ? Anh chàng ngồi bên cạnh quay sang bắt chuyện với Hân khi cô chìa ra cho anh tuýp kẹo nhân bạc hà và anh vui vẻ đón lấy, bóc một viên kẹo cho vào miệng.


- Dạ!


- Em đi du lịch sao? Đôi mắt khẽ ánh lên tia nhìn tin cậy, hàng lông mày rậm phủ lấy hàng mi cong và dài của người hành khách ngồi cạnh khiến Hân mím môi, khẽ lắc đầu:


- Em ra đây có việc!


- Giải quyết xong rồi chứ?


- Dạ! ổn rồi! Hân khẽ mỉm cười, cố tỏ ra bình thản rồi bóc viên kẹo nhân bạc hà cho vào miệng, nhìn ra phía những đám mây lượn lờ trên bầu trời. Mọi thứ thu hút đến thế kia mà trong Hân chỉ thấy những vỡ tan, lạnh buốt.


- Em ra được mấy ngày? có đi thăm thú một vài nơi không?


- Em ra hôm qua. Hôm nay bay vào! cũng gấp nên không đi đâu được!


- Em có bạn bè ở đây không?


- Dạ không! Cô mỉm cười, lắc đầu.


- Lần sau, em sẽ có bạn rồi đấy, bởi vì, anh là người ở đây! Chàng trai nheo mắt nhìn cô, không quên giới thiệu- anh tên Duy- còn em?


- Anh cứ gọi em là Hân!


...


- Hân này! làm sao anh gặp lại được em? Duy đi bên cạnh, thái độ bình thản nhìn thẳng vào mặt Hân khiến cô phì cười. Sân bay Tân Sơn Nhất đông đúc và chộn rộn không làm cô vơi đi nỗi trống vắng xâm chiếm. Cô đã trở về. Bầu trời của cô, cuộc sống của cô, chỉ khác là từ nay, không còn ai đồng hành.


- Em cho anh facebook hoặc zalo hoặc là yahoo của em đi nếu em không muốn cho anh số điện thoại. Duy nheo mắt nhìn Hân.


- Vậy anh muốn liên lạc như thế nào?


- Facebook của em! Duy chắc nịch và gật nhẹ.


Hân trong một thoáng khẽ nhíu mày. Cô khẽ mỉm cười quay đi, vuốt những sợi tóc mai lòa xòa trước trán, đẩy gọng kính đen và xòe bàn tay ra trước mặt Duy. Hân thừa biết ý đồ của Duy. Anh muốn nhân cơ hội tìm hiểu cuộc sống của cô thông qua facebook ư? Lúc nãy anh còn nhìn cô thật lâu và thẳng thừng nhận xét: " Tâm trạng em không tốt. Mắt em có dấu vết thâm quầng và sưng, sóng mũi em ửng đỏ. Có thể em cho anh là nhiều chuyện, nhưng em đã khóc trước khi lên máy bay." .Duy nói rồi bình thản quay đi. Lúc đó Hân không trả lời. Hân nhìn ra ngoài và nhắm nghiền mắt cho đến khi máy bay hạ cánh.


Duy hoan hỉ chìa điện thoại ra cho Hân, nhìn cô vuốt nhẹ lên màn hình, mở 3G vào facebook của anh và tìm kiếm một cái tên rồi nhấp vào một avartar là hình một cô gái ngồi lặng trước biển rồi đưa cho Duy. Duy đón lấy trong cái nhìn đầy vui vẻ:


- Anh hy vọng sẽ có dịp gặp lại em lần nữa!


- Chúc chuyến công tác của anh suôn sẻ và thành công! Tạm biệt anh! Hân vẫy tay, bước thật nhanh ra đường. Cô muốn nhanh chóng trở về nhà, trở về nơi thân thuộc.


Hôm nay bầu trời ngập nắng. Nắng vàng và mây trắng bồng bềnh như hôm qua đã tiễn cô đến nơi ấy. Hân mỉm cười. Cuộc sống của cô từ hôm nay sẽ khác. Mạnh mẽ lên nào! Hân tự an ủi mình rồi mỉm cười thật nhẹ. Trên bầu trời, có chiếc máy bay vừa cất cánh. Mắt cô nhìn theo, khẽ thở dài: " có cô gái nào đến một nơi xa lạ để chia tay người yêu, như mình không?"


