Old school Swatch Watches
Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Sau làn khói thuốc

↓↓

12 giờ khuya, Laura đã yên giấc trên giường. Nick và tôi ngồi uống rượu trên quầy bar nhỏ. Tôi đã hỏi về cuộc trò chuyện giữa họ. Tay Nick mân mê ly rượu nho, ánh mắt cắm sâu vào ly rượu như thể muốn soi từng tinh thể trong chất lỏng màu tím ấy.

bạn đang xem “Sau làn khói thuốc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tớ hỏi cô ấy về những hình xăm, rồi vài điều mà tớ muốn biết – Nick thở dài – thật khiếm nhã, nhưng tớ không ngăn được mình. Tớ muốn hiểu mọi thứ về cô ấy.


- Thế Laura có trả lời không?


Nick lắc đầu.


- Cô ấy bảo vô ích thôi. Tớ không biết nữa. Nhiều lần trên đường về nhà, tớ không khỏi hoài nghi rằng Laura sẽ biến mất...


Cậu bạn tôi vốc hết ly rượu nho, chống tay lên bàn rồi day day hai mí mắt.


- Laura bảo tớ và cô ấy đã gặp nhau sai thời điểm.


- Cậu có hỏi rõ hơn không?


- Không. Nhưng, tớ nghĩ mình có thể đoán được. Những hình xăm đó...


Tôi nghĩ Nick thật sự đã nhìn ra một điểm gì đó ở Laura. Cô nàng như một mê cung ma quái không hề tồn tại đích đến, và khiến con mồi lạc lối vĩnh viễn. Nick dẫu không biết mình đang đi về đâu, nhưng chẳng tài nào cưỡng lại được. Con người muốn sinh tồn thì phải có khao khát. Cậu đơn giản chỉ đi theo trái tim của mình.


Nhiều đêm thấy Laura đơn độc hút thuốc ngoài lan can, cậu đã cố nốc cafe để ngồi đó cùng cô, dù cả hai chẳng nói gì. Giữa họ có khá ít cuộc trò chuyện, nhưng sao tôi cảm nhận họ vẫn hiểu nhau. Tôi thường ngồi tư lự ở quầy bar nhỏ để quan sát họ, và tôi chẳng thấy được gương mặt Laura ẩn hiện sau những làn khói thuốc. Tôi không bao giờ biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng như không bao giờ biết vẻ mặt cô ấy sẽ như thế nào khi đối diện với Nick. Tôi chỉ bắt gặp, vài lần, Laura đứng tựa vào dãy cửa kính để ngắm Nick chơi bóng. Trông cô lúc ấy rất thanh thản và hiền lành. Dần dà tôi để ý, mỗi lần Nick xuất hiện là cô ấy hút thuốc, thậm chí còn để mặc những làn khói trắng trôi ra khỏi đôi môi cô và vây bám lấy gương mặt Nick. Hành động ngông nghênh vốn có hay chỉ là cách Laura tự bảo vệ bản thân cô ấy?


Thời gian dần trôi qua, Nick bảo với tôi mùi cafe thật hấp dẫn. Các hình xăm trên thân thể nóng bỏng kia bỗng trở nên thật đẹp trong mắt cậu. Khói thuốc lá phì phèo của Laura trở thành thứ thuốc phiện của riêng Nick. Về đồ lót bỏ quên thì tôi không còn nghe cậu quát tháo gì nữa. Và thay vì càu nhàu, Nick chỉ lẳng lặng đỡ một Laura như vừa tẩm trong rượu vang vào giường ngủ, đắp chăn hộ cô nàng, chưa kể đến việc cậu hay khoác áo cho Laura vào những tháng ngày mùa đông lạnh giá.


Suy cho cùng, Laura vẫn khiến cậu ta phát điên.


***


Một đêm nọ, tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng đáng sợ. Tôi mơ thấy mình lạc giữa một chiến trận, xung quanh toàn âm thanh chết chóc của súng đạn, của những tiếng thét hãi hùng, điên loạn. Sau khi cố trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài phòng bếp tìm kiếm ly nước. Chợt, tôi nghe thấy tiếng của Nick và Laura. Không đơn thuần là trò chuyện đêm khuya, họ dường như đang to tiếng với nhau. Nick chống hai tay lên, dồn Laura nép sát vào tủ lạnh.


- Tại sao em luôn cố trốn tránh tôi?


- Câu hỏi đó thật vô lý khi tôi đang đứng trước mặt anh thế này đây - Laura thờ ơ đáp.


- Ánh mắt của em. Tại sao không bao giờ dám nhìn thẳng vào tôi? - Nick lớn giọng hơn, thoáng nghe như lời trách móc nhưng tràn đầy tình cảm.


- Anh muốn ngủ với tôi đến thế sao?


Sau khi buông làn khói trắng vào mặt Nick, cô nàng nói với một thái độ lạnh lùng cùng một gương mặt đanh thép mà tôi chưa bao giờ thấy khi cô lẳng lặng nhìn Nick từ phía xa.


Nick có vẻ nổi cáu. Cậu dập đầu thuốc đỏ rực của Laura bằng hai ngón tay, rồi tóm nó quẳng về phía sau. Mất điếu thuốc, hay vũ khí tự vệ, cô từ bình thản chuyển sang bực tức. Nick tiếp tục:


- Anh tin vào trực giác của mình. Em sợ hãi điều gì vậy Laura?


- Tránh ra! - Laura gằng giọng.


Nick vẫn không lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào mắt Laura như thể muốn tìm kiếm điều gì đó cứu rỗi cậu, điều chứng minh linh cảm trong cậu là đúng. Từ xa, tôi có thể thấy Laura muốn bùng nổ. Cô đang hoảng sợ.


- Đồ khốn! Tôi bảo tránh xa tôi ra!! Làm ơn đừng bước vào cuộc đời tôi!!!


Cô đẩy Nick ra một cách thô bạo. Tát cậu một phát cay đắng. Laura có khóc không? Tôi không biết. Không gian nhà bếp chỉ hắt chút ánh sáng từ phòng khách. Đoạn, Laura bước đi, nhưng Nick không bỏ cuộc. Cậu nắm tay cô lại, và vòng tay ôm lấy eo cô. Hành động lặng lẽ, không nóng vội, thậm chí không hề mang chút hờn giận về cái đánh vừa rồi. Những ngón tay Nick khẽ vuốt từ bờ vai đầy hình xăm xuống đến tay Laura. Rồi cậu dịu dàng thì thầm vào tai cô ấy. Laura cắn chặt môi, như thể cô đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Và cho đến khi Nick lướt môi xuống cổ Laura thì tôi đành thoái lui về phòng. Quá đủ cho thanh niên mất ngủ giữa đêm vì gặp ác mộng. Tôi trèo lên giường ngủ luôn mà chẳng còn thấy khát.


***


- Chào buổi sáng.


Bước ra từ phòng Nick, Laura chỉ đáp lại lời chào của tôi một cách yếu ớt. Tuy nhiên, lần này cô nàng chịu mỉm cười, dù gần như chỉ là cái nhếch môi. Tôi có cảm giác Laura đã thân thiện hơn những ngày đầu vào căn hộ này. Chẳng hiểu sao, tôi không thể ghét Laura dù nhiều lần hứng chịu thái độ thờ ơ từ cô. Tôi cảm thấy, từ sâu thẳm trong lòng, cô gái này cô đơn hơn ai hết. Có những người lạ lắm, họ đã sống trong cô độc quá lâu, đến mức bóng đen đã thuần hoá thành chính bản thân họ. Khi có cơ hội thoát khỏi sự cô đơn, lòng họ liền tràn ngập hoài nghi. Họ thấy sợ, thậm chí là kinh hãi.


Laura mở tủ lạnh, lóng ngóng tìm hộp sữa, rồi vô tình đánh đổ những chai nước tăng lực của Nick. Đằng sau gương mặt điềm tĩnh, cô hẳn đang bối rối với những luồng nghĩ suy chằn chịt trong đầu. Cuối cùng, Laura cũng tự rót cho mình được một ly sữa rồi đến ngồi vào bàn ăn. Ánh mắt cô khẽ lướt ngang chiếc ghế trống - vị trí quen thuộc của Nick.


