Polly po-cket
"Ngoài kia chẳng còn sói đâu"

"Ngoài kia chẳng còn sói đâu"


Tác giả:
Đăng ngày: 25-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

"Ngoài kia chẳng còn sói đâu"

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")


Phụ nữ ngoan quá cũng không tốt. Thứ đúc kết của một thằng đàn ông đầy kinh nghiệm cho tôi biết điều đó.


***


- Em cần giúp gì?

bạn đang xem “"Ngoài kia chẳng còn sói đâu"” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi hỏi khi thấy một cô bé cứ lấp ló dưới chân cầu thang ngó ngang, ngó dọc. Cô bé giật mình quay lại:


- Dạ,.....- em lí nhí trong cổ họng vì bối rối.


- Sinh viên năm nhất hả? – Tôi hỏi


- Dạ,...- em hít sâu lấy lại tinh thần – Em không biết phải nộp hồ sơ ở đâu cả...


- Không biết thì phải hỏi chứ, trốn dưới gầm cầu thang thế này người ta tưởng ăn trộm lại đánh cho đấy. Mà sao tới hôm nay em mới nộp hồ sơ?


- Dạ, tại em phân vân mãi không biết nên học trường nào ạ.....nên....


- Ố là la....vậy là cô bé đậu tới hai trường Đại học luôn hả? Em giỏi quá đấy. – Tôi kêu lên với vẻ khâm phục của một thằng con trai trầy trật lắm mới đậu được vào ngôi trường này.


Em bẽn lẽn cúi đầu đỏ mặt không dám nhận lời khen. Tôi kéo em đi đến phòng nhận hồ sơ rồi chờ ngoài cửa. Cô bé không có gì nổi bật nhưng tôi có cảm giác phải đưa em ra ngoài cổng trường mới yên tâm không sợ em đi lạc, thậm chí tôi còn không biết em có nhớ nổi đường về nhà không,cảm giác của tôi em nhỏ bé, yếu đuối là thế.





Chưa đầy một tuần, tôi quên béng mất sự hiện diện của em vì có vô vàn các cô bé năm nhất xinh như thiên thần nhập học thì em lại xuất hiện. Đó là một ngày đẹp trời, xóm trọ tôi có người chuyển tới ở ngay căn phòng bị bỏ trống cả tháng nay, nghe tụi "đực rựa" nói có gái, con bé duyên đáo để, tôi cũng tò mò rời bài vẽ xem mặt mũi con bé ra làm sao. Ban đầu tôi cũng hơi ngờ ngợ, rồi khi em cười với tôi, khoe chiếc răng khểnh đáng yêu, tôi mới nhớ ra là con bé ngày nào nấp dưới chân cầu thang trong trường. Tôi quay về với bài Autocad dang dở, không vấn vương gì thêm.


Buổi tối hôm ấy, tôi đang đắm mình trong những bản nhạc không lời du dương thì có tiếng gõ cửa, tôi ra mở, một chén chè nha đam được đưa trước mặt.


- Anh ăn cái này cho dễ ngủ...- Cô bé lúng túng.


- Anh tính đêm nay ngủ muộn vẽ cho xong cái đồ án mà...- Tôi trả lời tỉnh bơ.


Em càng bối rối hơn hạ chén chè xuống:


- Vậy ạ, em không biết, em xin lỗi...


Tôi giật lấy chén chè trên tay em:


- Nhưng nghe nói ăn nha đam đẹp da lắm thì phải, anh ăn đây! Thức khuya nhiều da dẻ nhăn nheo, sần sùi hết rồi, cám ơn nhé cô bé!


Tôi dốc chén chè vào miệng và đóng cửa lại, tôi biết em đang khẽ thở phào và mỉm cười ở ngoài. Tự dưng tôi thấy có điều gì đó rung rinh.


Sáng hôm sau...