...


***


Lạc quan.


- Mày chẳng có vẻ gì là chia tay người yêu cả!


- Cái vẻ ấy là gì? Hân nhìn chằm chằm vào mắt cô bạn thân.


- Thì mày đẹp và tươi hẳn ra chứ sao! Bảo An cười sảng khoái, nhéo má cô bạn châm chọc:- tao cũng muốn được như mày! Nhỏ dãi mất!


- Con quỷ! Hân không vừa, nhéo thật mạnh vào hông bạn- mày muốn tao chết dần chết mòn sao? Hừm!


- Một tháng đi xa về, mày cân bằng được mà lại còn xinh hơn trước nữa, thật là kỳ tích! Bảo An chậc lưỡi- phải ăn mừng thôi!


- Ăn mừng lẩu cá khoai nhá! Hân tít mắt.


- Ok! Bảo An nhanh nhẹn gọi tính tiền rồi cùng Hân ra lấy xe, đến quán lẩu quen thuộc.


Một tháng trời, Bảo An ra Hà Nội học nghiệp vụ, khi trở về, người đầu tiên cô muốn gặp chính là Hân. Bởi trước khi Hân bay ra nơi ấy, cô cũng chỉ tranh thủ từ cơ quan chạy ra, mua cho Hân hộp sữa. Cô biết đó là khoảng thời gian Hân buồn nhất nên sẽ không ăn uống được gì. Khi Hân trở về thì cô đã đáp chuyến bay sáng sớm ra Hà Nội. Nghĩa là trong khoảng thời gian Hân sống trong những nỗi trống vắng và mất mát đó, không có cô bên cạnh. Cô thật sự thương Hân, lo cho Hân nhưng cô không thể bay về được. Cô chỉ mong thời gian nhanh như thoi đưa, để cô về bên cạnh Hân, làm chỗ dựa cho Hân. Thật may, Hân đã vui vẻ, lạc quan như thế là rất đáng mừng. Hai cô gái tuy tính tình khác nhau nhưng lại dễ dàng thấu hiểu cho đối phương. Hai cô gái đều từng mang những tổn thương và sự đổ vỡ nhìn thấy trong mắt nhau những hy vọng tươi mới.


Cuộc sống này vốn rất công bằng! Đời không cho không ai cái gì và lấy đi của ai cái gì đâu! Mày yên tâm. Hân vẫn luôn lạc quan thế mỗi khi Bảo An gọi điện thoại nheo nhéo nhắc cô bạn phải ăn uống, phải vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra. Hân luôn lạc quan mà. Có An hay nhặng lên đó thôi.


...


***


Kỳ nghỉ yên tĩnh.


Mùa mưa đến mau mắn bằng dấu hiệu của những cơn mưa ướt mèm trên những tàng cây râm mát cùng với tiết trời ấm áp dễ chịu, thanh bình.


Hân ngồi rất lâu trước máy tính. Facebook đầy những yêu cầu kết bạn và những thông báo dày đặc kéo nhau khiến đôi lông mày ngang của Hân nhíu lại. Gần hai tháng không vào facebook mà như vậy sao? Cô thấy choáng ngợp. Mỉm cười. Hân rê chuột vào mục yêu cầu kết bạn và thoáng nghĩ đến Duy. Không có tin nhắn nào cũng như một yêu cầu kết bạn nào từ Duy. Hân nhanh chóng gạt đi suy nghĩ về cái người xa lạ và cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy.


Hân quyết định thưởng cho mình một chuyến đi xa sau những tháng ngày dài mệt mỏi. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Hân lại bỏ dỡ công việc để đi chơi hay nghỉ mát. Cô luôn dành tất cả tâm huyết và sức lực cho công việc của mình. Nhưng dường như, đến một thời điểm, cô cần một khoảng trống đủ để thoát ra khỏi guồng quay cuộc sống. Hân lên xe. Chưa bao giờ thấy bình yên như vậy. Bảo An không cùng đi. Cô bạn thân còn mải miết với những dự án mới của công ty. Hân nhanh chóng thấy điều đó thật may mắn vì cô cần yên tĩnh, cần một khoảng yên bình chỉ riêng mình.