- Nó ngoài sân, đang đốt ca-lo với quả bóng của nó - Tôi nhai nốt miếng sandwich rồi chỉ tay ra ngoài mảnh sân nhỏ.


Laura chợt lườm tôi. Cô có vẻ không thích khi bị người khác đọc được câu hỏi vô thanh chỉ thoáng hiện lên trong tâm trí.


- Sao lại thế?


- Quan sát tý thôi - Tôi cụp mắt xuống.


- Vậy... - Laura chồm người về phía tôi, thách thức - Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?


- Tôi không biết.


- Tốt. Nếu anh biết thì tôi buộc phải giết người diệt khẩu thôi, anh bạn.


Laura cất ly sữa còn dang dở vào tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, rồi đẩy một lon về phía tôi. Cô bắt đầu nốc bia như uống nước lã.


- Này, cô ổn không vậy? - Tôi lo lắng hỏi.


Và trong một thoáng, tôi đã nhận ra điều bất thường nơi hình xăm trên vai của Laura. Hằn lên những đường nét nghệ thuật ma quái, là vài vết sẹo còn mãi với thời gian. Trên cánh tay cô ấy cũng có. Tôi thoáng toát mồ hôi lạnh khi liên tưởng đến hình ảnh bạo hành gia đình. Bần thần, bên tai tôi văng vẳng cuộc trò chuyện vào đêm kia với Nick, về cái "thời điểm" mà cậu đã ẩn ý. Nếu họ gặp nhau ở một thời điểm khác, trước khi Laura từ bỏ những khao khát rất đỗi con người và thực hiện một cuộc giao thương với cuộc đời: đổi niềm tin để mang về sự an toàn, thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.


- Cô đã từng yêu ai chưa? – Tôi hỏi sau vài phút đắn đo.


Laura chợt bật cười, điều này khiến tôi khẽ giật mình.


- Ôi anh bạn. Câu hỏi mới dễ thương làm sao...! Nói thật nhé. Các mối quan hệ yêu đương làm tôi phát bệnh! Con người tốt nhất là nên sống thờ ơ, vô cảm với nhau.


- Tại sao?


- Tránh gây tổn thương cho đối phương.


- Cô quá sợ hãi thế giới này rồi.


- Điều gì khiến anh nghĩ vậy?


- Chúng hiện lên trong đôi mắt cô, Laura ạ.


Cô đặt mạnh lon bia xuống bàn, tiếng "cạch" chát tai báo hiệu lon bia đã rỗng. Laura đứng phắt dậy, cầm lon bia vứt vào thùng rác, rồi cứ đứng như vậy, xoay lưng về phía tôi.


- Anh lo cho Nick sao?


- Không hẳn chỉ cho cậu ấy.


Tôi thoáng nghe tiếng Laura cười, nhưng sao chua chát quá.


- Phải - Cô nói gần như thở - Nên lo cho anh ta.


Tôi nhún vai, đứng dậy rồi tiến về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, tôi khựng lại và quan sát Laura. Cô lại thế nữa rồi. Laura đứng tựa vào dãy kính, và khi làn khói thuốc vây hãm lấy cô dần tan, tôi thấy đôi mắt cô chứa cả một vùng trời yên bình.


---------------------o0o--------------------


Tháng 12, Năm 2015


Di động của Nick bất chợt đổ chuông inh ỏi; kéo chúng tôi về với thực tại. Nick chớp chớp đôi mắt hằn vết quầng thâm với vẻ tiếc nuối. Trong một thoáng, tôi cảm thấy anh bạn tôi già đi rất nhiều. Nick bắt máy, hờ hững đáp:


- Anh nghe đây.


Tôi ngưng uống cafe, nhìn chăm chăm vào Nick.


- Được rồi, khi về nhà anh sẽ mua cho em.


Khoảng lặng khiến tôi nín thở.


