"Em đã đi nhiều nơi. Một mình. Chỉ đến khi đứng trước một vách núi sâu thẳm, em mới nhận ra em yêu anh khủng khiếp. Nhưng anh quá can đảm."
***
1. Earl Grey
bạn đang xem “Những cánh hoa trên tường” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tối cuối cùng tự do trước khi bước vào project mới, tôi trở lại với thói quen cũ. Ra Nguyễn Xí lựa vài quyển sách với những cái tựa bắt tai, hay những cái tên đã thoáng nghe ở đâu đó, rồi cầm cả túi sách đấy về La Place, ngồi chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ tầng một, gọi cho mình một ly Earl Grey. Giống như lần hẹn đầu tiên của tôi với Sa. Đôi lúc tôi tự hỏi đây là một thói quen cũ đã ngấm vào người hay nó cũng là một thói quen xấu cần phải thay đổi nữa. Đã gần hai năm kể từ ngày Sa đi du học, bỏ lại tôi giữa cái Hà Nội nhỏ bé này như một lời chia tay cuối cùng. Tôi làm việc tùy hứng, lang thang trên những con phố dài để rồi quay lại nhà thờ với những bậc thang quá quen với bước chân của Sa ngày trước, cầm tay tôi vào La Place như chỉ ra góc bình yên duy nhất trong tim. Tôi vẫn dành thời gian ngồi đó, đọc những quyển sách văn học, như một cách níu giữ hình ảnh của cô gái đầu tiên tôi yêu. Trong thâm tâm tôi vẫn luôn tự nhủ là tôi sẽ không bao giờ là người Sa cần, con đường cô ấy đi quá rộng và lớn. Nhưng tôi cũng biết tôi vẫn sẽ dõi theo từng bước di của Sa cho đến chừng nào còn có thể.
Làm việc ở một tập đoàn truyền thông lớn, tôi biết cách làm cho những mối quan hệ trở thành phương tiện cho công việc. Chiều cao và ngoại hình cộng với gout ăn mặc phủi bụi pha chút cổ điển mà Sa đã ghép cho tôi, tôi trở thành tâm điểm mỗi khi bước vào những bữa tiệc hay quầy bar. Sống một mình, tôi tập cho mình những thói quen chỉn chu. Những mối quan hệ với các cô gái có những đường cong hoàn hảo, những ngón tay dài khẽ khấp nhẹ gợi những cử chỉ quyến rũ hoàn toàn biến mất khi tôi bước vào nhà. Căn hộ tầng năm ở khu chung cư dành cho nhân viên và những người cộng tác. Ngày mai, tầng tôi ở sẽ có thêm dăm ba người thuộc ban tổ chức fashion show sẽ đến ở vài tháng cho đến khi mọi thứ hoàn tất, họ lại trở về chỗ của họ. Và tôi lại được yên ổn. Với những nỗi nhớ và kí ức về Sa.
2. Hoa hồng trắng
Trong nhóm cộng tác mới, tôi không khỏi rời mắt một người được giới thiệu là cố vấn thiết kế. Tóc nhuộm nâu hạt dẻ, dáng người nhỏ nhắn, với bộ form đã được cách điệu sáng tạo đến mức không thể chê vào đâu được, khuôn mặt nhỏ quay đi quay lại, nhìn từng khung tranh về các show đã được thực hiện treo rải rác trong phòng. Dù có thế nào, rõ ràng đây là một cô nhóc, có khi còn chưa học xong đại học. Nhận ra sự chú ý của tôi, cô nhóc mỉm cười. Tôi hơi giật mình, ngó lơ đi chỗ khác.
Sau ngày đầu tiên làm việc, tôi phát hiện ra cô nhóc có khả năng phối màu độc đáo đến ngạc nhiên. Những phông màu thuần rộng lớn bỗng trở nên cuốn hút với những đường nét ngoằn ngoèo như những sợi gai mùa xuân bừng nở. Những bộ trang phục thoáng nhìn thiết kế tưởng chừng không có gì đặc biệt nhưng từng chi tiết nhỏ li ti trên chất liệu vải cao cấp đã biến chúng thành những thứ sang trọng chỉ dành cho những người giàu có. Cô nhóc cắm cúi làm việc, đến khi hết giờ, nhận chìa khoá căn hộ sẽ ở trong vài tháng tới, cô mới ngẩng đầu, nhìn tôi, cười toe. Dẫn cô nhóc lên toà nhà, xách hộ túi hành lí không to lắm nhưng nặng khủng khiếp, tôi tự nhủ ngày của tôi sẽ kết thúc bằng quyển sách tôi đang đọc dở với pizza gọi sẵn. Phòng cô nhóc đối diện phòng tôi. Vừa bước vào phòng, cô nhóc tự quăng mình lên giường, than thở vài câu vì ngày quá dài, rồi nằm bất động. Tôi để hành lí gần tủ quần áo, rồi lặng lẽ về phòng mình. Có lẽ vài ngày tới cuộc sống của tôi sẽ bị xáo trộn bởi cô nhóc tên Bảo ấy.
Nhưng ngay sau khi tắm xong, và tự pha cho mình một cốc trà, cánh cửa đã rung lên từng nhịp như phách nhạc bởi tiếng gõ cửa không ngừng. Tôi mở cửa, cái đầu nhỏ nâu đã thò vào: "Anh ơi, em đói. Đi ăn..." "Anh mới gọi pizza, để anh..." Tôi chưa kịp nói hết câu cô nhóc đã chen chân lao thẳng vào nhà tôi, hệt như một con mèo nhỏ. "Nhà anh đẹp quá. Nè, anh với em đổi nhà đi. Em ở đây vài tháng thôi." Bảo quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn. "Không được đâu, đồ của anh linh tinh lắm." "Em đùa đấy, nhưng để cho em làm việc ở đây. Xong việc em về. Nhà em chán chết." Tôi thoáng nghĩ lúc ở trên công ty, dù sao cô nhóc làm việc cũng chẳng hại ai. Tôi thì đọc sách hoặc xem phim. Tôi ngần ngừ một lúc, rồi gật đầu. Cô nhóc cười rạng rỡ, lấy một miếng pizza to, ra hiệu về phòng lấy đồ rồi mang sang đây. Tôi khẽ cười. Bỗng nhiên hình ảnh của Sa chạy sượt qua khiến tim tôi đau nhói.Sự chấp thuận của tôi phải trả giá. Phong cách làm việc của Báo buổi tối khác xa buổi sáng. Cô nhóc mua những gói snack, bật nhạc Justin, cạnh những bản vẽ bừa bộn là chiếc laptop. Nhưng tất cả những hình ảnh ấy, chỉ khiến tôi ngạc nhiên, chứ không làm tôi mảy may khó chịu, hệt như có một sự thay đổi tươi mới vào cuộc sống và tôi chấp nhận nó dễ dàng vậy.
"Anh ơi, đây là chỗ nào?" Câu hỏi của Bảo khiến tôi hướng mắt về phía cánh cửa phòng ngủ. Những bức tranh ở La Place. Tôi chụp từng góc độ mà Sa đã ở đó. "À, một nơi anh từng đến." "Em thích nơi này, đưa em đến đấy đi." Tôi thoáng rùng mình. "Đi bar không? Anh muốn giới thiệu em vài cộng tác." Cô nhóc cười rạng rỡ, thảng quên đi về bức ảnh chụp góc đèn từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ kia. Đêm hôm đó, ngồi một mình trong nhà với bản nhạc Jazz lãng đãng, tôi nhớ Sa khủng khiếp. Chỉ cần bật máy tính lên, có thể Sa đang online, hoặc đơn giản hơn, bấm số điện thoại dài ngoằng với cái mã vùng xa lạ, tôi sẽ được nghe giọng nói của em. Nhưng tôi không thể. Với Sa, tôi đã là người của quá khứ.
Trời mưa vào những ngày cuối đông thật là khó chịu. Cảm giác ẩm ướt lấp dấp trong người khiến tôi không ngại ngần đồng ý tham gia ngay buổi tụ tập của mấy thằng bạn thân. Bảo nhìn tôi, hỏi về đống giấy vẽ hôm qua giờ còn ở trong nhà tôi thì tính sao. Suy nghĩ thật nhanh, tôi đưa Bảo chìa khoá nhà, rồi phóng lên xe đi mất. Mưa bám vào thành mũ bảo hiểm, rỏ xuống mặt tôi những giọt nước to. Dừng xe trước cột đèn đỏ, tôi chợt nghĩ tới khả năng Bảo sẽ tìm thấy ảnh Sa trong phòng tôi. Một loạt câu hỏi sẽ đặt ra cho khoảng dài im lặng.