Thật sự, không dễ mà vượt qua được những mất mát và tổn thương sau một cuộc tình đổ vỡ. Hân thường ngồi một mình thật lâu trước gương, nhìn vào đôi mắt nặng trĩu thấy xa xót rồi cười thật nhạt. Cô nhanh chóng lấy lại cân bằng, tươi trẻ và rạng rỡ xem như đó là điều may mắn vì ít ra cô còn cơ hội để gặp một người khác đến sau dành tất cả trái tim cho cô chứ không phải sẻ chia bớt những yêu thương cho một cô gái khác. Tình yêu không tồn tại nhiều hơn hai người. Và nếu có sự xuất hiện của một người thứ ba thì tốt hơn hết phải có một người rút lui. Hân đã chọn cách rời đi. Kiên định. Có lúc yếu mềm nhưng niềm kiêu hãnh lấn át tất cả. Hân biết, cô xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.


Nha Trang luôn mang đến một cảm giác dịu dàng đến mê đắm lòng người. Thành Phố duyên hải này thu hút lấy Hân từ khi cô đặt chân xuống bến xe và ngồi vào một chiếc taxi thẳng hướng ra khách sạn. Hân sẽ ở lại đây ba ngày. Cái nắng hừng hực cuối cùng của mùa hè bao vây lấy Nha Trang xinh đẹp khiến cho tâm trạng Hân vô cùng thoải mái. Cô duỗi chân trên chiếc ghế dài, mắt dõi ra ngoài biển xanh hút mắt. Hình ảnh những vị khách nước ngoài vô tư cười nói, tắm biển và đi dạo hay nằm thư thả dưới nền cát trắng tắm nắng khiến Hân mỉm cười thật ngọt ngào. Cô luôn yêu biển. Dù biển ở nơi nào thì nó cũng thật đẹp, thật yên bình. Hân nhanh chóng rời chiếc ghế, xoạc người vặn vẹo rồi thả những bước dài ra biển. Biển xanh và nắng vàng tuyệt đẹp như thế lý nào cô lại không xuống biển dù rằng cô không biết bơi. Trước khi ra đây, Hân đã kịp chuẩn bị cho mình một bộ đồ bơi xinh xắn. Cô là người khá cổ hủ, chưa bao giờ ăn mặc hở hang, nhưng khi quyết định sẽ ra đây du lịch, cô nghĩ đến việc nên thay đổi, nên phù hợp với hoàn cảnh một chút, vì thế Hân đã cùng Bảo An lục tung các shop bán đồ bikini ở thành phố biển quê cô để đón những ngày nghỉ yên bình ở một thành phố xa lạ khác.


Sau khi vùng vẫy với nước biển mát lạnh và xanh ru êm đềm khó tả, Hân vuốt lại khuôn mặt sủng nước, thong thả đi lên bờ. Vài người khách nước ngoài thân thiện mỉm cười với cô. Cô nhanh chóng đáp lại họ nụ cười tươi hơn những ánh nắng, rồi đi về chiếc ghế dài dưới tán ô màu trắng xinh xắn. Hân không cảm thấy mình đơn độc. Cô tự nhiên lại cười thật tươi, nhìn xuống cơ thể trắng nõn đang lấp lánh dưới ánh sáng mát dịu không che giấu sự hài lòng. Bộ bikini hai mảnh màu xanh bạc hà dịu mát khiến Hân thấy yêu đời và yêu bản thân vô cùng. Cô nhận ra, có những sự thay đổi khiến người ta có dè dặt bước đầu, nhưng sẽ là khởi đầu của những điều mới mẻ. Hân nhanh chóng nằm lim dim mắt tận hưởng không khí thanh bình trước khi trở về khách sạn và đi dạo con đường mua sắm lưu niệm ở gần đó. Hân muốn tìm mua cho Bảo An một món quà. Trước khi rời xa Nha Trang, Hân đứng lặng hồi lâu nhìn về phía biển. Cô tự nhủ, nếu có ngày nào đó lên xe hoa, tuần trăng mật của cô và chồng sẽ là thành phố xinh đẹp này. Tất nhiên đây là điều khác xa với ý định ban đầu của cô, vì trước đó, khi cô và người ấy chưa chia tay, họ dự định tuần trăng mật ngọt ngào sẽ dành cho nhau ở thành phố hoa Đà Lạt. Mọi điều đều có thể thay đổi, với thời gian.


