Tôi đã đắn đo quá nhiều, suy nghĩ quá lâu mà quên mất điều quan trọng nhất: Thời gian như chiếc đồng hồ cát, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chảy cạn. Một ngày chợt tỉnh giấc, hốt hoảng nhận ra mộng đã hóa chân tình...
***
Sáu giờ sáng, trường Trung Học Phổ Thông Đinh Chiều lặng yên như một đứa trẻ đang say ngủ. Tôi và Thanh nhẹ nhàng dựng xe vào bãi gửi, lững thững từng bậc thang đi lên lớp học. Khép mắt tận hưởng cơn gió bất chợt lùa qua hành lang, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn trán được hong khô sạch sẽ. Bình thường tôi thích nhất là kiểu thời tiết như thế này: Mát mẻ, chớm lạnh, đất trời đâu đâu cũng đong đầy hương vị mùa thu thanh khiết, cảm giác mỗi lần hít một ngụm khí vào phổi như mình vừa được tái sinh. Quay sang bên cạnh nhìn Thanh, tôi thấy hắn đang say sưa ngân nga theo từng câu hát phát ra từ chiếc máy nghe nhạc.
bạn đang xem “Tình đầu của chúng tôi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Anh cứ mãi luôn nhớ emĐến mức quên cả hít thởCô độc đến tận cùngLàm anh thực sự u mê...
Tôi bụm miệng cười, không hiểu hắn hát bài gì mà nghe ngang ngang chẳng khác nào đọc thuộc lòng môn lịch sử. Thấy vậy, Thanh rút một bên tai nghe ra, lườm tôi: "Mày cười gì ?".
Tôi phớt lờ câu hỏi của hắn, cất giọng nghiêm túc: "Hôm nay quét sạch vào đấy, lần trước tại mày mà bàn mình bị phạt !".
"Bị phạt nhiều tập được thói quen dậy sớm càng tốt chứ sao". Hắn khịt mũi, cười cười nửa đùa nửa thật.
Chúng tôi bước vào lớp, bật đèn, mở toang cửa sổ, thở ra một tiếng mệt nhọc khi nhìn thấy đống giấy rác vương vãi trên nền nhà. Trực nhật là công việc nhàm chán, gượng ép thời còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng khi đã trưởng thành, tôi lại ước có thể quay ngược thời gian trở về những ngày tháng ấy, làm lại công việc ấy một lần nữa. Phải chăng con người ta chỉ biết yêu quý, luyến tiếc những gì đã vĩnh viễn mất đi.
"Mày quét lớp, tao lau bảng, ok ?". Tôi hỏi Thanh, tỏ ra cao thượng.
"Sao không phải mày quét lớp, tao lau bảng ?". Thanh bĩu môi phản bác.
"Được rồi, thế chúng ta cùng quét lớp, cùng lau bảng, công bằng chưa ?". Tôi thở dài. Hai đứa chạy xuống tầng một lấy chổi.
"Bài kiểm tra toán hôm qua mày được mấy điểm ?". Thanh nghiến răng nghiến lợi đẩy một chiếc bàn xộc xệch trở về vị trí cũ.
"Chín, còn mày ?". Tôi hỏi lại.
"Chín...lộn ngược !". Hắn cười khì khì.
Tôi và Thanh đối lập hoàn hảo giống như hai con số ấy. Chúng tôi biết nhau từ thời còn học cấp hai, thân thiết đến mức rủ rê nhau thi vào cùng một trường cấp ba. Tôi trầm ổn, đa cảm. Hắn nhiệt tình nhưng ngờ nghệch. Tôi luôn lắng nghe người đối diện nói hết câu, ngẫm nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng bày tỏ quan điểm, còn hắn có tâm sự gì thì phải trút ra bằng hết, không cần đắn đo, bất chấp mọi hậu quả. Nhiều lúc tôi cũng thắc mắc tại sao chúng tôi có thể chơi thân với nhau đến vậy ?
Hai đứa hờ hững đưa từng nhát chổi, mải chìm đắm trong những suy nghĩ riêng nên không nhận ra có tiếng bước chân rất khẽ từ phía sau.
"Hai người trực nhật hôm nay à ?".
Cơ thể chúng tôi cứng đờ, gương mặt đóng băng trong giây lát khi nhận ra cánh tay cô ấy đang quàng qua cổ mình.