Tôi về nhà khi đã quá nửa đêm. Cô nhóc đã về nhà. Hồ như không có gì thay đổi, tôi leo lên giường đánh thẳng một giấc đến sáng.Sáng dậy, tôi vào phòng tắm và trong lúc đánh răng đã nhanh chóng phát hiện ra rằng chiếc gương lớn trong nhà tắm đã bị cô nhóc nghịch. Từ góc gương, lần ra theo những sợi mỏng manh là những bông hoa hồng trắng muốt to nhỏ, sống động. Tôi bật cười. Phòng tắm của một người đàn ông độc thân lại hoa lá cành thế này đây. Làm mọi thứ thật nhanh, tôi sang gõ cửa phòng Bảo. Cô nhóc hiện ra với bộ dạng ngái ngủ, nhìn tôi như tỉnh ra trong phút chốc, đóng sầm cửa lại. Vài phút sau, lao ra ngoài với vẻ ngoài tinh tươm, nhìn tôi cười như chờ đợi tôi nói gì đó. "Em vẽ những bông hồng trắng lên gương của anh hả?" "Yep." "Sao lại thế?" "Hôm qua lúc em đi về, trời tạnh mưa. Và em nhìn thấy những bông hoa màu trắng. Trắng trong đêm. Có những bông hoa hồng. Mà em có lọ nước sơn móng tay màu trắng. Vẽ tỉ mỉ lắm đấy." Cô nhóc quay sang cười đầy tự hào. Tôi tự dưng thấy cô nhóc trở nên đặc biệt lạ lùng.
Ngày càng đến gần show diễn, tôi và Bảo càng trở nên thân thiết. Tôi hay dẫn cô nhóc đi các quán mà tôi thích, trả lời hết mọi câu hỏi bướng bỉnh một cách kiên nhẫn. Giữa nơi đông người, tôi che cho cô bé nhỏ nhắn khỏi bị người khác va vào. Với tôi, Bảo khác tất cả với những cô gái khác mà tôi từng biết. Một lần tôi vô tình chạm vào tay Bảo, nhưng cô nhóc đã rụt tay ngay lại. "Sao thế?" Tôi bật cười trước phản ứng quá đổi tự nhiên. "Em không thích người khác nắm tay. Với em, thế là yêu thương." Trong khoảnh khắc, tôi mơ hồ nhận ra mình bị lạc lõng. Tôi đưa Bảo lên Highland, kể cho cô nhóc nghe về Sa, về tình yêu đầu tiên của tôi, về những suy nghĩ tôi còn giữ tới bây giờ. Cô nhóc ngồi im, không nói một câu nào, ngay cả khi tôi đã chấm dứt câu chuyện. Im lặng kéo dài mãi cho đến khi về nhà. Cô nhóc nói như thì thầm chúc tôi ngủ ngon rồi đóng cửa lại. Tôi về nhà, nhìn bức ảnh Sa, chỉ mong Sa nói gì đấy với tôi. Để phá tan cái không khí loãng trôi nổi cứ lơ lửng xung quanh tôi như thế này.
Buổi Fashion show diễn ra hoành tráng tại một khách sạn năm sao của thành phố. Cả đoàn làm việc nghỉ lại khách sạn đêm hôm đó. Sáng hôm sau, tôi đưa Bảo về, đưa cho Bảo chìa khóa nhà để cô nhóc thu dọn nốt đồ ở nhà tôi. Tôi quay lại công ty để hoàn thành những thủ tục hợp đồng cuối cùng. Khi quay về, cô nhóc đã biến mất. Không một dấu vết. Những cộng sự vẫn ở đó. Vẫn còn ba ngày nữa trước khi họ trở về. Điều gì đã khiến cô nhóc chạy trốn?
