(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Vậy mà tôi nỡ để mất đi mối tình của mình dù chưa một lời thổ lộ. Tại tôi hèn nhát quá nhỏ ơi.
***
Chiều về, những ánh nắng yếu ớt mát dịu trải dài trên con đường làng thơm mùa lúa chín, vậy là một mùa hè nữa lại về. Mùa chia tay của tuổi học trò khiến ai cũng bịn rịn, nhất là những học sinh cấp 3. Tôi sánh bước bên nhỏ, hai đứa dắt xe thong thả trên con đường quen thuộc, lặng im không nói gì. Có lẽ nhỏ cũng thích tôi, nhưng thật khó biết nói gì bây giờ. Năm sau tôi sẽ chuyển trường khác không còn gặp nhỏ nữa, ta ơi buồn thế. Nhỏ vẫn hồn nhiên trong tà áo dài trắng tinh khôi, những cơn gió cứ hất tung từng lọn tóc, tôi khẻ quy nhìn nhỏ, muốn nói điều gì mà không biết từ gì sẽ thổ lộ, bất chợt nhỏ nhìn sang, tôi bỗng ngượng ngùng. Trong thâm tâm tôi luôn tự dằn lòng, bình tĩnh chứ, đàn ông con trai mà sao cũng bối rối khi bắt gặp ánh mắt nhỏ thế này. Trời ạ. Chơi thân với nhỏ không biết bao lâu rồi mà sao những giây phút chỉ có hai đứa đi bên nhau, tôi lại ngượng ngùng không biết nói gì. Mồ hôi cứ túa ra mặc cho giờ đã là buổi chiều tà hết nắng. Nhỏ quay sang cười khoe với tôi:
bạn đang xem “Tại tôi hèn nhát quá nhỏ ơi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cậu biết không, nghe nói con đường này sang năm sẽ bê tông đó, lúc đó sẽ không còn lầy lội nữa, sướng ha.
Tôi đáp bâng quơ:
- Ừ, thì sướng nhưng tớ, sang năm tớ không còn được đi trên con đường quen thuộc này hàng ngày nữa rồi. lúc đó, sẽ có người khác đi cùng cậu, có khi còn vui hơn ấy chứ".
Nhỏ cười bẽn lẽn:
- Làm gì mà vui hơn, mà chuyển trường khác rồi, có bạn bè mới chắc cậu vui lắm, có khi quên tui cũng nên.
- Không có đâu, tui sẽ mãi nhớ cậu mà, có khi không còn gặp mặt cậu mỗi ngày tôi nhớ cậu nhiều hơn ấy chứ.
Thấm thoát cũng hết mùa hè, vào năm học mới, nhìn sang lớp bên cạnh, tôi thấy thiếu bóng dáng quen thuộc ngày nào. Trường mới, lớp mới vậy thì kiếm đâu ra nhỏ. Một thoáng buồn xa xăm, cũng chỉ gia đình chuyển vào nam sinh sống tôi mới xa bạn bè. Tôi lại ghế đá dưới gốc tán bàng nhớ về nhỏ. Nhớ ngày chia tay nhỏ, cầm quyển sổ lưu bút trên tay, nhỏ vội nhét vào tay tôi khi tiếng còi xe hú vang nhắc nhở hành khách lên xe lần cuối. Xe chuyển bánh, bóng nhỏ xa dần chỉ còn thấy đôi tay bé xíu vẫy vẫy, tôi cố nhoài người ra cửa sổ nhìn nhỏ mà rơm rớm nước mắt. lòng thầm nhủ: vậy là từ đây xa nhỏ thật sự rồi, chỉ có điều tôi thấy hối tiếc khi chưa nói hết lòng mình cho nhỏ hiểu, rằng tôi thích nhỏ biết chừng nào, rằng tôi sẽ chờ nhỏ vào đại học, rồi... tiếng trống trường điểm làm mất dòng suy nghĩ miên man, giờ vào lớp bắt đầu, tôi bước lên cầu thang những bước chân nặng trĩu của một cậu học trò mới chuyển trường, khi mọi vật xung quanh còn lạ lẫm và nỗi nhớ về ký ức của nhỏ, lòng thấy trống trải vô cùng...
Năm học 12 với bao bộn bề thi cử, tôi cũng không có nhiều thời gian về quê thăm nhỏ như đã hứa. tôi và Nhỏ thỉnh thoảng viết thư cho nhau, nhưng tôi củng chỉ dám nói bóng gió với nhỏ chứ chưa bao giờ dám nói thích nhỏ, hay yêu nhỏ. Vì tôi sợ nhỏ giận. Dường như nhỏ cũng vậy, chưa bao giờ nhỏ nói như vậy với tôi trong thư, hai đưa cứ thư qua thư lại vậy mà kỳ thi đại học lại bắt đầu. Nhỏ nói với tôi nhỏ sẽ thi sư phạm, vì nhỏ thích làm cô giáo và học sư phạm đỡ tốn tiền cho ba mẹ nhỏ. Tôi hiểu, nhà nhỏ nghèo, lại đông anh chị em, trong khi nhỏ lại là con thứ 2 trong gia đình.
