- À, không có gì, chỉ là...
bạn đang xem “Cứ nắm nhé, đừng buông” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngọc mới nói đến đó đã nghe trong điện thoại có tiếng con gái gọi: “Thành ơi, để ở đâu”. Ngọc sững người: - Thành đang bận hả?
- Ừm đang bận lắm. Biết Ngọc không sao là tốt rồi. Mấy bữa tới chắc cũng không tới chỗ Ngọc được. Đợi hết bận Thành ghé nha. Giờ Thành phải đi đã. Gọi Ngọc sau nha. Bye bye
Ngọc không kịp nói thêm gì, thẫn thờ buông điện thoại, nước mắt không tự chủ lại ứa ra. Thảo bực tức: - Yêu đương gì, lúc cần không thấy đâu hết à. Không thèm nhờ nữa
Ngọc gục đầu vào tay: Làm sao bây giờ?
Thảo vỗ đầu mình: A, hôm bữa có người mời mày đi biểu diễn còn gì? Hỏi xem còn cần không? Có ứng trước được không?
Ngọc như nhớ ra, vội lục túi xách. Ngọc cầm cái danh thiếp chần chừ, thấy Thảo gật đầu, liền hít một hơi, nhấn nút gọi. - A lô, Khánh nghe.
- Dạ em là Ngọc, hôm bữa anh kêu em đi diễn.
- Ngọc...? À, nhớ rồi. Em đồng ý rồi chứ?
- Em...
- Thôi, em đang ở quán đúng không? Đợi đó anh qua bàn chi tiết.
Ngọc cúp máy, quay sang thấy Thảo cũng gật đầu, đành mím môi, nén một tiếng thở dài.
***
Thành hồi hộp đợi trước văn phòng, người đàn ông đi ra, trao cho Thành một phong bì: - Chúc mừng cậu, phần mềm tốt lắm. Tiền lần này là 10 triệu. Hai hôm nữa, mang theo hồ sơ đến kí hợp đồng chính thức nha chàng sinh viên.
Thành mừng rỡ, vội vàng: - Cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Người đàn ông vỗ vai: Là cậu xứng đáng, về nghỉ đi, vất vả cả tháng rồi.
Thành gật gật đầu rời đi, trong đầu hiện lên nụ cười của Ngọc...
Trong quán cà phê, Ngọc mặc một bộ váy xinh xắn, xoay đi xoay lại. Thảo đứng bên trêu: Được rồi, đẹp rồi. Mau đi kẻo người ta còn chờ. Ngọc đỏ mặt, lấy túi xách ra cửa. Khánh đang đợi, thấy Ngọc liền tươi cười: - Hôm nay xinh quá. Ngọc cười ngượng ngùng. Khánh khom người: - mời công chúa. Ngọc cười tươi, khoác tay Khánh: Đừng trêu em nữa mà.
Khánh nắm tay Ngọc: - Diễn ổn rồi chứ? - Ừm, cả tháng mà còn chưa ổn được sao? Ngọc nghênh mặt.
Khánh yêu chiều vỗ vỗ tay Ngọc: - Đi ăn gì ngon chút nghen.
- Để em mời, em còn chưa cảm ơn anh đã cho em ứng lương trước nữa. Ngọc cười.
- Sao thế được, giúp em là việc nên làm mà. Hai người vừa đi bộ, vừa cười nói.
Đằng xa, Thành vừa bước đến, tay ôm một bó thạch thảo tím, tay kia xách một giỏ quà, mặt rạng rỡ. Nhưng nụ cười rạng rỡ theo ánh nhìn mà tắt dần, Thành vội nép sau gốc cây, không tin vào mắt mình. Vội lấy điện thoại, nhấn nút gọi. Một hồi chuông, hai hồi chuông, ba hồi chuông. Điện thoại bị ngắt kết nối. Cảm giác tiếng chân đến gần, Thành bấm nút gọi lần nữa. Tiếng chuông vang lên rồi tắt ngấm, tiếng Ngọc mềm mại: - Phiền phức ghê, thật ngại quá.