3. Màu cơ bản
Tôi mất liên lạc với Bảo. Gọi cho công ty cô nhóc ở phía Nam thì chỉ biết là cô nhóc đang đi công tác, bận rộn với những bản mẫu mới. Di động không nhấc máy. Tôi như bị bỏ lại phía sau. Những buổi tối, tôi lại mò ra La Place. Gọi Earl Grey và đọc sách. Hoặc sẽ hẹn hò với vài cô gái. Như trước. Tôi chưa tìm được cách sống khác nhưng lối sống cũ cũng không có gì là trục trặc cả. Những cô gái thích mùi nước hoa của tôi, những cô gái có thể chỉ trong một ngày mà có thể yêu như đã từ lâu, rồi hôm sau tỉnh dậy, tôi quên hết. Một buổi sáng, trong nhà vệ sinh, tôi chợt phát hiện ra ở góc cánh cửa. trên bức tường màu trắng sữa, có những cánh hoa phớt anh đào như bay trong gió, lả tả. Tôi bật cười, lẩm bẩm: "Không phải là em nhìn thấy hoa anh đào trên đường về đấy chứ?". Chiếc điện thoại rung nhẹ, từ cô gái tối qua. "Anh xin lỗi..." Tôi nhanh chóng dập máy để cho những tiếng tút dài không cần thiết sẽ nói lên tất cả với người đầu dây bên kia. Tự nhiên nghĩ về Bảo, đầu óc tôi muốn thay đổi. Tôi lục lại chồng đĩa, phát hiện ra đĩa Justin của cô nhóc vẫn còn đấy. Những tiếng beat, những đoạn rap và bridge catchy khiến tôi muốn làm gì đó thật khác. Tôi gọi điện khắp nơi để có được số điện thoại nhà của Bảo. Nhưng cô nhóc cũng không xuất hiện. Về nhà, chiếc đĩa đã chơi hết, chỉ còn dấu nhấp nháy tự động. Tôi thôi không tìm kiếm gì nữa. Mấy ngày sau, bạn tôi bên Nhật gửi mess về là sakura đã tàn cả rồi. Tôi ngồi trong nhà vệ sinh, mân mê những cánh hoa rất lâu.
Một ngày, tôi bước ra khỏi cửa, chợt nhận ra cánh cửa nhà đối diện không khóa. Hít một hơi dài, tôi lao vào. Cô nhóc nằm trên chiếc salon to đùng, ngoẹo đầu ngủ ngon lành. Tôi đến gần, nhìn kĩ. Tóc cô nhóc đã về màu đen cơ bản, trông chả khác gì một con mèo co mình lại. Chợt cô nhóc mở mắt, nhìn thấy tôi, mỉm cười: "Anh biết em về à?" "Em đã đi đâu thế?" "Nhiều nơi, anh lo lắng cho em ư?" "Ừ, đừng như vậy nữa." "Vậy em muốn uống coffee. Tệ quá, bỏ đi cầm luôn cả chìa khoá nhà mình ở." Tôi cười, về nhà pha một ly café sữa. "Sao em lại bỏ đi như thế?" Cô nhóc lắc đầu, cười như nhớ ra một thứ ngu ngốc: "Em vào phòng anh, nhìn thấy ảnh chị ấy. Nhạc Losing My way vang mạnh bên tai. Em tự hỏi mình đang ở đây làm gì. Và lúc ý thức được thì tay đã cầm hành lí ngồi trên taxi rồi."Chợt nhớ ra về loài hoa cúc dại mà Bảo thích, tôi chờ ngay sau khi cô nhóc đặt cốc lên bàn, lôi lên xe. Bảo ngồi sau tôi, níu chặt áo tôi, không hỏi gì về nơi sắp đến. Khi cánh đồng hoa vàng trải dài ra trước mắt, Bảo lao ngay ra giữa cánh đồng, cười nói dưới ánh mặt trời mới lên, vẫy tay gọi tôi, cảm ơn tôi thật to.
Tôi ngồi xuống, không khí đầu hè dễ chịu thấm vào tai. Cô nhóc lao ra ngồi cạnh tôi, nhìn về phía mặt trời: "Những bông hoa vàng với cành lá xanh dưới bầu trời xanh ngắt ngập nắng. Ba màu cơ bản đã tạo ra hình ảnh tuyệt diệu nhất." Tôi quay sang, những sợi tóc loe hoe trước trán. Cô nhóc đã trải qua thời kì khó khăn. "Em đã đi nhiều nơi. Một mình. Chỉ đến khi đứng trước một vách núi sâu thẳm, em mới nhận ra em yêu anh khủng khiếp. Nhưng anh quá can đảm." "Anh xin lỗi." "Chẳng có gì cả, điều em yêu ở anh là điều khiến anh không thể yêu em. Giờ thì em ổn rồi." Cô nhóc đứng dậy, đi về phía mặt trời, ánh sáng bao quanh dáng người nhỏ nhắn khiến tôi cảm thấy yên ổn. Như sự chờ đợi của tôi sẽ không vô nghĩa...
Written by GinJ
(Zelda Gin)
tình yêu chân thành (202)
không thể quên (55)