...


***


Gặp lại.


- Hân! Hân!


Hân đang nhấp ngụm café, thoảng nhíu mày ngẩng lên khi phát hiện có ai đó đang từ xa tiến lại, gọi mình thân mật. Cô thoáng sững người rồi nhanh chóng nở nụ cười thân thiện, xòe bàn tay thon dài ra trước mặt, nheo mắt tinh nghịch:


- Rất vui gặp lại anh! Em nghĩ là anh cố tình để chúng ta gặp nhau tình cờ ở đây!


Một bàn tay ấm áp nhẹ bắt lấy tay Hân, siết nhẹ rồi buông ra, nụ cười Duy thật ngọt, đôi mắt màu đen với hàng mi dày và rậm khẽ nheo lại:


- Em đừng tưởng bở! Anh hào hứng ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn cô: - sao em lại ngồi ở đây một mình?


- Em vẫn luôn ngồi ở đây một mình hơn năm năm nay! Hân đưa tách café màu trắng lên, nhấp nhẹ rồi đặt xuống, khóe môi khẽ cong lên.


- Em chắc là có ý đồ rồi! Một cô gái xinh xắn ngồi một mình trong quán café đông khách suốt hơn năm năm thì chỉ có chủ động làm mồi cho cá! Duy nháy mắt tinh vi.


- Tiếc là chưa từng có con cá nào may mắn cắn câu! Hân cười giòn, rồi ngừng một giây, cô liếc qua anh- biết đâu có con cá khác lại chủ động bị câu!


- Em thật đáo để! Có cần chặn đầu trước như thế không! Duy cười đầy hào hứng, theo phản xạ anh nhẹ tay cốc lên trán cô. Cô nheo mắt lại, tránh bàn tay của anh cốc xuống đầu mình thật tự nhiên, khiến anh sững lại, thu hồi ánh mắt ấm áp. Giữa họ, tồn tại một thứ cảm giác gần gũi, dù từ lần gặp đó, đến nay đã bốn tháng. Từ ngày đó anh cũng chưa một lần chủ động nhắn tin hay kết bạn trên facebook cho cô dù anh vẫn luôn theo dõi facebook của cô hằng ngày.


- Anh đi công tác sao?


- Anh kết hợp thăm em! Duy mỉm cười.- Cho anh một café sữa đá! Duy quay sang nói với cô bé nhân viên đang tiến lại chổ mình.


- Sao biết em ở đây? Hân chun mũi ngước nhìn Duy đối diện.


- Để biết tin tức một người không khó! Nhất là người đó lại có thói quen ngồi café một mình vào mỗi sáng thứ 7 ở một nơi cố định. Duy nheo mắt.


- Em không cần sự giải thích nào nữa! Câu đầu tiên của anh là lý do rồi! Hân mỉm cười nhìn Duy.


- Em thật khác so với lần đầu tiên anh gặp em! Lúc đó em luôn chạy trốn mọi thứ chứ không chủ động trêu chọc người khác như bây giờ. Duy nhìn sâu vào mắt Hân- đôi mắt màu nâu của cô ánh lên tia nhìn tinh nghịch.


- Đây mới là em! Hân mỉm cười, xoay tách café trong tay, đưa lên môi.


- Anh tin là em đã cân bằng lại được những công việc mà em đã từng ra đó giải quyết. Duy vẫn điềm nhiên nhìn ngắm tách café sữa đá long lánh nước của mình, ngước lên nhìn Hân đang chống cằm nhìn anh cười mỉm mỉm. Trông cô thật đáng yêu.


Quán café họ ngồi tọa lạc trên một con đường biển yên bình, thanh sạch nhất thành phố biển này. Quán mang phong cách Châu Âu với những đường nét tinh tế khoác lên mình bộ áo màu trắng thuần khiết. Hân nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm lòng biển mênh mông xa khơi, nghe những dịu dàng an yên tận sâu trong trái tim mình, cô quay lại, nhìn vào mắt Duy thật sâu:


- Anh thấy thành phố của em có đẹp không?