Tôi vừa bước chân ra cửa thì thấy em cũng đang khóa cửa chuẩn bị tới trường, chúng tôi đi chung, nhìn em cứ co rúm người lại, tôi thầm tội nghiệp cho em. Thế kỉ 21 rồi mà cứ e thẹn như con gái thời phong kiến. Tôi mở đầu câu chuyện:


- Em lừa anh!


Em ngạc nhiên, bối rối và có phần hoảng sợ:


- Em không có, em.....


Nhìn vào đôi mắt sắp khóc òa của em tôi bật cười xoa đầu em:


- Em nói ăn chè nha đam dễ ngủ nhưng tối qua anh trằn trọc cả đêm đấy, nhìn mắt anh thâm quầng đây này, anh lên google tìm mà có thấy thông tin em nói đâu.


- Em khẽ liếc nhìn tôi một cái thật nhanh rồi cúi đầu cười:


- Tại em không biết phải mời anh như thế nào, lúc anh vừa mở cửa, em cuống quá nên nói đại...


Tôi nhìn em, cô bé đáng yêu quá, tại sao trên đời lại còn tồn tại một người ngây thơ, đáng yêu và thật thà như thế này. Tôi biết mình đã phải lòng em ngay từ lúc đó. Em không loi choi như đám con gái cùng trang lứa, cũng không dịu dàng đầy giả tạo. Em đơn giản vô cùng, em thuần khiết và quan tâm đến những người xung quanh như chính họ là người thân của em vậy.


Tôi tỏ tình với em sau ba tháng tìm hiểu. Không ngoài dự đoán, em đồng ý với hai dòng nước mắt, em nói thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên và không ngờ sẽ gặp lại tôi trong số hơn 10.000 sinh viên trong trường. Có lẽ tôi với em là định mệnh.


"Ngoài kia nhiều sói không?" Tôi nhớ có lần em hỏi tôi câu đó. Tôi dọa rằng có nhiều lắm, vậy nên hãy ngoan ngoãn ở trong vòng tay tôi thôi. Em tin.


Chẳng phải vì vui miệng mà tôi dám tuyên bố với bọn con trai là nếu ai cưới được em thì người đó phải có phúc lắm. Bọn nó cười nhạo tôi rằng chỉ giỏi tâng bốc người yêu, rằng thì là tôi si tình. Chỉ có Kiên, thằng bạn thân ở sát phòng tôi đồng ý với điều đó. Ở gần nên nó biết em là người như thế nào, nó cũng từng hăm dọa tôi: "Đừng bao giờ để tuột tay em, ngoài kia nhiều sói lắm". Tôi nghĩ nó nói đúng, nhưng tôi không bận tâm chút nào.


Em trông khá ưa nhìn với chiếc răng khểnh, vóc dáng không có gì thu hút, thậm chí em hơi mập, em nói vậy mới không làm tôi đau khi ôm. Tôi thì được xếp hàng điển trai, học giỏi, các cô gái sẵn sàng đổ vì tôi không hề ít, nhưng tôi cũng dạng biết thân biết phận, không dám đèo bòng. Em biết điều đó nên ngày càng quan tâm vì không muốn mất tôi. Tôi thường ôm em vào lòng tỉ tê đừng lo lắng quá, tôi sẽ không nhìn bất kì cô gái khác nào ngoài em. Tôi tin tưởng vào tôi, nên em cũng hãy tin tưởng ở tôi.


Tôi thực sự nhớ những buổi tối tôi cắm đầu vào bài đồ án, em nhẹ nhàng mang cho tôi một cốc sữa nóng, một ít mứt trái cây, rồi em ngồi đó, khi thì vẽ lung tung, lúc lại luồn những ngón tay vào áo gãi lưng cho tôi. Rồi khi mệt, em gục đầu xuống đùi tôi mà thiếp đi! Nhìn nét mặt thanh thản khi ngủ của em, tôi không bao giờ đành lòng đánh thức mặc cho cái chân như tê dại đi, tưởng chừng như không còn cử động được nữa, mà cái giống ngủ say cũng lạ, hình như càng ngủ sâu thì trọng lượng cơ thể càng nặng.


