Pair of Vintage Old School Fru
Yêu cậu là lựa chọn của tớ

Yêu cậu là lựa chọn của tớ


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Yêu cậu là lựa chọn của tớ

↓↓

Lúc về C cười tinh quái ghẹo tôi: "Thế giờ còn ghét người cho ổi nữa không?"

bạn đang xem “Yêu cậu là lựa chọn của tớ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vẫn ghét"


"Ghét ghê thế cơ à?"


"À kể ra thì nó đã cho tớ 23 quả ổi vào sáng nay. Thêm 9977 quả nữa thì mới đủ".


C cười. Cậu biết tôi nói như thế nghĩa là tôi đã hết ghét thằng nhỏ đó rồi.


Sáng hôm sau tôi và C đợi thằng nhỏ đó cùng đi học. Chúng tôi cứ thế mà trở thành bạn thân. Trên con đường đến trường từ đó luôn luôn là tôi đạp xe ở giữa, C và K ở hai bên. Năm ấy chúng tôi không có nghỉ hè. Thi tốt nghiệp xong lại ôn thi vào cấp ba. Thỉnh thoảng ba đứa lại bùng học trốn lên ngọn đồi có ngôi nhà thờ cũ phủ đầy rêu xanh mượt và rợp bóng cây si già. Chúng tôi ngồi dưới gốc si nhìn xuống thị trấn. Ở đây yên ắng lạ, mùa hè mà đến cả tiếng ve cũng không có.


Chúng tôi nằm dài trên bãi cỏ, bên cạnh gốc si già, ngửa mặt ngắm những đám mây xốp trắng lững thững bay trên bầu trời. Mây hôm ấy đẹp vô cùng. Trắng và mềm. Không giống như tôi, là một đám mây xám xịt, xù xì, xấu xí. Tôi nhìn sang C. Cậu ấy nhắm nghiền mắt. Trông thư thái kì lạ. Tôi chẳng nghĩ được là cậu ấy giống thứ gì trên đời này cả. Nhưng, có lẽ, trong trái tim tôi, cậu ấy là mặt trời, có nhiều vệ tinh xung quanh, nhưng, có lẽ, vẫn là của riêng tôi. Thế còn K, trong một tích tắc tôi đã vô tình quên cậu ấy. Bởi vì nếu đôi mắt bạn chỉ có thể nhìn về một phía thì con tim bạn cũng sẽ chỉ hướng về một người. Dù phía sau bạn có ai, bạn cũng sẽ không bao giờ thấy được.


Tôi và K cùng thở dài đánh thượt một cái rồi cùng quay sang nhìn nhau, cùng phá lên cười. C he hé mắt nhìn chúng tôi khó hiểu. Có lẽ cậu ấy hiểu, hoặc không, nhưng trong chuyện này chắc chỉ tôi và K là rõ nhất, hoặc tệ hơn chỉ mình K biết hết tất cả.


Chúng tôi vào cấp ba, vẫn là những tháng ngày yên an như thế. Ngoài chuyện bên cạnh tôi có đến hai chàng đẹp trai, tài năng và quyến rũ khiến bất kỳ cô gái nào cũng âm thầm ghen ghét, đố kị hoặc đáng sợ hơn là giả vờ lấy lòng tôi ra thì chẳng có thêm bất kỳ một sóng gió nào nữa trong những năm tháng học trò của tôi cả.