Năm đó tôi thi Kinh tế, những ngày thi xong trong lúc chờ kết quả, tôi về quê thăm nhỏ. Hai đứa ra bờ sông, tôi phụ nhỏ cắt cỏ cho trâu, gió ngoài bờ sông mát lạnh thổi vù vù nghe rất vui tai, tôi thấy rất sảng khoái vì lâu lắm rồi tôi chưa có cảm giác thư giản như vậy, cuộc sống thành phố ồn ào nhộn nhịp không bình yên như ở đây. Nhỏ kể tôi nghe chuyện bàn bè, trường lớp, chuyện dự tính của nhỏ sau này. Nhỏ nói, nếu thi đậu nhỏ sẽ học, còn thi rớt nhỏ ở nhà đi may phụ gia đình. Tôi khuyên nhỏ nếu thi rớt thì ôn sang năm thi lại, nhưng vẻ mặt nhỏ rầu rầu. kỳ thi năm đó tôi đậu đại học, tôi gọi điện về bào tin, nhỏ cười mà nghe giọng buồn, thì ra nhỏ đã rớt. Ước mơ làm cô giáo của nhỏ đã tan biến, tôi nghe mà không nói được gì.
Bẵng đi thời gian khoảng hơn nửa năm, trong lần nghỉ phép tôi được về quê, lần này tôi mang biết bao nhiệt huyết, can đảm quyết nói cho nhỏ hiểu tình cảm của mình. Ngày gặp nhỏ ở triền đê, tôi vui mừng chạy đến la lên:
- Tui về rồi nè, Lan ơi, tôi về rồi nè.
Từ xa nghe giọng tui nhỏ, nhỏ bỏ liềm cắt cỏ, ngoảnh đầu lên mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy. Hai đứa gặp nhau mà mừng muồn khóc, nhưng chỉ dàm nắm tay nhau thật chặt. Tôi hiểu được tình cảm nhỏ dành cho tôi.
Tối đó, làng có đám hát, tôi sang rủ nhỏ đi cùng, nhưng vừa đến cửa, tôi thấy nhà nhỏ có khách, ăn mặt rất sang trọng và có thêm khay trầu câu phủ vải đỏ. Tim tôi như ngừng đập khi nghe ông khách nói:
- Cháu về làm dâu nhà tôi, tôi hứa với anh chị sẽ cho cháu tiếp tục ôn thi nếu cháu muốn.
- Dạ, cảm ơn anh chị, Thôi thì số cháu thiếu may mắn nhưng cũng nhờ anh chị thương cho cháu thêm cơ hội chứ nhà quê chúng tôi thì tiền đâu mà đi ôn thi chứ, và lại nghĩ tời việc nuôi cháu 4 năm đại học, tôi thấy cũng khốn đốn. Thôi thì anh chị cứ lo ngày lành tháng tốt, tôi sẽ gả chồng cho cháu về nhà anh chị thay tôi lo giúp cho cháu vậy.
Trời, tại sao chuyện lớn vậy mà nhỏ không noi với tôi chứ. Tôi như chết lặng người. Chờ khách đi xa, tôi chạy vào hiên gọi nhỏ. Nhỏ và tôi gặp nhau ở triền đê gần đám hát. Nhỏ nói, tui sắp đi lấy chồng rồi, chắc mai mốt khi ông về tui không đi chơi với ông được nữa rồi, ông đừng buồn tui nha. Trời. Lần đầu tiên tôi nghe nhỏ xưng ông tui với tui đó. Nghe bộ nhỏ thành người lớn lắm rồi. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ, run run:
- Bộ nhỏ yêu người ta hả? sao mà nôn lấy chồng quá vậy?
- Nôn gì, hoàn cảnh tui ông biết rồi mà, tui không có điều kiện như ông mà nếu tui có tình yêu với ai thì tui cũng đâu dám nói, phần mình là con gái, phần vì hoàn cảnh mình nghèo, thi rớt lên rớt xuống làm sao dám yêu ai giống nhơ ông vầy nè.
- Nhưng tui thì ....
Nỗi bức xúc may mà tui kịp nhịn lại không tôi nói ra điều thầm kín bấy lâu rồi yêu nhỏ mất rồi.