"Phương...?". Thanh yếu ớt lên tiếng, còn linh hồn tôi vì sự tiếp xúc ấy mà lạc mất chốn nào.
Phải rồi, có lẽ cô ấy là điểm chung duy nhất giữa chúng tôi.
"Biết hôm nay hai người bị phạt trực nhật nên mình đến giúp". Dứt lời, Phương chạy lên bục cầm lấy khăn lau bảng. Bụi phấn rơi xuống theo từng động tác, đậu lên bờ vai mái tóc cô ấy như những vì sao nhỏ lấp lánh. Lúc này tôi mới để ý Phương đang ngậm một chiếc kẹo mút. Sở thích trẻ con ấy theo thời gian vẫn không hề thay đổi, cô ấy giống hệt hai năm trước khi chúng tôi lần đầu gặp nhau dưới mái trường này: Vẫn nụ cười tinh khiết như sương mai, đôi mắt trong vắt như hồ nước, chỉ có mái tóc là dài hơn một chút. Cô ấy bình dị nhưng diễm lệ như chiếc lá phong rơi xuống mặt nước hồ tĩnh lặng, khiến trái tim tôi khẽ gợn lên những xúc cảm xao xuyến, bồi hồi.
Thanh kéo áo, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Thế khi nào mày mới định nói ?".
Tôi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: "Không phải bây giờ !".
"Mày nhất định sẽ hối hận !". Hắn hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Tôi lặng lẽ đưa mắt kiếm tìm dáng người nhỏ nhắn đang đứng trên bục giảng. Bờ vai thanh mảnh, mái tóc hờ hững buông dài, cô ấy bất kể nhìn từ phía trước hay phía sau đều thật hoàn mỹ. Trong một khoảnh khắc, tôi đã muốn hỏi hắn: "Tao phải làm gì nếu cô ấy nói không ?". Tôi không nghĩ trái tim pha lê của mình đủ mãnh mẽ để chịu đựng sự khước từ ấy.
Có những yêu thương tôi chọn giữ lại cho riêng mình. Tôi không hỏi, cô ấy cũng không cần trả lời.
Ba người chúng ta cứ bên nhau như thế này thôi, được không ?
***
2 năm trước
Một chiều cuối hạ, lá bàng rơi trải thảm dưới chân người. Một chiếc lá vàng xanh chao nghiêng theo gió, lướt qua trước mắt tôi. Lúc chiếc lá ấy chạm đất, tôi trông thấy ở phía không gian bên kia hình ảnh một cô bé đang ngồi dưới gốc bàng ôm mặt khóc nức nở. Tôi đưa mắt nhìn Thanh, hắn nghiêng đầu ra hiệu, chúng tôi tiến đến chỗ cô gái.
"Cậu sao thế ? Chúng mình giúp được gì không ?". Tôi ngồi thụp xuống, cất giọng hỏi thăm. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc cô ấy chạy thẳng vào khứu giác khiến trái tim tôi vô cớ đập lệch một nhịp.
Cô gái nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ biết lấy tay chỉ lên cây bàng. Chúng tôi đưa mắt nhìn theo hướng tay, hình ảnh đầu tiên in lên võng mạc là chiếc túi xách màu xanh lam bị treo ngược trên cành cao. Tôi phì cười hiểu chuyện, huých nhẹ vào vai thằng bạn thân: "Mày lên hay tao lên ?".
Không mất một giây suy nghĩ, hắn hùng hồn tuyên bố: "Mày không biết trèo cây, để tao !". Tôi tuy không đồng tình nhưng cũng chẳng hơi đâu đôi co với hắn: "Cũng được, yên tâm mà trèo, tao ở dưới đỡ nếu mày có ngã !". Tôi vênh mặt, còn hắn chẳng nghĩ chẳng rằng phóng thẳng lên thân cây dựng đứng, trơn tuồn tuột.
Tôi nín thở quan sát từng động tác của Thanh. Những bước chân thuần thục tìm điểm tựa, vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy thân cây, từng bước nhích thân người lên trên. Tôi phải thừa nhận hắn sở hữu kỹ năng leo cây rất đặc sắc. Chẳng mấy chốc chiếc túi xách được thả xuống, tôi đón lấy bằng một động tác nhẹ nhàng, mang đến đặt bên cạnh cô gái: "Túi của cậu này, đừng khóc nữa !".
Tiếng nấc im bặt, những tia nắng gắt xuyên qua tán cây rọi thẳng vào đồng tử. Tôi nheo mắt, mơ hồ trông thấy dáng thằng Thanh ngồi vắt vẻo trên cành cao, vẻ mặt dương dương tự đắc. Sức nặng cơ thể hắn khiến những chiếc lá bàng xanh lác đác lìa cành bất chấp những níu giữ yếu ớt. Cô bé ấy bất chợt ngẩng mặt lên, nở nụ cười dịu dàng như nắng thu, đôi mắt khô ráo không giống như đang khóc.
"Hì hì, cám ơn nhé !". Tôi còn chưa hết bất ngờ thì cô ấy đã cầm lấy chiếc túi và chạy vụt đi như một cơn gió, bỏ lại đằng sau hai đôi mắt nhìn theo đầy nghi hoặc. Tôi thẫn thờ đứng lặng cho đến khi cô ấy quay lại với những chiếc kẹo mút trên tay.
"Mình thắng cược, coi như là phần thưởng dành cho hai cậu". Cô ấy vừa nói, vừa giơ hai chiếc kẹo mút về phía tôi.
"Thì ra là trò cá cược của đám con gái các cậu !". Tôi lắc đầu, mỉm cười cam chịu, trong khi thằng Thanh vội vàng tụt xuống từ thân cây, lao đến chỗ chúng tôi với tốc độ ánh sáng, cẩn thận đón lấy chiếc kẹo như một báu vật: "Cám ơn nhé !".
Ba con người với ba chiếc kẹo mút trên tay, chúng tôi ngả người vào chiếc ghế đá sứt mẻ đã nhuộm màu thời gian, ngửa mặt lên ngắm nhìn bầu trời biêng biếc một màu lam.
"Tớ tên Phương, chúng mình làm bạn nhé". Thằng Thanh miệng vẫn ngậm kẹo mút, không nói được nên chỉ còn cách gật đầu lia lịa. Tôi mỉm cười nhìn Phương thay cho câu trả lời. Những giọt nắng vàng ươm tan trên bờ môi ửng hồng người thiếu nữ khiến trái tim tôi ương bướng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đó là lần đầu tiên tôi và Thanh gặp cô ấy. Tôi không biết thứ cảm giác lạ lẫm này có thể gọi tên là gì, nhưng có điều gì đó mách bảo cuộc gặp gỡ tình cờ hôm ấy sẽ làm thay đổi con người và cuộc sống của chúng tôi.
Mãi mãi...
***
Một, hai, ba...chạm.
Phương ngả đầu lên vai tôi. Thời gian như trôi chậm lại, vương vấn mãi chẳng rời như giọt sương đọng trên chiếc lá mỗi buổi sớm mai. Tôi căng thẳng đến mức quên cả hít thở, thân thể cứng đờ, trống ngực đập thình thịch. Không hiểu sao dạo này Phương rất hay ngủ gật trong lớp, đôi mắt lúc nào cũng hằn lên những quầng thâm xám xịt. Nhiều lần chúng tôi gặng hỏi, nhưng cô ấy chỉ nhún vai đáp: "Mình không sao, thật đấy !".
Bên ngoài bầu trời âm u mây xám, gió bắt đầu nổi. Những cơn gió chớm lạnh cuối thu thổi khung cửa sắt run lên bần bật từng hồi, lùa vào lớp học. Tôi rùng mình khe khẽ, cố không làm cô gái bên cạnh tỉnh giấc, trái tim ấm áp lạ lùng.
Tôi lấy thước kẻ đập vào lưng thằng Thanh đang gục mặt ngáy khò khò ở bàn trước. Hắn nhăn nhó quay xuống, giọng nói cáu kỉnh vì ngái ngủ: "Giiiiiiiiiiiì ?". Bất chợt hắn hơi khựng lại khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, còn tôi cảm thấy có ánh nhìn ghen tuông nảy lửa đang găm lên người mình.
"Bình tĩnh mày !". Tôi vỗ vai hắn an ủi.
Hắn hắng giọng nhìn đi chỗ khác: "Có chuyện gì ?".
Tôi liếc sang Phương ra hiệu, hắn ngay lập tức hiểu ý, cởi chiếc áo đồng phục mùa đông đang mặc choàng lên người cô ấy bằng một động tác nhẹ nhàng.
"Được chưa ? Bây giờ để yên cho tao ngủ nhé !". Hắn lại quay lên, co ro nằm xuống bàn.