Thỉnh thoảng tôi rủ C và K cùng trốn học. Tôi đã quá chán ghét việc cứ phải gồng mình lên để tỏ ra là một học sinh gương mẫu trước mặt mọi người. Tôi muốn nổi loạn, có thể làm những chuyện điên rồ mà tôi thích. Như việc ngồi trên yên xe lao từ trên đỉnh đồi xuống dốc rồi hú hét, có khi ngã xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn thích những trò nguy hiểm một cách quái đản. Như việc trèo lên những cây hoa xoan nở rộ lấy hết bình sinh mà rung cho những bông hoa li ti rơi rụng rồi gào lên: "Tuyết rơi giữa mùa hè", thật vớ vẩn. Như việc phục kích bắt ma trên cây si sau nhà thờ cũ mà cuối cùng ma thì không thấy chỉ thấy toàn muỗi. Như việc đi phá lễ cưới bằng cách biến mình thành những vị khách vô duyên tốt bụng. Sẽ đợi khi cha xứ hỏi: "Ở đây có ai muốn phản đối đám cưới này không? Hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi" sẽ nghênh ngang bước lên cung thánh nhà thờ trong sự ngỡ ngàng của hàng trăm vị quan khách, nhất là cô dâu chú rể và thản nhiên nói: "Chúng con, giờ này, ở đây, để, chúc mừng hạnh phúc của cô dâu chú rể và hoàn toàn đồng ý với đám cưới này". Cả nhà thờ vỡ òa trong tiếng gào thét, tiếng cười, tiếng nhạc, kèn trống. Và thế là chúng tôi nghiễm nhiên trở thành những vị khách danh dự của bữa tiệc cưới sang trọng sau đó.


Yêu cậu là lựa chọn của tớ


Năm chúng tôi học lớp mười một, trước lễ Phục Sinh, bố tôi quyết định làm lễ cưới với cô, tức là mẹ của C. Hoa ban lại đang vào mùa nở rộ. Ba năm rồi tôi cũng đã quên rằng bố với cô chưa làm đám cưới. Lúc xưa khi cô mới dọn đến tôi có hỏi bố bao giờ bố cưới cô. Bố bảo: "Bố và cô vẫn chưa xác định, cứ tạm thời thế đã". Giờ thì đến lúc rồi. Tôi nên mừng cho bố mới phải, nhưng sao lòng tôi nặng thế này?


Tôi đạp xe lên đồi, một mình. Rét nàng Bân đã về sáng nay. Năm nay lễ Phục Sinh chắc sẽ lạnh như lễ Giáng Sinh chứ chẳng ấm áp như mọi năm. Cửa nhà thờ mở nhưng bên trong chẳng có lấy một người. Có lẽ người ta đã từ bỏ thói quen đến nhà thờ cầu nguyện từ lâu rồi. Tôi đi vòng ra phía sau. Ngạc nhiên thấy C đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá bên dưới gốc cây si già. Đôi mắt cậu ấy hoang hoải, mênh mang. Trông C thật khó nắm bắt. Tôi đến ngồi cạnh, ngả đầu vào vai C, im lặng.


Phải rất lâu sau đó tôi mới cất tiếng hỏi nhỏ: "C có muốn đến Thiên Đường không C?". Giống như kiểu ném một hòn đá xuống mặt nước phẳng lặng rồi ngây ngô chờ đợi, mặt nước tự nó sẽ xóa dấu vết bằng những vòng tròn dịu dàng. C mỉm cười ghim chặt làn môi mềm ấm nóng lên trán tôi, rồi luồn những ngón tay thon dài vào tóc tôi, cào cào móng tay lên da đầu nhồn nhột. Tôi biết chắc chắn C giấu câu trả lời ở đâu đó, trong đầu cậu, hoặc trong trái tim cậu. Cơ mà rồi sẽ có một ngày không cần C nói đồng ý, tôi sẽ kéo tay C chạy đến Thiên Đường. Bao xa cũng không sao. Chỉ cần tôi muốn, là được.


Lễ cưới của bố và cô diễn ra trước lễ Phục Sinh một tuần. Mười tháng sau nhà tôi có thêm thành viên mới, một thiên thần nhỏ đáng yêu vô cùng, giống C kỳ lạ. Không khí trong nhà náo nhiệt hơn nhiều khi có trẻ con. Nhưng C thì càng ngày càng trầm mặc. Cậu ấy đăng kí một lớp học Kinh Thánh vào ngày thứ 7 và Chủ nhật tại nhà thờ mới ở trung tâm thị trấn. Rất khó để biết cậu ấy đang nghĩ gì. Thời gian này chúng tôi bận rộn, lo lắng với việc chuẩn bị hồ sơ thi đại học. Nhưng C thì vẫn cứ thản nhiên như không.