Em nấu ăn không ngon, ban đầu tôi còn nhăn mặt khó chịu nhưng kể từ khi bắt gặp ánh mắt buồn rượi của em, tôi biết em không giả vờ ngốc nghếch, vụng về như các cô gái trong phim Hàn Quốc. Em đơn giản là nấu ăn rất tệ, nhưng tôi yêu cái sự cố gắng của em, hết tìm hiểu qua sách, mạng, em gọi điện cho mẹ, em thậm chí còn đăng kí một khóa học nấu ăn, chỉ vì muốn nấu cho tôi những món ngon, chỉ tiếc em là một cô học trò khó tiến bộ.


Tôi thương em vì trong suốt thời gian Đại học yêu nhau, tôi chẳng mua được cho em cái gì đáng giá, gia đình tôi không quá nghèo, nhưng trong khi chưa kiếm ra được đồng tiền nào, tôi không muốn vì yêu đương mà làm khổ thêm cho mẹ cha ở nhà. Là trai xây dựng, tôi khá khô khan, không lãng mạn nên thình thoảng vẫn bị em giận. Em có lẽ hiểu điều đó nên không bao giờ vòi vĩnh tôi điều gì và không giận tôi lâu bao giờ.


Tôi yêu em nhiều lắm, tôi không còn nói điều này kể từ sau khi tỏ tình với em. Tôi đã vẽ ra một viễn cảnh lãng mạn cho buổi cầu hôn của tôi dành cho em, khi ấy tôi sẽ nói với em điều này một lần nữa. Tôi nghĩ lúc ấy chắc em sẽ khóc không nói thành lời vì độ lãng mạn của tôi đã được nâng cấp ấy chứ.


Nếu cuộc sống không quá thành công thì chắc tôi sẽ có một mái ấm bình yên, với một người vợ đảm đang, ba đứa con ngoan hiền. Đi làm về sẽ có một mâm cơm ngon lành chờ tôi, vợ tôi sẽ pha sẵn nước ấm cho tôi tắm, ba đứa con líu lo kể chuyện ở trường rồi trước khi đi ngủ vợ tôi sẽ mát xa cho tôi kèm theo câu nói động viên : "Hôm nay anh vất vả quá". Tôi hẳn sẽ hạnh phúc lắm, nếu tôi lấy em.





Tôi ra trường với tấm bằng kỹ sư loại giỏi trong tay, các công ty xây dựng đua nhau mời tôi mặc dù tôi chưa có chút kinh nghiệm nào. Với cái đầu thông minh sẵn có, tôi nhanh chóng làm quen với công việc, tôi kiếm được nhiều tiền, ban đầu tôi xây nhà ở quê cho ba mẹ và các em, nhưng khi có nhiều hơn, tôi mua nhà ở thành phố rồi đón họ lên ở cùng. Tôi cũng mua căn hộ riêng cho em đứng tên, quần áo, giày dép em tôi mua toàn hàng hiệu, tôi còn mua xe cho em tiện bề đi làm. Cuộc sống của chúng tôi không có bất kì một trở ngại nào. Tôi tưởng vậy sẽ làm em hạnh phúc vì được sống trong nhung lụa nhưng đôi khi tôi thấy em thở dài và không thèm ngó ngàng tới những thứ tôi mua cho em. Một buổi tối, em pha cho tôi một cốc sữa và tỉ tê:


- Em nhớ ngày xưa...


- Nhớ cái thời mà sinh nhật em anh cũng không có nổi tiền mua cho em một cái bánh kem ấy hả?


- Nhưng anh đã nướng cho em một cái bánh rồi cắm nến lên, lúc đó em vui lắm.


- Anh không muốn nhắc tới khoảng thời gian đó đâu.