- Đẹp. Con gái ở đây cũng đẹp. Duy khẽ mỉm cười, liếc thấy đôi mắt đang long lanh của Hân, anh cười nụ- trừ em!


- Anh không cần phải lừa dối bản thân mình như thế đâu! Em biết soi gương mà.


Những tiếng cười rộn rã. Bên ngoài cửa kính trong suốt, những hạt mưa bất ngờ ập xuống. Biển chao nghiêng, chùng chình.


....


***


Cô gái hay cười là cô gái đẹp nhất.


Những ngày đầu đông, thảng hoặc, trời hay mưa như hờn giận ai oán. Mưa đến nhanh và đi vội. Sau mưa, khí trời tươi mát, rộn rã. Hân ngồi lên bờ kè lát đá hoa cương mát lạnh, nhìn ra biển rộng, thấy lòng bình yên.


Bảo An mải mê với điện thoại, chọn góc rồi lại chụp. Cô mặc chiếc váy màu đen voan mềm mại, khi những cơn gió biển lùa tới, chân váy mềm lại nhẹ nhàng dao động. Hân nhìn vẻ đáng yêu ấy của cô bạn thân, bất giác khóe môi giãn ra.


Bảo An tiến lại, ôm lấy bờ vai Hân, làm động tác chu mỏ rồi huých vai Hân, ý bảo Hân cùng làm theo rồi bấm nút chụp hình. Hân mỉm cười, níu lấy cánh tay bạn, cô dựa vai mình lên vai bạn, cảm giác thân thuộc dễ chịu vô cùng. Bảo An khẽ vuốt mái tóc của Hân, rồi đột nhiên cô đỡ Hân ra khỏi vai mình, nhìn Hân dò xét:


- Có chuyện gì?


- Không có gì! Hân lắc đầu, im lặng.


- Anh Duy rất quan tâm đến Hân đó!


- Nói những câu dư thừa từ bao giờ vậy Bảo An? Hân lườm bạn.


- Biết là cô nương nhạy cảm rồi nhưng có cần phải như vậy không? Bảo An nhìn xoáy vào đôi mắt thờ ơ của Hân.


- Lúc này, tự nhiên nhớ Nha Trang kì lạ! Hân nhìn cô bạn mỉm cười- Thèm được đi viện hải dương học, nhà thờ đá, tháp Pônagar, thèm tắm biển Nha Trang và uống cafe bar nơi bải biển...

↑↑
Lỡ hẹn

Lỡ hẹn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Chim manh manh

Chim manh manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện " Rồi sẽ qua hết phải không?") Đừng

25-06-2016
Tình yêu có đến?

Tình yêu có đến?

(khotruyenhay.gq) Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự xung quanh sự giả

30-06-2016
Hương trà gừng

Hương trà gừng

Nguyên chắc chắn rằng mình sẽ quên. Dẫu cậu biết rằng sự lãng quên ngay cả bản

23-06-2016
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016
Yêu một cô nàng Sư Tử

Yêu một cô nàng Sư Tử

Mọi người thường nói rằng con gái cung Sư Tử thường rất đặc biệt, về tính cách

27-06-2016
Ánh trăng và anh

Ánh trăng và anh

Tôi chua xót cho tình cảm của mình. Ánh trăng bao trùm lên thân hình nhỏ bé của tôi, tôi

01-07-2016
Mưa, em... và nhớ

Mưa, em... và nhớ

Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã

24-06-2016
Yêu và trọng

Yêu và trọng

Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi

29-06-2016
Em yêu anh, hàng xóm à!

Em yêu anh, hàng xóm à!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Định

25-06-2016
Tiếng guitar quân khu

Tiếng guitar quân khu

Cô bước đến ôm anh thật chặt trước khi rời xa, cô tin rằng anh và cô sẽ rồi sẽ

24-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Tình không đong đếm

Tình không đong đếm

Trong lá số tử vi, cung Phu Thê chỉ vợ chồng được coi là cung quan trọng, còn bạn bè

28-06-2016