Nhiều lần tôi và K cố gắng hỏi chuyện cậu ấy, nhưng kết quả chẳng đi đến đâu cả. Tôi giận dỗi bỏ về. Từ đó tôi giả vờ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của C nữa. Nhưng trong tôi luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó mà tôi không thể lí giải nổi.


Tháng sáu, sau khi thi tốt nghiệp tôi lại chúi đầu vào ôn thi đại học. Bây giờ thì tôi biết chính xác C chẳng nộp hồ sơ vào một trường nào cả. Một buổi tối hôm nào đó, C ngồi nói chuyện với bố tôi và cô về việc học của cậu ấy. Tôi đứng ở cầu thang, mơ hồ, tôi chẳng hiểu họ đang nói những gì, chỉ thấy nước mắt nóng hổi nối dài trên má. Tôi bỏ trốn khỏi nhà, ngay trong đêm. Bóng tối nuốt chửng tôi, hoang mang và sợ hãi. C sắp đi. Rất xa. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở về. Cậu ấy đi tu. C của tôi đi tu.


Tôi thấy mình đứng trên đỉnh đồi, chơi vơi. Cửa nhà thờ vẫn mở, bởi có lẽ chưa bao giờ đóng. Mùi sáp nến, trầm hương và hoa huệ tỏa ra ngào ngạt. Tôi nhìn Chúa, Chúa nhìn tôi. Chúa nói yêu tôi tại sao lại muốn cướp đi người tôi yêu thương nhất?


Bằng cách nào đó C luôn biết chính xác tôi ở đâu. Giống như lúc này cậu ấy đang ngồi cạnh tôi trên ghế đá dưới gốc cây si già phía sau nhà thờ.


- Cậu không có gì để nói với tớ sao? – Tôi hỏi gắt gỏng.


- Tớ nghĩ là cậu hiểu.


- Phải, tớ hiểu là cậu cũng yêu tớ. Thế tại sao cậu lại bỏ rơi tớ?


- Trong chuyện này chúng mình không thể lựa chọn khác được Khuyên ạ.


- Không. Chúng mình có quyền lựa chọn, và yêu cậu là lựa chọn của tớ!


- Tớ xin lỗi.


- Cậu nhất định phải thế à?


- Ừ!


- Sẽ không hối hận chứ?


- Ừ!


- Thôi được, nếu cậu đã quyết như thế. Nhưng có điều này tớ cũng cần nói là tớ cũng đã quyết yêu cậu và cả đời này chỉ yêu mình cậu thôi.


Tôi và K vào đại học còn C đi Roma. Cậu ấy vào học tại một học viện thần học. Thỉnh thoảng cậu ấy có gửi thư về nhà vì cậu ấy không thích dùng điện thoại. Đôi ba lần cậu gửi kèm một vài bức hình. Trông C đen hơn, nhưng chững chạc và trưởng thành hơn. Thiên thần nhỏ của gia đình tôi càng lớn càng giống anh trai. Mỗi lần nhìn em tôi lại như thấy khuôn mặt của C. Thị trấn của chúng tôi vẫn đẹp mơ màng và bình yên như đứa trẻ say ngủ. Thỉnh thoảng tôi và K vẫn hẹn nhau ở ngôi nhà thờ cũ trên ngọn đồi xanh mướt vào mỗi kỳ nghỉ dài của năm học. Chúng tôi vẫn là những người bạn tốt của nhau dù rằng tôi có từ chối lời tỏ tình của cậu ấy.


"Tớ biết cậu yêu C nhưng hãy để tớ ở bên cạnh cậu" – K đã nói với tôi như thế.


"Hãy ở bên tớ như một người bạn được không? Tớ không muốn mất cậu" – Là tôi nói thật, tôi không muốn mất cậu ấy. K là người bạn quan trọng nhất của tôi. Giữa chúng tôi có những điểm tương đồng kỳ lạ, từ ngoại hình đến tính cách và thậm chí là cả cái tên. Dù vậy thì sự thật vẫn cứ là sự thật rằng tôi không yêu cậu ấy. Trái tim tôi nhỏ lắm, không thể chứa được người thứ hai.


K đồng ý ở bên tôi như thế, bằng một cái gật đầu thật nhẹ nhàng. Có được một người bạn như cậu ấy thật là tốt. Ít nhất thì chúng tôi có thể khỏa lấp khoảng trống cô đơn trong lòng mỗi đứa, hoặc chỉ đơn giản là cô đơn cùng nhau thôi cũng được.


Tôi nhớ C đến cồn cào da diết. Cái nỗi nhớ khiến tôi muốn cào xé bản thân. Trong những đêm không ngủ được, tôi lấy móng tay bấm vào da thịt cho đến khi bật máu. Thà rằng được đau như thế còn hơn là nỗi đau không biết mình đau chỗ nào. Tôi yêu C. Tôi nhớ C. Tôi hận C. Tôi trả thù C.


Tôi viết thư cho C, những bức thư nồng nặc rượu, nguệch ngoạc và lem nhem nước mắt.


"C à. Tớ vừa nhận lời hẹn hò với thằng B. Cái thằng ngày xưa đã giật kính của cậu ngày đầu tiên cậu chuyển đến trường cấp hai mình đấy. B bảo nó yêu tớ từ ngày ấy, vì tớ mạnh mẽ và dũng cảm. Nhưng tớ không yêu nó, tớ yêu cậu".


"C à, tớ bị đá rồi. Sáng nay tớ với K đến café Lải Nhải. Nghe thằng B nói với bạn nó: "Tao điên đâu mà yêu cái con vừa xấu xí vừa đen thui ấy. Tao chỉ định chơi cho vui thôi. Mà căn bản là vì hai thằng nhỏ bên cạnh nó. Chúng nó chết mê chết mệt con nhỏ. Đúng là bọn đần độn". K đã thụi cho nó hai nắm đấm vào mặt thay cả phần C rồi nên C không phải tức giận nữa nhé. Tớ không buồn gì đâu. C biết mà, tớ không yêu nó, tớ yêu cậu".


"C à, tớ cắt tóc rồi. Trông tớ bây giờ đẹp trai lắm. Giá mà có một người con trai giống hệt tớ thì hẳn là tớ sẽ không yêu cậu đâu. Ai cũng bảo tớ khác, nhưng tớ biết tớ chẳng khác tẹo nào cả. Vì tớ vẫn yêu cậu".


"C à, tớ lại trở về như ngày xưa rồi. Tớ không trang điểm nữa. Không mặc váy nữa. Cũng chẳng muốn đi dép cao gót. Tớ thích tớ của ngày xưa. Vì tớ yêu cậu".


"C à, tớ sắp kết hôn với một người đàn ông, hơn tớ 16 tuổi. Bố tớ, mẹ cậu và cả K nữa đều không đồng ý. Nhưng họ không thể phản đối tớ. Không ai cả, ngoài cậu. Nếu sau này tớ không hạnh phúc, mà tớ biết là tớ sẽ không hạnh phúc đâu, tất cả là lỗi của cậu. Tớ đang trả thù cậu đấy C ạ".


Tôi nhìn mình trong gương, trông tôi như một con búp bê dị hợm, một con vịt xấu xí khoác lên người bộ cánh của thiên nga. Tôi muốn khóc mà không thể khóc được, hôm nay tôi làm cô dâu. C có về không? Nếu C không về thì sao? Có thật tôi sẽ kết hôn với người đàn ông không một chút yêu thương mà chỉ nhìn thôi tôi đã thấy sợ? Vì cái gì chứ? Người ta bảo tôi vì tiền, người ta nghĩ đơn giản quá. Thế thì bao nhiêu mới đủ cho tình yêu của tôi? C à về đi, tớ sợ lắm!