Tôi như cắt đứt cái ký ức đang ùa về trong em, cái bánh bột mì mà tôi nhào nặn rồi nướng khét lẹt trên ngọn lửa bếp ga. Tôi chẳng muốn nhắc lại cái quá khứ nghèo khổ ấy, tôi ôm em vào lòng:


- Bây giờ không phải tốt hơn nhiều rồi sao?


- Dạ,...- Em trả lời ngoan như một chú mèo nhưng tôi biết em nhớ cái thời tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp tình cảm ấy.


Có lẽ vì công việc, gia đình rồi phải gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, cả cấp trên nữa nên tôi không còn nhiều thời gian cho em. Đôi khi tôi còn quên cả sinh nhật em, các dịp lễ cũng nhờ cửa hàng chuyển hoa đến cho em. Nhưng cho đến khi tôi dắt theo em đến buổi tiệc khánh thành một chi nhánh của công ty tôi đang làm việc thì đó mới là lúc chính tay tôi nới lỏng tay em.


Tôi thấy em thật sự xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, em trang điểm vừa phải, cổ đeo một chuỗi ngọc trai tôi vừa mua. Bỗng dưng tôi chỉ muốn giữ em ở nhà cho riêng mình chứ chẳng muốn đem em ra đường cho người ta ngắm.


Thì ra bấy lâu nay em xinh đẹp với chỉ mình tôi. Đám đồng nghiệp rỉ tai nhau rằng tôi đúng là không có mắt, với địa vị của tôi, muốn cưới một em chân dài, dáng đẹp, mặt xinh chẳng có gì là khó khăn, mắc gì phải rước về một cô vợ nhan sắc tầm trung như vậy, chắc gia đình em giàu nên tôi mới đeo bám em. Điều đó đến tai tôi, tôi như phát điên muốn đấm thẳng vào mặt mấy người đó, tôi không cho phép bất kì ai nói xấu em. Nhưng ngày càng có nhiều những lời nói đó, họ thậm chí còn nói trước mặt tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ và so sánh em với những cô người yêu của họ. Mấy cô đó thật sự xinh đẹp, họ có những cái mà em không có. Tôi ngày càng suy nghĩ nhiều hơn và không dắt em đi chung tới các bữa tiệc nữa.


Một buổi tối tôi đến nhà em với một tâm trạng nặng nề, em nhẹ nhàng pha cho tôi một cốc nước chanh và ngồi xuống sẵn sàng lắng nghe tôi nói. Tôi nhìn em, trong bộ váy ngủ, tôi thấy em thật sự quyến rũ. Nhưng tôi lại nói:


- Hình như dạo này em lên cân phải không?


Em ngạc nhiên rồi lắc đầu:


- Dạ, đâu có, bữa nay công việc nhiều nên em sút cân đi rồi ấy chứ.


- Vậy à, sao anh lại có cảm giác em béo lên ấy nhỉ? – Tôi vờ bâng quơ.


Tôi không biết khi tôi nói điều này em bị tổn thương ghê gớm, đối với phụ nữ, điều kinh khủng nhất là họ trông xấu xí, mập ú trong mắt người yêu.


Những ngày sau tôi tiếp tục tra tấn em rằng sao em không thử thay đổi kiểu tóc mới (dù trước đây tôi vô cùng thích mái tóc đen mượt của em), hay là hình như mũi em hơi thấp, đùi em to quá,... Nói nhiều thành quen miệng nên tôi không hề quan tâm tới cảm giác của em nữa. Tôi bắt đầu để ý tới những cô gái chân dài, ăn mặc hở hang, và ước em cũng có thân hình nóng bỏng như họ. Nhiều khi coi các chương trình người đẹp trên ti vi, tôi khẽ tặc lưỡi:


- Giá như...em được như họ.


