XtGem Forum catalog
Anh và cô

Anh và cô


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Anh và cô

↓↓

Cô cười. Cười điên dại. Tiếng cười của cô quyện với giọt nước mắt nóng hổi vừa trào ra nơi khóe mắt anh khiến không khí như đặc quánh lại.

bạn đang xem “Anh và cô” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cái tin cô nghỉ ốm khiến anh không thể nào tập trung vào công việc được. Anh lân la dò hỏi vị trưởng đoàn bệnh tình của cô, cố làm ra vẻ tự nhiên như những người đồng nghiệp hỏi thăm nhau. Đáp lại sự sốt sắng dù đã rất cố gắng mà vẫn không thể giấu được của anh là cái lắc đầu "Tôi không biết"


- Này, vị trưởng đoàn gọi anh lại sau những bước chân lặng lẽ. Nó mà xin nghỉ ốm nghĩa là đã có chuyện gì không ổn rồi đấy. Con bé đó bệnh tật chẳng bao giờ đốn ngã được nó. Chỉ có những bệnh trong tim thôi.


Anh cười buồn xin phép đi. Anh điện thoại cho cô, cô không bắt máy. Phải thôi, sau những gì đã xảy ra, cô còn tiếp chuyện anh mới lạ.


- Đây là bản kế hoach hoàn chỉnh. Anh hờ hững nhận lấy xấp giấy từ người đồng nghiệp.


- Chị ấy sẽ vui đấy!


- Chị nào? Anh ngẩng lên.


- Cái người mà vừa mới nghỉ 1 ngày đã khiến anh thất thần thế này ấy!


- Làm gì có. Tôi hơi mệt thôi. Chắc tại đêm qua thức xem bóng đá.


- Vậy ak? Thế nếu anh mệt cũng đừng gọi nhầm tên em thành tên chị ấy. Em ko thích đâu. 3 lần rồi đấy. Cô thư kí rời khỏi trước tặng cho vị trưởng phòng cái nháy mắt tinh nghịch.


Còn lại một mình anh. Căn phòng trống vắng lạ thường. Lạ thật hôm nay có nhiều người nghỉ đến thế sao. Anh lại nhìn vào cái màn hình điện thoại. Nó vẫn tối om như đôi mắt anh lúc này. Trong đầu anh là tiếng cười đầy ai oán của cô. Phải chi cô cho anh một cái bạt tai. Phải chi cô chửi rủa người đàn ông không trọn vẹn như anh. Sao cô lại cười để nước mắt tuôn rơi thế kia. Từng tiếng cười của cô như những mũi dao đâm vào tim anh. Sao lại là anh? Giữa bao nhiêu người đàn ông đó sao lại chọn anh hả em? Anh lại gây thêm cho em một vết thương giữa muôn trùng vết thương đã khắc sâu trong trái tim em. Những vết thương cũ anh không hề biết, chỉ biết rằng nó khiến nụ cười của em chẳng thể tươi tắn, ánh mắt của em chẳng thể rạng rỡ hạnh phúc. Anh nguyền rủa thằng đàn ông đó vì những gì ích kỉ nó đã gây ra cho em. Và giờ đây anh nguyền rủa chính bản thân mình. Một thằng đàn ông đáng nguyền rủa khác.


Anh đến khách sạn của cô. Không bước vào chỉ đứng nhìn từ xa. Anh biết cô sẽ đi ra trong bộ váy đỏ ấy, sẽ đến một quán bar khác và ra về cùng một người đàn ông khác. Anh đi theo cô. Âm thầm và xót xa khi nhìn thấy cô uống cạn cả chai rượu. Đau đớn khi nhìn cô vùng vẫy yếu đuối trong vòng tay của kẻ khác. Anh muốn chạy đến kéo cô ra khỏi gã đàn ông với đôi bàn tay thô kệch ấy, đôi bàn khiến da thịt cô tím bầm mỗi nơi ông chạm đến. Nhưng có cái gì đấy ngăn đôi chân anh lại, là câu nói của cô khi sáng " Tôi cần một đứa con. Tôi cần một đứa con."


Anh theo hai người về tận khách sạn của gã. Đau đớn nhìn cô say mềm trong vòng tay của gã. Miệng cô ú ớ gì đó. Anh dừng bước trước cửa khách sạn. Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn của nó.. Không, anh không chịu được nữa. Anh nhào đến, túm lấy cổ áo rồi giáng cho hắn một cú đấm. Anh nắm lấy tay cô, kéo đi trước khi lí trí kịp tỉnh lại. Nhưng không kịp nữa rồi. Nó đã tỉnh lại sau cái tát của cô. Không, nó đã tỉnh lại khi anh nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt tuyệt vọng ban sáng, nay có thêm bội phần ai oán. "Mày đang làm cái gì thế này hả thằng khốn? Mày có thể làm gì cho cô ấy mà lại hành động như thế này? Mày đang làm gì hả thằng khốn? Cô ấy cần một đứa con. Mày có cho cô ấy được không?" Anh lặng lẽ buông tay cô. " Phải rồi! Mày làm đúng lắm. Vì cô ấy cần có một đứa con. Đừng vì cái tình yêu ích kỉ của mày mà làm khổ cô ấy nữa." Từng bước chân của anh nặng trĩu.





Cô nằm dài trên giường. Nhìn trân trân lên trần nhà trắng xóa bằng đôi mắt ráo hoảnh. Có tiếng gõ cửa. Chắc phục vụ đã mang cà phê lên. Cô cần một tách cà phê đậm vào lúc này để đủ tỉnh táo trước khi tiếp nối những chuỗi việc điên rồ của mình. Cô lồm cồm bò dậy. Đầu óc choáng váng. Chắc vì trận rượu lúc nãy. Cô mở cửa thoáng chút giật mình rồi nhếch mép cười.


- Xin lỗi! Chị nhìn nhầm em thành người khác mất rồi. Chắc chị say rồi. Cà phê của chị đâu? Em đã pha thật đậm chứ.


Người phục vụ trong mắt cô vẫn đứng im ắng, nhìn cô đầy lo lắng. Cô quờ quạng lấy cốc cà phê trước khi ngã nhoài xuống sàn nhà.


Ánh nắng của ngày mới chiếu lọt qua khung cửa sổ gọi cô thức dậy. Cô mở mắt rồi nhắm vội lại vì chói. Toàn thân rã rời, đầu nặng như búa bổ. Phải rồi đây là khách sạn của cô. Cô nhớ đêm qua, đêm qua cô đã đến bar, cô đã uống rất nhiều rượu với một gã đầu hói, hắn đưa cô về khách sạn của hắn. Cô nhớ ánh mắt anh lúc nắm tay cô lôi đi. Nhớ một bên má anh đỏ ửng lên vì cái tát của cô. Nhớ cả cái dáng vẻ xiêu vẹo bước đi của anh. Cô gượng người ngồi dậy.


- Dậy rồi ak? Tiếng nói vang lên làm cô giật bắn. Cô đưa mắt tìm rồi sững sờ nhìn anh đang dọn bàn ăn sáng.


- Anh, sao anh lại ở đây?


- Anh không có chìa khóa. Vào đây được là do em mở cửa rồi.


- Tôi? Tôi mở cửa cho anh?


Anh mỉm cười.


- Em nhầm anh là người phục vụ.


- Ah...ra thế cô lờ mờ nhớ lại rồi bất chợt giật mình. Nghĩa là anh đã ở đây cả đêm qua.


- Em làm như đây là lần đầu tiên chúng ta ở chung không bằng. Anh mỉm cười khi thấy khuôn mặt cô đỏ hồng lên. Em vào tắm rửa đi rồi ăn sáng. Anh nghĩ dạ dày của em không chịu được nữa đâu.


Anh kéo tấm rèm cửa. Ánh bình minh sáng rọi cả căn phòng.


Cô ngụp hẳn người trong bồn tắm cố làm cho mình tỉnh táo nhất có thể. Mặc vào người chiếc đầm trắng phông rộng, búi lại mái tóc gọn gàng.


- Gì thế? Cô hỏi khi bắt gặp ánh mắt anh.


- Hôm nay trông em rất đẹp.


- Tôi lại nghĩ trông tôi rất tệ thì có.


- Ăn sáng thôi. Bữa sáng nguội mất rồi.


Họ lặng lẽ ăn sáng và uống cà phê cùng nhau, nói đủ thứ chuyện về công việc, về những bộ phim, về mọi thứ xung quanh. Nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc lại chuyện cũ. Họ dường như đều sợ chúng sẽ phá hủy không khí thoải mái này.


- Em có muốn đi dạo không?


- Trưởng đoàn là một người rất khắt khe về kỉ luật trong làm việc.


- Hôm nay chúng ta được nghỉ.


- Tại sao? Mọi chuyện xong xuôi rồi ak?


- Còn một ít để dành cho nhân viên làm. Còn chúng ta, hôm nay chúng ta bị ốm nhé.


Cô mỉm cười đồng ý.


Anh và cô đi dọc theo bãi biển, thả hồn theo những con sóng nhấp nhô, cảm nhận lớp cát mát rượi dưới chân mình, có khi lại ngửa mặt lên trời, dang rộng đôi tay hứng gió biển lồng lộng.


- Thích thật đấy! Ngày xưa, tôi cũng thường hay ra biển. Không hiểu sao, đứng trước biển tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ. Dường như gió và sóng sẽ cuốn trôi mọi nỗi phiền muộn.


- Ngày xưa?


- Ngày xưa! Cũng lâu lắm rồi, tôi không dám ra biển. Ở đó có quá nhiều kỉ niệm. Là những tiếng cười giòn tan trên cát, những lâu đài mà tôi gởi vào đó bao ước mơ của một thời con gái. Và cả những đêm tôi tựa vào vai anh, ngắm ánh trăng vàng huyền ảo và nghe anh hát những bản tình ca.


- Em có còn yêu người đó không?


- Anh nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi có còn yêu người đó được không?


- Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn ám ảnh cuộc sống của em?


- Có lẽ là vì nỗi hận. Một khi hận thù quá lớn cũng khiến ta khó mà quên được một người. Còn anh? Anh có hận vợ anh không?


- Anh có quyền gì để hận cô ấy.


- Anh không ghen ak?


Anh cười buồn.


- Thứ duy nhất anh cảm thấy đó là cảm giác tội lỗi!


- Anh không có ý định li dị ư? Không, không phải , ý tôi là ...


- Có một lần, không lâu, sau khi anh biết kết quả kiểm tra, anh cũng lờ mờ nhận ra tình cảm cô ấy đã thay đổi, anh đề nghị li dị. Lúc đó, anh chỉ nghĩ phải giải thoát cho cô ấy. Cô ấy có quyền được hạnh phúc. Nhưng cô ấy đã ôm chặt lấy anh. Cô ấy bảo dù người đàn ông trong anh có khiếm khuyết thì vẫn sẽ ở bên anh cho tới lúc già. Kể từ giây phút đó, anh thấy mình mắc nợ cô ấy và không bao giờ bọn anh nhắc lại chuyện li dị nữa. Ngay cả bây giờ, khi cô ấy công khai ăn ở với người đàn ông khác, cô ấy cũng không đặt vấn đề li dị. Đôi khi, anh cũng mong họ có một đứa con...


Nhắc đến đứa con, anh bỗng khựng lại. Giọng trở nên buồn bã.


- Anh xin lỗi. Thật sự anh rất xin lỗi em. Em cứ mắng chửi hay đánh anh cũng được. Em đừng giữ mãi trong lòng như thế. Anh ...rất sợ đôi mắt u buồn của em. Nó... khiến anh đau.


Cô nhìn anh, ánh nhìn ấm áp.


- Ở biển ăn nghêu hấp là tuyệt nhất đấy! Đi thôi!


Cô toan đứng dậy nhưng cánh tay đã bị anh níu lại.


Từng tiếng thoát ra khỏi vòm miệng một cách nặng nề.


- Anh sẽ không làm như đêm qua nữa đâu. Anh biết mình không có quyền ích kỉ như vậy. Ý anh là....em.... cứ đi đi. Anh sẽ ở phòng chờ em về.


- Em ngủ với một người đàn ông khác, anh cũng không sao ak?


- Anh không có quyền...


- Em không nói đến quyền, em hỏi cảm giác của anh kìa.


- Nếu có thể, em đừng làm vậy...


- Có một điều, anh biết đúng không? Đêm qua, em đã vội đi, ngay khi bóng anh khuất cuối con đường.


Anh ôm chầm lấy cô. Họ trao nhau một nụ hôn ngọt lịm trong tiếng thì thầm yêu thương của gió biển. Bỏ mặc tất cả xung quanh mình, họ bên nhau những ngày trọn vẹn yêu thương hạnh phúc. Trong mắt họ chỉ có nhau, không màng đến công việc, không để ý đến thiên hạ sẽ nói gì. Không để ý đến những đứa con. Ba ngày họ sống cho chính họ. Họ vá lành những vết thương trong trái tim nhau bằng những nụ cười, những cái nắm tay ấm nồng và cả những nụ hôn nồng cháy.


Anh


Cô đi, để lại cho anh một chiếc sim điện thoại bị bẻ gãy, một icon cười trong email kèm một lời nhắn nhủ "Hãy sống như một người đàn ông thực thụ". Không gì hơn. Cô đi như chưa từng đến, như chưa từng gặp anh, chưa từng có những ân ái mặn nồng, chưa từng có những yêu thương cháy bỏng. Cô đến bất ngờ và cô đi cũng bất ngờ như thế. Từ giây phút đó, anh như rơi vào một khoảng không vô định.


- Anh về rồi đó ak? Sao em không liên lạc được với anh? Anh đã đi đâu suốt mấy ngày qua hả?


- Anh ngủ! Anh mơ!


- Ngủ? Suốt mấy ngày? Anh bị ốm à? Sao trông anh thất thần thế?


- Không, anh tỉnh, giờ anh tỉnh rồi.


- Anh đang nói mê sảng cái gì vậy hả? Anh nên đến bác sĩ kiểm tra đi. Em đi du lịch Đà Lạt với một người bạn. Tuần sau em về.


Anh nhìn ra chiếc ô tô vừa đỗ xịch trước cổng, một chàng thanh niên bước ra, một dáng hình rất quen. Anh nhếch mép cười, bước vào, đóng sầm cánh cửa lại.


Đã đến lúc giải thoát cho một mối quan hệ nặng nề. Anh thu xếp áo quần, rời đi sau khi để lại một lá đơn li hôn trên bàn.





- Công tác chuẩn bị đón đoàn khách từ Nha Trang đến đâu rồi?


- Dạ, mọi thứ đã ổn rồi ak.


- Vất vả cho con rồi. Trông con bơ phờ thế? Điểm lại chút phấn son đi. Đẹp cũng là một phép lịch sự với khách đấy.


Cô cười ngượng, đưa tay vuốt lại mái tóc rối sáng dậy còn chưa kịp chải.


- Vất vả lắm phải không?


- Dạ, không đâu ak. Tháng nào chúng ta chẳng có mấy đoàn công tác đến thăm quan học hỏi. Con quen rồi ak.


- Tôi hỏi chuyện làm mẹ đơn thân ấy.


- Ah, dạ. Tại mấy hôm nay trở trời, cháu nó sốt...


- 9 giờ họ mới tới, đi chợp mắt chút đi. Chuyện ở đây để cho nhân viên làm được rồi. Nhớ phải trang điểm lại đấy.


- Dạ. cảm ơn chú.


- Này, đoàn khách lần này là...


- Da?


- À, là một đoàn khách rất quan trọng đó.


- Con biết rồi, chú yên tâm.

↑↑
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Mong manh và bền chặt

Mong manh và bền chặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" "-

28-06-2016
Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Cô đáp không do dự. Cả người lảo đảo bước qua, giọng nói cũng đã ngà ngà say. Gió

30-06-2016
Tình cũ

Tình cũ

Anh chủ động đợi nàng ở bãi giữ xe, nàng dắt con gái đến gần, hỏi anh có khỏe

30-06-2016
Trọn đời trọn kiếp

Trọn đời trọn kiếp

Yêu thương một ai đó, không phải chỉ là cố hữu giữ người ấy cho riêng mình, mà

24-06-2016
Vụ cá cược tình yêu

Vụ cá cược tình yêu

"Nếu tình cảm mà dành cho nàng là thật, thì những chuyện linh tinh kia có đáng gì. Có

25-06-2016
Thương yêu gửi mẹ

Thương yêu gửi mẹ

Gửi mẹ yêu thương! Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng Khuôn mặt ấy vì con nên hốc

24-06-2016
Đôi mắt và hàng mi

Đôi mắt và hàng mi

"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưng đôi mắt lại

30-06-2016
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016