- Ai vậy, sao em không bắt máy? Khánh lên tiếng
- À...người... không liên quan.
Ánh mắt Ngọc thoáng chút buồn, mím môi nói. Thành không tin vào tai mình. “Người không liên quan”. Không kịp suy nghĩ, Thành vội bước ra. Ánh mắt chuyển từ mắt Ngọc xuống bàn tay đang nắm của hai người. Thành lặng im không nói, cứ sững người đứng đó.
Ngọc thấy Thành bước ra thì sững người, cả hờn giận, cả bối rối nhìn đi chỗ khác. Khánh ngạc nhiên nhìn Thành, rồi nắm tay Ngọc kéo ngang qua người Thành, nhẹ giọng: - Đi thôi nào
Ngọc cúi đầu bước qua, không dám ngẩng lên. Họ sượt qua vai nhau như thế, tình cảm cũng theo cái sượt vai ấy, rơi vào trống không.
Thành quay người, nhưng Ngọc không quay lại, dù chỉ là một khoảng khắc. “Nhìn em rời bước xóa hết yêu thương ngọt ngào bên nhau, Đã một thời anh tin sẽ không tàn, Còn chiếc hôn trao cho ai vội vàng Em mang mọi thứ xung quanh anh tan vào mưa...”
Thành xòe bàn tay mình ra, nghĩ đến bàn tay Ngọc vừa nắm. Nắm và buông tay một người cũng đơn giản thế sao? Thành ngồi trên bờ sông, túi quà vẫn để một bên, ánh hoàng hôn sà xuống vai áo,từng mảnh yêu thương cứ trôi ngược qua mắt Thành. Điện thoại trên tay im lặng. Không một lời giải thích, không một lí do. Cứ thế im lặng...rời xa.
***
(Một năm sau)
Bệnh viện, Thành trong bộ vest lịch sự, nhăn nhó ôm bụng, ngồi xuống ghế. Bác sĩ đẩy gọng kính, nghiêm giọng: - Kết quả nội soi cho thấy bị viêm dạ dày nhẹ. Uống thuốc là khỏi, ăn uống điều độ chút. Kiêng rượu bia, đồ cay nghen.
Thành dạ vâng, cầm hồ sơ lên bỗng nghe thấy bác sĩ gọi: - Bệnh nhân Nguyễn Thanh Ngọc đã đến chưa vậy?
- Đến rồi, đến rồi đây.
Giọng nói khá quen tai, Thành ngẩng lên, sững người. Thảo đang đẩy Ngọc trên xe lăn, mắt Ngọc được bịt kín, tay cũng bó bột, treo trước ngực. Thảo thấy Thành cũng sững người, nhưng vội đẩy Ngọc qua, đặt hồ sơ lên bàn khám. Thảo quay lại, không thấy Thành nữa nhưng cũng không để tâm. Lúc đẩy Ngọc ra, thấy Thành ngồi ngoài ghế chờ, im lặng nhìn Ngọc. Thảo đẩy Ngọc qua, Thành lặng lẽ đi theo.
Tại lan can bệnh viện, Thành trầm ngâm - Ngọc sao vậy?
- Tai nạn. Thảo hờ hững
- Bác sĩ nói thế nào? Thành hỏi tiếp
- Mắt bị kích thích, mất thời gian mới nhìn lại được, tay gãy, có thể không chơi đàn được nữa. Thảo cụp mắt, nhẹ giọng nói.
Thành im lặng một lúc, nhìn ra xa hỏi: -...Anh ta đâu?
- Không biết, sau khi nghe kết quả thì không thấy mặt nữa.
Thành ngẩng lên nhìn Thảo như xác minh rồi nhìn ra xa. - Thời gian qua, cô ấy ...sống ổn chứ?