Tôi đâu biết rằng ngồi bên cạnh tôi, em đang đau khổ. Con người ta khi sinh ra đã mang hình hài như vậy, đâu có phải muốn là đẹp hơn được. Tôi chê riết rồi cũng chán, bị đám đồng nghiệp dụ dỗ tôi siêng đến các quán bar, vũ trường, thời gian dành cho em đã ít nay còn ít hơn. Một tuần tôi chỉ ghé sang thăm em một đến hai lần, có khi hai tuần mới ghé một lần, em hỏi thì tôi phớt lờ, nói rằng công việc dạo này nhiều. Nhiều khi tôi còn nổi nóng mắng em là đồ đàn bà lắm chuyện. Tôi biết mình ngày càng nóng tính với em nhưng tôi không sao kiềm chế được bản thân. Em cho rằng mình có lỗi nên cứ rúc vào người tôi nói những lời xin lỗi lí nhí.


Có lẽ do em quá hiền lành, không có chính kiến rõ ràng, lúc nào cũng nhất nhất nghe theo tôi nên tôi cảm thấy không có gì thú vị nữa, cảm giác ở bên em bình yên nhưng tẻ nhạt. Tôi đâu biết rằng em đang chết dần chết mòn vì sự thay đổi của tôi. Tôi cũng giận em vì em không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình, nói ra rằng em muốn và không muốn gì ở tôi.


***


Tôi gặp Nhi trong bữa cưới bạn tôi, cô là em họ của nó. Tôi đã từng ước giá như tôi dắt em đi dự bữa tiệc này thì mọi chuyện không có gì xảy ra. Nhi lại gần tôi khi thấy tôi trầm ngâm suốt trong bữa tiệc mừng. Cô mặc chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt bồ câu, chiếc mũi sọc dừa và hàm răng đều tắp, giọng nói ngọt ngào của Nhi thu hút tôi ngay:


- Đáng lẽ ra anh phải cười nhiều lên chứ?


Tôi quay lại, Nhi tiếp tục:


- Hay anh là người thương thầm cô dâu?


Nhi tinh nghịch, cô làm tôi bật cười.


- A...anh cười rồi nha! Trả công cho em đi!


- Em muốn anh trả gì? – Tôi đáp lại.


- Giờ em chưa nghĩ ra, em là Hoàng Nhi, còn anh?


- Từ Duy.


Cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra một cách vui vẻ, cuối buổi tiệc, Nhi đề nghị trao đổi số điện thoại, tôi đồng ý không chút do dự. Cô là người phụ nữ hiện đại đầy tự tin và cá tính, tôi tự hiểu rằng mình đã bị thu hút bởi cô gái này.





Ba ngày sau...


Cuộc gọi đầu tiên của Nhi dành cho tôi, cô ấy rủ tôi dùng bữa trưa ngay gần công ty tôi làm việc, dĩ nhiên là tôi gật đầu không miễn cưỡng. Nhi là chủ một cửa hàng thời trang ngay gần đó, công việc của cô khá thuận lợi vì gu thẩm mĩ cao, có thể nói Nhi hoạt bát, lanh lẹ và biết cách làm ăn. Cô có một quá khứ không mấy sung sướng nhưng nhờ vào sự khôn khéo, giờ cô đã có nhà và xe riêng mà không phải ngửa tay xin bất kì ai. Tôi thật sự khâm phục Nhi.


Càng nói chuyện, tôi càng thấy mình hợp với Nhi, từ món ăn yêu thích đến thể loại nhạc. Nhi tinh tế trong việc dò ý tôi để đưa ra một ý kiến nào đó khiến tôi không thể nào phản đối được mà không cần phải hỏi ý tôi. Tôi dần rơi vào vòng tay Nhi mà không có ý định tìm lối thoát.


Tôi nói với Nhi rằng tôi đã có người yêu, chúng tôi yêu nhau đươc gần 10 năm, chỉ chờ ngày cưới nữa thôi. Nhi mặc kệ, cô nói cô không quan tâm, chỉ cần tôi thương cô là đủ. Có một cô gái tốt, lại hết lòng vì mình như vậy, tôi không thể nào không cảm động. Tôi luôn tìm cách để làm Nhi cười và chiều cô hết mực. Tôi quên mất có người vẫn đang ngày đêm chờ làm vợ hiền của mình.


