Disneyland 1972 Love the old s
Mỉm cười và quay đi

Mỉm cười và quay đi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 114 đánh giá )

Mỉm cười và quay đi

↓↓

- Chưa! Hoặc có những chưa thấy được vì không thấy ai ngỏ lời với tôi cả!

bạn đang xem “Mỉm cười và quay đi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vì cô ghê gớm quá!


Cô không bận tâm lắm đến những câu nhận xét trêu tức của Phan.


- Yêu khó lắm! Thế mà nhân vật của anh chỉ nhìn nhau vài cái đã yêu! Hoang đường!


- Một buổi chiều ngồi cà phê với nhau và yêu thì bớt hoang đường hơn nhỉ?


- Này, anh đang định thả diều sao? Thông báo là hôm nay không có gió!


Lại rũ ra cười. Bàn bên cạnh, có hai đứa choai choai chỉ khoảng mười lăm mười sáu đang ôm chặt lấy nhau và bắt đầu hôn hít. Phan trố mắt nhìn, ngạc nhiên vì chúng quá ư là tự nhiên. Anh thấy má mình nóng bừng bừng. Cô liếc mắt, thờ ơ, chả tỏ vẻ gì ngượng ngập. Bỗng cảm thấy ở một nơi mà mà người ta tự nhiên quá thì tình yêu cũng chỉ bình thường như bao thứ khác mà thôi...


***


Cô nhìn đồng hồ:


- Trễ rồi!


- Tôi muốn hành hạ cô thêm chút nữa, cô đi ăn tối với tôi chứ?


Cô tần ngần một chút rồi gật đầu:


- Được thôi! Năm sau anh vào lại, chắc không có dịp.


- Cô lấy chồng à?


- Không! Vợ anh.


Họ lại cười.


Cô cần ghé lại tòa soạn, Phan cũng về thay quần áo.


- Tôi làm việc trên ấy! Khi nào anh đến thì nhá máy!


***


Bảy giờ. Phan quay lại. Giữa thời gian ấy anh chỉ toàn nghĩ về hai cữ cà phê chiều nay và mỉm cười. Phan thấy cô là lạ, hay hay một cách không thể lí giải.


Phan dựa vào bức tường, gửi tin nhắn "Thưa quý cô nương, kẻ hèn này mời quý nương đi ăn cơm, được chứ?" . "Hay lắm, ta đang đói! Mà có không đói thì cũng sẽ cố gắng làm vui lòng nhà ngươi, kẻo có ai đó tức chết thì ta không có "truyện con nít" mà biên tập." Phan đọc tin trả lời, cười ha ha một mình.


- Anh cười to quá! Ở thành phố này không có ai cười một mình mà to thế! Sẽ cho là có vấn đề! – Cô rồ xe đến bên cạnh từ bao giờ.


Phan cười to hơn nữa, chảy cả nước mắt. Hai người đi ăn cơm ở một quán ở chợ Bến Thành. Không ai cà khịa ai một lần trong lúc ăn. Món cơm chiên Dương Châu khô, ăn mà cười hoặc tức giận thì dễ sặc, cô bảo. Chỉ trao đổi một vài câu chuyện về công việc và nói nhiều về thời đi học. Trông cô lúc này hiền và nghiêm. Hai trạng thái, Phan ghi nhận.


***


- Anh có bức ảnh nào ở Sài Gòn chưa?


- Chưa, tôi quên không mang theo máy! Thật tiếc! – Phan gãi đầu.


Cô lòng vòng chở Phan chạy ra Ủy Ban Nhân Dân thành phố. Dựng xe, nhờ cặp tình nhân ngồi gần đó để mắt đến, cô vừa móc máy ảnh ra lí giải:


- Tôi sẽ chụp ảnh cho anh. Nhưng có thể khi quay ra chiếc xe sẽ không còn!


Phan bật cười với những ý tưởng ngộ nghĩnh đó. Cô nàng bắt Phan như một con rối, hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng, nhưng chụp xong zoom vào xem thì tấm nào Phan cũng cười ngố tệ. Cô tha hồ chê bai. Mỗi cú flash Phan lại la lên thất thanh "Trời ơi, xe đâu rồi?" làm cô nàng theo phản xạ quay lại hoảng hốt. "Anh thật là đểu!". "Buổi tối cô có vẻ dễ bắt nạt hơn!" Phan cười.


***


Lại cà phê. Cái thành phố này chỉ có chui vào cà phê thì mới trú chân được. Còn một chỗ nữa, là công viên. Nhưng trong ấy thì không thể vào.


Cô săm soi những tấm ảnh vừa chụp, chê Phan ngố.


- Cô chụp thật là tồi! – Phan trêu.


- Hay vật mẫu tồi? – Cô liếc xéo.


Cô phục vụ bàn mang nước ra. Phan không thèm hỏi ý kiến cô, quay sang nói.


