Duck hunt
Thực ra, anh có thương em!

Thực ra, anh có thương em!


Tác giả:
Đăng ngày: 28-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Thực ra, anh có thương em!

↓↓

- Là chị phải không?

bạn đang xem “Thực ra, anh có thương em!” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ai? Em nói gì cơ? Chị không hiểu?


Cô bé thư kí đặt khay đồ ăn đối diện cô. Bằng một cử chỉ thanh lịch, cô ta khẽ vuốt mái tóc dài mềm mịn che bớt đi khuôn mặt nhợt nhạt lúc ngồi xuống.


- Hôm đó, nấp sau cây cột lớn dưới sảnh công ty, em đã nhìn thấy anh ấy cười với chị. Anh ấy chẳng bao giờ cười với em như thế, chẳng bao giờ nhìn em như thế... Bên em, anh ấy lúc nào cũng trầm ngâm lặng lẽ.


Cô bé tội nghiệp cụp mắt rất lâu, tay cầm chiếc thìa nhỏ dầm nát phần thức ăn trong khay. Còn cô vẫn im lặng bình thản nhai nuốt.


- Chị không hề biết, anh ấy luôn tìm mọi lý do nấn ná để nhìn thấy chị ra khỏi công ty rồi mới lái xe đưa em về. Cuối cùng em cũng hiểu hết...


Bất ngờ, cô ngước lên, nở nụ cười dễ chịu. Giọng cô trong suốt, rành rọt:


- Em không tin em có thể làm anh ấy yêu em hay sao? Chị là quá khứ rồi, em mới là hiện tại của anh ấy!


- Em không thể. Anh ấy đang nằm viện. Tai nạn ô tô. Hai ngày trước...


Toàn thân cô lạnh cóng. Tai cô ù đi, cô như rơi vào một khoảng không đen tối âm u ngay giữa canteen đầy ắp người.


- Anh ấy thật sự cô độc! Còn chị, chị có tim không?


***


Những ngày dài ngồi bên giường bệnh, nhìn đống máy móc xung quanh nối cả vào người anh, cô thắt đau lặng lẽ. Cô ngàn lần tự đổ lỗi cho mình. Phải chăng đây là định mệnh của cô và anh, không thể nào ở bên nhau trong kiếp này? Cô đã luôn thì thầm bên tai anh: "Em yêu anh! Còn anh, anh có thương em không?"


Chính buổi tối hôm đó, anh uống say rồi lái xe về nhà. Anh tông vào dải phân cách. Chiếc xe bẹp rúm, lật ngửa. May mắn, anh kịp thắt dây an toàn.


Nhưng anh có tỉnh lại hay không? Còn phải xem cô cách anh bao xa đã. Ngay khi nghe bác sĩ thông báo anh đang dần hồi phục và không xuất hiện di chứng, cô vội vã rời đi.


Cuộc trốn chạy lần nữa bắt đầu. Cô xin nghỉ việc, tìm cơ hội quay về Sing.





5. Hà Nội. Cuối đông. Sân bay quốc tế Nội Bài.


Cô quấn lên thêm một vòng chiếc khăn bằng vải thô đỏ rực điểm những ô vuông bé xíu. Chuyến bay sắp cất cánh. Nhẫn nại xuyên qua dòng người náo nhiệt ồn ào, cô kéo valise đi về phía phòng chờ. Trên cao, bầu trời màu thép phả xuống hơi lạnh ẩm ướt len lỏi vào từng ngóc ngách.


- Thực ra, anh có thương em!


Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng cô. Sau vài giây lưỡng lự, cô xoay người, nhào thẳng vào lòng anh.


***


- Anh có tin vào phép màu không?


- Anh không biết. Nhưng chỉ cần là em kể, anh sẽ tin.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi đồng tử nâu nhạt ánh lên trong bóng tối. Cuối cùng, cô cũng lựa chọn, thay vì rời xa để bảo vệ cuộc đời anh, cô chọn gần kề đôi tay này, bờ vai và khuôn mặt này, cô sẽ cùng anh nắm lấy tương lai, bất chấp định mệnh xoay vần nghiệt ngã. Cô nhất định phải tìm được cách để cả hai ở bên nhau, trong kiếp này, và cả kiếp sau nữa.


Sáng hôm sau, anh dậy muộn. Cô đã rời đi từ lúc nào. Tia nắng hiếm hoi cuối đông khẽ chạm nhẹ vào mi mắt anh. Mỉm cười, anh đưa tay mơ hồ muốn bắt lại sợi nắng vương vất. Sau màn mây xám bạc âm u trên cao, luôn có một bầu trời trong xanh lấp lánh. Và bầu trời của anh, dường như đã xanh trở lại sau ngần ấy năm.