- Anh cũng yêu em.


Trống rỗng.


Nick cho lại di động vào túi quần, vuốt mặt rồi nhún vai với tôi. Cậu bất lực rồi. Ánh mắt tôi chợt đậu lại trên chiếc nhẫn vàng đang quấn lấy ngón áp út của cậu, rồi thật nhanh, tôi nhìn lên, và dường như Nick vừa hướng mắt về chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Chiếc ghế trống. Không bao giờ có người chịu ngồi lên nó mãi mãi. Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến vậy sao?


Giai điệu da diết của bài hát Nơi Tình Yêu Kết Thúc khẽ vang lên, một bản tình ca thân quen mà Nick nhiều lần đã cố phớt lờ nó để tái sinh thành con người mới. Chúng tôi lặng người, gần như bị hóa đá.


"Người yêu ơi, ngoài kia mùa đông đã rơi,


Lạnh không em... lẻ loi bàn tay rã rời,


Lạc mất nhau từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này,


Để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay.


Này mùa đông ơi, ngoài kia người tôi yêu lẻ loi,


Xin hãy gom mây, đừng để mưa mãi rơi lối ấy...


Muốn đến bên người cầm tay và sưởi ấm đôi vai gầy,


Nhưng người... người vẫn đi mưa mãi rơi đầy.


Lạc mất lối... làm sao tìm nhau giữa một trời trắng xóa,


Vì những ân tình người mang theo thành băng giá


Người yêu ơi, đừng đi xin em hãy một lần nhìn lại phía sau...


Hãy một lần dù chỉ nhìn thấy nhau... xin hãy một lần..."


- Đúng là rất khó... – Cậu nói rất nhỏ, gần như thì thào.


Tôi thấy tâm trí mình trống rỗng khôn tả, và tôi không biết phải an ủi Nick như thế nào. Rồi một mảng ký ức hiện lên, tôi vô thức bật thành lời:


- "Hẳn tôi đã đi tới cuối một chặng đời. Nó đã kéo dài chừng mười lăm năm và giờ đây tôi đang đi ngang qua một quãng thời gian chết, trước khi lột xác."


Nick quay sang tôi, vẻ hơi hốt hoảng, và cậu nhíu mày thay cho câu hỏi. Tôi nhún vai, giải thích:


- Dạo này tớ đọc sách. Không hiểu sao tớ lại nhớ đến đoạn văn trong cuốn tiểu thuyết tớ vừa đọc.


- Cuốn sách tựa gì?


- Từ Thăm Thẳm Lãng Quên của Patrick Modiano. Một nhà văn Pháp.


- Lần sau mang cho tớ mượn.


- Tớ nhớ cậu đâu có đọc sách?


- Không sao. Tớ đã quen làm những chuyện mình không thích rồi.


Cậu cười khổ, một nụ cười méo mó khiến tôi thấy thật bất an. Bao năm qua, tôi biết Nick vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao...tại sao lại như vậy?


-----------------o0o---------------


Mùa đông năm 2008, sinh nhật Laura.

↑↑
Yêu anh trong kỉ niệm

Yêu anh trong kỉ niệm

Có vẻ như anh đã thay đổi nhưng tình yêu trong tôi nào có thay đổi, nếu có gì đó thay

25-06-2016
Hai chiếc USB

Hai chiếc USB

Sáng nào cũng vậy, trước giờ đi làm, Diệp Thư lại đứng trước gương, cẩn thận

30-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Thiên thần quân phục

Thiên thần quân phục

Đây là một câu chuyện trong gia đình mà cha tôi đã kể cho tôi nghe về mẹ của ông,

27-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Mưa nửa đêm

Mưa nửa đêm

Tài muốn leo lên căn hộ của Thu, hỏi em và người kia có quan hệ gì? Nhưng tự ti đã

28-06-2016
Tháng Giêng diệu kì

Tháng Giêng diệu kì

- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em. - Vì sao, em có điểm gì tốt chứ. - Em rất chân

28-06-2016
Lần đầu tiên

Lần đầu tiên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016