- Nhưng nếu có người yêu nhỏ thì giờ chắc gì nhỏ đã chịu chờ người ta.
Tôi lại bóng gió với nhỏ.
- Thôi, dù gì thì tháng sau tôi cũng đi lấy chồng rồi, ông ráng ăn học thành tài nha.
- Ừ, tôi sẽ cố, nhỏ đừng lo cho tui.
Ngày nhỏ lấy chồng, tôi có về nhưng nép ở triền đê, không dám vào gặp nhỏ. Nhỏ cứ vừa đi vừa quay lại giống như còn bịn rịn. Tự nhiên tôi thấy chạnh lòng, thương nhỏ. Tôi thấy giận bản thân mình nhiều lắm. Chờ đoàn đưa dâu xong, ghé vào nhà nhỏ trao cho em nhỏ món quà cưới của người bạn thân. Nhỏ em của nhỏ cũng đưa tôi quyển sổ nhỏ, bảo rằng nhỏ muốn gửi cho tôi làm kỷ niệm.
Trời. Cuốn sổ nhỏ ghi những chuyện vui buồn của hai đứa từ thuở cấp 3, và những tấm hình chụp chung giữa tôi và nhỏ thời đi học phổ thông. Trong đó ghi rõ từng ngày tháng, sự kiện. Cuối sổ co một dòng chữ nắn nót bằng mực tím rất đẹp: " gửi mối tính đầu của tôi, Phong đầu rơm. Tôi yêu cậu!"
Vậy là tôi hiểu, nhỏ đã thầm thương tôi từ lâu, và tôi cũng vậy. Vậy mà tôi nỡ để mất đi mối tình của mình dù chưa một lời thổ lộ. Tại tôi hèn nhát quá nhỏ ơi.
***
Năm năm sau, kể từ ngày nhỏ đi lấy chồng, tôi cũng ít về quê, vì mỗi lần về tôi lại ra triền đê ngồi một mình, nghe nỗi buồn, nhớ nhỏ, nhớ kỷ niệm thời đi học. Công việc bận rộn, phần vì tôi không muốn mình cứ tiếp tục buồn nên cũng không muốn về quê. Chiều nay, nghe thằng bạn tôi gọi điện:
- Mày về quê gấp đi, nhỏ Lan cấp cứu trong bệnh viện, nó sắp chết rồi.
- Sao vậy? Sao chết, nhỏ bị sao? Mà người nhà nhỏ đâu? Nằm bệnh viện nào? Tôi cuống cuồng hỏi dồn dập.
Trong đêm tối tôi tức tốc như bay chạy lên bệnh viện thành phố. Nhìn nhỏ nằm thoi thóp, trời nhỏ ơi. Sao khổ thế này. Người nhà bảo nhỏ vì chứng bệnh hen của nhỏ nên sau khi kết hôn, gia đình bên chồng bắt chồng nhỏ ly dị, đuổi nhỏ đi. Từ đó, nhỏ không dám về nhà mà thuê nhà trên thành phố bán hàng dạo sống qua ngày. 5 năm qua, nhỏ ở trên thành phố này sống như vậy chỉ gọi điện về, nhỏ cứ nói là sống hạnh phúc bên chồng nào ngờ đâu...
Cầm bàn tay nhỏ mà nước mắt tôi rưng rưng, tại sao thời gian qua tôi không gặp nhỏ, tại sao nhỏ không gọi điện cho tôi, tại sao... bao nhiêu câu hỏi tại sao làm tim tôi đau nhói. Giờ đây gặp nhỏ trong phút giây này, thật là còn gì phũ phàng hơn.
Ngày đưa tang nhỏ về quê, nhìn bức ảnh nhỏ cười mà tôi nghẹn đắng. Nhỏ ơi. Tôi chưa kịp nói với nhỏ điều cần nói. Tại sao nhỏ không gọi cho tôi để tôi có cơ hội, nhỏ có biết là vì mối tình chưa dám thổ lộ với nhỏ mà đến giờ tôi vẫn giữ trong lòng, chưa nói với ai. Nhỏ ơi, hãy tha lỗi cho tôi nhé. Mong nhỏ có cuộc sống an vui nơi bên kia thế giới. Ngoài triền đê, gió vẫn thổi mát, lũ trâu vẫn nhởn nhơ gặm cỏ, dường như nhỏ đang cười, đang đưa tay vẫy tôi. Nhỏ ơi, tôi yêu nhỏ nhiều lắm nhỏ ơi. Dòng nước mắt của tôi bỗng tràn thành giọt, giọt nước mắt của người con trai lần đầu hiểu được cảm giác mất đi mối tình đầu vĩnh viễn...
Dao Nguyen