Thảo nhìn Thành như dò hỏi rồi lơ đãng - Tàm tạm, không được như anh.
Thành im lặng không nói, Thảo đứng một lúc rồi rời đi. Thành nắm chặt tay mình lại. Thành lặng lẽ nhìn qua ô cửa nhỏ phòng bệnh, trong ấy có cô gái ngồi trên chiếc giường nhỏ dường như đang cố nắm bắt mọi thứ đang diễn ra ngoài ô cửa sổ. Không hiểu sao, trong lòng Thành trào lên thứ cảm xúc khó tả. Anh quay lưng, chầm chầm bước đi.
***
Thảo đẩy Ngọc đến bờ sông, vừa đi vừa nói: - Giờ ra viện rồi, đợi đến ngày sẽ tháo mắt, tháo tay, rồi sẽ xinh như xưa thôi.
- Cảm ơn bạn tốt. Ngọc mỉm cười, rồi hỏi tiếp - Thảo lấy đâu tiền trả viện phí cho mình vậy?
- Tui làm gì có, người khác trả đó. Thảo trả lời.
- Ai vậy, anh Khánh hả? Ngọc hỏi
- Thôi, bà quên con người đó đi, một khắc còn không xuất hiện mà đòi trả cho bà hả? Thảo lớn tiếng.
Ngọc im bặt không nói gì, Thảo cũng im lặng.
Xe dừng lại, Ngọc hỏi: - Phía trước là cảnh gì?
- Một chiếc xe đạp dựng trên bờ, một đôi trai gái ngồi thả thuyền ra sông, lãng mạn lắm.
Ngọc chợt im bặt, cảm xúc tràn lên, cô nắm chặt tay xe lại. Kí ức mỏng như làn khói, lơ đãng trôi qua. Một lát cô cười, nhẹ nhàng như đang tự mình thủ thỉ: - Mình cũng từng thả thuyền giấy với Thành như thế, mình vẫn còn nhớ, bạn nói Thành liệu có nhớ không?.
- Thành sẽ luôn nhớ.
Ngọc hoảng hốt quay đầu: Ai vậy? Thảo, Thảo?
- Bạn ấy đi mua nước rồi.
Ngọc nhận ra tiếng Thành, dè dặt hỏi: - Thành?
- Ừ, mình đây. Thành từ nãy giờ đứng bên cạnh xe, lên tiếng, rồi ngồi xuống bãi cỏ. Không gian im lặng.
Ngọc lên tiếng: - Chuyện viện phí....Thành đã giúp Ngọc phải không?
- Ừ.
- Cảm ơn ... Thành không ghét Ngọc sao? Ngọc cắn môi, ấp úng.
- Chuyện qua lâu rồi mà. Lỗi cũng do Thành nữa. Thành chống tay nhìn trời.
- Dù sao...Ngọc định nói thì Thành cướp lời: - Thành nhớ hồi hai đứa mình bắt đầu lên đây học, đã từng hứa sẽ mãi nắm tay nhau.
Ngọc im lặng, Thành trầm ngâm rồi nói: - Lời hứa đó, giờ vẫn tính, chịu không?
Ngọc nắm chặt tay mình lại. Nước mắt len qua lớp băng, khẽ khàng chảy xuống. Thành nhìn Ngọc, vươn tay chùi đi giọt mặn ấy, mỉm cười
- Bây giờ, Thành có thể kể cho Ngọc nghe, bầu trời có màu gì? Con sông đẹp ra sao? Ngọc muốn nghe không?
Ngọc gật đầu. Thành ngoảnh ra bờ sông. Cất giọng: - Bầu trời cao lắm, nắng thì có màu hồng nhạt...
Từ xa nhìn lại, có một chàng trai kiên nhẫn ngồi bên một cô gái trên chiếc xe lăn, nắng chiều lấp lánh, không gian bông gian rộng khắp, để mặc gió miên man.
tình yêu chân thành (202)