***


Anh đã từng điên cuồng đi tìm cô, căm ghét cô rời bỏ anh không một lời giải thích. Mỗi lần tưởng như sắp đến rất gần cô, anh lại mất dấu cô. Rốt cuộc, anh mệt nhoài. Anh quyết định chọn cách nhẫn nại chờ đợi và tìm quên trong công việc. Ba năm sau, biết cô quay về làm trong Fingerprint tại Việt Nam, anh bắt đầu tìm mọi cách chạm đến cô. Nhưng khi nhìn thấy cô, đôi mắt lãnh đạm cô nhìn anh, anh quyết định bày trò hòng chọc tức cô phải đánh rơi mặt nạ.


Tuy nhiên, cô chẳng mảy may rúng động. Có lẽ cô đã hết yêu anh. Chán nản, anh quyết định lên tiếng trước, tìm cơ hội cuối cùng của chính anh. Đứng dưới cao ốc lộng gió, cô xoáy thẳng đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo về phía anh, nói mọi chuyện đã kết thúc. Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ nhòa đi giữa khối không khí thốc vô hình, anh mới nhận ra anh thương cô biết bao. Anh muốn cô hỏi anh lần nữa, để anh trả lời cô rành rẽ. Nhưng đã quá muộn, anh đã tuột mất đôi bàn tay cô, từ bao lâu...


Anh lên bar, uống rượu. Anh giận giữ đạp ga rồi mất lái...


Những ngày sau đó, kí ức trong anh chỉ có giọng nói của cô bên tai: Em yêu anh! Còn anh, anh có thương em không?


Vì muốn trả lời cô, anh đã gắng gượng sống.


***


"Nếu anh nói anh tin vào phép màu em kể, hãy cùng em quay về Sing. Em hứa sẽ tìm cách để viết tiếp câu chuyện dang dở giữa chúng ta. Bởi vì, bao năm qua, em vẫn yêu anh, vẫn bị ánh mắt anh hớp hồn như lần đầu tiên anh ngước lên nhìn em giữa giảng đường ngày hôm ấy!". Anh đọc đi đọc lại tin nhắn cô gửi trong lúc ra sân bay. Xét cho cùng, mỗi người chỉ được sống một lần, được trải nghiệm hay không đều là do bản thân lựa chọn. Anh lựa chọn tin tưởng cô gái nhỏ bé của anh. Và dù năm xưa, lý do cô rời bỏ anh là gì, anh vẫn biết chắc mình tha thứ.





6. Singapore. Cuối tháng 12 .


Beach road. Hai con người nắm chặt tay nhau ngồi đợi xe bus. Cô gái dựa vào vai chàng trai, đôi mắt phản chiếu đầy ấm áp tin cậy. Sau đó, chàng trai chậm rãi mở ví ra. Ở ngăn sâu nhất, có tấm ảnh cả hai đang ngả đầu vào nhau, nụ cười lấp lánh bừng sáng kéo thời gian tính bằng năm vùn vụt trôi gần lại.


Arab Street. Ông già người Tây Á mỉm cười lắc đầu. Ông lấy bình shisha khảm đá xanh cobalt lấp lánh, đặt viên than xám bạc lên trên và khẽ lẩm nhẩm đọc một câu ngắn bằng tiếng Arab.


Lập tức, đâu đó... định mệnh từ từ dịch chuyển...


Cho những người yêu nhau... sẽ đến được với nhau...


***


Thực ra, yêu, luôn có thương đồng hành. Thương chưa chắc đã yêu. Nhưng yêu, chắc chắn luôn có thương ở đâu đó, vào thời điểm nhất định, nó sẽ thành hình. Ví dụ như khi hai người nhìn thấy nỗi cô độc trong nhau, hiểu thấu rằng người kia thèm được nương náu... Ví dụ như khi bên bạn có một người đồng hành, vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là tri kỉ...


Bình An




tình yêu chân thành (202)
↑↑
Hoa nở muộn màng

Hoa nở muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Có anh

25-06-2016
Sa Pa không cô đơn

Sa Pa không cô đơn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Chào." Cô

27-06-2016
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Dám yêu, dám nói

Dám yêu, dám nói

Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc

26-06-2016
Yêu thương mong manh

Yêu thương mong manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với

23-06-2016
Vọng cổ

Vọng cổ

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Độc thoại

Độc thoại

Thực ra thì chị không cần cười tươi như thế làm gì. Chỉ tổ cho Phong đong đầy thêm

30-06-2016
Cầu vồng bình yên

Cầu vồng bình yên

Ngày bình thường Tôi hai mươi mốt tuổi, học kiến trúc, thích nghe rock, chơi game online,

27-06-2016
Cái mụn

Cái mụn

I. Một cái mụn bọc mọc sát khóe miệng nhưng ở vị trí không éo le cho lắm bởi nó

25-06-2016
Nhật kí của chồng

Nhật kí của chồng

Tôi choáng váng mặt mày, ngước mắt nhìn trời, nước mắt tuôn trào thành sông, phụ

24-06-2016