"Sao dạo này mày cũng ngủ lắm thế ?". Tôi vẫn tiếp tục bám riết không buông.
"Suốt ngày phải học văn, tao buồn ngủ muốn chết !". Hắn thều thào đáp như sắp hết hơi.
"Đừng quên đây là ý tưởng của mày !". Tôi phải kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng. Ngày ấy trong lá đơn xin chuyển lớp gửi ban giám hiệu nhà trường, chúng tôi đã viết: "Em nhận ra mình có tình yêu đặc biệt với văn học nên xin được chuyển sang lớp...". Ôi ! Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi theo đuổi cô ấy theo cách này rút cuộc là đúng hay sai, nhưng chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Mà thôi kệ đi ! Trong chuyện tình cảm làm gì có đúng sai.
Yêu là yêu thôi...
"Hối hận chưa mày ?". Tôi lại tặng hắn một cái vụt thước kẻ nữa, lần này hắn thậm chí chẳng còn sức mà càu nhàu. Gió rít qua khe cửa chớp nghe rợn rợn, nuốt chửng giọng nói yếu ớt của hắn, cũng là tiếng lòng trong tôi: "Không hối hận", "không hối hận...".
Tôi mỉm cười quay sang cô gái bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn đôi hàng mi thanh tú đang lặng yên cụp xuống. Phải rồi, cô ấy là lý do khiến hai đứa con trai chúng tôi tự nguyện chuyển sang một lớp khối D toàn con gái, tối ngày cắm mặt vào những bài văn thơ lai láng. Thời gian nếu có thể ngừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy, để cô ấy mãi say ngủ trên bờ vai tôi như thế...
Bất chợt có tiếng mưa rơi đập vào mái tôn nghe lộp bộp. Mưa dần nặng hạt, chẳng mấy chốc trắng xóa cả đất trời. Tôi dùng tay chống cằm, lặng lẽ phóng tầm mắt qua khung cửa sổ. Những chiếc lá bàng yếu ớt bị cơn cuồng phong quật tơi tả, cuối cùng đành ấm ức lìa cành. Thương thay đông còn chưa tới mà thân bàng đã trụi lá khẳng khiu !
"Cậu đang nghĩ gì thế ?". Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai. Bỗng cảm giác vai mình nhẹ bẫng, tôi quay lại, bắt gặp Phương đang nghiêng đầu nhìn mình. Bầu trời mùa thu xanh thẳm như thu cả vào trong đôi mắt ấy.
"Không có gì !". Tôi nhún vai.
"Cậu không muốn nói thì thôi !". Phương giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. Tôi nghiêng đầu nhìn Phương, cô ấy bâng quơ nhìn lên trần nhà. Gió thổi những trang sách bay bay sột soạt, tôi cất giọng sau một hồi im lặng: "Thực sự là không có gì đặc biệt ! Mình chỉ đang nghĩ con người cũng giống như những lá bàng xanh ngoài kia, vì phong ba bão táp mà phải lìa cành khi vẫn còn lưu luyến sự sống. Nếu một ngày mình biến mất vĩnh viễn, liệu có ai tiếc nuối và nhớ đến mình không ?".
Tôi dám cá thằng Thanh sẽ cười vỡ bụng khi nghe thấy những lời này. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt Phương, tôi chỉ thấy trong đó nỗi niềm bi thương bất tận. Bầu trời thu trong vắt hôm ấy bắt đầu xuất hiện những áng mây đen. Cô ấy cúi đầu lặng thinh, những giọt nước ấm nóng trào ra nơi khóe mắt, lăn dài trên gò má thanh tú.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy: "Có chuyện gì đúng không ? Mấy hôm nay trông cậu khác lắm !". Phương lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, gượng cười và lặp lại câu nói cũ: "Mình không sao, thật đấy !".
Tôi gập lại cuốn sách đang bị gió thổi bay từng trang giấy, quyết định không hỏi thêm nữa. Nếu một ngày cô ấy muốn mở lòng, nhất định cô ấy sẽ nói với tôi. Ai cũng có một khoảng lặng bất khả xâm phạm tồn tại trong tâm hồn. Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...
Mưa ngớt dần, mùi cỏ ướt ngai ngái phảng phất khắp không gian như hơi thở của đất trời. Những giọt mưa cuối cùng vỡ tan, hòa mình vào đất mẹ, Phương thu lại những ưu tư lúc trước, nụ cười tinh nghịch trở lại, rung rinh trên khóe môi. Tôi nghe lòng mình xốn xang. Cảm tình này đâu có giống như mây bay gió thoảng...