Từng giây từng phút trôi qua với tôi dài hơn thế kỉ. C vẫn chưa về. Phút thứ 3, C vẫn chưa về. Phút thứ 7, C vẫn chưa về. Phút thứ 15. Phút thứ 19... 20... 22... 24. Tai tôi ù đi khi nghe cha xứ hỏi: "Anna, con có đồng ý lấy... làm chồng và hứa..." Tôi phải làm sao đây? Mưa bắt đầu rơi hay lòng tôi đang rơi? Con có đồng ý không? Có không? Không, con không đồng ý. Con không thể. Con xin lỗi. Tôi hét lên và chạy vụt ra khỏi nhà thờ. Bỏ lại bó hoa trắng rơi trên mặt đất, bỏ lại chiếc khăn voan trắng, bỏ lại thánh đường ngập tràn sắc trắng, bỏ lại chú rể, bỏ tất cả tôi đi tìm C, tìm chính tôi.


Mưa táp vào mặt lạnh buốt. Nước mưa làm tan nước mắt. Tôi lao mình xuống dốc, muốn được ngã xây xước da thịt như ngày xưa. Muốn được đau thêm một lần nữa. Nhưng không, có bàn tay nào đó giữ tôi lại. Tôi giằng ra, tôi muốn ngã, tôi muốn đau. Bàn tay ấy lại kéo tôi ngã nhào về phía sau, nhắm mắt, những vòng lăn không ngừng lại. Đầu tôi lăn theo. Tim tôi lăn theo. Đôi môi mềm nóng nảy áp lên môi tôi. Choàng tỉnh. Một đôi mắt thân thuộc, sâu thẳm, dữ dội. Một khuôn mặt thân thuộc. Một bàn tay thân thuộc. Tất cả đều thân thuộc quá đỗi. Là cậu, C của tôi.


"Tại sao bây giờ cậu mới về?"


"Tớ đã về từ rất lâu rồi"


"Vậy tại sao cậu để tớ cưới người khác?"


"Vì tớ muốn cậu tự quyết định. Đồng ý hay không đồng ý là quyền của cậu, không phải định mệnh. Giống như ngày xưa cậu nói yêu tớ là lựa chọn của cậu. Những gì xuất phát từ trái tim, cậu sẽ có trách nhiệm với nó. Những gì không phải từ trái tim cậu sẽ đổ lỗi cho người khác. Chỉ có như thế cậu mới dám kiên định đi đến cuối cùng. Cũng như bây giờ dũng cảm đối mặt với tình yêu là lựa chọn của tớ".


Khuyen Nguyen




tình yêu chân thành (202)
tình yêu đẹp (109)
↑↑
Tình muộn

Tình muộn

Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là

29-06-2016
Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa

Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình... *** -

26-06-2016
Số điện thoại ma

Số điện thoại ma

Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin vào cái sim điện thoại ma ấy. Vẫn tỉ tê hàng tá chuyện.

24-06-2016
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016
Lời hẹn không mùa

Lời hẹn không mùa

Và biết đâu theo theo gian những tin nhắn sẽ thưa dần, biết đâu lời hẹn ở tuổi hai

25-06-2016
Là...em gái anh à?

Là...em gái anh à?

Quan trọng hơn hết, có một giọng con gái trong vút, mỏng manh, nói khẽ với Tuấn nhưng

01-07-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Đồ mặt đểu

Đồ mặt đểu

Tôi mở tin nhắn, những con chữ cứ nhấp nhô như sóng trước mắt làm tôi lại... say:

30-06-2016
Hai bát mì bò

Hai bát mì bò

Audio - Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán bán mì của chúng tôi

01-07-2016
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương