Ring ring
Cỏ dại

Cỏ dại


Tác giả:
Đăng ngày: 29-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 93 đánh giá )

Cỏ dại

↓↓

Thế đấy, chuyện tình của cô và anh bắt đầu như thế. Và cô đã gặp anh, người đàn ông đã sống trong tâm trí cô từ ngày ấy đến bây giờ...

bạn đang xem “Cỏ dại” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bắt đầu là những ngày hẹn hò. Anh nói với cô rằng anh thấy cô vào phục vụ ở quán cà phê là đã để ý thấy ở cô có điểm gì đó rất khác lạ với những cô gái anh từng quen. Cô có chút mạnh mẽ, kiên cường, có một chút dịu dàng, yếu đuối, một chút cá tính, một chút vụng về, lại thêm một chút đa sầu, đa cảm. Nói chung anh rất ấn tượng khi nhìn thấy cô dù cô chỉ cao một mẩu và khuôn mặt chẳng có gì nổi bật. Cũng từ cái ngày cô làm đổ ca cao nóng vào anh làm anh để ý đến cô nhiều hơn. Hôm ấy dù anh rất là nóng nhưng lại thấy rất buồn cười khi nhìn thấy mặt cô cứ lóng ngóng, vụng về, xin lỗi rồi lau lau. Và tóm lại là anh bắt đầu thực sự thích cô từ lần đó. Sau đấy, hôm nào anh cũng ra quán ngôì nhưng lại không thấy cô còn làm nữa. Hỏi chủ quán anh mới biết cô đã tìm được việc làm rồi. Thôi thì anh ấy tin vào duyên phận, cứ ngồi đây chờ cô thử xem. Ai ngờ có duyên gặp lại cô thật. Và giờ thì cô là người yêu của anh rồi.


- Xí. Ai mà tin được lời anh nói chứ.


- Ơ. Anh nói thật mà.


- Không tin, không tin.


- Ai không tin tôi thì tôi đi ăn kem một mình đây.


- Ah. Dám trêu em à. Anh có giỏi thì đi một mình đi.


- Hi. Không, anh phải đi với em chứ. Hai đứa mình ra Tràng Tiền hay Hồ Tây.


- Em thích Kem Hồ Tây, vừa rẻ lại có không gian. Tràng Tiền đông lắm.


- Ok. Đi nào.


Anh vẫn thường trêu cô, làm cô cười và rồi lại nhường cô như thế đấy. Vân thích hồ Tây. Thời sinh viên cô còn tự mình bắt xe bus để lên hồ Tây để đơn giản là ngắm cái không gian mênh mang của nước, của khung cảnh sống mà theo cô là rất hay ho ở Hà Nội. Cô thích ngắm chùa Trấn Quốc trong ánh hoàng hôn, thích nhìn những đôi tình nhân tay sát tay, vai kề vai hay đơn giản là ngắm những người câu cá. Có lần cô nhìn thấy người ta kéo con cá mười cân lên mà cứ xuýt xoa mãi, sao mà nó to thế không biết. Và cô cũng thích ăn kem Hồ Tây hơn nữa. Với cô kem ở đây có vị riêng. Nó có vị ngon, ngọt, mát của kem, có không gian để thưởng thức và lại hợp với túi tiền của cô nữa. Vân yêu hồ Tây và yêu kem Hồ Tây.


Tình yêu của cô và anh kéo dài thêm qua những phố phường Hà Nội. Cô thích ôm anh thật chặt, chỉ đơn giản là ngồi như thế và đi hết ngày cũng được. Cô nhớ đêm Giáng sinh, anh và cô đi ăn Vịt nướng, rồi anh nói sẽ đưa cô đến một nơi đặc biệt. Đó là một quán cà phê vắng người, và vì thế mà nó rất yên tĩnh. Tầng hai có những dãy bàn ghế bọc vải màu đỏ mận, khăn trải bản kẻ ngang, thật ấm cúng trong ánh đèn lồng lung linh ngoaì cửa sổ. Nhưng điểm đặc biệt là tầng ba. Đó là một không gian mở, có một dàn dây leo nho nhỏ giăng cùng những chiếc đèn lồng xinh xắn. Trên ấy chỉ kê bàn khi có khách đặt. Hai người bước lên tầng ba của quán. Nhìn xa là mặt hồ vắng, thỉnh thoảng có một đôi đi dạo hay một vài người tập thể dục.


Dắt Vân đễn giữa cầu thang, anh nói chờ anh chút nhé rồi chạy lên trước. Anh bảo cô khi nào anh bảo lên thì mới được lên. Mấy cái chuyện bí mật kiểu này chắc là làm gì mờ ám kiểu như trong phim Hàn Quốc chứ gì. Vân đứng lẩn thẩn ở cầu thang và hình dung xem anh sẽ làm cái gì như trong phim nào.


- Vân ơi, em lên đi.


- Oa, đẹp quá.


Không biết lúc ấy Vân nói những ngón nến lung linh đang cháy xếp thành hình trái tim đẹp hay Vân nói anh chàng mặc sơ mi trăng tay cũng cầm một bó hoa cũng hình trái tim, vầng trán cao tiến về phía cô đẹp nữa.


- Tặng em này.


- Hi. Em cám ơn. Nến đẹp quá.


- Thế hoa không đẹp à.


- Dạ, cả nến, cả hoa, cả người là em đều đẹp


- Ha ha ha. Ừ. Em có thích không.


- Em thích lắm ạ. Em cám ơn em.


- Cám ơn gì chứ. Anh không thích khách sáo thế đâu. Việc của anh là làm cho người con gái anh yêu cảm thấy hạnh phúc mà.


Vân dựa người vào anh. Cô thích hơi ấm từ người anh. Thích cái cách được anh ôm. Và thích ôm anh nữa. Lúc ấy cô đã nguyện rằng mình sẽ yêu anh thật nhiều. Và yêu anh, yêu người đàn ông của đời cô.


- Sao anh lại chỉ uống ca cao nóng thế?


- Ừ.


- Ừ gì, em hỏi tại sao mà?


- Không sao. Vì uống cà phê không tốt cho sức khỏe, mà anh thì lại chẳng biết uống cái gì ngon cả nên anh uống ca cao.


- Ha ha ha. Nhưng mà nó không ngon gì cả.


- Ừ, hì.


- Hic. Nói chuyện với anh chán thế. Nói cho ra vấn đề mà anh chỉ ừ, ừ thôi.


- Ừ. Thì có sao đâu mà.


Đấy, cô và anh chỉ toàn nói chuyện thế thôi. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại làm Vân cảm thấy rất lạ nhé. Cô yêu cách nói chuyện ấy, quan tâm, nhẹ nhàng, xấu hổ nhưng lại rất cương trực.





***


Một buổi sáng thức dậy, chuẩn bị đến chỗ làm thì Vân nhận được điện thoại.


- Em đến văn phòng ngay nhé. Có chuyện gấp.


- Dạ vâng, dạ vâng ạ.


Nghe điện thoại xong thì Vân hớt ha hớt hải chạy đến công ty.


- Vân, hợp đồng này là em làm với khách hàng đúng không Vân?


Tay cô giở từng trang hợp đồng rồi gật gật đầu:


- Dạ vâng, đúng rồi anh ạ.


- Phần điều kiện em làm không chặt chẽ. Hiện tại đối tác không chịu hoàn tất hợp đồng và thanh toán số tiền còn lại. Nếu kiện họ thì mình cũng không có cơ sở. Và nếu điều đó xảy ra, nghĩa là công ty sẽ phải thiệt hại hơn một tỷ đồng đấy.


Vân như chết đứng. Có chuyện gì xảy ra vậy. Cô đã từng làm rất nhiều hợp đồng, và cũng rà soát rất kỹ từng điều khoản. Nhưng công ty cô ký hợp đồng là công ty mà một người bạn cô đang làm ở đấy. Vì tin tưởng bạn mà cô đã thiếu sót về phần thời gian hoàn thành dự án và thanh toán. Chỉ vì để lọt một vài chữ ấy mà giờ cả phòng cô đang náo loạn tìm cách giải quyết. Người thì đưa ra cách thương thuyết ký lại hợp đồng. Có người lại nói không nên bứt dây động rừng vì chính xác mình chưa biết đối tác muốn gì. Còn Vân, lúc này cô cứ ù ù, cạc cạc. Lỗi này là do cô. Cô phải chịu trách nhiệm. Nhưng chịu trách nhiệm thế nào, ra sao bây giờ. Nhưng bây giờ phải giải quyết. Đó là việc trước mắt. Nhưng giải quyết thế nào đây. Cô sợ. Cô vẫn luôn tự nhận mình là một người làm việc giỏi nhưng lúc này đây cô sợ thật sự. Hơn một tỷ đồng, cô lấy gì ra mà trả đây. Trong lúc ấy cô nghĩ đến gia đình ở quê, nghĩ đến mái nhà từng có thời phải xây bằng cay, đất và lợp ngói nát. Gia đình sao có thể kiếm được số tiền ấy để trả cho cô. Đấy chỉ là tình huống xấu nhất mà cô tưởng tượng ra thôi còn hiện tại thì cô phải giải quyết, và cả hy vọng nữa, hy vọng công ty bạn cô không đưa ra mánh khóe nào cả. Suốt thời gian ấy Vân luôn sống trong tâm trạng bất an. Cô thực sự sợ. Một tuần cô ăn không ngon, ngủ không yên. Kể cả khi về ăn cưới đứa em họ mà cô cũng không có tâm trí gì ở đám cưới cả. Nhìn nét mặt của cô khi nghe điện thoại, nhìn thaí độ của cô mà bố mẹ cứ lo lắng, hỏi han mãi. Vân thấy mình có lỗi quá, đáng lẽ cô không nên để họ thấy mình đang trong hoàn cảnh khó khăn và bế tắc này. Trở lại Hà Nội với tấm thân mỏi mệt, rệu rã, Vân lê bước về căn phòng trọ.


- Anh gọi điện cho em mà không được. Em vẫn ổn chứ. Việc kia giải quyết sao rồi.


Anh đã chờ Vân ở cửa nhà từ lúc nào. Cô mới chỉ kể qua loa cho anh nghe về chuyện của cô nhưng chưa nói rõ về việc nếu bị phạt hợp đồng thì sẽ phải đền bù ra sao. Nhưng có lẽ anh bình tĩnh hơn cơ. Nếu anh đưa ra được giải pháp hay thì sao. Vân gục đầu vào vai anh, khóc nức nở. Cô kể rõ hết mọi chuyện, nói hết về việc phía cô bị thiệt ra sao khi đối tác hủy hợp đồng. Anh cũng ôm cô vào lòng, xoa đầu an ủi. Anh nói:


- Mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu. Anh sẽ cùng em giải quyết. Em hãy nhớ em không chỉ có một mình, em còn có anh nữa hiểu không.


- Nhưng em sợ lắm. Em chưa bao giờ phải đối mặt với vấn đề như thế này. Nó thực sự khó, mọi người trong công ty em mấy hôm nay cũng mất ăn mất ngủ rồi.


- Khó cũng phải giải quyết. Từ bây giờ em phải cẩn thận, tích cực thu thập bằng chứng, tìm mọi cách lấp lại khoảng trống trong hợp đồng của em. Theo anh thì em nên ghi âm lại tất cả những cuộc trao đổi của em với họ và cố gắng gợi ý để họ nói vào điểm trống ấy. Có như vậy thì giả sử có ra tòa thì em cũng không phải hoàn toàn yếu thế. Và cuối cùng nếu điều xấu nhất xảy ra và công ty phải đền hợp đồng thì em hãy nhớ người chịu trách nhiệm chính là giám đốc của em, người ký hợp đồng chứ không phải em. Em phải lo cho em trước, hiểu không.


- Vâng, em hiểu. Nhưng đó là lỗi của em.


Và cô lại khóc, lại dựa vào người anh. Anh có lẽ là chỗ dựa tuyệt vời nhất cho cô lúc này.


Rồi hôm nào anh cũng qua phòng nấu cơm cho Vân, chăm sóc cô.


Hôm ấy cô từ văn phòng về, buồn rười rượi.


- Sao thế Vân? Có chuyện gì à.


- Bọn nó bắt đầu tỏ ý ép hợp đồng rùi anh ạ.


Tít tít tít. Điện thoại kêu.


- A lô. Mẹ ạ, dạ dạ... Vâng


Hu hu hu


- Em sao thế.


- Mẹ em vừa gọi điện, chị dâu em bị tai nạn xe máy, gãy tay rồi.


- Ôi trời, sao mọi chuyện cứ đổ lên người em tôi thế này. Thôi không sao đâu, nín đi. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.


Thời gian tồi tệ ấy cũng phải mất hai tháng để vượt qua. Team của Vân đã đoàn kết và cùng nhau giải quyết vấn đề thật êm đẹp, về căn bản là không bên nào thiệt hại gì. Dù đối tác của Vân rất hậm hực nhưng team của Vân đã thu được đầy đủ bằng chứng lấp lại những điểm thiếu sót trong hợp đồng khiến cho họ không thể giở trò được. Vân bắt đầu lại cảm thấy những ngày tháng tươi đẹp trước mắt. Vượt qua chuyện khó khăn này, cô không tin là cô không thể vượt qua được khó khăn nào nữa. Với cô bây giờ cuộc đời thật đẹp, cô có gia đình, có công việc, và có anh.


...


Lại một mùa Giáng sinh nữa đến. Năm nay anh và Vân phải nghĩ mãi mới ra kế hoạch đi đâu chơi. Một chuyến đi chơi xa thì sao? Hay là về thăm một trong gia đình hai bên nhỉ? Dù gì thì cô và anh cũng đã yêu nhau được hơn 1 năm rồi.





Cuối cùng thì hai người chọn một chuyến đi Ba Vì. Anh nói rằng Vân đã làm vất vả nhiều rồi giờ anh muốn cô được nghỉ ngơi, đi thăm thú thiên nhiên với anh. Thì trước đến giờ cô vẫn nghe lời anh mà. Vậy là hai anh em cùng đi Ba Vì từ chiều thứ bảy. Vòng qua Đường Lâm thăm làng cổ, thăm chùa Mía và chụp ảnh những mái đình, cổng nhà, chum tương. Tuy là người từ quê ra thật nhưng những thứ ở Đường Lâm vẫn khiến cho Vân rất thích thú. Hai người còn đi dọc bờ sông Đà để đếm xem có bao nhiêu cây gạo, ngắm bến phà nườm nượp người đi từ bờ bên này sang bên kia. Tối đó vượt qua sông sang bên Phú Thọ, hai người dắt tay nhau đi dạo trên bãi cát, cùng đuổi bắt nhu dưới ánh trăng. Đó có lẽ là những kỷ niệm đẹp không bao giờ cô quên.


Rồi Tết Nguyên Đán cũng đến. Nếu là mọi năm thì Vân rất thích những ngày Tết. Năm nay Vân cũng thích nhưng không còn thích nhiều nữa. Cô thích được về nhà thăm bố mẹ, ăn thật nhiều giò chả, bánh chưng và nghỉ ngơi. Nhưng về nhà cũng đồng nghĩa với việc cô phải xa anh. Anh cũng ngược chuyến tàu Bắc Nam về tận Phú Yên ăn Tết. Vân nghe anh kể nhiều về vùng quê miền biển của anh, nơi có thật nhiều nắng và gió, nơi có thành phố Tuy Hòa bình dị mà thật đẹp. Cô mơ một lần được đến đó. Hai người phải quyến luyến nhau mãi mới dứt được nhau ra để về quê. Vân cứ ôm anh mãi. Không hiểu sao lần này cô có cảm giác chẳng lành. Cô ôm chặt anh, giữ tay anh, rồi dặn dò:


- Anh về quê ăn Tết phải nhớ em nhé.


- Ừ. Không nhớ em thì anh nhớ ai.


- Nhớ không được leng phéng với cô nào nghe chưa?


- Ừ, anh nhớ rồi mà. Em cũng về quê ăn Tết vui vẻ nhé.


- Ơ, anh không nhắc em là phải nhớ anh à.


- Thì anh biết là lúc nào em cũng nhớ anh mà


- Á, anh đểu nhá.


- Thế anh nói có đúng không nào?


- À, thì vâng.


Mấy ngày Tết bận rộn dọn dẹp, trang trí nhà cửa nhưng không ngày nào Vân quên gọi điện hay nhắn tin cho anh. Mỗi lần điện thoại có tiếng tin nhắn là cô lại háo hức bỏ hết mọi việc để đọc ngấu nghiến từng dòng tin rồi nhắn lại cho anh. Cô chỉ mong sao Tết hết thật nhanh, thật nhanh để sớm được gặp anh thôi.


- Anh à, anh có nhớ em không?


- Sao em lại hỏi thế?


- Tại em thấy anh không nhớ em. Nếu anh nhớ em thì anh phải gọi điện, nhắn tin cho em trước chứ. Đằng này...


- Ngốc ạ. Lúc nào anh cũng nhớ em mà.


- Thật không?


- Thật.


Vân cứ hạnh phúc, cười mãn nguyện với những tin nhắn kiểu như thế. Tuy nhiên giác quan thứ sáu mách bảo cô điều gì đó không bình thường. Tết vừa rồi Vân cũng đã nói chuyện với mẹ về anh. Cô kể cho mẹ nghe anh làm gì, cô và anh yêu nhau ra sao. Mẹ cô không nói gì cho đến khi cô kể về quê quán:


- Anh ấy ở Phú Yên mẹ ạ.


- Phú Yên là ở đâu?


- Ở miền Trung í mẹ, ở sau cả Đà Nẵng mẹ ạ


- Xa thế không được đâu. Bố mẹ không gả chồng cho con gái xa thế được.


- Nhưng con yêu anh ấy mà.


- Yêu. Thế nó có nói nó cưới cô không? Hay chỉ là yêu để đấy.

↑↑
Thứ duy nhất còn lại

Thứ duy nhất còn lại

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dương

27-06-2016
Ba ngày yêu hơi hơi

Ba ngày yêu hơi hơi

Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường. Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm ko gặp nhau

30-06-2016
Kế hoạch cua trai

Kế hoạch cua trai

- Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao. Tôi nói gần như hét vào mặt con

28-06-2016
Em yêu anh, là em yêu anh

Em yêu anh, là em yêu anh

"Em yêu Anh!" Ba tiếng ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi khi chìm vào giấc ngủ. *** Anh

24-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Tháng Giêng diệu kì

Tháng Giêng diệu kì

- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em. - Vì sao, em có điểm gì tốt chứ. - Em rất chân

28-06-2016
Trên sông

Trên sông

Một cuộc điện khẩn gọi tôi về. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi tức tốc thu

29-06-2016
Không có tiết canh mèo

Không có tiết canh mèo

- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? *** Tớ thấy bên

30-06-2016
Đông Hà Nội

Đông Hà Nội

Đông Hà Nội lạnh quá. Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người

24-06-2016