***
1 năm trước
Một buổi chiều thu rất thu, nắng trong veo nhuộm vàng dãy phố. Con đường dài in lên dấu chân ba người đang thong dong tản bộ. Cô ấy tung tăng chân sáo đi trước, chúng tôi lặng lẽ theo sau. Tôi dang tay khoác vai thằng Thanh: "Mày nghĩ kỹ rồi chứ ?".
Hắn bối rối gật đầu, những bước chân bỗng trở nên lóng ngóng.
"Vậy mày còn chờ gì nữa ?". Tôi thúc nhẹ khuỷu tay vào mạn sườn hắn.
"Tao...". Hắn ấp úng, nét mặt căng thẳng. Một bản tình ca nhẹ nhàng bất chợt vang lên từ chiếc radio nơi góc phố chẳng thể làm trái tim hắn bớt run rẩy.
"Đi đi, đi nói với Phương mày thích cô ấy". Tôi vỗ vai hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, nặng nề lê từng bước chân tiến về phía Phương. Tôi muốn dành cho họ khoảng không gian riêng nên thu mình dựa vào một thân cây gần đó, ngước mắt nhìn trời, tự hỏi bản thân mình làm vậy là quá cao thượng hay quá ngốc nghếch.
Hắn chợt khựng lại như vừa ngộ ra điều gì, quay lại nhìn tôi ái ngại: "Mày sẽ không sao chứ ?".
Tôi vẫn nhìn trời, từ tốn đáp: "Không sao ! Dù kết quả có như thế nào, tao cũng sẽ vui !".
"Tao không hiểu...". Hắn gãi đầu.
Tôi đút hai tay vào túi quần: "Tao mừng cho mày nếu Phương nhận lời, còn chẳng may cô ấy từ chối thì...tao vui cho chính mình, cũng đều là vui cả, đúng không ?".
Hắn bỗng lặng thinh. Tôi rời mắt khỏi bầu trời, quay lại hỏi: "Sao thế ?".
"Hay là để mai mới nói...?". Hắn lưỡng lự, gương mặt u ám như bị phủ lên một lớp sương dày đặc.
Phải chăng khi đứng trước người mình yêu, kẻ tự cho mình là đấng nam nhi mạnh mẽ nhất cũng biến thành một gã khờ ? "Để mai", "để lần sau", tôi cũng đã tự nói với mình cả ngàn lần như thế mà quên mất rằng ngày tháng vẫn cứ thế nhạt nhòa trôi qua trước mắt. Một lá bàng đỏ ối rớt xuống vai áo, thiêu đốt lòng tôi rạo rực. Con đường nhỏ nghiêng nghiêng trong gió lộng, gió bay bay thổi cành lá va vào nhau xào xạc, nghe như tiếng thì thầm của phố: Đừng "để mai" cho tình yêu của bạn, vì ai biết ngày mai có đến hay không...
Hoặc là nó sẽ đến, nhưng cô ấy thì chẳng còn ở đó nữa...
***
Năm phút...
Dòng người hờ hững lướt qua, tiếng bước chân thình thịch cùng nụ cười trong veo của đám trẻ nhỏ phút chốc kéo tôi trở về tuổi thơ hồn nhiên vô tư lự. Nhiều lúc tôi ước mình mãi là một đứa trẻ để được ngắm nhìn cuộc sống bằng đôi mắt ngây ngô nhất, chẳng cần bận tâm đến những cảm xúc phức tạp này.
Họ đứng cách tôi đủ xa để câu chuyện ngày hôm ấy trở thành một bí mật giữa hai người. Tôi vẫn quay lưng về phía họ, giữ nguyên tư thế dựa vào thân cây, miệng mấp máy theo những câu hát phát ra từ radio.
Hãy cố thêm lần nữaĐừng bao giờ ngừng hy vọngHãy cố thêm lần nữaĐừng từ bỏ tình yêu của bạn...
Người ta nói đợi chờ đôi khi cũng là một dạng hạnh phúc, hạnh phúc khi biết rằng dù hai người chẳng thể ngày đêm kề cận nhưng từ đầu đến cuối vẫn thâm tình như nhất. Nhưng trong trường hợp này, chờ đợi đối với tôi mà nói chẳng khác nào một cực hình.