- Bạn làm ơn chụp giúp tôi một tấm ảnh! Được không ạ?


Cô bé mỉm cười, gật đầu. Con gái Sài Gon ai cũng cười tươi.


- Anh chị ngồi sát vào!


Phan liếc sang. Cô không phản ứng.


- Thế này được rồi! – Cuối cùng cả hai cùng lên tiếng.


Đèn flash chói lòa một góc quán.


Thật lạ là trong tấm ảnh này Phan không ngố. Và cô thì cười tươi.


- Gửi tất cả ảnh qua mail cho tôi nhé?


- Ừ!


- Tất cả nhé?


- Ừ!


- Không chừa một cái nào?


- Chỗ này nhiều muỗi quá! – Cô tỏ vẻ thần tình trong việc chuyển đề tài.


***


Đến giờ về. Người đi vẫn nhộn nhịp, nhưng quá trễ cho một cô gái như cô.


- Chào cô, mai tôi về! – Phan chìa tay.


Cô thoáng ngẩn ra rồi mỉm cười, rụt rè bắt tay Phan:


- Hẹn gặp lại anh!


Bàn tay cô gầy và ấm. Một cảm giác buồn bã và tiếc nuối xâm chiếm Phan. Không còn gì để chờ đợi. Phan chưa chịu buông tay, cứ nhìn mãi cô. Anh không biết những gì cô đang nghĩ, bởi mặt cô giấu sau đôi kính lấp loáng.


- Tôi ... tôi ... – Phan ngập ngừng, chìm trong những cảm xúc mãnh liệt mới mẻ.


Cô rút tay ra. Phan kiềm lại, thật mạnh. Bàn tay cô vùng vẫy rồi như yếu dần. Nhưng vô tình, những móng tay chạm vào vết xước sâu chưa lành trên mu bàn tay Phan, rát buốt. Phan hốt hoảng buông tay cô ra. Không phải vì đau.


- Anh về nhé! – Cô ngập ngừng.


Phan buồn bã gật đầu. Đêm Sài Gòn ồn ào và nhiều xe nuốt lấy cô nhỏ bé.


***


"Cô ngủ chưa?" Phan nhắn tin. "Anh nghỉ sớm đi, chuyến đi sẽ rất mệt!". "Cô sẽ ráp mảnh xếp hình đầu tiên hôm nay chứ?". "Ừ, mảnh đầu tiên. Cảm ơn anh, vì nhiều điều...". "Cô biết không, có những chuyện bất ngờ đã xảy ra...". "Ngủ ngon!". "Cô cũng vậy! Ngủ ngon!". Vài mẩu tin rời rạc cuối cùng. Những dấu ba chấm chứa những thông điệp có thể cảm nhận được, nhưng làm cho người ta dễ dàng phủ nhận. Phan không ngủ được, vùi mặt vào gối. Tin nhắn của Cẩm Anh "Mai anh về? Hà Nội nhớ anh, không phải em đâu". Phan nằm yên, nhìn mãi vào màn hình sáng mờ, quên bẵng đi là lẽ ra mình nên trả lời.


***


Trước khi về, Phan ghé qua tòa soạn. Anh nhìn lên tầng hai, nơi anh biết cô đang làm việc, rất lâu. Rút điện thoại ra, Phan muốn chào cô lần nữa. Nhưng rồi anh bấm số Cẩm Anh. Anh đang về đây! Muốn nghe tiếng em quá! Hôm qua anh mệt, không thấy tin nhắn. Giọng cô vui tươi và hơi ngại ngùng. Em biết rồi, cúp máy đi. Lát nữa lên tàu nhắn tin cho em. Ừ, Phan cúp máy, rồi tắt luôn, quẳng vào balô. Nhìn lên ô cửa một lần nữa, cố mường tượng lại cái dáng cao cao gầy gầy, đôi mắt tinh quái sau đôi kính cận lấp loáng, Phan thì thầm "Chào em..." Rồi mỉm cười quay đi.


Nguyễn Thiên Ngân


↑↑
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016
Giá mà...

Giá mà...

“Chỉ một phút duy nhât nó biết được một sự thật phũ phàng. Người mà nó yêu

29-06-2016
Đôi mắt ấy buồn lắm

Đôi mắt ấy buồn lắm

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em

25-06-2016
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

(khotruyenhay.gq - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi") Một

26-06-2016
Yêu lại từ đầu

Yêu lại từ đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Răng khểnh

Răng khểnh

Mà cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, có một cái việc ấy thôi thế mà cứ mỗi độ

27-06-2016
Sơn Trà

Sơn Trà

Tôi rạch một nhát nơi cổ tay. Màu đỏ ứa trào. Cơn khó chịu được xoa dịu đôi

28-06-2016
Tên ăn trộm

Tên ăn trộm

(khotruyenhay.gq) Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng

28-06-2016
Món quà chưa gửi

Món quà chưa gửi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Mười

27-06-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương