XtGem Forum catalog
Mưa tháng mười một

Mưa tháng mười một


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Mưa tháng mười một

↓↓

Tôi nghe vết thương nhức buốt. Đầu ong ong. Hình như sắc trời đã rạng. Cặp thằng T nằm kế bên, cuộn tròn vào nhau như hai cái xác bị ném chung một huyệt.

bạn đang xem “Mưa tháng mười một” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngồi dậy mồi một điếu thuốc, tôi chuyền qua môi em. Vài phút sau căn phòng đầy khói. Em cắn răng. Tôi không bao giờ tin là em có thể khóc. Phút ấy cũng vậy.


o0o


Mấy hôm sau nghe tin thằng K bị trường đuổi học. Hôm ấy nó leo tường vào ký túc xá. Bảo vệ bắt được. Nó tấn công, khiến ông bảo vệ phải chui vào cố thủ trong chòi gác. Lên đến phòng, nó lôi chiếu và vạt giường ra hành lang đốt. Rồi cứ thế ngồi nhìn ngọn lửa, nó khóc. Không ai dám lại gần.


Thằng K mang rương hòm, quần áo đến trọ cùng T. Hôm ấy tôi được trả tiền bức tranh. Thay mặt cả nhóm, thêm mấy đứa nữa, tôi làm lễ cho thằng K về phòng thằng T ở. Chiều ngả. Cả lũ kéo nhau lên sân thượng. Nền xi măng còn hập nóng. Em ngồi cạnh tôi, má ửng lên vì sức nóng ấy. Trời mang em cho tôi, cô gái làm choáng váng đám sinh viên năm hai là chúng tôi khi đó. Khai giảng, em vào trường bằng xe gắn máy đời mới. Hai vai để trần. Chân dài bất tận.


Học được vài tháng. Tôi lãnh một giải thưởng sáng tác sinh viên, do hãng nước ngoài tổ chức. Buổi triển lãm báo cáo, em lại, làm quen. Đêm ấy tiệc tàn, tiệc từ tiền vừa lãnh giải, tôi ôm em và ọe vào cặp đùi trắng ngần ấy tất cả số bia cùng thức ăn bị chuốc hồi chiều. Em đè tôi ra cạo gió. Cái muỗng đầy ghét trộn cùng mồ hôi, em quẳng lại bên giường, trở thành chứng tích cho ngày đầu tiên em là của tôi – chí ít là cho đến phút này. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó bảo, cặp chúng tôi trai tài – gái sắc.


– Đừng buồn, mày! – Tôi vịn vai thằng K.


Nó cười ha hả:


– Buồn là cái con chuồn chuồn, khi... ăn nó đậu, khi... lên giường nó bay!


– Làm gì với những ngày tới tụi bay? – Một ý kiến có thể coi như lời đề nghị.


– Mình thi hết tất cả các môn chưa hè?


– Rồi. Sao nghe trống rỗng quá!


– Giá có tiền vù đi đâu một chuyến.


Em ngước mắt nhìn tôi:


– Lâu lắm rồi em chưa ra biển.


Tôi hơi cúi đầu. Em lùa tay vào đám tóc trên trán tôi, đẩy ngược nó lên:


– Nhưng chẳng sao đâu...


– Sao là sao em?


– Biển ấy. Nói thì nói vậy...


Em biết, những đồng tiền cuối cùng của tôi đã ném hết vào chiếu nhậu này. Luôn luôn là vậy. Nhưng em vui lòng cuốn theo nó. Chủ động cuốn theo nó. Trời sinh em nhan sắc mà cá tính làm chi? Cá tính luôn làm người ta khổ. Nhất là với phụ nữ.


Thằng K vịn vách đứng lên:


– Tụi bay chờ tao.


– Thêm bia hả? Hay đó.


Thằng T móc túi:


– Mày làm gì còn đồng nào. Lấy đây nè!


– Đừng khinh tao chớ.


Thằng K đi. Nó đi rất lâu. Cả lũ ngồi ngáp dài bên đống ngổn ngang. Có đứa bàn chuyện đi kiếm. Đã quá mười một giờ khuya. Nó lại say. Tâm trạng đang lúc thiếu ổn định. Nhưng biết tìm nó ở đâu giữa thành phố rộng lớn này. Rõ ràng không phải nó đi mua bia...


Đang lúc ấy thì thằng K về. Nó đã tỉnh hẳn:


– Đi, tụi bay! Lên đường!


– Đi đâu hả?


– Ra biển. Có điều tình hình này một xe phải tống ba.


– Đủ xe mà.


Thằng K lắc đầu:


– Xe tao cho đi rồi.


Cô bạn gái thằng K hơi nhỏm dậy:


– Trời đất!


– Trời nằm đây nè – Thằng K chỉ ngực – Rồi anh sẽ mua lại.


Cả đám bốc mình dậy:


– Lên đường! Lên đường!


Duy nhất bạn gái thằng K không hưởng ứng. Cô quơ cái giỏ, rung vai bước ra thềm nhà. Thằng K chặn cả đám lại:


– Không tiễn!


Bóng cô gái lao vụt vào màn đêm. Không ai ngăn kịp.


o0o


Tôi không nhớ là chúng tôi đã ra đến biển như thế nào. Tất cả trôi qua loang loáng. Nhận phòng xong thì trời mờ sáng. Ba phòng. Nhưng tất cả nhập chung vào một. Chia cặp, ghì nhau ngủ cho đến tận trưa hôm sau.


Chiều, cả lũ đi lòng vòng. Thằng T rủ vào chơi một làng cá nằm gần bãi du lịch.


Bước chân qua cổng làng đã là một thế giới khác. Hình ảnh, mùi, âm thanh đều quá ư xa lạ. Triều đang dềnh. Nước cuốn sâu vào một con lạch nhỏ. Mùi bùn biển thốc lên khăn khẳn. Một người đàn ông đang quăng chài trong con lạch. Tấm lưng gồ ghề như một tảng khô cá đuối. Bất chợt người đàn ông chững lại. Khi ông ta nhấc chân lên, nguyên một cây đinh thuyền đã xuyên từ lòng bàn chân, thò lên đến tận mu.


Em ôm mặt, ối lên một tiếng. Người đàn ông cười. Hình như chửi một câu gì đó. Ông ta rút cây đinh, ném vèo lên bờ cát, nơi có một thằng nhỏ đang đứng. Thằng nhỏ lượm cây đinh. Nó đã có một món đồ chơi mới. Người đàn ông thả chân xuống nước, tiếp tục công việc.


Em kéo tay tôi:


– Về anh. Khủng khiếp quá.


– Có gì đâu. Em không thấy ông ta vẫn như không à?


– Em có cảm giác ông ấy không phải là... người nữa!


– Mà chắc chắn cũng chẳng phải thánh.


Cả đám lục tục kéo về. Cây đinh thuyền đã xuyên vào tâm trí chúng tôi.


Em không xuống biển, ngồi trên bờ cát, nhìn chúng tôi giỡn sóng. Hình như em chưa gỡ được cây đinh ra khỏi đầu mình. Nó đã gợi lên một điều gì đó trong vô thức em chăng? Yêu em chừng ấy tháng ngày, tôi chưa bao giờ có ý định bước sâu hơn vào tâm trí em. Hợp ý thích, chơi chung, nhậu say khướt, làm tình... chúng tôi chỉ là của nhau đến thế. Muốn một điều gì đó khác đi, tôi e rằng sẽ làm tuột mất những gì đang có. Chỉ có thực tại, khoảnh khắc này là buộc phải mang một ý nghĩa nào đó. Hôm qua, ngày mai, chẳng là gì cả.


Tôi lên bờ. Thân hình lướt thướt. Ngồi ốp sau lưng, tôi ôm em. Để mặc dòng nước thấm qua lần áo em đang mặc. Hai ánh mắt nhìn ra biển. Một dải mờ xám. Chiều ấy không có nắng. Tôi hơi lạnh. Em mân mê cùi chỏ tôi. Nó nhọn hoắt. Tôi cao mét sáu bảy, nghĩa là thấp hơn em gần một tấc, thời điểm ấy chỉ còn nặng xấp xỉ bốn mươi kí lô. Một cơn sóng đánh vào có thể cuốn theo cả những chiếc xương sườn của tôi ra biển.


Đêm ấy có đồ nhậu là cua và mực nướng. Chẳng biết thằng K đã cầm hay bán đứt chiếc xe, nhưng nó bảo, cứ vô tư vụ tiền bạc, hãy biết lúc này cái đã.


Nhậu vài vòng, K gợi ý đốt một đống lửa. Hình như thằng này mê lửa. Cái đêm cuối cùng ở ký túc, nó đã chẳng đem cả giường nằm ra làm mồi lửa đó thôi.


– Ý kiến hay nhất trong ngày! – Cả bọn đồng thanh ré.


Chúng tôi đi dọc bờ cát, tìm những cành củi bị sóng ném dạt vào bờ. Thanh ướt kèm lẫn thanh khô, cũng đủ một đống lớn.


Ngọn lửa vừa được dựng lên, soi tỏ mấy gương mặt phừng phừng thì có ánh đèn pin lia lại:


– Tắt ngay! Dập lửa ngay!


Một ông già mặc đồ bảo vệ, tay cầm đèn pin, tay cầm cây gậy chạy lại:


– Mấy đứa bây làm gì vậy hả?


– Ông không thấy sao, tụi tui nhậu, đốt lửa ngó chơi.


Ông già cầm ngang cây gậy trên tay, không hề nao núng:


– Mấy cô cậu rảnh quá ra đây mà quậy. Có biết ghe thuyền ngoài kia, tưởng đốt lửa báo bão, sẽ kéo hết vào bờ không? Mấy cô cậu ăn rồi rửng mỡ.


Tôi đứng dậy xin lỗi ông già. Đống lửa bị dập tắt. Cuộc nhậu vì thế sớm tàn. Mấy cô gái ngáp, tỏ vẻ mệt mỏi, đòi về phòng ngủ sớm.


Tôi kéo tay em ngồi lại. Biển đêm đen tuyền, huyền bí. Tôi ngả mình em trên cát ướt. Lặng lẽ tìm đôi môi. Một con sóng ập vào. Tóc em dạt quanh vành tai. Cả hai ướt sũng. Chúng tôi cuộn tròn, lăn trên bờ sóng. Quần áo nổi dập dềnh. Cát lạo xạo trong những nụ hôn dài đến ngợp thở. Ngực em thơm mùi biển. Mặt em ướt nhòe. Em đừng bảo với tôi là em đang khóc phải không?


– Ngày mai chúng ta chưa về phải không em?


– Anh đừng nói nữa được không?


– Sao lại vậy?


– Anh cũng đừng hỏi nữa.


Tôi im lặng. Bầu trời không một đốm sao. Ánh sáng từ thành phố hắt lên quầng mây nặng. Đủ để tôi thấy mắt em đầy nước, khi nghiêng mình nhìn xuống. Nhưng tôi không hỏi nữa. Đã quá nhiều câu hỏi rồi. Có bao giờ chúng tôi trả lời được bất kỳ câu nào trong số ấy đâu. Giá mà chúng chỉ là những câu hỏi giản đơn, cơm bao nhiêu một đĩa, xăng phải đổ mấy ngàn. Chúng tôi cứ húc đầu vào những câu hỏi biết chắc chẳng bao giờ giải được. Nhưng chúng lại là những câu hỏi hết sức vớ vẩn, vớ vẩn đến độ bất kỳ ai cũng phải bịt mũi, cười ngất khi bất ngờ nghe thấy.


Mờ sáng hôm sau. Em đập nhẹ lưng tôi:


– Mình phải về anh ơi.


– Tại sao, tại sao phải về chứ?


– Anh lại hỏi nữa rồi...


Em vào buồng tắm. Tôi nằm nghe tiếng nước, đốt thuốc, đầu váng vất. Em bước ra, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi tôi. Tôi nghe mắt mình ứa nước. Biết đâu, ngay cả nụ hôn này cũng sẽ là nụ hôn cuối cùng mà em dành cho tôi...


o0o


Một tuần trôi qua, em không lên lớp. Tôi điện thoại đến nhà, chỉ nghe chuông đổ những hồi dài. Đôi khi là giọng một người đàn bà bắt máy, tôi nghĩ là mẹ em:


– Nó đi chơi rồi.


Tôi chưa một lần đến nhà em, đó là sự thực. Hình như có lúc nào đó tôi đã đề nghị, em chỉ khẽ lắc đầu: Anh không cần phải đến. Tôi đồng tình, cho đó là một ý hay. Em không dùng điện thoại di động. Em không còn trên cõi đời này nữa, đối với riêng tôi.


Mùa hè trôi qua với những cơn mưa dài vật vã. Đột nhiên thằng T thốc tháo chạy tới tìm tôi. Nó đưa một tờ báo. Em choán cả trang bìa, mắt tô quầng tím đẫm, môi trề ra nũng nịu, óng nhẫy màu son. Tôi đã từng nuốt gọn đôi môi này trong cái miệng đầy mùi bia hôi hám của mình ư?


Một chiến dịch săn tìm em được bè bạn hoạch định. Tôi lắc đầu:


– Tất cả qua rồi. Tụi mày chẳng việc gì phải cố gắng nữa.


– Nhưng hai đứa bay yêu nhau đã bao năm. Chấm dứt đơn giản vậy sao?


– Vậy chứ tụi bay muốn gì nữa? Một cái kết thật đẹp à? Hay ngược lại, phải bi hơn nữa? Tao không muốn tất cả trở thành một câu chuyện nặng mùi sến!


Rượu vẫn được mua về. Căn nhà thằng T thuê sau chừng đó tháng ngày đã bốc lên một mùi tanh tưởi. Những bữa nhậu không hề được dọn dẹp. Những bãi nôn mửa chỉ được cào vét qua loa. Chúng tôi vùi mình nằm trong mớ rác rưởi đang từng ngày chuyển hóa, cùng thể xác mỗi đứa, cùng linh hồn mỗi đứa.


Lại một chiều chủ nhật, tôi bị dựng dậy bất ngờ. Thằng T thò mặt lên giường tầng chỗ tôi nằm:


– Mày lên tao, lên gấp, có độ đặc biệt!

↑↑
Những con gián

Những con gián

Và sau cùng tuổi trẻ chúng tôi đã làm những gì để chống chọi lại những nỗi cô

24-06-2016
Món nợ đời

Món nợ đời

(khotruyenhay.gq) Hắn đuổi ả ra khỏi nhà. Hình như ả chỉ chờ có vậy. Thật ra nếu

30-06-2016
Chàng đỉa

Chàng đỉa

Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham

01-07-2016
Ván cờ cuộc đời

Ván cờ cuộc đời

Đúng như người ta vẫn bảo, ván cờ như cuộc đời, chỉ khi bị dồn vào đường cùng

23-06-2016
Câu chuyện bông hồng

Câu chuyện bông hồng

Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng

29-06-2016
Yêu ư, để sau!

Yêu ư, để sau!

"- Trời, đã sáu tháng kể từ lúc biết mày, tao chỉ thấy mày đưa hột cho người khác

28-06-2016
Tứ quý

Tứ quý

"Dạ, thù gì chú! Chẳng qua em Ly cháu không muốn đứa trẻ nào giống bốn anh em nhà cháu

28-06-2016
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016
Trùng phùng nghịch lý

Trùng phùng nghịch lý

Người ta thường nói: "Có những thứ dù nó vụt khỏi tầm tay nhưng rồi trở lại nó

24-06-2016