Thời gian dành cho em gần như hiếm hoi khi tôi viện hết cớ này đến cớ khác và liên tục có những chuyến công tác vào cuối tuần. Tôi yên chí rằng sau giờ làm em chỉ biết về nhà và trông chờ tôi đến thăm, nhưng khoảng thời gian này tôi bận yêu, không đến thăm em được. Em của tôi ngây thơ, đâu hề biết rằng tôi đã biết đến người đàn bà khác ngoài em.


Tôi đến thăm em sau kì nghỉ ngắn ngày với Nhi. Vừa thấy tôi, em vội lao đến ôm choàng lấy khóc nức nở, em nói em nhớ tôi nhiều lắm.


Em chuẩn bị bữa tối khi tôi đi tắm, chuông điện thoại reo, em liếc qua màn hình, em vốn không có tính tò mò về đời tư của tôi nhưng cái ứng dụng tin nhắn điện thoại tôi dùng lại hiển thị rõ nội dung lên màn hình khi có người nhắn. Em mếu máo đến tội nghiệp khi tôi vừa trong phòng tắm bước ra.


- C...có người nhắn tin nói....nhớ anh kìa.


Tôi hoảng vì biết chắc đó là tin nhắn của Nhi, tôi với tay lấy chiếc điện thoại xem có gì nghiêm trọng không nhưng chỉ có ba chữ "em nhớ anh". Thế này thì dễ đối phó hơn rồi, tôi thản nhiên:


- À...cái cô nhân viên mới vào làm chỗ anh ấy mà, cô ấy thấy anh đẹp trai nên tán tỉnh, cô ta nhắn tin cho anh mấy lần rồi nhưng anh đâu có thèm lưu số đâu, anh chẳng thèm để ý.


- Thật ạ? – Em tròn đôi mắt ướt nhẹp nhìn tôi.


- Ừ.


- Vậy sao anh không cưới em? – Em chuyển chủ đề một cách nhanh chóng. Tôi phì cười:


- Ngoan nào, phải để anh cầu hôn chứ, em hỏi vậy đâu còn ý nghĩa nữa.


- Vậy ạ?

↑↑
Dư vị

Dư vị

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nếu như trên

27-06-2016
Cây Nhung Nhớ

Cây Nhung Nhớ

Em gặp Anh vào một đêm khi Em đã chuếnh choáng hơi men. *** Người nóng hừng hực, Em

24-06-2016
Vì em là les

Vì em là les

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Tình trai bao

Tình trai bao

(khotruyenhay.gq) - Hôm nay em có vẻ đặc biệt lơ đãng. Đôi môi trượt dần từ mái tóc

30-06-2016
Mưa Sài Gòn

Mưa Sài Gòn

Nhưng mẹ biết, dù mưa hay nắng, còn có một Sài Gòn khác có thể che mưa che nắng cho

24-06-2016
Khi hạnh phúc đi qua

Khi hạnh phúc đi qua

Khoảng thời gian này của tôi u ám quá, tôi luôn suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,

24-06-2016
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Nước chảy xuôi dòng

Nước chảy xuôi dòng

(khotruyenhay.gq) Bà không kịp nghe con nói gì nhưng cũng nhanh nhẹn nắm chặt tờ bạc giấu

30-06-2016
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016
Gái Đến Ở Cùng Nhà

Gái Đến Ở Cùng Nhà

Tên truyện: Gái Đến Ở Cùng NhàTác giả: Hoang Thien AnhThể loại: Truyện VOZ, ReviewTình

18-07-2016 11 chương
Mẹ ơi, ba đâu?

Mẹ ơi, ba đâu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ngồi

27-06-2016