Rồi thì họ cũng đi, nghĩ đến đoạn đường, nghĩ tới khoản anh chịu đựng, Mai càng hiểu rõ tình cảm anh dành cho mình nhiều như thế nào.
bạn đang xem “Như chưa bắt đầu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mai khẽ ôm, dựa đầu lưng anh mãn nguyện.
- Bỏ tay em ra đi. Tai nạn giờ? - Giọng trường vang.
Mai xị mặt, gắt lên:
- Thủi thui cái mồm, sao nào?
- Đi mất tập trung, em ôm anh dễ bị phân tán.
Cô thì luôn chọc:
- Cơ mà em ngồi sau ngứa tay, không biết bám đâu?
- Bám yên xe ấy?
- Bám áo anh nhớ?
- Bẩn lắm!
- Bẩn thì giặt.
- Rách áo anh thì sao?
- Thì anh về bảo mẹ cho tiền mua áo khác.
- Hê. Em làm rách mà?
- Sinh viên có tiền đâu mà đền anh. Chỉ biết phá thôi!
- Em phá được gì rồi?
- Hồi bé muốn mua dép mới em toàn cắt cho rách rồi về méc mẹ bị bọn bạn xé.
- Mặt em gian thấy mồ.
- Hờ. Gian mới bắt được anh.
- Anh thành vật thí nghiệm ấy chứ?
- Chết chưa? Giờ anh chạy còn kịp, nhanh!
- Chở con lợn anh hết xừ hơi rồi.
- Em gà mà?
- Anh gà ri, em gà công nghiệp.
Mai cấu trí:
- Anh là gà ngố của em.
Trường nảy mình:
- Ái đau. Em toàn nạt anh?
- Thế mà anh có biết đường chạy đâu. Toàn đến tìm em trước, tức là anh tình nguyện chịu hình phạt tra tấn rồi đấy?
- Thôi được rồi, anh xin thua.
- Anh có bao giờ thắng được em đâu?
- Anh nhường đấy?
- Gà ngố có mà thắng. Ha ha
- Em gà công nghiệp chả mấy mà bị thịt.
- Hơ. Anh thịt được chưa?
- Sắp. Mai thịt.
- Em già rồi, thịt dai bỏ xừ.
- Ngốc thế? Theo em người ta sinh ra nồi áp suất làm gì?
- Để ninh gà ngố.
Cô bật phá nên cười, anh thì thở dài trào thua cái lí sự.
Tiếng rưỡi mới tới nơi. Hai người gửi xe, trông mặt anh vã mồ hôi cô lấy vạt áo mình lau chán:
- Nhìn anh y như gà toi ý. Đã bảo bắt xe buýt mà không chịu, cứ ham hố mà làm gì?
Trường cười xoà rồi nắm tay Mai đi:
- Kiếm đồ ăn nào.
- Anh đi núi Cấm chưa vậy?
- Anh đi rồi. Sợ lạc à?
- Hơ. Tí em leo cho anh xem.
15 phút sau tại bậc thang dẫn lên đỉnh. Cô ngồi phệt thở dốc, miệng phù phù tay quạt quạt:
- Mệt anh ơi! Còn bao lâu nữa?
- Em đi mới hơn chục bậc đã kêu than gì?
Cô chu mỏ:
- Ai bảo anh, em đếm ngót ba chục rồi?
- Thế mà khi nãy đứa nào kêu trổ tài leo núi, đúng là gà.
- Hơ. Lời nói khác hành động mà gà ngố.
- Em tính lên nữa không?
- Ư. Lên chứ, sắp tới chưa?
- Sắp, được 1/7 đoạn đường rồi.
Giật mình tí rơi túi bánh:
- Cái gì, tận 200 bậc á? - Rồi lọ mọ xuống: - Thôi em chuồn đây?
Trường trau mày cười gian:
- Thế mà anh tưởng em ý chí quật cường lắm cơ, cái gì cũng phải dành tới cùng?
Mai ngước lên vênh mặt:
- Không phải khích em, 200 bậc nhằm nhò gì, em chỉ sợ đi nhiều cuồng bắp chân đến đêm nó nhức ứ ngủ được.
- Lên anh cõng tiếp.
- Nhìn dốc 40 độ thế kia, cõng rồi ngã ngửa ra có mà chết em à?
- Ơ. Thế còn anh đâu?
- Anh thì ai quan tâm.
- Nhưng anh thích leo núi.
- Mặc xác anh. Anh cứ lên đỉnh hít gió lạnh đi, em đợi ở đây chờ mang xác anh xuống.
Thở dài, Trường lững thững bước, khuất bóng giọng anh vọng:
- Vắng người nhiều ma nó hiện lắm!
Mai nghe được bĩu môi bỏ ngoài tai. Nhưng cơ mà cô cảm nhận được không gian yên ắng lạ chả có thêm ai. Gió lạnh lướt qua khiến cô rùng mình xách túi bánh leo bậc thật lực:
- Anh ơi đợi em!
Về cũng là lúc trời lem nhem tối, Trường đưa cô vào tận cửa ngõ nhà trọ.
- Đừng đi bộ, em đưa anh về?
- Anh quen rồi. Em chả nói tối hay sợ ma còn gì, với lại nguy hiểm.
Cả hai lưỡng lự, im vài giây, Mai cười tươi:
- Hôm nay rất vui, cảm ơn anh.
- Lại khách sáo với anh rồi, em vào đi?
- Anh về đi?
- Em vào rồi anh về.
Dắt xe vô, ngoảnh lại Mai thấy anh đứng nhìn.
- Đi đường cẩn thận anh nhé!
***
Hai tháng làm quen, họ yêu nhau thêm một tháng. Thời gian khiến họ càng hiểu nhau hơn và biết chẳng thể sống thiếu nhau được.
Cứ ngỡ tình yêu đẹp lung linh trải đầy màu hồng mơ ước.
Nhưng...
Cho đến một ngày...